Tại biệt viện những ngày qua, có không ít đệ tử thông qua các cửa quan hệ theo gia tộc trưởng bối, thế giao, bạn cũ tới bái kiến Lục Bình. Trong lời nói ít nhiều đều có ý tứ muốn bái làm môn hạ của Lục Bình. Cho dù là đệ tử ký danh, cho dù bất thành, cũng hy vọng lọt vào pháp nhãn của hắn, lưu lại ấn tượng tốt ở nơi hắn.
Lục Bình bị người thổi phồng như vậy, trừ tự thân thành tựu ra, còn có chính là một vị pháp tướng kỳ lão tổ đứng phía sau. Người có nhãn lực, ai không nóng mắt với địa vị bây giờ của hắn, tự nhiên dùng hết phương pháp để tiếp cận lấy lòng.
Lục Bình không chịu được phiền từ những cái này, từ trong tu luyện thất đi ra thật sớm, hướng phía sau núi của biệt viện là địa phương mà hắn năm đó học đạo luyện kiếm mà tới.
Hiện Dương phong bây giờ như cũ vẫn là chỗ đệ biệt viện đệ tử sáng sớm ra tập thể luyện kiếm tu đạo. Chẳng qua là bây giờ diện tích của Đệ thất bình đài tại Hiện Dương phong đã bị phát triển ra nhiều hơn. Lục Bình chỉ bên cạnh ở vách đá, mới tìm được một ít dấu vết năm đó.
Bởi vì bây giờ là thời kỳ trải qua kỳ thi tuyển, biệt viện không hề tổ chức cho đệ tử tập thể tu luyện nữa. Vì vậy, lúc này biệt viện đệ tử trên đỉnh Triều Dương cũng không nhiều lắm.
Lục Bình nhìn cảnh sắc phía sau núi, nhìn vân hải nơi xa ở dưới gió núi nhẹ kéo ra mấy cuộn mây tan, cực kỳ giống ba đào trên biển rộng. Trong tiếng gió núi ô yết, vân hải thậm chí so với của biển còn nhiều thêm một tầng khí chất mờ ảo.
Lục Bình trong lúc nhất thời dậy lên cơn hứng trí, trong tay nhất thời bay ra một phi kiếm màu vàng, linh quang lập lòe. Kiếm nằm ở trong tay của hắn, chứ không phải bị hắn ngự sử ở giữa không trung. Ngay sau đó, dưới chân hắn khẽ nhúc nhích, đang lúc thân hình chập chờn, tẫn nhiên là phối hợp Kim Lân kiếm trong tay thi triển ra một bộ kiếm thuật tầm thường nhất.
Dung Huyết Hóa Cốt Công!
Chính là bộ công quyết cơ sở của Chân Linh phái này Lục Bình lúc ở luyện huyết kỳ một mực tu luyện trong vòng mười năm. Từ bộ công quyết này còn có một bộ “Dung Huyết Hóa Cốt Quyền Kiếm” có thể phát triển ra bảy mươi hai đường quyền kiếm thông dụng.
Giờ phút này, trong tay Lục Bình thi triển chính là một bộ kiếm thuật bình thường mà cơ hồ tất cả con em của Chân Linh phái đều phải sử dụng luyện tập thời kỳ đầu.
Nhưng chính là bộ kiếm thuật tầm thường nhất này, ở trong tay Lục Bình là vị kiếm thuật đại sư này thi triển ra, liền cực kỳ giống như thật sự có một loại uy lực có thể dung huyết và hóa cốt vậy. Từng tầng kiếm hoa bị hắn dùng Kim Lân kiếm đánh ra, ở trong bóng kiếm hoa mỹ ẩn giấu vô hạn sát cơ cùng bẫy rập.
Vương Kỳ là đệ tử cấp hai thuộc phân đội thứ bảy ở Chân Linh Biệt Viện. Lần biệt viện tỷ thí này hắn mặc dù chỉ có luyện huyết tầng tám tu vi, nhưng cũng vượt qua được hai đợt tỷ thí, ngày mai sẽ phải nghênh đón vòng tỷ thí thứ ba.
Vương Kỳ đối với kiếm thuật tương đối yêu thích. Đặc biệt là xế chiều hôm nay sau khi nhìn thấy kiếm thuật của "Vô Tình Kiếm" Đỗ Phong chân nhân, Vương Kỳ rất là hâm mộ. Nghe nói lần đại hội này, Chân Linh phái đại danh đỉnh đỉnh "Thủy Kiếm Tiên" Lục Huyền Bình chân nhân cũng có thể đến. Mặc dù không thấy Thủy Kiếm Tiên như trong truyền thuyết, khiến cho Vương Kỳ hơi có chút thất vọng, nhưng sau khi quan sát kiếm thuật của Đỗ Phong chân nhân, mặc dù hắn biết lúc này trọng yếu nhất phải làm là dưỡng tinh súc duệ cho trên tỷ thí ngày mai, nhưng Vương Kỳ còn là vẫn không nhịn được đến phía sau núi định diễn luyện qua kiếm thuật một lần.
Phía sau núi trên biệt viện đệ tử rất ít, Vương Kỳ nhanh chóng hướng Hiện Dương phong Đệ thất bình đài đi tới. Truyền thuyết năm đó Lục Huyền Bình chân nhân khi còn là biệt viện đệ tử, chính là ở phân đội thứ bảy. Hơn nữa tu luyện bình đài của phân đội thứ bảy bây giờ cũng là nơi Lục Huyền Bình chân nhân đã từng dùng qua.
Vương Kỳ chưa tới bình đài thứ bảy, liền thấy một người trẻ tuổi nhìn qua so với mình cũng không lớn hơn bao nhiêu đang ở trên bình đài luyện kiếm.
Vương Kỳ trong bụng đầy nghi ngờ, lúc này còn có người ở trên bình đài luyện kiếm sao, chẳng lẽ là vị sư huynh đệ của Phân đội thứ bảy nào đó?
Vương Kỳ đi lên phía trước muốn chào hỏi, lại thấy người tuổi trẻ phía trước diễn luyện lại là một bộ “Dung Huyết Hóa Cốt kiếm” mà biệt viện đệ tử quen đến nỗi không còn gì quen thuộc hơn nữa. Đây cũng là điều khiến cho Vương Kỳ có chút kỳ quái: Một bộ kiếm pháp như vậy, mỗi một biệt viện đệ tử đều luyện mấy năm, đã sớm thuần thục không thể thuần thục hơn nữa, còn có gì để hảo diễn luyện chứ?
Vương Kỳ đang muốn tiến lên lớn tiếng chào hỏi, lại phát hiện người trước mắt mình căn bản cũng không biết, không khỏi sững sờ một chút. Bất quá chính là trong lúc sửng sốt này, có điều khiến cho Vương Kỳ càng kinh ngạc hơn. Bảy mươi hai đường “Dung Huyết Hóa Cốt kiếm” lúc này đã được người trước mắt thi triển thành một kiếm quang hồng lô thật lớn, phảng phất chỉ cần có một người khi tiến vào trong đó, sẽ bị kiếm quang hồng lô thôn phệ ngay cả một chút da bọc xương đều không còn dư lại.
Sâm sâm kiếm ý bị Lục Bình thu nhiếp ở trong kiếm quang hồng lô. Nhưng Vương Kỳ cũng mơ hồ giữa cảm giác được một cổ tuyệt đại lo lắng cùng chấn động tâm thần: “Dung Huyết Hóa Cốt kiếm” lại còn có thể có uy lực như vậy!
Cơ duyên, đây chính thực là cơ duyên!
Vương Kỳ cũng là hạng người tâm tư bén nhạy, mới vừa từ trong chấn hám tỉnh lại, lập tức liền ý thức được người trẻ tuổi diễn luyện kiếm pháp trước mắt này tuyệt đối là một vị cao nhân trong truyền thuyết. Đệ tử trong Chân Linh phái cũng không phải là không có người đã từng gặp được những chuyện này. Chân Linh phái cao cấp tu sĩ mặc dù thần bí, nhưng cũng không phải là bất cận nhân tình. Thiên Linh sơn lại lớn như vậy, đệ tử cấp thấp vô tình gặp được cao cấp tu sĩ, được tiền bối tu sĩ chỉ điểm cũng không phải là số ít.
Tu luyện giới đem loại chuyện như vậy gọi là “đụng cơ duyên”. Chân Linh phái lại thói quen đem gọi là “đụng tiên duyên”. Vương Kỳ thế nào cũng không nghĩ ra mình không ngờ lại cũng có một ngày may mắn như vậy.
Vương Kỳ vội vàng thu nhiếp tâm thần, xếp bằng ngồi dưới đất, loại bỏ ngoại vật ảnh hưởng, mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm theo dõi vị tiền bối trước mắt này diễn luyện kiếm thuật.
Lục Bình tự nhiên đã sớm phát giác Vương Kỳ đến, bất quá hắn làm gì sẽ để ý cái này. Người tu luyện để ý nhất chính là hưng phấn chợt đến chợt đi, cao xa hơn còn phát triển thành đốn ngộ. Bởi vì điều này thường thường là chính là một loại bản năng buông thả, tiềm lực thức tỉnh của tu sĩ, đối với tu sĩ bản thân cũng thường thường cũng ý nghĩa một loại cơ duyên, một loại ngộ hiểu cơ duyên. Hôm nay hắn mang theo tâm tình nhớ lại thuở xưa, đột nhiên lại có hăng hái muốn luyện kiếm, tự nhiên mình sẽ không đè nén làm chi loại ý nghĩ này.
Bảy mươi hai đường “Dung Huyết Hóa Cốt kiếm” trong chốc lát ở trong tay kiếm thuật đại sư Lục Bình này diễn luyện ba lần. Loại kiếm quyết làm cơ sở nhất này, tuy nói uy lực không lớn, nhưng bởi vì thích hợp dùng trong phạm vi nhất rộng, mấy ngàn năm thậm chí trên thời gian vạn năm qua đi, trải qua vô số tu sĩ thiên chuy bách luyện, rõ ràng có rất ít sơ hở, tuyệt nhất là có công hiệu kháng thực cơ sở.
Vương Kỳ bị Lục Bình biểu hiện ra kiếm thuật cảnh giới hấp dẫn, lại thấy trong tay Lục Bình kiếm thế của phi kiếm màu vàng đột nhiên biến đổi, lúc trước thu rúc vào một chỗ, phảng phất một ngôi kiếm thuật hồng lô thật lớn, thì kiếm quang bây giờ đột nhiên băng tản ra, phảng phất như một dòng hồng lưu tránh thoát khỏi bờ đê trói buộc, nhất thời hướng bốn phương tám hướng cuốn ùa đi.
Khoảng cách của Vương Kỳ với nơi Lục Bình diễn luyện kiếm thuật cũng không quá xa. Huống chi Vương Kỳ ý thức được đây là thời điểm có được thiên đại cơ duyên, làm gì còn trốn đi nơi xa!
Lục Bình trước đó diễn luyện “Dung Huyết Hóa Cốt kiếm”, bởi vì bộ kiếm thuật này uy lực không mạnh, cũng không phải là ngự kiếm chi thuật, cho nên Vương Kỳ còn không cảm thấy gì. Bây giờ kiếm thuật của hắn biến đổi, uy lực tăng vọt đâu chỉ gấp trăm lần!
Vương Kỳ lập tức cảm thấy trong đó có một cổ kiếm lãng phô thiên cái địa hướng về chỗ của mình đánh thẳng tới. Gã liền phảng phất như một khối đá ngầm mục nát dựng đứng ở trung tâm con sông, chỉ có thể nghênh đón dòng nước đỏ ngầu tồi khô lạp hủ, để rồi chịu số phận bị hủy diệt.
Đang khi Vương Kỳ trơ mắt nhìn mình sẽ bị kiếm quang của Lục Bình thôn phệ, lại thấy những thứ kiếm quang hàm chứa sâm sâm sát ý này đột nhiên biến thành từng con thông linh tiểu ngư, vòng vo một vòng, từ bên cạnh gã bay vòng qua.
Lúc này trên lưng Vương Kỳ sớm đã ra toát mồ hôi ướt đẫm đạo bào, đồng thời trong lòng cũng một trận vui mừng. Vị cao nhân trước mắt này đã sớm biết gã tồn tại, mới vừa rồi hiển nhiên cũng công nhận tư cách gã đứng ở một bên quan sát. Đồng thời, Vương Kỳ cũng bị kiếm thuật cao siêu của Lục Bình làm cho chấn hám.
Lúc này sau khi Lục Bình đem “Dung Huyết Hóa Cốt kiếm” diễn luyện xong, trong tay cũng thi triển lên Ngự Kiếm thuật. “Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm Quyết” một khi thi triển, vân khí bốn phía của Hiện Dương phong dưới ảnh hưởng kiếm thế của Lục Bình nhất thời hóa thành vân lãng cuồn cuộn. Trên đỉnh Hiện Dương phong, cỏ cây bị vân lãng cuốn ùa tới ngã trái ngã phải. Nếu không phải hắn đối với kiếm thế chưởng khống đã sớm đến mức lô hỏa thuần thanh, cây cỏ trên đỉnh Hiện Dương phong này sợ rằng đã sớm bị hắn chém thành phấn vụn rồi.
Lúc này trên đỉnh Hiện Dương phong bởi vì Lục Bình luyện kiếm dẫn tới động tĩnh cực lớn, đã sớm khiến cho những người khác chú ý. Chỉ chốc lát sau, lại là một gã biệt viện đệ tử thận trọng đi tới, hiển nhiên là sợ mình đường đột tới mà quấy rầy Lục Bình luyện kiếm. Bất quá khi nhìn thấy Vương Kỳ ở phía trước chuyên tâm dồn chí xếp bằng ngồi dưới đất quan sát Lục Bình luyện kiếm, tên đệ tử này vẻ mặt liền buông lỏng, cũng gấp rút đi tới bên người Vương Kỳ, xếp bằng ngồi dưới đất. Gã hướng bên cạnh Vương Kỳ gật đầu ra hiệu chào, lại thấy Vương Kỳ căn bản cũng không để ý mình đến. Tên đệ tử này sắc mặt ngẩn ra, cũng vội vàng quay đầu cẩn thận quan sát.
Lúc này kiếm pháp trong tay Lục Bình lần nữa biến đổi, “Loạn Thạch Xuyên Không Kiếm Quyết” thi triển ra. Vân hải trên sườn núi không ngờ lại tự nhiên vang lên tiếng nổ trầm muộn, phảng phất sóng lớn trong biển đang không ngừng hướng trên đá ngầm bên bờ biển phát từng đợt sôi trào đánh mạnh vào vậy.
Tên tu sĩ mới vừa đến kia còn không cảm giác như thế nào. Vương Kỳ đã đến một khoảng thời gian, Lục Bình sau khi thi triển Ngự Kiếm thuật, không thể tránh khỏi đem thần niệm lan ra. Thần niệm uy áp vượt xa đoán đan tu sĩ bình thường, cùng với kiếm thuật của hắn tản mát ra sâm sâm sát ý đã sớm mang đến áp lực nặng nề cho Vương Kỳ. Có thể là bởi vì Lục Bình cũng có chút thu liễm, nếu không hai luyện huyết kỳ đệ tử này làm thế nào có thể có tư cách ở bên trong khoảng cách gần như vậy quan sát kiếm thuật của hắn.
Điều này thật ra thì cũng do Lục Bình trong một lúc vô tình tiến hành một cuộc khảo nghiệm. Truyền thừa ở tu luyện giới, kiêng kỵ nhất chính là truyền lại cho người xấu. Nếu là hai người Vương Kỳ ngay cả điểm áp lực này đều không chịu nổi, tự nhiên không có tư cách tiếp tục quan sát kiếm thuật của hắn.
Dĩ nhiên, Lục Bình cũng tận hết khả năng đem thần niệm uy áp thu liễm khiến cho hai người này có thể quan sát. Nhưng Ngự Kiếm thuật nếu là không dùng thần niệm chưởng khống, còn có thể phát huy ra mấy phần uy lực? Và kiếm thuật tinh túy của Lục Bình như thế nào có thể triển hiện?
Lúc này Vương Kỳ mồ hôi đã sớm đầm đìa, bất quá hắn đã quan sát cả ba bộ kiếm thuật của Lục Bình rồi. Ba bộ kiếm thuật này uy lực một bộ thắng một bộ, lúc này Vương Kỳ làm gì còn dám chú ý những thứ mồ hôi hay hoàn cảnh bên ngoài này. Hiển nhiên kiếm thuật của Lục Bình sẽ diễn luyện tiếp nữa, sẽ còn có kiếm thuật thi triển ra mạnh mẽ hơn nữa. Vương Kỳ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Kiếm quang đầy trời đột nhiên thu lại, hai người Vương Kỳ nhất thời cảm giác áp lực toàn thân nhẹ một chút. Tu sĩ bên cạnh mới vừa thở phào nhẹ nhõm. Vương Kỳ mặc dù có một loại cảm giác giải thoát, nhưng trong lòng mơ hồ vẫn có một ít tiếc nuối.
Ngay vào lúc này, vân hải bị kiếm thuật của Lục Bình khỏa hiệp vào trong đột nhiên truyền ra một tiếng hống khiếu kỳ dị. Vẫn hải di tán đột nhiên cấp tốc co rúc lại, một con rắn bốn chân có cái sừng quái dị diễu võ dương oai hiện ra, ở trên không trên vách đá bên ngoài Hiện Dương phong tung hoành qua lại, vỗ một cái, cụng đầu, quấn quít, vung quật, mỗi một lần đánh ra đều mang theo một tiếng kiếm rít kỳ dị, phảng phất có một đạo vô hình kiếm khí muốn đem hư không tê liệt vậy.
Lúc này lại có hai tên biệt viện đệ tử bị Lục Bình luyện kiếm mang theo thiên địa dị tượng hấp dẫn tới. Thấy hai người Vương Kỳ ngồi đó, cũng vội vàng ngồi xuống bên thân hai người, quan sát kiếm thuật của Lục Bình.
Lúc này, Lục Bình kiếm thuật thi triển với uy lực càng lúc càng lớn, mang theo thiên địa dị tượng cũng càng lúc càng lớn. Trên đỉnh Hiện Dương phong, không ít tu sĩ đều chú ý tới nơi này.
Trên bầu trời ở trên vách đá, quái giao bốn chân có độc giác đột nhiên quanh quẩn một cách kỳ dị, sau đó chỉ thấy kiếm quyết trong tay Lục Bình biến đổi, quái giao đột nhiên băng tản ra, một đạo kiếm quang màu vàng từ trong kiếm quang bị băng tán đầy trời thoát ra rất nổi bật. Vốn là kiếm quang đang tán loạn, tựa hồ lập tức tìm được chủ tâm cốt, đi theo ở phía sau kim quang, hội tụ thành một cái trường hà kiếm quang. Kiếm quang như dòng sông dài này cuồn cuộn hướng bầu trời xa xăm mà đánh, phảng phất một thiên hà hạo hạo đãng đãng kéo đi vậy.
Trên đỉnh Hiện Dương phong lại có hai tên đệ tử chạy như bay đến, dù Lục Bình thi triển "Đại Giang Đông Khứ Kiếm Quyết" ra, mặc dù phương hướng đánh vào không phải là nơi này, nhưng khí thế của loại kiếm thuật chưa từng có từ trước đến nay này lập tức khiến cho hai người này dừng phắt thân hình đang chạy lại.
Sau đó một người có chút sợ hãi, tên còn lại thì nhìn bốn tên tu sĩ ngồi xếp bằng trước mặt, cắn răng, cuối cùng cứng rắn đi về trước hướng mặc chịu khí thế chèn ép của Lục Bình. Người bên cạnh thấy đồng bạn như vậy, cũng đi theo tới trước. Sau đó thời điểm khi hai người cất đi về phía trước thì, uy áp kiếm thuật của Lục Bình đột nhiên đại thịnh. Hai người mỗi khi đi về phía trước một bước, uy áp liền tăng hơn một nấc. Phía trước, bốn người ngồi xếp bằng cũng nhất tề nhích về phía sau, dường như sắp bị một trận gió thổi bật đi vậy.
Lúc mọi người nhìn lại lần nữa, quả nhiên trên trường hà kiếm thuật của Lục Bình nhấc lên bạch lãng thật cao, mỗi một lần gồ lên phảng phất có nhiều đóa kiếm lãng tuyết trắng, mang khí thế phô thiên cái địa, khí phách cuốn ùa hết thảy mọi vật.
Hai người đến sau cuối cùng có chút sợ hãi, tên đệ tử đi sau dừng cách xa một trượng phía sau bọn bốn người Vương Kỳ, không thể tiến một bước nào nữa. Ngược lại thì người đệ tử đi trước lại đến được bên cạnh đám người Vương Kỳ, sau khi ngồi xếp bằng xuống, mới phát hiện bọn bốn người Vương Kỳ bên cạnh sắc mặt đã sớm nhăn nhó, phảng phất nhịn chịu một loại thống khổ to lớn gì đó. Tên tu sĩ này mới vừa ngẩn ra, một cổ áp lực so với lúc trước còn phải lạnh lẽo nặng nề hơn hướng hắn nhào tới. Tu sĩ đang khi ngẩn ra, toàn bộ thân hình bị đẩy ra xa hai thước, liền vội vàng đem tự thân pháp lực thi triển, liều mạng đem thân hình đinh trên đất, mới không bị tiếp tục đẩy đi. Nhưng gã lại không cách nào tiến thêm một bước nữa, chỉ đành phải lấy lại bình tĩnh, quan sát kiếm thuật của Lục Bình.
Lục Bình đem “Đại Giang Đông Khứ Kiếm Quyết” cùng “Thiên Đôi Tuyết Kiếm Quyết” thi triển, hình thành kiếm thuật hồng lưu. Đây cũng là một loại bí thuật cực kỳ cao minh mạnh mẽ ở trong kiếm thuật tiểu thần thông, làm gì là tu sĩ bình thường có thể chống đỡ nổi. Lúc này Lục Bình luyện kiếm động tĩnh đã sớm dẫn tới sự chú ý của những tu sĩ khác trong biệt viện. Không ít dung huyết kỳ tu sĩ phi độn tới, nhưng bị kiếm khí đầy trời của Lục Bình ngăn trở xa xa. Ngay cả mấy đoán đan kỳ tu sĩ cũng nghe tin chạy tới, hiển nhiên bọn họ đều nhận ra Lục Bình, cũng không hiện ra thân hình, chỉ núp ở phía xa lẳng lặng quan sát.
Những người này tự nhiên không giấu được Lục Bình, bất quá hắn cũng không thèm để ý, kiếm thuật hồng lưu mãnh liệt toàn bộ ở trên trời dừng phắt lại, rồi sau đó hướng trung tâm trường hà co rụt lại, biến thành một thanh thông thiên cự kiếm to lớn. Lục Bình chỉ một ngón tay, thông thiên cự kiếm hướng trong hư không nơi xa bổ một cái, dường như muốn đem phiến thiên địa này trảm phá đi. Mấy tên tu sĩ quan sát kiếm thuật sau lưng hắn trừ Vương Kỳ ra tất cả nhất tề ngã về phía sau, giống như một kiếm này của hắn là bổ về phía bọn họ vậy.
Vào lúc “Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm” của Lục Bình tạo thành, Vương Kỳ phảng phất có một loại cảm giác, đem một thanh trung phẩm pháp khí hướng trên mặt đất cắm xuống, sanh sanh đem thân hình của mình đóng đinh trên đất. Nhưng kiếm khí nặng nề của Lục Bình đật tán ra ngoài lại khiến cho Vương Kỳ phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này càng lúc càng có nhiều biệt viện đệ tử hướng Hiện Dương phong Đệ thất bình đài chạy tới. Nhưng những đệ tử sau này lại cuối cùng không cách nào giống như bọn sáu người Vương Kỳ lúc trước, có thể tiến vào trong bình đài.
Lúc này Lục Bình đã hoàn toàn đắm chìm ở trong kiếm thuật của mình, đã sớm không rảnh bận tâm quan sát tình huống bốn phía. Hắn chỉ cảm giác kiếm thuật của mình đã chạm tới một ngưỡng cửa tuyệt đại rồi, phảng phất mình chỉ cần cố gắng một chút nữa, thì có thể xông phá trở ngại cuối cùng này.
Lục Bình giống như một đám nước đang tích góp lực lượng dưới dòng nước ngầm. Sau khi đem tất cả kiếm thuật của mình từ đầu tới đuôi diễn luyện một lần, hắn không dừng lại, mà là đem kiếm thuật những năm gần đây mình thu thập tìm hiểu qua cũng đem ra nhất nhất diễn luyện. Bao gồm Huyền Linh phái trấn phái kiếm thuật "Phong Lưu Khoái Hoạt Thập Bát Kiếm", cùng với hắn ở trong Phi Vận Động Thiên lấy được mười mấy bộ kiếm thuật truyền thừa, đều bị hắn tiện tay đánh ra, hòa vào trong Kim Lân kiếm, tản ra trong kiếm quang, nhất nhất thi triển. Nhìn qua, tất cả phảng phất như hắn đang đồng thời thi triển mấy chục bộ kiếm thuật này vậy.
Trong lúc nhất thời, tu sĩ quan sát kiếm thuật của Lục Bình cũng có chút gãi đầu sờ trán không hiểu gì, tựa hồ cảm giác kiếm thuật của Lục Bình đột nhiên trở nên quỷ dị. Mỗi một bộ kiếm thuật thi triển, liền là một loại phong cách bất đồng. Thậm chí một bộ kiếm thuật bị hắn liên tiếp sử dụng mấy loại do phường thị diễn dịch ra để bán kiếm tiền, khiến cho tu sĩ quan sát cảm giác được một cỗ khí thế trầm muộn cực kỳ quái dị ở bốn phía trong hư không cấp tốc chạy đột nổi lên, tựa hồ đang tìm đến một cửa đột phá cần cho sự phát tiết.
Lục Bình đồng thời thi triển mấy chục bộ bất đồng kiếm thuật, minh ngộ trong lòng đã càng phát ra rõ ràng, không kìm hãm được phát ra một tiếng hú dài, quát to một tiếng:
- Diệu cực! Diệu cực!
Chỉ thấy Lục Bình đem Kim Lân kiếm lần nữa thu về trong tay. Lần này hắn cũng thi triển ra một bộ kiếm thuật hoàn toàn mới, mà sau khi bộ kiếm thuật này thi triển ra, các loại từ thông linh kiếm quang diễn luyện thành mấy chục bộ kiếm thuật vây lượn ở giữa không trung quanh người hắn phảng phất đồng thời bị một loại lực dẫn to lớn, hướng Kim Lân kiếm vẽ ra kiếm thuật tuyền qua chúi đầu vào.
Toàn bộ bầu trời bị tiếng kiếm ngân vang lên ồn ào, không chỉ là Kim Lân kiếm cùng thông linh kiếm quang đầy trời, mà bốn phía còn có phi kiếm pháp khí trong tay biệt viện đệ tử đang quan sát kiếm thuật của Lục Bình, phi kiếm dưới chân của dung huyết kỳ tu sĩ, thậm chí còn có pháp bảo phi kiếm trong tay của đoán đan kỳ tu sĩ, vào giờ khắc này mặc cho chủ nhân của bọn họ hết sức khống chế, nhưng vẫn có không ít phi kiếm pháp khí lập tức thoát khỏi tay của chủ nhân, hướng Lục Bình triển khai ra “kiếm thuật tuyền qua” nhào đầu vào.
Những đoán đan chân nhân thần sắc đều biến đổi. Phi kiếm pháp bảo trong tay bọn họ tự nhiên sẽ không bị Lục Bình thi triển bộ kiếm thuật này hút lấy mất đi. Nhưng nhìn bốn phía mấy chục món phi kiếm pháp khí hướng Lục Bình thi triển ra kiếm thuật tuyền qua, phảng phất như những thiêu thân dập lửa nhào đầu vào vậy, cơ hồ tất cả tu sĩ ở trong nháy mắt liền ý thức được cấp bậc và uy lực của bộ kiếm thuật này.
Đây là kiếm thuật đại thần thông!
Nhưng lúc này kiếm thuật đại thần thông phảng phất lại vượt ra sự nhận biết của những người bên cạnh. Lục Bình thi triển kiếm thuật tuyền qua càng lúc càng lớn. Bốn phía chẳng những là vân khí của Hiện Dương phong bị Lục Bình cuốn ùa không còn gì, mà chính là vân hải nơi xa cũng cuồn cuộn không ngừng hướng kiếm thuật tuyền qua của Lục Bình tụ hợp đến. Thiên tượng to lớn không chỉ bao trùm toàn bộ bầu trời ở trên Chân Linh Biệt Viện, mà ngay cả Thiên Linh sơn hộ phái đại trận lúc này phảng phất cũng bị ảnh hưởng.
Toàn bộ giữa thiên địa phảng phất chỉ còn lại có tiếng kiếm ngân đầy trời. Lục Bình luyện kiếm đã mang thiên tượng bao trùm vào phạm vi bên trong. Vô luận là pháp binh, pháp khí, hay là pháp bảo, chỉ cần là kiếm khí, giờ khắc này dưới sự thi triển kiếm thuật của hắn, phảng phất đều có một loại giá thế vạn kiếm triêu tông. Lúc này vô luận là người nào, nếu muốn hướng Lục Bình khiêu chiến, chỉ cần vũ khí trong tay y thuộc loại phi kiếm, thực lực tự nhiên sẽ bị suy yếu đi. Trừ phi kiếm thuật của người này cũng ở cấp bậc đại thần thông.
Lúc này trong lòng Lục Bình phảng phất có vô hạn vui mừng, khi hắn đem tất cả kiếm thuật mà mình nắm giữ toàn bộ triển khai ra, thì “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” rốt cục lần nữa bị Lục Bình thi triển. Hắn rốt cục vào giờ khắc này vượt qua khỏi một đạo ngăn trở cuối cùng ở trước mặt: lần này mới chính là kiếm thuật đại thần thông danh phó kỳ thật!
Lục Bình tuy nói là đã sớm lĩnh ngộ cảnh giới kiếm thuật đại thần thông, nhưng “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” cuối cùng không phải là hắn tự mình sáng chế. Hắn lĩnh ngộ cũng bất quá là đồ của người khác, cố nhiên uy lực vẫn cường đại như cũ, nhưng cuối cùng không thể đắc tâm ứng thủ, khiến cho bộ kiếm thuật đại thần thông này chưa kịp phát huy toàn bộ uy lực.
Nhưng lần này ở Hiện Dương phong luyện kiếm, cuối cùng lại khiến cho Lục Bình nắm chặt cơ hội này. Những năm gần đây những tìm hiểu liên quan tới kiếm thuật đều bị hắn đem hết thảy toàn bộ hóa vào trong kiếm thuật của mình.
Thì ra là đây mới là Hải Nạp Bách Xuyên chân quyết chân chính ý chỉ!
Đây mới là kiếm thuật đại thần thông thuộc về của mình!
Đây mới thật sự là “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết”!
Lúc này Lục Bình gây ra động tĩnh đã không chỉ là Chân Linh Biệt Viện, ngay cả tu sĩ trên Thiên Linh sơn cũng bị kinh động. Trong đêm tối, từng đạo độn quang các sắc hướng Hiện Dương phong bay tới. Trong đó không ít khí tức ở trong cảm ứng của Lục Bình đều vượt qua mình. Thậm chí đang khi hắn thành tựu đại thần thông thuộc về mình, từ đỉnh núi Thiên Linh sơn đột nhiên hạ xuống một đạo thần bí ý niệm, sau khi quét qua hắn, thần bí ý niệm này lại biến mất không dấu vết.
Lục Bình lúc này đã từ trong lĩnh ngộ của kiếm thuật tỉnh lại. Kim Lân kiếm vừa thu lại mà quay về, kiếm thuật tuyền qua thật lớn trong bầu trời nhất thời biến mất không thấy đâu. Mấy chục thanh phi kiếm pháp khí từ trong bầu trời rơi xuống, nhưng đã trở thành phá đồng lạn thiết.
Lúc Lục Bình hướng nhìn trên bình đài, thấy toàn bộ Đệ thất bình đài đã bị hắn diễn luyện kiếm thuật phá hư đến mức mặt mũi không còn gì. Bất quá hắn nhìn bình đài bị kiếm quang kiếm khí kích trúng bắn hàng trăm vết hỏng và lỗ thủng, cũng hài lòng cười một tiếng. Chỗ này có thể coi là hắn lưu lại một chỗ Truyền Thừa chi địa. Ngày sau nếu có tu sĩ tu kiếm dốc lòng tới nơi này, có thể từ trong bình đài nơi này nhìn quan sát và nghiên cứu hàng trăm vết kiếm và lỗ thủng mà có thu hoạch.
Lục Bình hướng sau lưng liếc mắt nhìn sáu tên luyện huyết kỳ đệ tử một mực kiên trì quan sát kiếm thuật của mình. Sau đó lại hướng bốn phía trong hư không nhìn lướt qua, đột nhiên cất tiếng cười to, rồi sau đó cả người tan rã ra ngay lập tức, hóa thành một vũng nước chảy bay xuống. Trên bình đài làm gì còn có tung tích của hắn.
Độn thuật tiểu thần thông!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT