Hồ Lệ Lệ cười nói:

- Viên Chiêm kia vốn là kẻ tâm cơ sâu xa, thích ẩn giấu ra vẻ ngu hèn, thậm chí Viên gia cũng có thể là cùng mấy môn phái khác có quan hệ không minh bạch; Lâm Thịnh thì cùng Lãnh Thiến năm đó ở trong biệt viện vốn có danh là thiên tài, chính là ngay cả huynh cũng không so sánh được. Bọn họ lên cấp đoán đan kỳ cũng không coi là cái gì bất ngờ.

- Hai người khác thì cũng thôi đi, Lãnh Thiến dầu gì cũng đệ tử thân truyền thứ tám của lão sư. Năm đó việc làm mặc dù bất nghĩa, nhưng người nếu thật là đến lúc sống chết trước mắt, cô ta lúc ấy không lật tay đánh cho nàng một chưởng, đem nàng ép đen trong bầy yêu thú để hấp dẫn chú ý lực của chúng coi như không tệ rồi. Về phần Lâm Thịnh kia, ta cùng với hắn cũng không có thù oán gì quá lớn. Nếu hắn thức thời, ta cũng sẽ không đi làm khó hắn. Chỉ có tên Viên Chiêm, người này cũng không phải là lần đầu tiên hại ta. Hai lần có thể nói đều hiểm tử hoàn sinh. Người này nhất định phải chết, Viên gia nếu muốn tương hộ, như vậy Viên gia cũng không cần thiết phải tồn tại. Tin tưởng một tu sĩ gia tộc giống như cỏ đầu tường vậy, bổn phái cũng chưa chắc nhìn ở trong mắt.

Hồ Lệ Lệ có chút kinh ngạc nói:

- Kể từ ngươi từ Đông Hải trở về, lời nói làm việc dường như không còn cảm giác ra được, khí phách trong ngày thường cũng tự tin lên rất nhiều.

Lục Bình để cho Hồ Lệ Lệ nói những lời này ngược lại có chút hơi ngượng, rất may là vừa vào lúc này, tu sĩ bên cạnh chợt hoan hô một tiếng, rối rít hướng sau lưng hai người chạy đi. Lục Bình xoay người nhìn lên, lại thấy bốn phía lôi đài không biết từ lúc nào tỷ thí đã kết thúc, tất cả tu sĩ rối rít hướng trung ương lôi đài mà tụ tập.

Lục Bình có chút nghi ngờ nhìn Hồ Lệ Lệ một chút, sau đó ngẩng đầu, lại thấy trung ương lôi đài, một vị đoán đan kỳ tu sĩ đi tới, ngay sau đó xếp bằng ngồi dưới đất, cười ha hả nói:

- Đã sớm nói Huyền Nguyên sư thúc lao lực như vậy đem chúng ta gọi tới nơi này, chẳng những không có tiện nghi để chiếm, sợ rằng mình có thể chịu thua thiệt một chút coi như là không tệ rồi. Quả nhiên, một buổi trưa này chỉ tiến hành một vòng tỷ thí liền ngừng lại, thời gian còn lại liền đòi ta vì chư vị sư đệ sư muội làm ra mấy tờ phù lục thường dùng. Nếu là có sư đệ sư muội thích chế phù ở đây, chúng ta có thể so tài nữa.

Lục Bình năm xưa cũng từng đem không ít tinh lực đặt ở phương diện chế phù. Chẳng qua là khi hắn lên cấp dung huyết kỳ, toàn bộ tinh lực liền dùng ở tu luyện cùng luyện đan, ngược lại đem chế phù thuật bỏ hoang sơ mất. Bất quá Lục Bình bây giờ kiến thức vượt xa không phải là trước kia có thể so sánh, nghe tu sĩ trên lôi đài nói mấy câu này, luyện huyết kỳ dung huyết kỳ đệ tử phía dưới chưa lĩnh ngộ bao nhiêu, Lục Bình tự mình đã liên tục nói luôn mấy câu:

- Thì ra là như vậy...

Hồ Lệ Lệ biết Lục Bình đã từng là hảo thủ chế phù, vì vậy cười nói:

- Huyền Đào sư huynh thuyết pháp ngược lại là giảng cho huynh nghe rồi.

Lục Bình nhớ tới mới vừa rồi tự mình còn có nghi hoặc, liền hỏi:

- Sao phải cử hành một vòng tỷ thí liền ngừng?

Hồ Lệ Lệ "Lạc lạc" cười nói:

- Huyền Nguyên sư thúc tính tình thế nào huynh cũng không phải là không biết, nhiều đoán đan kỳ chân nhân đi đến Chân Linh Biệt Viện như vậy, sư thúc lại há có thể không khiến cho mọi người lưu lại đồ tốt gì cho biệt viện hay sao?

Lục Bình chợt hiểu, nói:

- Khó trách ông ta muốn ta tới ở hiện trường biểu diễn thuật luyện đan cho biệt viện đệ tử, còn nói đã vì mình từ môn phái trong thân thỉnh một nhóm linh thảo để luyện đan. Thì ra là ông ta không nguyện trực tiếp từ môn phái thân thỉnh Dung Huyết đan! Cứ như vậy, ta vừa phô bày thuật luyện đan, lại vì môn phái tiết kiệm được tư nguyên. Hơn nữa lấy ta thuật luyện đan, Dung Huyết đan thành đan suất bây giờ có khi ở chín thành, thậm chí là toàn bộ thành đan cũng không phải là không có thể. Như vậy, ông ta còn có thể dùng một lượng linh thảo mà vì biệt viện đệ tử tranh thủ càng nhiều Dung Huyết đan hơn! Nhất cử tam đắc, tính toán bực này quả thực là cao! Khó trách mấy năm này biệt viện bị lão nhân gia ông ta sửa trị càng lúc càng hồng hỏa như vậy.

Hồ Lệ Lệ thấy Lục Bình suy nghĩ minh bạch mấu chốt trong đó, lúc này mới nói bổ sung:

- Huyền Nguyên sư thúc lần này vì khiến cho các huynh ở trong biệt viện đợi với thời gian dài hơn, cố ý nửa ngày chỉ cử hành một vòng tranh tài. Và thời gian để dành ra đó, cũng có thể đủ khiến cho mỗi một chân nhân đến biệt viện đem một mặt mà mình đã thành tựu sớm và sâu nhất hướng biệt viện đệ tử biểu diễn một phen. Từ đó có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, thì phải nhìn coi tạo hóa mỗi người bọn chúng rồi.

Lục Bình không biết Huyền Nguyên chân nhân dụng tâm lương khổ không ngờ lại đến mức này, cũng rất là cảm khái, lại nghe Hồ Lệ Lệ nói:

- Bất quá huynh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, lần này Huyền Cảnh chân nhân đệ tử Đào Huyền Phương cũng đi tới Chân Linh Biệt Viện. Hắn ở trong bổn phái trừ huynh ra được coi là thiên tài luyện đan sư nhất. Nghe nói khoảng cách trở thành đoán đan đại sư cũng không xa lắm, nói không chừng cũng sẽ xuất thủ luyện chế Dung Huyết đan. Đến lúc đó huynh chớ có sơ suất quá. Hơn nữa huynh lấy kiếm thuật nổi tiếng Bắc Hải, Huyền Nguyên sư thúc tất nhiên sẽ không thể không nghĩ tới điều này. Vì vậy, Huyền Nguyên sư thúc đến lúc đó sợ rằng sẽ còn tính toán đối với huynh một phen nữa.

Buổi chiều, sau khi tỷ thí tiến hành xong, lần này lên đài diễn pháp lại là Đỗ Phong.

"Vô tình kiếm" Đỗ Phong danh hiệu ở Chân Linh phái cực cao, đây chính là tân tú bảng bảng tu sĩ.

Đỗ Phong trong ngày thường ngôn ngữ không nhiều lắm, cũng không giỏi cùng người lui tới. Khi lên đài, hắn tiện tay tế lên một thanh pháp bảo phi kiếm, sau đó ở giữa không trung bắt đầu diễn luyện kiếm thuật bính sát.

Đây là một bộ kiếm thuật chuyên môn dùng để giết người, ở trong lúc nhân yêu đại chiến, bộ kiếm thuật này đối với tu sĩ ở chiến trường đều vô cùng trọng yếu.

Đỗ Phong diễn luyện xong bộ kiếm thuật này, đem pháp bảo phi kiếm cầm trong tay rung lên, lần nữa "Ông ông" bay ra. Lần này Đỗ Phong đem kiếm thuật diễn luyện cố ý chậm lại rất nhiều, đồng thời ở trữ vật pháp khí lấy ra một mặt gương đồng to lớn. Theo chân nguyên của Đỗ Phong thâu nhập, toàn bộ mặt kiếng vàng khè nhất thời rõ ràng sáng quắc.

Một cái thân thể con người bên trong có đồ hình huyết mạch lưu chuyển nhất thời xuất hiện ở trong gương đồng. Hiển nhiên đây là Đỗ Phong đang hướng mọi người tại đây truyền thụ bộ kiếm thuật này.

Đỗ Phong lần thứ hai diễn luyện hoàn thành xong, ngay sau đó lại bắt đầu lần diễn luyện thứ ba. Lần này Đỗ Phong lại khôi phục uy lực cùng tốc độ ngự sử phi kiếm lúc trước. Toàn bộ ba bộ kiếm thuật diễn xong, Đỗ Phong không nói một câu, chẳng qua là đem một bộ phi kiếm ngự sử phong sinh thủy khởi.

Đỗ Phong kiếm thuật sắc bén, khiến cho tu sĩ tới trước quan sát rất là khâm phục. Nếu là nói đến bây giờ Chân Linh phái kiếm tu nổi tiếng nhất là ai, dĩ nhiên kẻ đó chính là Lục Bình mới vừa thành tựu kiếm thuật đại thần thông danh tiếng thịnh nhất. Nhưng mà Đỗ Phong lại nói cho mọi người biết, Chân Linh phái kiếm thuật truyền thừa không phải chỉ có "Thủy kiếm tiên" Lục Huyền Bình một người mà thôi!

Lục Bình năm đó tham gia thăng cấp tỷ thí của đệ tử cấp ba, không tính là cấp ba đệ tử, toàn bộ biệt viện luyện huyết hậu kỳ tu sĩ tổng cộng mới có hai trăm người. Mà bây giờ con số này cũng cơ hồ gấp lên nhiều lần, hơn nữa bởi vì tất cả đoán đan chân nhân trẻ tuổi đều đến, nên còn hấp dẫn đại lượng dung huyết kỳ tu sĩ của Chân Linh phái tới trước nghe giảng. Trong lúc nhất thời, Chân Linh Biệt Viện tựa hồ có một loại cảm giác đất chật người đông.

Nhìn Đỗ Phong diễn luyện xong kiếm thuật, sau khi cùng ấn chứng với kiếm thuật của mình một phen, Hồ Lệ Lệ bởi vì biệt viên có chuyện nên rời đi trước, Lục Bình cũng bất tri bất giác hướng phía sau núi Chân Linh Biệt Viện đi tới, nơi đó đã từng là địa phương mà Lục Bình ở hết mười năm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play