Trong thời gian gần ba năm, Lục Bình luyện hóa đủ một ngàn hai trăm chín mươi sáu giọt Huyền Nguyên Trọng Thủy, lúc này mới đem toàn bộ linh tính mà kim đan cần bổ túc hoàn tất.
Ngay tại sát na Lục Bình lên cấp đoán đan trung kỳ, tâm hạch không gian lần nữa mở rộng, mặt ngoài của viên kim đan to lớn lần nữa do thần niệm ngưng tụ thành quái giao bốn chân thứ tư. Nhưng mà lần này quái giao hình thành lại có chỗ bất đồng: trừ thân rắn, móng cá sấu, đuôi cá Lý ngư ra, ở trên đầu lại có thêm một cái sừng hươu!
Không chỉ con quái giao mới vừa hình thành thôi, mà ngay cả ba con quái giao trước đó, sau khi Lục Bình lên cấp đoán đan trung kỳ, thì trên đầu của chúng cũng có một cái sừng hươu vô cùng uy vũ. Sau khi bốn con quái giao này hình thành xong, Lục Bình nhất thời phát hiện thần niệm của mình xảy ra một sự biến hóa không thể để người ngoài biết: nó tựa hồ trở nên mạnh mẽ bá đạo hơn rất nhiều, phạm vi bao trùm của thần niệm cơ hồ không thấp hơn đoán đan hậu kỳ tu sĩ!
Sau khi Lục Bình dung hợp thành công Huyền Nguyên Trọng Thủy, cái loại cảm giác ăn no hành hạ Lục Bình cả ba năm trước đó rốt cục rời xa hắn. Nhưng chưa chờ hắn cảm giác được sự may mắn, một loại cảm giác đói bụng chưa từng có lại cuốn ùa toàn thân của hắn.
Khi Huyền Nguyên Trọng Thủy hoàn toàn bị Lục Bình luyện hóa xong, vô luận là huyết mạch của hắn, hay là tâm hạch không gian, thậm chí viên kim đan to lớn kia của hắn đều không ngoại lệ bị Huyền Nguyên Trọng Thủy làm cho có thể chứa đựng càng nhiều chân nguyên hơn. Mà tự thân chân nguyên vốn có của hắn lại bị Huyền Nguyên Trọng Thủy dung luyện càng thêm tinh thuần và hùng hậu, nhưng lại đại lượng súc giảm. Một tăng một giảm này, hơn nữa sau khi hắn lên cấp đoán đan trung kỳ, chân nguyên của bản thân vô luận là về lượng hay là về chất, đều nhận được một lần tiến bộ đột phi mãnh tiến. Tổng hợp hai cái trong một, Lục Bình đột nhiên phát hiện ra sau khi mình lên cấp đoán đan trung kỳ, chân nguyên trong cơ thể không ngờ lại trống trơn như cánh đồng hoang dã. Mà loại cảm giác đói bụng phát ra từ huyết mạch này rõ ràng là xuất phát từ nguyên nhân như thế.
Nhưng Lục Bình ở thời điểm thần niệm của mình sinh ra biến hóa, đã sớm phát giác trên Hoàng Ly đảo đang phát sinh nguy cơ. Cũng may Hồ Lệ Lệ dựa vào thủ đoạn do hắn lưu lại, đã tạm thời ổn định thế cục của Hoàng Ly đảo. Hắn nhất thời nảy ra kế sách ở trong đầu.
Lúc này, Lục Bình nếu là toàn lực hấp dẫn linh khí bốn phía hướng tự thân hội tụ, sau đó nhanh chóng luyện hóa thành chân nguyên, tự nhiên có thể bổ túc chân nguyên đang trống rỗng bởi vì tu vi lên cấp mà sản sinh ra. Thế nhưng nếu cứ như vậy, với tình huống hiện giờ của Lục Bình, tất nhiên sẽ dẫn tới thiên tượng cực lớn không kém gì tu sĩ bình thường khi lên cấp đoán đan hậu kỳ. Điều này sẽ khiến cho yêu tu công nhập vào Hoàng Ly đảo sinh ra hiểu lầm mà hoảng hốt rút đi. Nếu là như vậy, Hoàng Ly đảo cố nhiên có thể giảm bớt tổn thất, nhưng yêu tộc lại cũng không tổn hao bao nhiêu.
Nếu như đã tới rồi, không bỏ lại thứ gì, thì làm sao có thể để cho các ngươi dễ dàng rút đi được?!
Trong hai mắt của Lục Bình sát khí lan ra bốn phía, song chưởng của hắn hướng mặt đất nhấn một cái, linh khí của hai tiểu hình linh mạch bao gồm toàn bộ linh khí nồng đặc do trong hai năm qua hội tụ ở trong tu luyện thất hướng vào trong cơ thể của hắn hội tụ đến. Ngay sau đó chúng liền bị "Bắc Hải Thính Đào quyết" nhanh chóng luyện hóa thành chân nguyên cuồn cuộn, bổ sung cho huyết mạch của hắn. Đồng thời, chúng lại bị huyết mạch ngưng luyện trở thành chân nguyên tinh hoa, thâu tống đến trong tâm hạch không gian, bị kim đan hấp thu.
Lục Bình dựa vào thần niệm khổng lồ thận trọng đem linh khí hấp thu tập trung ở trong tu luyện thất mà không tiết ra ngoài. Cũng may lúc ấy Hồ Lệ Lệ phảng phất đã đoán trước vậy, kiên trì đem hai linh mạch đồng loạt phong ấn ở trong tu luyện thất của hắn. Nếu không hắn lần này nếu không dẫn tới thiên tượng, sợ rằng rất khó ở trong thời gian ngắn đem chân nguyên trong cơ thể khôi phục hoàn tất.
Khi Lục Bình đem chân nguyên trong cơ thể khôi phục thất thất bát bát, đúng lúc này thế cục trên Hoàng Ly đảo rơi vào thời khắc nguy hiểm nhất. Hắn quyết định nhanh chóng ngưng hẳn việc tiếp tục khôi phục chân nguyên, lựa chọn xuất quan.
Ở đoán đan trung kỳ có thể dung luyện thiên cấp linh vật là khái niệm gì?
Lục Bình chỉ dựa vào chân nguyên cá nhân không ngờ lại có thể chống đỡ, đồng thời vận chuyển cả tòa hộ đảo đại trận, còn có thể chịu đựng mấy tên cùng cấp tu sĩ hợp lực công kích. Loan Ngọc cũng từng muốn làm như vậy, nhưng trong nháy mắt bị trận bàn vận chuyển phản phệ cùng ngoại giới công kích khiến cho hộc máu trọng thương. Có thể thấy chân nguyện của Lục Bình đã đạt đến mức hùng hồn hậu trong đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Về phần Lục Bình chỉ dẫn một cái linh mạch chống đỡ cho trận bàn vận chuyển, ngoại trừ hắn quyết định muốn tính kế yêu tộc một lần, nguyên nhân căn bản nhất chính là một cái linh mạch khác bởi vì trước đó hắn vì muốn nhanh chóng hồi phục chân nguyên đã cấp thủ quá nhiều, đến bây giờ còn không hồi phục lại!
Lên cấp đoán đan trung kỳ, Lục Bình nóng lòng hiểu rõ thực lực của bản thân, vừa khéo đụng phải Mã chân nhân yêu tu vừa xông vào Hoàng Ly đảo. “Tam Thanh Chân Đồng” dung hợp bốn loại thiên địa kỳ vật, chỉ nhìn một cái là xem thấu con hải mã yêu này có tu vi đạt tới đoán đan tầng năm. Lục Bình quyết định toàn lực xuất thủ một lần xem rốt cuộc trình độ của mình đạt đến đâu. Cũng không ngờ rằng Kim Lân kiếm chỉ một kiếm bay ra, kiếm thuật đại thần thông phát động, thẳng thừng đem vị yêu tu chân nhân này một chiêu chém chết tốt!
Cái kết quả này ngay cả Lục Bình mình cũng có chút khó có thể tin!
Dĩ nhiên, ở trong này còn có nguyên nhân do Lục Bình đánh lén và Mã chân nhân liệu địch không chu toàn. Nhưng dù là như vậy, kết quả này ngay cả một đoán đan tầng bảy tầng tám tu sĩ bình thường cũng chưa chắc có thể làm được.
Sau khi lần nữa tiêu diệt hai vị yêu tu vây công Hồ Lệ Lệ cùng đối chiến với Trịnh Khiết chỉ huy Tử Tinh yêu binh, cục diện của Hoàng Ly đảo đã bắt đầu thay đổi.
Lúc này Lục Bình cũng không vội đem yêu tu trên Hoàng Ly đảo chém chết sạch, mà là di động khắp bốn phía trên bầu trời của Hoàng Ly đảo, một khi có tu sĩ gặp nạn, liền xuất thủ đem yêu thú giết chết. Lấy tốc độ xuất thủ cùng thần niệm của hắn bây giờ, cơ hồ cả tòa Hoàng Ly đảo ở đây đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Chỉ chốc lát sau, thế cục cả tòa Hoàng Ly đảo rốt сục hoàn toàn thay đổi.
Lúc này dung huyết kỳ tu sĩ trên Hoàng Ly đảo cơ hồ cũng đã từ chuyện không ít yêu thú có thực lực mạnh mẽ đột nhiên chết tốt cảm giác được tu sĩ tăng viện đã đến. Tinh thần của nhân tộc tu sĩ trên Hoàng Ly đảo đại chấn, nhân tộc tu sĩ khắp nơi đều đang hét hò đuổi giết yêu thú. Thần niệm của Lục Bình thậm chí có thể nhận ra được nét mặt hưng phấn của những tu sĩ này trong quá trình đuổi giết yêu thú.
Mỗi một con yêu thú đều có một khoản tu luyện tư nguyên!
Lục Bình cố ý trì hoãn tốc độ phản kích yêu tộc, chính là muốn cho tên chỉ huy đoán đan kỳ yêu tu ở bên ngoài đảo sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ lúc này sự chống cự của Hoàng Ly đảo đối với yêu tộc đã đạt đến cực hạn. Chỉ cần phái nhiều hơn nữa một phần yêu thú xông vào trong đó, ý chí chống cự của nhân tộc sẽ tan vỡ, Hoàng Ly đảo sẽ thất thủ.
Như vậy, đoán đan kỳ yêu tu ở bên ngoài đảo sẽ tiếp tục hợp lực đánh xuyên hộ đảo đại trận, đem yêu thú cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong Hoàng Ly đảo, cung cấp cho tu sĩ trên đảo không ngừng vây giết.
Mọi tổn thất tạo thành cho Hoàng Ly đảo lần này chẳng những cần phải đền bù, hơn nữa còn phải có lời!
Sau khi Lục Bình xuất quan, thủ đoạn lôi đình của hắn khiến cho Hồ Lệ Lệ cùng Trần Luyện hoàn toàn yên lòng. Tam linh quen thuộc khí tức của hắn nhất, tự nhiên phát giác sự xuất hiện của hắn sớm nhất. Hai người và ba con rắn bắt đầu chuyên tâm đối phó với mỗi đối thủ của từng người. Hắn cũng có thể thông qua thần niệm phát hiện ý niệm của mỗi người bọn họ, tựa hồ cũng không hy vọng hắn nhúng tay, mà là muốn dùng thực lực của mỗi người chân đao chân thương cùng đối thủ chiến đấu một trận.
Lục Bình cười cười, cũng có thể hiểu rõ ý nghĩ của bọn họ. Hồ Lệ Lệ bị kẹt ở đoán đan một tầng bình cảnh đã mấy năm. Trần Luyện cũng tựa hồ muốn thông qua chiến đấu rèn luyện mình. Về phần Tam linh thì do hắn sợ tu vi của bọn chúng tiến bộ quá nhanh, e rằng căn cơ không chắc chắn, nên một mực đè nén tu vi của bọn chúng, không cho bọn chúng lên cấp đoán đan kỳ ngay. Lúc này Tam linh lấy dung huyết điên phong tu vi vây công một vị đoán đan tầng hai yêu tu, tựa hồ cũng muốn hướng hắn chứng minh cái gì đó.
Dù sao bây giờ thế cục của Hoàng Ly đảo đều ở trong lòng bàn tay của một mình hắn. Nếu mọi người muốn đùa giỡn, hắn tự nhiên cũng không có đạo lý để ngăn trở làm gì.
Bầu trời trên hộ đảo đại trận lại một lần nữa bị đánh xuyên, lại có mười mấy con yêu thú nhảy tiến vào. Lục Bình lạnh lùng cười một tiếng, liền không để ý tới nữa, xoay người du nhàn dò xét các tụ linh chi địa trên đảo.
Đây đúng thật là sản nghiệp thực sự của Hoàng Ly đảo. Lục Bình muốn ở Hoàng Ly đảo kinh doanh tạo ra một phen cục diện, và những tụ linh chi địa này chính là căn cơ.
Sau khi xem xét, Lục Bình vô cùng vừa ý. Hiển nhiên bổn phái tu sĩ trú đóng trên hòn đảo cũng ý thức được những thứ tụ linh chi địa này trọng yếu như thế nào. Sau khi thú triều tiến công vào Hoàng Ly đảo, không ít tu sĩ lợi dụng tụ linh chi địa làm chỗ dựa, ngăn cản yêu thú công kích, khiến cho không ít tụ linh chi địa được bảo tồn lại. Linh điền, linh thảo viên, linh tài viên khai mở trong tụ linh chi địa mặc dù bị liên lụy ít nhiều, nhưng cũng không đến mức tuyệt đường thu hoạch.
Ở trong quá trình dò xét, cũng khiến cho Lục Bình nhìn thấy hai luyện huyết tiểu tu rất có ý tứ. Hai người này Lục Bình cũng có chút ấn tượng, chính là tu sĩ năm đó ở Hiện Dương phong quan sát Lục Bình luyện kiếm. Chỗ bất đồng chính là, một kẻ là người thứ nhất chạy tới ngồi ở phía trước nhất mực kiên trì quan sát toàn bộ quá trình luyện kiếm của hắn. Còn lại một người khác là nửa đường đến, núp ở phía sau quan sát, cuối cùng bị khí thế của hắn gây thương tích nhẹ nhất.
Ba năm, chỉ còn dư lại hai người này kiên trì ở đây sao?
Khóe miệng Lục Bình hơi nhếch lên, rồi không để ý tới nữa.
Vương Kỳ vốn cho là mình hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng bó tay chờ chết hiển nhiên cũng không phải là tính tình của hắn. Mắt thấy hai con yêu thú hướng hắn càng bức càng gần, Vương Kỳ hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt phi kiếm không biết lúc nào đã phá vỡ một vết thương, máu tươi đỏ hồng theo lưỡi phi kiếm một đường chảy xuôi xuống phía dưới.
Vương Kỳ đột nhiên xông tới dung huyết trung kỳ yêu thú đang bức tới đối với mình. Nguyên nhân chẳng là gì khác, ngoài trước khi chết muốn cho đối thủ một cú để đời. Nếu là như thế, dĩ nhiên phải chọn đối thủ yếu nhất rồi. Nếu là hướng về phía con rùa đen dung huyết hậu kỳ kia, sợ rằng ngay cả da của nó cũng không chọc phá được.
Vương Kỳ đem một kiếm toàn lực cộng thêm sử dụng huyết luyện bí thuật mà uy lực đại tăng chém cảm giác thuận sướng vô cùng. Hắn tựa hồ từ trong một kiếm hàm sướng lâm ly này ngộ ra một chút gì đó. Đối phương là dung huyết trung kỳ yêu thú không ngờ lại không thoát khỏi một kích này của hắn.
Một tiếng gào thét thê lương truyền tới, Vương Kỳ không cảm nhận được trên người mình bị chút tổn thương nào, ngược lại yêu thú đối diện một mực gào thét dữ dội rồi trở nên càng ngày càng yếu.
Khi Vương Kỳ giương mắt nhìn, lại thấy một kiếm toàn lực của hắn chẳng qua là cắm vào thân thể của yêu thú hơn một thước. Nhưng vết tổn thương này không đủ tạo thành trí mạng cho một con dung huyết trung kỳ yêu thú. Trên thực tế, yêu thú lúc này cũng duy trì bộ dáng muốn phóng tới chụp bắt, tựa hồ muốn đè bẹp Vương Kỳ ra trên đất. Chẳng qua là lúc nó mới vừa nhảy lên, thì con dung huyết hậu kỳ yêu quy kia ở sau lưng Vương Kỳ không biết sao lại chạy đến bên cạnh yêu thú. Cái đầu của cự quy hướng về phía trước cắn một cái, cắn dính và giữ chặt yêu thú ở giữa không trung.
Vương Kỳ nhìn tình cảnh trước mắt có chút không rõ là vì sao. Sau đó, hắn liền thấy yêu quy đem yêu thú trọng thương quật xuống mặt đất. Khi yêu thú sắp rơi xuống đất, đột nhiên từ trên mặt đất dâng lên mấy cây thạch thứ nhọn hoắt, lập tức xuyên thủng yêu thú. Thân thể của con dung huyết trung kỳ yêu thú này gồng lên rồi xịu xuống chết tốt.
Vương Kỳ trợn mắt hốc mồm, nhìn thấy một con chuột mập đột nhiên từ phía trước mình chui ra khỏi mặt đất, sau đó nhảy hai ba cái lên cái mu của yêu quy. Yêu quy đột nhiên chuyển một cái, không ngờ lại hướng Vương Kỳ gật đầu ra hiệu, rồi sau đó dưới chân một loại độn quang phảng phất như nước chảy chợt lóe lên, chở con chuột mập trên lưng đó phi độn đến nơi khác.
Vương Kỳ sửng sốt một hồi, mới nhớ lại lúc này lấy tu vi của mình vẫn còn ở trong hiểm địa, vội vàng đem hai cỗ thi thể của dung huyết trung kỳ yêu thú trên đất thu vào trong trữ đại vật. Ngay sau đó, hắn lại cau mày thảy thảy cân nhắc vật bên trong trữ đại vật, cảm thấy tựa hồ bên trong sắp đầy, không chứa nổi đồ vật gì nữa.
Trong Hoàng Ly đảo đột nhiên truyền tới một tiếng nổ tung như tiếng sấm. Lục Bình nhướng mày, thân ảnh đột nhiên mơ hồ, phảng phất như ở trong bầu trời kéo ra một cái thủy tuyến thật dài, lúc xuất hiện lại đã đến bên cạnh người của Hồ Lệ Lệ.
Nhìn Hồ Lệ Lệ đã kiệt sức, Lục Bình có chút đau lòng nói:
- Nếu có thể vững vàng vây khốn cũng đã đạt tới mục đích thí luyện rồi. Cần gì phải bỏ cái giá lớn như vậy để làm cho bị thương nặng?
Lúc này, trận pháp mà Hồ Lệ Lệ lúc trước bày ra đã bị phá khai, nhưng đoán đan kỳ nhân sủng bị giam ở trong đó cũng đã bị Hồ Lệ Lệ làm cho bị thương nặng mà bất tỉnh nhân sự.
Hồ Lệ Lệ lắc đầu một cái, nói:
- Không giống nhau, người này nếu không phải thần niệm bị cấm chế, thần trí có chút không rõ, chỉ biết một mực điên cuồng tấn công, ta cho dù có vây khốn hắn cũng phải hao phí khí lực cực lớn, chớ đừng nói chi là làm cho hắn bị thương nặng. Bất quá lần này đối chiến đối với ta cũng có sự trợ giúp rất lớn, có lẽ không lâu sau, ta phải bế quan chuẩn bị đột phá rồi.
Lục Bình trên mặt vui mừng, sau đó suy nghĩ một chút, tiến lên hướng về phía nhân sủng liên tiếp bắn ra mấy chỉ. Một đạo lam quang lóe lên, chân nguyên tuyến nhập vào trong thân thể của nhân sủng, đem tên này hoàn toàn cấm cố.
- Dưới mắt thì phải xem Trần Luyện rồi.
Lục Bình cùng Hồ Lệ Lệ nhìn nhau cười một tiếng, hướng chỗ Trần Luyện đang cùng một gã nhân sủng khác đối chiến bay đi.
Tên nhân sủng cùng Trần Luyện đối chiến thật ra thì có đoán đan tầng ba tu vi, không biết sao sau khi bị cấm chế, thần trí cũng bị chút ảnh hưởng. Trần Luyện lại không phải là đoán đan tầng hai tu sĩ bình thường có thể so sánh. Đại chiến một trận kéo dài này, Trần Luyện một mực ổn chiếm thượng phong, đem tận hết bản lãnh của cả người hướng tên nhân sủng này tận tình mà đánh. Tên nhân sủng đã sớm bị hắn đánh trọng thương sắp chết.
Thấy Lục Bình cùng Hồ Lệ Lệ đến, Trần Luyện cũng biết đã đến lúc kết thúc. Một đoàn hỏa diễm ở đỉnh đầu phồng mạnh, liên tiếp bay ra mười tám viên hỏa đạn, đem tên nhân sủng này đoàn đoàn vây quanh, trong chốc lát liền đốt thành tro bụi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT