Sắc mặt Trần Luyện trắng bệch. Mặc dù tên nhân sủng này một thân thực lực chỉ có thể phát huy bảy tám tầng, nhưng dù sao so với tu vi của Trần Luyện cũng cao hơn một tầng, một phen đại chiến này đến khi kết thúc, Trần Luyện cũng tiêu hao cực lớn.

- Lần này cũng chiếm tiện nghi rồi. Người này nếu không phải là thành nhân sủng của yêu tộc, lấy thực lực tu vi của hắn, ta muốn thắng hắn cũng không dễ, chớ đừng nói chi là đem hắn đánh chết.

Trong đảo lần nữa truyền tới tiếng nổ lớn, lại là một chỗ ở phía trên hộ đảo đại trận bị đánh xuyên xuất hiện lỗ thủng. Mười mấy con yêu thú nhân cơ hội chui vào trong, khiến cho tu sĩ đã đem yêu thú trên đảo dọn dẹp gần sạch sẽ liền nổi lên một trận hoan hô. Bọn họ nhất thời đem những yêu thú này phân cắt bao vây, một trận pháp thuật oanh minh binh bàng loạn hưởng cùng tiếng va chạm của pháp khí, xen lẫn mấy tiếng rú thê thảm của yêu thú, chỉ chốc lát tất cả liền ngừng lại.

Trần Luyện nuốt một viên đan dược khôi phục chân nguyên, cười nói:

- Cái chủ ý này ngược lại không tệ. Như cứ như thế, Hoàng Ly đảo tuy gặp kiếp nạn này, nhưng ngược lại tu sĩ còn sống sót sợ rằng nhân họa mà được phúc, kiếm lớn kiếm nhiều một khoản. Sau này Hoàng Ly đảo sợ rằng sẽ càng thêm phồn hoa.

Lục Bình hơi lắc đầu một cái, cười nói:

- Còn kém một bước cuối cùng. Nếu không cho dù Hoàng Ly đảo trải qua chiến dịch này cho dù uy danh đại chấn, nhưng chỉ sợ sẽ có tu sĩ trong lòng sẽ có điều băn khoăn. Dù sao thì lần này đã có đoán đan kỳ yêu tộc tu sĩ công đánh vào trong hộ đảo đại trận.

Hồ Lệ Lệ như có điều suy nghĩ, nói:

- Huynh nói là đoán đan kỳ yêu tu bên ngoài kia? Bọn họ cũng không chỉ một người. Bây giờ ta cùng Trần Luyện cơ hồ không còn chiến lực, chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình huynh sao? Huống chi bây giờ còn tương kế tựu kế hấp dẫn yêu tu bên ngoài đảo cuồn cuộn không ngừng đem những yêu thú kia đưa vào. Nếu huynh vừa ra khỏi đảo, bọn họ lập tức sẽ nhận ra là không thể nào công chiếm Hoàng Ly đảo được nữa.

Lục Bình có chút bất đắc dĩ nói:

- Sợ là không kịp đợi, tin rằng môn phái tăng viện sẽ đến trong phút chốc. Lúc này nếu là không ra tay nữa, chờ tu sĩ tăng viện chạy tới, yêu tu tự động lui bước. Hoàng Ly đảo lần này dù đại tiệp, uy danh sẽ giảm bớt đi nhiều. Huống chi giờ phút này yêu tu ở bên ngoài đảo chỉ sợ cũng đã phát hiện có điều không ổn rồi.

Lục Bình dứt lời hướng hai người cười cười, một người một kiếm liền ra khỏi hộ đảo đại trận.

Trần Luyện nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hồ Lệ Lệ, có chút không xác định nói:

- Hắn có thể được sao, bên ngoài đó tuyệt đối không chỉ là một tên đoán đan trung kỳ yêu tu!

Hồ Lệ Lệ cười cười, nói:

- Ngươi đã thấy hắn làm chuyện gì mà không nắm chắc chưa?

Trần Luyện nhún vai một cái. Hai người tiếp đó trở về động phủ. Lúc này trong động phủ linh mạch thứ ba cũng đã khôi phục lại, linh khí nồng đặc tràn ngập ở khắp trong động phủ. Hai người mỗi người tìm một nơi bắt đầu khôi phục chân nguyên trong cơ thể.

Bên ngoài đảo, Lục Hải chân nhân quả thật đã nhận ra điều không ổn, nhưng chưa chờ cho mấy kẻ này kịp thương nghị đối sách, thì một tên nhân tộc tu sĩ trẻ tuổi đã đột nhiên từ trong hộ đảo đại trận vọt ra.

Đám người Lục Hải chân nhân sắc mặt mới vừa vui mừng, cho là tu sĩ trên đảo rốt cục tan vỡ, mỗi người chuẩn bị chạy ra khỏi đảo để tự thoát thân, nhưng họ lại đột nhiên không cách nào phát hiện tu vi của tên tu sĩ này. Chỉ cảm thấy người này một thân chân nguyên hùng hậu, khiến cho từ trong đáy lòng của tất cả yêu tu tại chỗ đều có chút run sợ.

Ngay sau đó, người tuổi trẻ lao ra liền lộ ra trảo nha sắc bén của mình: một đạo kim quang diệu mục phảng phất như ánh nắng mới vừa chiếu lên, đem tất cả mặt biển chỗ này tẩm nhuộm thành một mảnh màu vàng. Ngay sau đó, tựa hồ có vô số kiếm quang màu vàng ở trong phiến màu vàng vô biên nơi này sinh ra, hợp thành một cái thế giới đầy kim sắc kiếm quang.

Năm vị đoán đan trung kỳ tu sĩ thấy tu sĩ lao ra trận pháp không ngờ lại một mình hướng năm vị đoán đan trung kỳ tu sĩ xuất thủ, mặt đều lộ vẻ trào phúng, cho rằng kẻ này không biết tự lượng sức mình. Mọi người đua nhau chuẩn bị cấp cho người không biết trời cao đất rộng này một bài học dạy dỗ cả đời khó quên.

Song đến khi ánh sáng màu vàng đem toàn bộ mặt biển tẩm nhuộm, mọi người phảng phất như bị khu vực màu vàng này bao vây, sắc mặt của Lục Hải chân nhân rốt cục thay đổi:

- Kiếm trận! Đây là kiếm trận! Kiếm thuật đại thần thông viên mãn cảnh giới!

- Làm sao có thể, làm sao có thể? Ngươi rốt cuộc là người nào?

- Hắn chính là tên tu sĩ ngày đó dẫn đầu công chiếm Hoàng Ly đảo. Hắn chính là Lục Huyền Bình!

Lục Bình hướng nhìn người nói chuyện cuối cùng, không ngờ lại là người quen. Y chính là yêu tộc tu sĩ năm đó đóng ở Hoàng Ly đảo - Dư Hóa chân nhân. Năm đó Lục Bình chính là từ trong tay kẻ này cướp đi Hoàng Ly đảo, và cũng đem y đánh cho thành trọng thương, không ngờ mấy năm nay đã khôi phục lại rồi.

Chân nguyên hùng hồn mới có thể chống đỡ kiếm trận mạnh mẽ. Hơn nữa nhờ có thần niệm uy áp độc nhất vô nhị tương đương với đoán đan hậu kỳ tu sĩ này, khiến cho năm tên yêu tộc đoán đan kỳ tu sĩ bị kiếm trận của Lục Bình bao lại, không có một chút lực chống cự nào. Liền nghe Lục Hải chân nhân cao giọng hô:

- Bọn ta hãy hợp lực đánh vỡ chỗ kiếm trận này trước, nếu không người nào cũng không ổn!

Thần sắc của Lục Bình sầm lại, một tiếng hừ lạnh phát ra, phảng phất như loại một tiếng nổ vang lên bên tai của mọi người, chấn cho năm người này một trận lay động. Tuy nhiên, kiếm trận được cho là có cảnh giới kiếm thuật đại thần thông viên mãn, uy danh thực sự lớn đến kinh người. Hơn nữa mọi người khó có thể nhìn thấu lai lịch của Lục Bình. Mặc dù Dư Hóa chân nhân thấy hắn cũng một trận kinh nghi bất định:

- Làm sao có thể, làm sao có thể, thần niệm tu vi như vậy chẳng lẽ không phải đoán đan hậu kỳ tu sĩ mới có hay sao? Sao thần niệm uy áp kia mạnh mẽ như vậy, ngay cả cùng cấp tu sĩ cũng đều phải bị hắn áp chế?

Cứ như thế, dưới sự đồng tâm hiệp lực, năm yêu tu nhanh chóng thực hiện đòn đánh giống như lúc đánh xuyên hộ đảo đại trận khi nãy, đồng dạng đem loại kiếm trận kim quang hải dương của Lục Bình đánh xuyên một cái cửa động.

Lục Hải chân nhân trước hết hướng cửa động bay ra ngoài, ngay sau đó lại có hai người bay ra theo. Lục Bình có chút ngăn trở không kịp.

Ngay tại lúc tên yêu tu thứ tư đang muốn thoát ra khỏi lỗ thủng, lại thấy một quả ấn tỳ to lớn gào thét từ bầu trời đập xuống, đem tên tu sĩ này bị đánh bật mạnh trở về trong kiếm trận.

Còn Dư Hóa chân nhân lại nhân cơ hội đó từ lỗ hổng bay ra ngoài, sau đó liền nghe trong kiếm trận truyền tới một tiếng gào thảm. Hiển nhiên tên đoán đan tầng bốn tu sĩ kia đã tan xương nát thịt.

Đang khi Dư Hóa chân nhân âm thầm cho là mình may mắn, lại đột nhiên phát hiện từ phía tây của Hoàng Ly đảo có mấy đạo độn quang phi độn tới cực nhanh. Dư Hóa chân nhân càng cảm giác mình may mắn hơn, bởi vì những thứ độn quang kia hiển nhiên chính là của tu sĩ tăng viện của Chân Linh phái. Nếu như y trễ thêm một bước nữa, cho dù có thể từ trong kiếm trận chạy trốn, chỉ sợ sẽ bị những tu sĩ tăng viện này chặn lại.

Dư Hóa chân nhân trong lòng đột nhiên dâng lên một ý tưởng: lần này sau khi mình trở về, nhất định phải thoát ly đại chiến cùng nhân tộc, trở về hải vực hậu phương to lớn của yêu tộc, cho dù vì vậy làm cho danh tiếng của gia bị ảnh hưởng, cũng không tiếc gì.

Nhưng nguyện vọng này của Dư Hóa chân nhân chỉ là dự định, chứ không cách nào thực hiện.

Nơi xa, tất cả con ngươi của đám người Huyền Xương chân nhân bay tới tăng viện đều co rụt lại: họ thấy Dư Hóa chân nhân đã bay ra ngoài trên trăm trượng, đột nhiên thân thể ở trong bầu trời chia làm hai nửa, sau đó máu tươi mới bắt đầu bắn tung tóe vãi xuống trên mặt biển!

Cả tòa Hoàng Ly đảo lúc này hoàn hảo không tổn hao thứ gì, vẫn đang bị hộ đảo đại trận bao phủ ở bên trong. Ở điểm cao nhất trên quang mạc lung linh của hộ đảo đại trận, Lục Bình đứng chắp tay sau lưng, mặt mỉm cười nhìn Huyền Xương chân nhân cùng bổn phái tu sĩ đang phi độn đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play