Hoàng Ly đảo nói lớn không lớn, nói nhỏ lại cũng không nhỏ. Lục Bình thần niệm mạnh mẽ, nếu là ở bình thời, đứng ở trung ương của đảo cũng có thể miễn cưỡng đem cả tòa Hoàng Ly đảo bao vào bên trong phạm vi thần niệm của mình. Nhưng lúc này Lục Bình chẳng những cách xa Hoàng Ly đảo, hơn nữa toàn bộ thần niệm đều dùng để chu toàn cùng vị yêu tu chân nhân trước mắt này, làm gì còn có rỗi rảnh để bận tâm quá nhiều chuyện.

Lục Bình trong bụng tuy có chút thấp thỏm, nhưng lại không chút kinh hoảng. Tiểu sư muội mặc dù không trải qua sinh tử đánh giết, nhưng một thân đoán đan tầng hai tu vi lại không giả được. Huống chi Lục Bình cũng không cho rằng là trên người của tiểu sư muội sẽ không có bảo bối phòng thủ do hai vị lão tổ ban cho. Huống chi bên cạnh nàng còn có Thanh Loan điểu Lục Cầm làm trợ thủ. Dĩ nhiên, trọng yếu nhất là mới vừa rồi tiếng thét dài tiếp chiến với địa của tiểu sư muội cũng không có chút nóng nảy nào. Đồng thời, Lục Bình cũng tin tưởng Chung Kiếm cùng Mã Ngọc cũng sẽ ở trong thời gian ngắn chạy tới.

Chung Kiếm cùng Mã Ngọc tự nhiên biết Khương Huyền Huyên trọng yếu như thế nào. Khi nghe Khương Huyền Huyên cất tiếng thét dài báo hiệu tiếp chiến với địch, hai người liền biết chuyện nghiêm trọng, lập tức hướng Hoàng Ly đảo phía tây phi độn đi.

Song khi hai người tới chỗ diễn ra chiến đoàn, thì liền hít một hơi khí lạnh: sợ hãi, kinh ngạc, may mắn, tiếc hận vân vân... Vẻ mặt bất đồng trong lúc nhất thời đồng thời xông lên gò má hai người. Hai người đồng thời liếc nhau một cái, hướng yêu tộc tu sĩ trước mắt đồng thời công kích. Một đôi phi kiếm hợp bích lập tức liền vòng qua hai vị yêu tu chân nhân.

Yêu tộc lần này hiển nhiên dùng kế giương đông kích tây. Lục Bình vì bảo vệ tiểu sư muội mà cố ý cho nàng đến phòng thủ ở phía tây của Hoàng Ly đảo, không ngờ lại bị yêu tộc xem là trọng điểm lần này đánh bất ngờ.

Yêu tộc tu sĩ trong thời gian ngắn kéo tới tăng viện cho đoán đan kỳ tu sĩ cũng không nhiều, trong đó ba vị thực lực mạnh mẽ nhất phân ba mặt tiến hành kiềm chế. Còn dư lại hai vị đoán đan sơ kỳ yêu tu cũng được một vị đoán đan trung kỳ yêu tu hướng dẫn, hướng phía tây kéo tới Hoàng Ly đảo.

Khi vị yêu tộc trung kỳ tu sĩ này phát hiện bảo vệ ở chỗ này không ngờ lại chẳng qua là hai bé gái đoán đan sơ kỳ, trong lòng sớm đã mừng rỡ: xem ra lần này cơ hội lập công đã đến!

Nhắc tới cũng xấu hổ, Bắc Hải yêu tộc kể từ bạo động ra thú triều lần thứ nhất, cùng Bắc Hải các phái đại chiến phần nhiều là báo tiệp liên miên, duy chỉ có không thể nào chiếm được ưu thế ở trong tay Chân Linh phái. Lần trước trong cuộc chiến Huyền Kỳ đảo, yêu tộc càng là đại bại thua đau, liên tiếp mấy vị đoán đan kỳ yêu tu bị Chân Linh phái cao thủ chém chết, làm nhục nhuệ khí của yêu tộc. Lần này tên Dư Hóa kia lại càng vô năng hơn, không ngờ lại bị mấy Chân Linh phái tiểu bối đánh trọng thương khó có thể lành lặn lại được. Xem ra mấy tên đoán đan chân nhân trẻ tuổi này ở Chân Linh phái địa vị tất nhiên không phải chuyện đùa. Nếu là bắt giết một hai đứa, hơn nữa còn là trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như vậy, sau khi dâng lên, nói không chừng mình sẽ được bổn tộc cao tầng thưởng thức. Cũng có thể có thành tựu như Mặc Uy chân nhân cũng nói không chừng.

Nghĩ tới đây, vị đoán đan trung kỳ yêu tu này trong lòng sớm đã một mảnh lửa nóng. Nhìn hai kiều nhược mỹ nhân trước mắt, y thẳng thừng mang theo hai tên thủ hạ xông tới muốn bắt sống hai người.

Khương Huyền Huyên thấy ba tu sĩ mặc kỳ trang dị phục hướng nàng khí thế hung hăng bức tới, thần sắc lại không bối rối chút nào, trong mắt nàng chợt lóe ánh sáng màu xanh, nhất thời "A a" cười nói:

- Thì ra là các ngươi chính là yêu tộc tu sĩ, ăn trước bổn cô nãi nãi một kiếm!

Song phi kiếm trong tay Khương Huyền Huyên chính là dùng nhánh cây biến dị do Đào thụ yêu để rơi xuống - vốn là thứ do Lục Bình tặng trước kia - luyện chế mà thành. Song kiếm sau khi bay ra, Khương Huyền Huyên mới nhớ tới Cửu sư huynh trước đó dặn dò, há mồm ra thét dài một tiếng giòn giã, thông báo chư vị sư huynh trên đảo mình đã tiếp chiến với địch.

Yêu tu chân nhân đối diện thấy Khương Huyền Huyên trong ánh mắt thanh quang lóe lên, ngược lại ngẩn người, lại cũng không để ở trong lòng. Bất quá y thấy một vị kiều tích tích mỹ nhân như vậy lại còn dám dẫn đầu hướng tự mình ra tay, khóe miệng liền lộ ra một tia cười khẩy. Mỹ nhân càng có tính nóng sảng như vậy, xem ra những thứ cường giả trong tộc kia càng thích!

Yêu tu chân nhân chậm rãi không lo tiện tay bắn ra một viên minh châu cỡ trái bồ đào. Hai vị yêu tu chân nhân đi theo sau lưng thấy như vậy, cũng hiểu ý đồ của chân nhân này, đều "Hắc hắc" cười.

Nhưng hai người cười quái dị mới vừa cất lên liền ngưng lại. Trong tiếng vang tranh tranh, minh châu do yêu tu chân nhân bắn ra không ngờ lại bị mỹ nhân tu sĩ phía đối diện dùng song kiếm đánh bay ra ngoài.

Khi yêu tu đem minh châu lần nữa triệu hồi, lại thấy mặt ngoài minh châu đã sớm vỡ ra nhiều mảnh nhỏ, hiển nhiên là bị tổn thương nghiêm trọng, không chịu nổi lực tác dụng lớn được nữa.

Yêu tu cầm đầu có chút kinh ngạc nhìn một chút viên minh châu trong tay này. Mặc dù nó có phẩm chất không cao, nhưng cũng miễn cưỡng ngưng luyện một cái bảo cấm, trong ngày thường dùng để đem chơi. Mặc dù y chẳng qua là tiện tay kích ra một kích, nhưng dù sao tu vi của mình so với đối phương cao hơn một tầng thứ. Nhưng kết quả y chẳng những không chiếm tiện nghi, ngược lại còn chịu một vố thua thiệt rất đau.

Mỹ nhân trước mắt cũng không phải là một bình hoa, mà là có có thực lực của tu sĩ chân chính!

Thu hồi thái độ khinh thị, yêu tu chân nhân xuất thủ tự nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều. Lần này chênh lệch giữa hai người liền thể hiện ra ngoài. Khương Huyền Huyên mặc dù bị hai vị lão tổ dạy, nhưng dù sao về tu vi thì kém rất nhiều, hơn nữa nàng không từng trải qua sinh tử đánh giết tạo ra kinh nghiệm, nên trong chốc lát liền rơi vào thế hạ phong.

Yêu tu chân nhân dẫn đầu tự nhiên nhìn ra mỹ nhân tu sĩ trước mắt này mặc dù tu vi thực lực ở cùng cấp tu sĩ có thể nói là khá nổi bật, nhưng kinh nghiệm đối địch chưa đủ, cơ hồ có thể nói là bị mình đùa bỡn như nắm trong lòng bàn tay.

Tu sĩ vừa cùng Khương Huyền Huyên đối chiến, lúc rỗi rảnh quan sát tình huống của hai tên tùy tùng. Nhưng điều làm y kinh ngạc chính là, hai vị đoán đan sơ kỳ trợ thủ lại bị một cô bé khác chặn lại đường đi. Mặc dù hai tên yêu tu liên thủ thực lực ở trên bé gái, nhưng trong lúc nhất thời lại không cách nào thoát khỏi tiểu cô nương này dây dưa.

Tiểu cô nương này mặc dù tu vi chỉ có đoán đan một tầng, nhưng trong tay có thủ đoạn đối địch không giống như mỹ nhân trước mắt không có chương pháp như vậy. Tiểu cô nương từng chiêu từng thức cực kỳ tàn nhẫn, hiển nhiên là thường cùng người chém giết, là nhân vật không vừa gì. Đặc biệt là tiểu cô nương này trong tay còn nắm giữ một loại tiểu thần thông uy lực rất là mạnh mẽ. Một khi thần thông thi triển, hai trợ thủ của yêu tu dẫn đầu liền không thể không tạm thời liên thủ chống đỡ, mới có thể miễn cưỡng phòng chống được.

Dẫn đầu tu sĩ hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với điều này rất là bất mãn. Đối phương giờ phút này hết sức ngăn trở yêu tộc tu sĩ phản công, hiển nhiên là tính toán chiếm lĩnh lâu dài đảo này. Như vậy giờ phút này đối phương tất nhiên có trận pháp sư đang ở trên đảo bố trí đại trận. Phe mình nếu thì không cách nào kịp thời chạy tới phá hỏng, một khi đối phương có hộ đảo đại trận thành hình, như vậy Hoàng Ly đảo tất nhiên là bị Chân Linh phái chiếm lĩnh. Nếu là như thế, yêu tộc tung hoành nam bắc chiến tuyến sẽ gặp bị cắt đứt ngang lưng, tình thế sẽ trở nên càng thêm không ổn.

Tu sĩ cầm đầu đem Khương Huyền Huyên áp chế, đồng thời dưới chân giậm một cái, một đạo quang mang kéo dọc theo dưới chân xuống dưới nước biển rồi hướng về chỗ Lục Cầm lao tới thật nhanh. Đồng thời, thải quang đột nhiên nổ tung, nước biển dưới chân cũng cuốn lên, nhất thời tạo thành một cái miệng khổng lồ như chậu máu, hướng Lục Cầm cắn xé.

Trên người Lục Cầm mặc một thân tiểu cung trang màu đỏ nhất thời biến thành màu xanh, khi cái miệng máu khổng lồ sắp khép lại, đột nhiên trên không trung chợt lóe rồi biến mất, lúc xuất hiện đã đến bên người Khương Huyền Huyên.

Hai tên yêu tộc tu sĩ thừa dịp tấn công, lại thấy Lục Cầm hai tay giương lên, một đôi ngọc hoàn bay ra, ở trên trời trong đinh đương đụng nhau một cái. Một cổ hắc sắc độc hỏa cùng một đoàn sương mù trắng hếu hướng hai kẻ này công kích ngăn cản lại. Đồng thời Lục Cầm hé cái miệng nhỏ, một đoàn tiểu hỏa cầu màu đỏ thắm hướng yêu tu cầm đầu bay tới nổ tung, nhất thời hóa giải thế công của y đối với Khương Huyền Huyên.

Khương Huyền Huyên từ nhỏ bị hai vị lão tổ coi là minh châu trên tay, một mực cưng chìu, chung quanh sư tỷ sư huynh cũng đều thích nàng tính cách ngây thơ lạn mạn, vẫn luôn không muốn cho nàng biết thế gian hiểm ác, mất đi phần chân thật hồn nhiên này.

Nhưng lần này Khương Huyền Huyên đi tới Hoàng Ly đảo, Lục Bình tuy có thể phát hiện mấy phần dụng tâm của hai vị lão tổ, nhưng rốt cuộc cũng không dám thật sự đem tiểu sư muội đẩy vào tình cảnh nguy hiểm, chỉ muốn cho nàng thể nghiệm mấy phần không khí chém giết mà thôi. Sau đó, sẽ chầm chậm cho nàng biết tu luyện giới lãnh khốc như thế nào. Không ngờ rằng lộng khéo thành vụng, yêu tộc không nhưng dùng phương pháp đơn giản nhất là kế giương đông kích tây để đánh, mà khiến cho Lục Bình tự cho luôn luôn tinh minh tính kế lừa cho một trận.

Đây cũng không phải nói Lục Bình trí giả thiên lự, lo nghĩ trăm chiều tất có điều sai, có cái có thì phải có cái mất; còn thể nói là yêu tộc lần này người ngu nghĩ nghìn điều cũng có một điều đúng!

Khương Huyền Huyên mặc dù lần đầu tiên cùng địch thủ chém giết, nhưng lại không khiếp đảm chút nào. Điều này cũng không phải là nàng gan lớn, mà là cô bé này căn bản cũng không biết sợ là vật gì! Thử nghĩ ở trên Thiên Linh sơn, ai có thể khiến cho nàng sợ?

Nhưng tiểu cô nương tâm cao khí ngạo này lần đầu tiên cùng người chém giết, chẳng những bị người trước mắt gắt gao áp chế, hơn nữa tên yêu tu này khi cùng nàng đối chiến, lại còn rỗi rảnh có thừa xuất thủ đối phó Lục Cầm nhi. Hiển nhiên y không đem nàng để ở trong mắt. Nhưng điều càng làm cho nàng tức giận chính là, mới vừa Lục Cầm nhi thi triển ra tiểu thần thông lại giải vây cho nàng.

Đây coi là cái gì? Bộ tưởng mình ở nơi này không có chút bản lĩnh gì à?

Khương Huyền Huyên mặt đẹp giận đến đỏ bừng, đột nhiên từ trữ vật pháp khí bên hông lấy ra một thanh phù lục ném ra ngoài.

Khương Huyền Huyên cử động nhất thời khiến yêu tu cầm đầu sợ hết hồn. Y rõ ràng thấy rõ, những thứ phù lục này mặc dù cũng không phải là phù lục cao cấp gì, nhưng trong đó ẩn chứa từng tia linh tính, hiển nhiên đều xuất từ tay của đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Tiểu nữ tử trước mắt này hiển nhiên là không có bản lãnh luyện chế những phù lục như vậy.

Yêu tu cầm đầu chân nhân vội vàng đem một mặt phòng thủ pháp bảo tế lên, đem mình đoàn đoàn bảo vệ. Đồng thời pháp bảo trong tay cũng bỏ qua đối với Khương Huyền Huyên công kích, đem phù lục đang ở trong bầu trời hướng y bay đâm tới. Mỗi khi đâm rách một tờ, trong bầu trời lập tức nổ vang một tiếng thật lớn, theo sát đó quanh thân yêu tu cầm đầu xuất hiện hàng loạt vụ chấn động.

Thật là uy lực cực mạnh! Thật may là những thứ này không phải là phù bảo! Yêu tu âm thầm may mắn.

Nhưng sắc mặt của y rất nhanh chóng co rút lại, hận không tự tay tát vào mặt mình mấy bạt tay!

Khương Huyền Huyên thấy yêu tu chân nhân không ngờ lại không hao tổn chút nào phá giải được phù lục mà nàng thế công, trong tay liền có thêm bốn món kim quang lấp lóe, không phải là phù bảo thì là vật gì?

Bốn cái phù bảo được Khương Huyền Huyên dùng chân nguyên kích phát, một đạo Thủy Long quyển tự nhiên sinh thành, ngay sau đó chính là một mảnh màn mưa châm, theo sát nữa là một đạo lôi quang màu xanh không kém gì tiểu thần thông đánh xuống, cái sau nữa chính là một thanh cự đạo kỳ lạ.

Yêu tu cầm đầu cơ hồ đem bản lĩnh cả người của mình toàn bộ sử xuất ra, vừa tránh vừa ngăn. Sau khi khó khăn lắm mới thoát được, trong lòng y âm thầm cảm thấy may mắn: thật may là đối phương đối với sinh tử đánh giết không kinh nghiệm gì, nếu là lúc này tiến lên cạn tào ráo máng, mới vừa bị bốn tờ cực phẩm phù bảo công kích đã không còn hậu lực duy trì, y không chết thì cũng bị trọng thương.

Nhưng ngay sau đó yêu tu cầm đầu phảng phất nghĩ tới điều gì, kinh thanh nói:

- Thủy long quyển, Vũ Mạc châm, Thanh Mộc lôi, Tiêu Dao đao, đây là Chân Linh phái Liễu Thiên Linh cùng Khương Thiên Lâm ở đoán đan kỳ lúc tuyệt kỹ thành danh, ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc là người nào?

Chung Kiếm cùng Mã Ngọc vừa lúc đó chạy tới, từ xa xa đã nhìn thấy Khương Huyền Huyên liên tiếp vải ra bốn tờ phù bảo uy lực tuyệt đại, ngay sau đó liền nghe được yêu tu sửng sốt kêu lên, hai người mặc dù bởi vì mới vừa rồi Khương Huyền Huyên không thừa thắng truy kích mà có điều tiếc nuối, nhưng lúc này cũng không kịp nhớ gì nhiều. Hai người liên thủ đem hai tên đoán đan sơ kỳ yêu tu cuốn lấy. Được Lục Cầm trợ giúp, Khương Huyền Huyên cũng đem yêu tu cầm đầu có chút mất hết can đảm đánh cho liên tiếp bại lui.

Tác dụng của phù bảo đối với đoán đan kỳ tu sĩ không lớn như với dung huyết kỳ. Thế nhưng cũng phải xem là người nào chế luyện ra phù bảo. Một vị đoán đan sơ kỳ tu sĩ chế luyện phù bảo dĩ nhiên là không thể tương đương cùng với đoán đan hậu kỳ tu sĩ chế luyện.

Phù bảo trong tay của Khương Huyền Huyên có lẽ không cách nào tạo thành tổn thương với một vị đoán đan trung kỳ tu sĩ, nhưng lại đủ khiến cho y chật vật không chịu nổi. Nếu không phải Khương Huyền Huyên chưa có đủ kinh nghiệm đối địch, cuối cùng không thừa thắng truy kích, như vậy yêu tu cầm đầu cũng sẽ không giống như bây giờ hoàn hảo không tổn hao gì rồi.

Nhưng mà đối với yêu tu cầm đầu mà nói, đáng sợ cũng không phải là loại khí phách mà Khương Huyền Huyên đem phù bảo làm thành phù lục để sử dụng, mà là khả năng bốn tờ phù bảo này đại diện cho người đứng sau lưng: pháp thuật thích phóng của bốn tờ phù bảo này chính là tuyệt kỹ thành danh của hai vị pháp tướng lão tổ đại danh đỉnh đỉnh ở Chân Linh phái lúc ở đoán đan kỳ.

Nhân yêu hai tộc mặc dù đời đời đều là thù địch, nhưng yêu tu cầm đầu cũng không vì vậy mà không đem pháp tướng lão tổ của đối phương để ở trong mắt.

Truyền thuyết pháp tướng lão tổ còn nắm giữ một loại phù khí thuật. Bất đồng cùng phù lục cùng phù bảo, bản thể của phù khí mặc dù yếu ớt, không so được với pháp khí pháp bảo. Nhưng nó cũng không giống như phù lục cùng phù bảo là sau khi sử dụng qua liền hủy diệt biến mất đi. Phù khí chỉ cần trải qua việc bổ sung chân nguyên hoặc là linh thạch thì có thể vận dụng lần nữa. Dĩ nhiên trong cái này sự lãng phí cũng cực lớn, vì vậy không thể như pháp bảo có thể tùy ý sử dụng ở trong đấu pháp.

Cũng không biết trên người của mỹ nhân này còn có phù khí hay không?!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play