Vương Kỳ thu hồi trung cấp pháp khí phi kiếm, nhìn yêu thú đã chết trước mắt, thở dài nhẹ nhõm. Đây đã là con luyện huyết kỳ yêu thú thứ tư mà hắn đánh chết.

Sau lưng Vương Kỳ chính là linh thảo viên hắn phí tâm kinh doanh ba năm. Nơi này là một khối tụ linh chi địa tốt nhất trong ba khối mà hắn được phân phối, cho nên mới bị hắn khai ích thành linh thảo viên.

Sau khi trở về Hoàng Ly đảo, Phương Uy cùng Phương Hà hai người mang Vương Kỳ tới đây xong liền quay người hướng yêu thú công đánh vào đảo lướt đi, đồng thời còn phải tìm phụ thân của hai người là Phương Đào tiên trưởng.

Vương Kỳ giấu mình ở trong một chỗ huyệt động phụ cận linh thảo viên, một khi hữu luyện huyết kỳ yêu thú đơn độc đi lạc qua, hắn liền xuất thủ tập kích, đem con yêu thú xui xẻo này chém chết. Trong thời gian này, hắn còn hiệp trợ một vị dung huyết kỳ nữ tu chém giết một con dung huyết trung kỳ yêu thú.

Lúc con yêu thú kia ở dưới sự truy kích của nữ tu đang điên cuồng bỏ chạy, mà phương hướng trốn chạy cũng vừa khéo hướng chỗ Vương Kỳ ẩn tàng, Vương Kỳ đầu óc nóng lên, liền từ trong huyệt động bay vọt ra, phi kiếm trong tay toàn lực hướng mắt của yêu thú bắn tới.

Có lẽ là bởi vì yêu thú đang trốn chạy bị nữ tu sau lưng đuổi quá rất, và có lẽ là bởi vì yêu thú căn bản cũng không đem luyện huyết tiểu tu trước mắt này để ở trong mắt, yêu thú không ngờ lại thẳng thừng bay vọt về hướng của Vương Kỳ.

Vương Kỳ nghiêng người tránh qua một bên, nhưng yêu thú chạy vội kéo theo phong hành pháp thuật vẫn khiến Vương Kỳ lập tức bị hất bay ra hơn ngoài mười trượng. Vương Kỳ chưa rơi xuống đất, liền nghe một tiếng kêu thảm do yêu thú truyền tới.

Nằm trên mặt đất, thần trí Vương Kỳ trong lúc nhất thời có chút mơ hồ. Hắn tựa hồ thấy trên mắt yêu thú không ngờ lại cắm một thanh phi kiếm, đang đau đến nỗi nhảy lên vọt xuống. Và nữ tu sau lưng nhân cơ hội đó đuổi tới. Mấy đạo ánh sáng lóe lên, yêu thú liền bị một chiêu đánh chết tốt.

Vương Kỳ lắc lắc đầu, từ từ bò dậy, lúc này mới nhìn rõ vị nữ tu mới vừa rồi đã đứng ở trước mặt của hắn.

Vương Kỳ liền vội vàng hành lễ, chỉ nghe nữ tu nói:

- Không tệ a, luyện huyết chín tầng tu vi không ngờ lại có thể làm thương tổn được một con dung huyết trung kỳ yêu thú, ngươi tên là gì?

Vương Kỳ vội vàng nói:

- Đệ tử Vương Kỳ ra mắt tiên trưởng, mới vừa rồi bất quá là may mắn thôi, nếu không có tiên trưởng, đệ tử đã sớm chết bởi tay yêu thú rồi.

Nữ tu cười khanh khách, nói:

- Ngươi thật đúng là biết nói chuyện, giết chết con yêu thú này ngươi cũng có ra sức, yêu thú một thân tài liệu do ngươi xử lý. Yêu tộc lần này tấn công tình thế hiểm nghèo, ngươi hãy cẩn thận.

Nữ tu dứt lời, thân người đã hóa thành một đạo độn quang biến mất ở trước mặt Vương Kỳ.

Vương Kỳ nhìn thi thể một con dung huyết trung kỳ yêu thú trước mắt này, tâm thần diêu động: đây chính là một con dung huyết trung kỳ yêu thú thi thể a, tài liệu này phân giải lấy ra, cộng thêm mình trước đó tích toàn được một số đồ, đủ đổi hai viên Dung Huyết đan còn có dư.

Khi Vương Kỳ giấu mình ở trong huyệt động mới vừa đánh chết con yêu thú thứ tư, thì đại trận hộ tráo trên không trung trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn. Hộ đảo đại trận lần nữa bị đánh xuyên một lỗ hổng, mấy con yêu thú từ bên ngoài nhảy vào trong. Trong số yêu thú này có một con dung huyết trung kỳ yêu thú, trực tiếp rơi trước mặt của Vương Kỳ.

Vương Kỳ trong bụng trầm xuống, ngay cả thi thể yêu thú bên cạnh cũng không kịp thu thập lấy, vội vàng hướng phía sau bay ngược thối lui.

Nhưng con yêu thú này tựa hồ cũng nhận đúng Vương Kỳ tên luyện huyết tiểu tu này, dưới chân di động, không ngờ lại hướng Vương Kỳ đuổi theo.

Tốc độ của Vương Kỳ làm gì có thể so sánh với dung huyết kỳ yêu thú. Yêu thú hai mắt đầy vẻ hài hước trêu đùa hướng Vương Kỳ ép tới, Vương Kỳ nắm thật chặt phi kiếm trong tay, lại đột nhiên phát hiện sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã có một con hải quy yêu thú khổng lồ chặn lại đường đi của mình.

...

Khi Loan Ngọc có ý đồ dùng tự thân chân nguyên tạm thời duy trì hộ đảo đại trận vận chuyển, thì bên ngoài Hoàng Ly đảo, Lục Hải chân nhân có chút chần chờ nhìn Mã chân nhân trước mắt, nói:

- Mã huynh, huynh thật sự muốn đi vào trong Hoàng Ly đảo? Mã huynh ở xa tới là khách, lần này Mã huynh tới tương trợ cũng đã là giúp bọn ta rất nhiều rồi, tuyệt không cần phải mạo cái phong hiểm này.

Mã chân nhân cười nói:

- Nếu như là tới tương trợ, dù sao cũng phải lập chút công lao. Lục Hải huynh cần chủ trì đại cục, tự nhiên là không thể vào trong Hoàng Ly đảo. Như vậy thì hãy để cho tại hạ đi một lần. Chẳng lẽ Lục Hải huynh sợ tại hạ đoạt công lao của huynh?

Lục Hải chân nhân khoát tay cười nói:

- Mã huynh nói đùa, nếu như là như vậy, vậy thì làm phiền Mã huynh rồi.

Lục Hải chân nhân cùng bốn vị đoán đan trung kỳ tu sĩ hợp lực lần nữa đem đại trận đánh xuyên. Mã chân nhân đã hóa thành một đạo lưu quang màu bạc, bay vào trong Hoàng Ly đảo hộ đảo đại trận.

Tại lúc Mã chân nhân đột phá đại trận, tiến vào Hoàng Ly đảo, Loan Ngọc rốt cục cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi thẳng lên trên trận bàn.

- Xem ra ta tới vẫn còn không tính là muộn!

Loan Ngọc quay đầu nhìn, chỉ thấy Lục Bình đang cười tươi đứng ở phía sau hắn nói.

- Ngươi sao lại xuất quan? Ngươi, ngươi đột phá rồi?

Loan Ngọc nhíu mày một cái, ngay sau đó có chút kinh ngạc hỏi:

- Điều này sao có thể, lấy thực lực của ngươi, lần này đột phá tất nhiên sẽ dẫn tới thiên địa dị tượng, sao lại...

Lục Bình "ha ha" cười một tiếng, bước tới, cũng giống vậy như Loan Ngọc đặt một tay lên hộ đảo trận bàn. Cả tòa trận bàn màu bạc trong hai mắt trợn tròn của Loan Ngọc, trong nháy mắt bị chân nguyên của Lục Bình nhuộm thành màu xanh da trời!

Bên ngoài, hộ đảo đại trận mới vừa rồi bởi vì Mã chân nhân đột nhập vào trong Hoàng Ly đảo mà lộ ra có chút suy kiệt. Hiện giờ, nó lần nữa ánh sáng đại phóng. Lần này, cả tòa đại trận tựa hồ cũng mang theo một tầng sáng màu xanh da trời nhàn nhạt.

- Không xong, đối phương vẫn có lực chống cự, bọn ta còn phải tiếp tục công kích đại trận, để bổn tộc dung huyết kỳ tu sĩ có thể càng lúc càng tiến nhiều hơn vào trong đảo. Lần này nhất định phải ở trước lúc Chân Linh phái tăng viện tu sĩ đến, chiếm lĩnh xong Hoàng Ly đảo.

Lục Hải chân nhân lạnh giọng dứt lời, năm vị yêu tu chân nhân lần nữa hợp lực đánh xuyên hộ đảo đại trận. Bất quá lần này xuyên được lỗ thủng so sánh với lần trước nhỏ đi rất nhiều. Chỉ có năm sáu con yêu thú nhân cơ hội đó nhảy vào bên trong.

Trong Hoàng Ly đảo động phủ, Loan Ngọc nuốt một viên chữa thương đan dược xong, thấy Lục Bình sau khi khôi phục hộ đảo đại trận xong, dưới chân đạp một cái, lại đưa tới một cái linh mạch dùng để chống đỡ cho hộ đảo đại trận vận chuyển, không khỏi có chút kỳ quái hỏi:

- Sao không đem ba linh mạch đồng loạt dẫn vào trong trận bàn, như vậy yêu tộc tu sĩ bên ngoài đảo liền không thể đánh xuyên qua được hộ đảo đại trận rồi?!

Lục Bình quay đầu lại cười nói:

- Nếu làm như vậy, yêu tộc làm sao còn tiếp tục vây công Hoàng Ly đảo?

Loan Ngọc từ trong ánh mắt của Lục Bình phát giác sát ý nồng đậm, không khỏi cảm thấy một cổ lãnh khí chạy dọc từ lòng bàn chân lên sống lưng lan tới đỉnh đầu.

Khi hắn nhìn hướng về phía Lục Bình, thì trong động phủ làm gì còn có tung tích của Lục Bình, chỉ có một giọng nói còn vẳng lại ở bên tai Loan Ngọc:

- Hộ đảo đại trận vẫn phải làm phiền ngươi tạm thời chiếu khán.

Loan Ngọc sửng sốt hồi lâu, mới lẩm bẩm nói:

- Cái này còn có thể coi là mới vừa đột phá đoán đan trung kỳ tu sĩ hay sao?

Mã chân nhân đột nhập vào trong Hoàng Ly đảo, thần niệm liền hướng bốn phía toàn bộ đảo tự lan tràn đi. Tình cảnh trên đảo trừ động phủ bị hộ phủ đại trận bao trùm, còn lại đều nhìn một cái thấy rõ hết. Mã chân nhân lập tức có chút kinh nghi bất định thốt:

- Không ngờ Hoàng Ly đảo lại còn cất giữ nhiều thủ đoạn như vậy. Dung huyết nữ tu kia chỉ huy yêu phong binh sao mà nhìn quen mắt quá. Cái ả đoán đan kỳ nữ tu ắt chính là Hồ Lệ Lệ. Sử dụng đan dược chẳng lẽ là Tồn Ý Chiến đan? Không ngờ ở Bắc Hải loại đất bần tích này cũng có loại kỳ môn đan dược này lưu truyền. Còn nữa, ba đứa dung huyết kỳ đồng tử có thể cùng đoán đan kỳ tu sĩ đại chiến kia sao lại yêu tộc của bọn ta? Không đúng, ba đồng tử này có chút cổ quái... Làm sao có thể chứ, sao lại có thể... bọn chúng làm sao xuất hiện ở Bắc Hải này, chẳng lẽ bọn chúng thật sự là...

- Bọn họ chính là Bích Hải linh xà!

Một đạo thanh âm đột nhiên xuất hiện ở bên tai Mã chân nhân. Mã chân nhân thần sắc biến đổi, trong lúc xoay người một bộ áo giáp đã mặc ở trên thân, đồng thời đanh giọng quát lên:

- Người nào, mau ra đây ngay...!

Chữ “ngay” còn chưa nói rõ ra, thì Mã chân nhân đã thấy một người tuổi trẻ hơn hai mươi tuổi đang đứng ở trước người mình cách đó không xa, đang lạnh lùng nhìn y.

Một cỗ thần niệm mạnh mẽ trong nháy mắt chạm mặt ùa tới, uy áp nặng nề khiến cho Mã chân nhân toát mồ hôi lạnh, nhất thời thấm ướt sau lưng. Y nhìn người tuổi trẻ trước mắt run giọng hỏi:

- Đoán, đoán đan hậu kỳ?

Người tuổi trẻ trước mặt khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt. Một đạo ánh sáng màu vàng chói mắt đột nhiên phá không bay tới. Mã chân nhân trong phút chốc tế lên một món thông linh pháp bảo, hướng kim quang đón đỡ. Đồng thời, một món pháp bảo dùng để phòng thủ cũng bị y tế lên trên đỉnh đầu. Mã chân nhân tựa hồ vẫn chưa yên tâm, hộ thân cương khí lóe ra bốn đạo quang thải, đem toàn thân đoàn đoàn vây quanh. Một bộ áo giáp lúc trước mặc trên người tựa hồ cũng không phải là phàm vật.

Tuy nhiên, kim quang lóe lên rồi chợt biến mất. Người tuổi trẻ xoay người bước ra một bước liền không thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại Mã chân nhân hai mắt trợn tròn, biểu lộ trên mặt còn mang theo một tia khó có thể tin, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng ngay sau đó máu tươi đỏ hồng liền từ một khe hở do áo giáp bị cắt rách ở bộ vị trước ngực rỉ ra.

Thân thể cao lớn của Mã chân nhân từ giữa không trung rơi xuống. Một con chuột mập bự từ lòng đất chui ra, thuần thục đem tất cả vật đáng tiền trên thi thể của Mã chân nhân thu vét sạch sành sanh, ngay sau đó chúi vào trong lòng đất không thấy tung tích.

Tại lúc Mã chân nhân mới vừa vẫn diệt, một cổ thần niệm uy áp chỉ đoán đan hậu kỳ mới có thể có trong nháy mắt bao trùm cả tòa Hoàng Ly đảo, khiến cho nhân yêu hai tộc đang đại chiến thế công đều hơi chậm lại.

Hồ Lệ Lệ cùng Trần Luyện sắc mặt đều vui mừng. Thừa dịp đối thủ bị Lục Bình dùng thần niệm uy áp trấn áp cho không biết làm sao, hai người vội vàng phấn khởi phản kích, hóa giải tình cảnh nguy hiểm của tự thân.

Yêu tu đang cùng Hồ Lệ Lệ đại chiến nguyên bản đã đem lôi quang hộ tráo của nàng đánh cho tán loạn sắp vỡ đến nơi, lôi quang trận bàn dưới chân lóe lên điện quang cũng càng ngày càng mỏng manh. Ngay tại lúc này, yêu tu đang muốn hướng Hồ Lệ Lệ phát động một kích tối hậu đột nhiên trợn to hai mắt, đứng im ở không trung không động đậy nữa. Hồ Lệ Lệ có thể rõ ràng nhìn thấy từ sinh cơ đang mất đi trong hai mắt của y.

Đạo bóng kiếm u lam ở trước mặt Hồ Lệ Lệ chợt lóe rồi biến mất. Hồ Lệ Lệ thở dài nhẹ nhõm, ngay sau đó bắt đầu chuyên tâm đối phó tên đoán đan kỳ nhân sủng đã bị nàng khống chế ở trong trận pháp.

Trịnh Khiết dựa vào Tử Tinh phong tạo thành yêu binh đại trận, mặc dù đem một tên yêu tu vây khốn ở trong đại trận, cũng đem tên yêu tu này đánh cho cả người thũng trướng, trúng độc không nhẹ. Nhưng trong lúc nhất thời nàng lại không lấy được tánh mạng của tên yêu tu này, ngược lại còn bị y đánh chết hơn trăm con Tử Tinh phong.

Trịnh Khiết biết đám Tử Tinh phong này được Lục Bình tỉ mỉ bồi dục, nghe nói ngay cả pháp tướng lão tổ của môn phái nhìn thấy đều coi là bảo bối muốn có không được. Lần này ngay một lúc chết hơn trăm con, không biết Lục Bình sẽ đau lòng thành cái dạng gì. Nhưng bây giờ Hoàng Ly đảo sống chết trước mắt, Trịnh Khiết cũng không kịp quan tâm nhiều đến vấn đề này.

Vào lúc này, chỉ nghe thanh âm của Lục Bình có chút bất lực từ sau lưng nàng vang lên:

- Ai u cô nãi nãi của ta, mau, mau, đem yêu binh đại trận thu lại, không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Trịnh Khiết nghe vậy có chút xin lỗi đem Tử Tinh phong thu vào trong linh sủng đại. Lúc này nàng mới phát hiện yêu tu lúc trước bị yêu binh đại trận vây ở trong đã bị mất đầu không biết từ lúc nào.

Ăn quá no bị căng bụng phải chống đỡ sẽ mang đến một dạng cảm giác gì?

Sau khi ăn quá no sắp căng phồng đến chết rồi, lại là một dạng cảm giác gì?

Lục Bình chính là ở một loại cảm giác no căng phải chịu đựng sắp chết đến nơi như vậy kiên trì trong ba năm!

Lục Bình năm đó lúc ở Trọng Huyền động phủ tìm được Huyền Nguyên Trọng Thủy. Một đoàn thủy cầu màu đen kia cho dù hắn tiến cấp vào đoán đan kỳ cũng khó có thể khống chế được.

Chính là vì một chữ: Nặng!

Khi Lục Bình ở trong tình huống vạn bất đắc dĩ, buộc phải lựa chọn dung hợp Huyền Nguyên Trọng Thủy, hắn liền đắm chìm ở trong cảm giác ăn no chống chịu căng phồng sắp chết đến nơi trong suốt ba năm.

Mỗi lần dung hợp một giọt Huyền Nguyên Trọng Thủy vào trong kim đan, Lục Bình liền phảng phất cảm thấy mình đang dùng dịch đồng nước sắt uống vào tiến hành lót dạ vậy. Hắn nhất định phải lúc nào cũng toàn lực vận chuyển "Bắc Hải Thính Đào quyết" đối với mỗi một giọt Huyền Nguyên Trọng Thủy tiến hành luyện hóa, đem một tia linh tính ẩn tàng trong linh thủy ngưng luyện ra cho kim đan hấp thu, còn bản thân trọng thủy thì lại bị chân nguyên của hắn dung hợp.

Đồng thời, bị kim đan hấp thu còn có từng tia từng lũ thần niệm của Lục Bình. Hắn biết, đây cũng là kim đan sau khi bổ túc linh tính, bắt đầu đoán dong thần niệm tự thân của tu sĩ. Hoặc có thể nói là, nó đem chân nguyên tự thân của tu sĩ cùng thần niệm hoàn toàn dựng dục vào chung một chỗ. Ngày sau, cái này sẽ là căn bản để Lục Bình phá toái kim đan, thành tựu pháp tướng.

Nhưng Huyền Nguyên Trọng Thủy là vật gì? Đây chính là thiên cấp hạ phẩm thiên địa linh vật, đối với việc tăng cường chân nguyên hùng hậu và thuần tịnh của tu sĩ có hiệu quả nhất. Nếu không phải bởi vì dung hợp loại linh vật này đối với tốc độ tu luyện của tu sĩ sẽ có ảnh hưởng lớn, Huyền Nguyên Trọng Thủy hoàn toàn có thể sánh vai cùng thiên cấp trung phẩm linh vật. Dù vậy, một đoán đan sơ kỳ tu sĩ như Lục Bình làm gì có thể dễ dàng dung hợp!

Cũng may trong ngày thường Lục Bình tu luyện rất chú trọng căn cơ, đi theo con đường chân nguyên "Thuần hậu". Hắn tu luyện "Bắc Hải Thính Đào quyết" chính là một bộ pháp quyết thần bí khó lường, có uy lực phi phàm. Suy nghĩ một chút thì cũng phải nên như vậy, bởi vì vô luận là “Lâm hải Thính Đào quyết”, hay là "Phi Linh đạo hải quyết", có bộ công quyết hoàn chỉnh nào không phải là công pháp chân truyền đáng mặt ở trong môn phái mà nó xuất hiện? Huống chi Lục Bình lại đem hai thứ hợp lại làm một rồi mệnh danh thành "Bắc Hải Thính Đào quyết"!

Tuy nhiên, cái thứ làm cho mặt Lục Bình tím tái đỏ hồng, hai mắt đầy máu, cảm giác ngồi nằm không yên cũng thật thật tại tại đi kèm theo hắn suốt cả ba năm, khiến cho hắn trong ba năm này không dám có chút sai lầm nào. Hắn trân người nhẫn chịu loại cảm giác đó hành hạ, ngồi xếp bằng dưới đất không dám cử động một chút nào. Một khi có một chút bất ngờ gì, Huyền Nguyên Trọng Thủy đang luyện hóa sẽ mất đi sự khống chế, đủ để đem toàn thân của hắn nổ tung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play