Tu sĩ cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm thật chặt hướng lên bầu trời. Một bàn tay khổng lồ do nguyên khí hình thành đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu Lục Cầm nhi, hướng người nàng chộp xuống.
Lúc này Lục Cầm nhi đã sớm bị thương nặng, sau khi hóa thành nguyên hình lại bị nguyên khí chi thủ của tu sĩ bao lại không cách nào nhúc nhích. Nhìn thấy Lục Cầm nhi sẽ bị bắt trong chớp mắt, một đạo kim quang đột nhiên phá không mà tới. Tu sĩ mặt liền biến sắc, muốn thu tay lại đã không còn kịp nữa. Lúc kim quang dừng lại ở trước mặt của Lục Cầm nhi, nguyên khí cự thủ trong bầu trời đã bị kim quang chặt đứt nửa bàn tay.
Lục Cầm nhi mắt thấy kim quang treo lơ lửng ở trước mặt chính là một thanh phi kiếm mặt ngoài bao trùm một tầng kim lân thật nhỏ, nhất thời phát ra tiếng kêu to vui sướng.
Tay trái của tu sĩ giấu ra phía sau lưng, một vết máu trên bàn tay trái của y đã bắt đầu ẩn hiện. Tu sĩ nhìn thấy kim kiếm sắc trước mặt Thanh Loan điểu, mặt liền đổi sắc, nhưng ngay sau đó cáu kỉnh quát hỏi:
- Là ai? Ai mà dám can đảm lẻn vào Truyền Thừa chi địa bao che cho con điểu yêu này? Chẳng lẽ coi Chân Linh phái ta là vô vật hay sao?
Một đạo nước chảy màu xanh nhạt từ trong bầu trời tự nhiên chảy qua, phảng phất một đạo thiên hà. Nước chảy rơi vào bầu trời phía trên Lục Cầm nhi, nhất thời hóa thành một người tuổi trẻ hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt trào phúng đang nhìn tu sĩ đứng phía dưới ở trước cửa đá. Lục Cầm nhi nhìn người tới, nhất thời lại là kêu to mấy tiếng, lúc này lộ ra cũng không phải là vẻ vui sướng, mà là mang theo vài phần làm nũng cũng như ủy khuất.
Lục Bình vỗ vỗ đầu Thanh Loan điểu, cười mắng:
- Ngươi còn ủy khuất cái gì?! Một đoán đan một tầng yêu tu nho nhỏ như ngươi không ngờ lại khiến cho tu sĩ trông chừng Truyền Thừa chi địa của bổn phái hô to gọi nhỏ là có yêu tộc lẻn vào với ý đồ bất chính. Ta còn cho là có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này tối thiểu cũng phải là một vị pháp tướng kỳ yêu tu cơ chứ. Không biết vị đạo hữu hô to gọi nhỏ e sợ người khác không biết mình đang tận trung với chức vị này nghĩ như thế nào ấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng tới, đại bản doanh của Chân Linh phái ta chỉ đáng cho yêu tộc phái một con yêu tu mới vừa tu luyện tới mức hóa hình đến dò hư thật? Hay là nói Chân Linh phái ta phòng ngự cho có vẻ bề ngoài, chư vị đồng môn phía ngoài đều là bài trí, một con tiểu điểu mới vừa hóa hình cũng có thể đủ bay vào Thiên Linh sơn?
Nói xong lời cuối cùng, lời của Lục Bình đã mang giọng chất vấn tu sĩ canh giữ ở trước cửa đá.
Điều này hiển nhiên là một lần mưu kế nhằm vào Lục Cầm nhi. Lục Cầm nhi bị tiểu sư muội mang về Thiên Linh sơn chơi đùa. Tiểu sư muội mặc dù không rành thế sự, nhưng cũng tuyệt sẽ không bỏ lại Lục Cầm một mình bỏ đi không thấy bóng dáng đâu. Nhưng mà tình huống bây giờ cũng cho thấy, tiểu sư muội đúng là bị tách ra với Lục Cầm nhi. Mà Lục Cầm cũng đột nhiên xuất hiện ở trước cửa một nơi truyền thừa của bổn phái mà không giải thích được.
Nếu không phải là Lục Bình kịp thời chạy tới, có thể tưởng tượng tình huống sẽ phát sinh kế tiếp như thế nào: Chính là Lục Cầm nhi sẽ bị tu sĩ trông chừng Truyền Thừa chi địa cho là yêu tộc gian tế mà đánh chết. Chuyện sau đó y cũng có thể coi là tận trung với chức vụ, không biết lý do nội tình mà tiến hành đổ thừa rũ tay hết sạch mọi lời trách cứ.
Lục Cầm nhi lại biến đổi thân hình, biến thành hình dáng một bé gái, chỉ tu sĩ trước cửa đá nói:
- Ta đã thấy ngươi. Ta cùng Huyền Huyên tỷ những ngày qua một mực chơi đùa ở phía sau Thiên Linh sơn. Mấy ngày trước đây khi ta đi qua nơi này đã có gặp ngươi. Nếu ta là gian tế, lúc ấy tại sao ngươi không ra tay?
Lục Bình nhìn người này với vẻ mặt càng lúc càng giễu cợt, trong ánh mắt cũng lộ ra sát khí rõ ràng.
- Toàn là nói bậy!
Tu sĩ mặt liền biến sắc, ngay sau đó tức giận nói:
- Ta nhìn thấy ngươi khi nào? Nơi đây chính là truyền thừa chi địa của bổn phái, bất kỳ ai không phải là bổn phái tu sĩ mà đến đều nhất luật bị tru diệt. Đây là thiết luật của bổn phái.
Lục Bình đối với lời giải thích của tu sĩ coi như không thấy, mà là hỏi:
- Cầm nhi, thế nào mà chỉ một mình ngươi ở chỗ này. Huyền Huyên tỷ của ngươi đâu?
Lục Cầm nhi tức giận nói:
- Ta cùng Huyền Huyên các tỷ chơi trò trốn tìm, tìm khắp nơi cũng không tìm được bọn họ, cuối cùng liền tìm tới nơi này. Không biết tại sao người này đột nhiên liền chạy tới muốn giết ta. Nếu không phải là ca ca tới, tiểu Cầm nhi đã bị hắn giết chết rồi.
- Vậy à, bọn họ?
Lục Bình liếc xéo mắt về phía tu sĩ lộ đầy vẻ khẩn trương trước mặt, trên mặt nhất thời nảy ra một tiếng cười khẩy, thần niệm khổng lồ hướng bốn phương tám hướng của phiến sơn cốc này mà dò xét.
Thần sắc của tu sĩ ở trước mặt Lục Bình đại biến, kinh hô:
- Thần niệm uy áp! Cái này, không thể nào! Ngươi làm sao có thể có đoán đan hậu kỳ tu vi?
Lục Bình lúc này mới như cười như không nhìn hắn, nói:
- Thì ra ngươi nhận ra ta?
Tu sĩ tự biết lỡ lời, nhưng vẫn là hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại danh đỉnh đỉnh ‘Thủy kiếm tiên’, người nào lại không biết?!
Lục Bình cũng không cùng hắn dây dưa, mà là ngón tay giữa và ngón cái ở bàn tay phải cong lại, hướng một chỗ sâu trong sơn cốc búng tới.
Tu sĩ thần sắc biến đổi, muốn ngăn trở đã không kịp, kinh hô:
- Dừng tay! Ngươi muốn làm gì? Nơi này chính là truyền thừa trọng địa của bổn phái.
Dưới tình thế cấp bách, tu sĩ lần nữa phát ra một đòn năm đạo kình khí giống như lúc trước. Lần này năm đạo kình khí cũng ở giữa không trung xoắn thành một cổ, thẳng tắp hướng Lục Bình đánh tới, uy lực hiển nhiên mạnh hơn nhiều nếu so với một kích vừa rồi đối với Lục Cầm nhi.
Một đạo hộ thân cương khí màu xanh nhạt ở trước người của Lục Bình hiện ra, một loại kình khí dưới dạng màn sáng như sóng gợn ở dưới cú trùng kích của đối thủ không ngừng nhộn nhạo cả lên, nhưng thủy chung đem công kích cực mạnh của tu sĩ ngăn cản chết ở trước người Lục Bình, không cho tiến thêm chút nào.
Sắc mặt của tu sĩ trở nên càng thêm khó coi. Y đã đánh ra một kích toàn lực, nhưng thậm chí ngay cả hộ thân cương khí của người này cũng không thể đánh vỡ. Chẳng lẽ thực lực của người này thật đúng là bất khả tư nghị đến như vậy hay sao?
Ngay sau đó liền nghe được một tiếng sét đánh vang trong bầu trời. Một đạo kim sắc lôi quang trong nháy mắt bổ vào một chỗ đất trống chỗ sâu trên sơn không.
Một đạo quang mạc hình cầu màu tím trong quá trình lôi quang đánh xuống đột nhiên từ trên đất trống hiển hiện ra. Ngay sau đó liền bị lôi quang đánh vỡ, lộ ra mấy người ở trong đó, có Khương Huyền Huyên ở bên trong, bên cạnh còn còn một nữ tu há miệng chợt phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Lục Bình.
- Ơ, Cửu sư huynh, huynh trở lại rồi? Không phải là tới đón tiểu Cầm nhi đi đó chứ?
Khương Huyền Huyên thấy Lục Bình đang ở phía xa nhìn nàng, trên mặt nhất thời vui mừng, lập tức nhảy loi choi chạy tới, vui mừng nói:
- Ta đem tiểu Cầm nhi tiếp về đây liền bị mụ mụ khiển trách một phen, nói tiểu Cầm nhi bây giờ là thủ hạ trợ giúp rất lớn cho Cửu sư huynh, không nên chỉ để chơi cho mình muội. Nhưng trên Thiên Linh sơn trừ tiểu Cầm nhi, không người nào có thể cùng ta chơi đùa vui vẻ cả. Cho nên ta mới lôi kéo tiểu Cầm nhi không cho muội ấy trở về. Cửu sư huynh ngươi có phải là không cao hứng rồi phải không? Huyền Dĩnh sư tỷ đều bị huynh đả thương luôn rồi.
Lục Bình nhìn Huyền Dĩnh chân nhân miệng đang phun máu tươi của một chút, nhận ra chính là Đại sư tỷ của Hồ Lệ Lệ. Mấy nữ tu bên cạnh hắn cũng không quen biết, tu vi cũng chênh nhau không đồng đều, phần nhiều là ở dung huyết kỳ.
Lục Bình nhìn tiểu sư muội ngây thơ trong sáng như vậy, không biết lão sư cùng Tiêu Dao chân nhân là những nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, tại sao lại đem con gái của mình giáo dục thành như đứa bé ngây thơ như vậy.
Đối mặt với lời dò hỏi của tiểu sư muội, Lục Bình cũng không nguyện giải thích thêm, chẳng qua là hỏi lại:
- Tiểu sư muội ẩn núp trong trận ở đó, có hiểu biết tình huống bên ngoài trận hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT