Môn hộ ở trong mật thất đã sớm biến mất không thấy, Huyền Điển chân nhân đi tới bên trong mật thất, đứng sóng vai cùng Huyền Viêm chân nhân. Cả hai người không người nào nói gì cả.

Chỉ chốc lát sau, bậc thang mật thất dưới đất lại vang lên tiếng bước chân. Một người trung niên đi xuống, thấy Huyền Viêm cùng Huyền Điển hai vị chân nhân, chào:

- Đại sư huynh, Tứ sư đệ!

Huyền Viêm chân nhân gật đầu một cái. Huyền Điển chân nhân cũng cười, chào lại:

- Tam sư huynh, huynh đã đến rồi.

Huyền Viêm chân nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hắn sớm đã tới rồi!

Người đến nghe vậy ngượng ngùng cười một tiếng. Huyền Điển chân nhân đứng bên cạnh thấy Tam sư huynh bị Nhị sư huynh không nể mặt ngắt lời, vì vậy nói sang chuyện khác:

- Sư huynh, lần này chúng ta làm như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Huyền Viêm chân nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Xảy ra chuyện gì?! Liễu Thiên Linh cho hắn Huyền Thiết lệnh bài trực tiếp khai ra địa cấp truyền thừa. Chẳng lẽ chúng ta có thể hạ thấp cấp bậc Truyền Thừa chi địa xuống hay sao?

Huyền Điển chân nhân cười nói:

- Đương nhiên không phải là vì cái này, chẳng qua là sư huynh lần này khai ra không gian trong đó thật không có vật gì tốt. Nếu Liễu Thiên Linh truy cứu, bọn ta cũng khó mà nhìn mặt người khác.

Huyền Viêm chân nhân kỳ quái nhìn Huyền Điển chân nhân một cái, nói:

- Lá gan của lão Tứ ngươi trở nên nhỏ như vậy từ khi nào? Thế nào, Liễu Thiên Linh kia thành tựu pháp tướng, sự tự tin trong ngươi liền không đủ hay sao?

Lúc này, Tam sư huynh mới vừa tiến vào cũng phụ họa nói:

- Đúng là như thế! Lão Tứ, chúng ta có địa vị đặc thù trong Luyện Đan các ở môn phái, còn cần phải nhìn ngắm sắc mặt của Liễu Thiên Linh nữa sao?!

Không đợi Huyền Điển chân nhân nói chuyện, Huyền Viêm chân nhân cũng đột nhiên mở miệng trách cứ:

- Huyền Cảnh ngươi im miệng! Ngươi cần phải rõ ràng, Luyện Đan các là Luyện Đan các của bổn phái. Không phải là Luyện Đan các của Thiên Lô nhất mạch ta. Thiên Lô nhất mạch ta cũng là một nhánh của Chân Linh phái. Liễu Thiên Linh còn là đồng môn sư tỷ của ngươi. Sau này ba chữ Luyện Đan các này không được cứ treo ở khóe miệng nói mãi!

Huyền Cảnh chân nhân không biết Huyền Viêm chân nhân tại sao lại đột nhiên lớn tiếng la mắng mình như thế, nhìn Huyền Điển chân nhân một chút, không lý giải được.

Huyền Điển chân nhân biết Huyền Viêm chân nhân là mới vừa bị hai câu kia của Lục Bình kích thích, vì vậy lần nữa đem đề tài dẫn tới trên người Lục Bình, nói:

- Đại sư huynh, chuyện năm đó ngay cả lão sư cũng không nói thêm cái gì. Tuy nói lão sư đối với Liễu Thiên Linh cùng Khương Thiên Lâm hai người xưa nay không
thích, nhưng cũng chưa từng vì chuyện đó mà đan dược đối với bọn họ làm khó gì. Sư huynh làm như vậy khó tránh khỏi sẽ bị người nắm thóp ở trong môn phái.

Huyền Viêm chân nhân hung hăng trợn mắt nhìn Huyền Cảnh chân nhân một cái, rồi mới hướng Huyền Điển chân nhân, nói:

- Ngươi làm sao biết bên trong không có thứ tốt?! Nhưng nếu là hắn không cơ duyên có được chỗ tốt này, vậy cũng không trách ta, dù sao cơ hội đã cấp cho hắn rồi.

Huyền Điển chân nhân vẫn còn có chút chần chờ nói:

- Nhưng nếu hắn cố ý muốn thu lấy đóa linh hỏa kia thì làm sao bây giờ? Dù sao hắn cũng đã là một luyện đan đại sư sự thật đúng với danh. Thiên địa linh hỏa đối với đan sư bọn ta trọng yếu đến bực nào, điều này không thể nghi ngờ nữa. Một khi hắn không rõ tính tình đóa linh hỏa này, bị linh hỏa cắn trả, vậy coi như là đại phiền toái. Đến lúc đó không chỉ phiền phức là Liễu Thiên Linh muốn tìm chúng ta, sợ rằng toàn bộ môn phái đều sẽ đứng về phía nàng. Liễu Thiên Linh nếu lần nữa giống như năm đó phát khởi cơn điên tới đây làm như vậy, toàn bộ môn phái ai còn có thể trị nàng được đây?!

Nói đến chuyện năm đó, trong mật thất ba người đều im lặng không lên tiếng.

Hồi lâu sau, Huyền Viêm chân nhân có vẻ hối hận, nói:

- Hy vọng hắn biết thể khó mà lui đi!

Chỉ chốc lát sau, Huyền Cảnh chân nhân lúc này mới đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hô lên cả kinh:

- A nha, các ngươi đem hắn bỏ vào trong không gian của ‘Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa’? Vạn nhất hắn thu phục linh hỏa, vậy ta làm sao bây giờ? Ta chuẩn bị dùng đóa linh hỏa đó dung hợp, sau này lên cấp đoán đan hậu kỳ.

Huyền Viêm chân nhân hôm nay chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy Huyền Cảnh chân nhân liền rất tức giận, nghe vậy nhất thời tức giận:

- Lão Tam ngươi vì dung hợp đóa địa cấp trung phẩm thiên địa linh hỏa này, đem tu vi trì hoãn bao nhiêu năm? Tiếp tục muốn trì hoãn đi xuống sợ rằng ngay cả cơ hội cuối cùng lên cấp đoán đan hậu kỳ đều phải mất đi. Tu vi của ngươi căn cơ vốn là kém, nếu là mạnh mẽ dung hợp địa cấp trung phẩm thiên địa linh hỏa sẽ không sợ đem ngươi đốt thành một đám tro bụi sao?!

Huyền Cảnh chân nhân trầm mặc xuống, sau một lúc lâu mới nói:

- Sư huynh, nếu là dung hợp địa cấp trung phẩm thiên địa linh vật, đến đoán đan hậu kỳ ta còn có mấy phần hy vọng ngưng luyện thất phẩm kim đan, thành tựu pháp tướng kỳ. Nếu là dung hợp địa cấp hạ phẩm linh vật, ta sợ là cả đời cũng sẽ không có cơ hội lên cấp pháp tướng kỳ.

Huyền Viêm chân nhân thở dài một cái, nói:

- Lên tới cấp pháp tướng kỳ làm gì dễ dàng như vậy. Chính là ngươi thành công dung hợp địa cấp trung phẩm linh vật, một lần cuối cùng thì ngươi có thể dung hợp thiên cấp linh vật sao? Không cách nào dung hợp thiên cấp linh vật, ngươi thành tựu thất phẩm kim đan như thế nào được? Huống chi thành tựu thất phẩm kim đan cũng chưa chắc là có thể thành tựu pháp tướng.

Nói đến thành tựu pháp tướng, chính là Huyền Điển chân nhân cũng có chút trầm mặc, một lát sau mới thở dài nói:

- Không phải là người nào cũng có thể giống như Khương Thiên Lâm cùng Liễu Thiên Linh như vậy!

Lời của Huyền Điển chân nhân rõ ràng khiến cho không khí giữa ba người càng thêm nặng nề. Chốc lát sau, Huyền Cảnh chân nhân đột nhiên sắc mặt cương quyết, nói:

- Cũng không phải là không có biện pháp. Trong tay lão sư còn có một viên Đoán Linh đan!

Sắc mặt của Huyền Viêm giận dữ muốn phát tác, Huyền Điển chân nhân thấy vậy vội vàng nói:

- Tam sư huynh không thể, viên Đoán Linh đan kia là lão sư cầm tới để nghiên cứu đó. Ngày đó còn là Tam sư huynh ngươi từ Liễu Thiên Linh nơi đó mượn tới. Nếu là sư huynh ngươi dùng viên đan dược ấy, ngày sau môn phái hỏi đến thì chúng ta sẽ như thế nào?

Huyền Viêm chân nhân càng mắng thêm:

- Chuyện này lão Tam có nghĩ cũng không được nghĩ. Lại không nói viên đan dược kia dùng đột phá đoán đan hậu kỳ là tuyệt đại lãng phí. Ngươi nếu thật là đem nuốt viên đan dược kia, chính là dung hợp địa cấp trung phẩm linh vật, ngày sau có mặt mũi nào đặt chân trong môn phái? Mà ngay cả lão sư cũng mất hết thể diện, ở trong môn phái cũng không ngóc đầu lên được.

Có lẽ là Huyền Viêm chân nhân cảm thấy mình nặng lời, dừng một chút, lại nói:

- Lão Tam, dung hợp địa cấp hạ phẩm linh vật, ngày sau cũng không phải là không có cơ hội lên cấp pháp tướng. Đến lúc đó nghĩ biện pháp dung hợp địa cấp thượng phẩm linh vật, thành tựu lục phẩm kim đan, cũng không phải là không thể đột phá được đến pháp tướng kỳ. Tuy nói như vậy coi như là yếu nhất trong pháp tướng kỳ lão tổ, nhưng rốt cuộc có nhiều mấy trăm năm tuổi thọ. Lấy thuật luyện đan của ngươi, đến lúc đó thành tựu luyện đan tông sư cũng không phải là không thể được, ngày sau ở trong môn phái cũng có thể chiếm cứ một chỗ ngồi.

Ba người lại trầm mặc một hồi. Lúc này vừa nghe thấy bên ngoài mật thất lần nữa truyền tới tiếng bước chân. Một người tuổi trẻ mới vừa mới tiến cấp đoán đan kỳ đi vào, nhìn ba người trong mật thất một chút, trên mặt tuy có chút bất ngờ, nhưng vẫn vội vã nói:

- Đại sư bá, lão sư, Tứ sư thúc, Huyền Sâm sư bá bị yêu tộc mai phục đánh cho trọng thương, sư tổ gọi ba vị tới nhanh lên.

Ba người nghe vậy sắc mặt đại biến, đều nhanh chân bước đi ra ngoài, dù sao Huyền Viêm chân nhân đối với người trẻ tuổi này cũng rất là coi trọng, vừa đi vừa nói:

- Huyền Phương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Huyền Sâm sư huynh đoán đan hậu kỳ tu sĩ, thực lực so với ta cũng không phải yếu, như thế nào mà lại bị người đả thương...

Người trẻ tuổi này chính là năm đó lạy ở Huyền Cảnh chân nhân môn hạ, luyện đan thiên tài Đào Tử Phương, bây giờ cũng lên cấp đoán đan kỳ.

Lục Bình đứng ở một chỗ trống trải hoang vu trong không gian, thần niệm hướng bốn phía cuốn ùa tán phát ra, nhưng không phát hiện một chút xíu sinh mệnh khí tức nào. Toàn bộ trong không gian không có một tia linh khí ba động, nghiễm nhiên chính là một chỗ tử địa.

Lục Bình cũng không sợ Huyền Viêm chân nhân giở trò. Hắn khi đi tới Luyện Đan các cũng đã chuẩn bị trước chuyện bị người ta gây khó khăn cho mình. Có Huyền Thiết lệnh của lão sư trong tay, dù Luyện Đan các Thiên Lô nhất mạch đệ tử có làm khó thế nào, nhiều nhất cũng bất quá là đem loại Truyền Thừa chi địa kém nhất hoặc là khó khăn nhất nào đó giao cho Lục Bình xử lý, chứ vạn lần không dám và cũng không thể dùng thủ đoạn khác để hại hắn, đùa giỡn với lửa.

Chỗ không gian này mặc dù tĩnh mịch, nhưng đứng ở một khía cạnh khác, nó ấn chứng chỗ không gian này có khả năng có điều gì đó bất phàm.

Có lẽ nơi này là một chỗ khó khăn so với các Truyền Thừa chi địa cùng cấp, nói không chừng là khó khăn nhất nữa. Huyền Viêm chân nhân hiển nhiên là muốn hắn biết khó mà lui, không thu hoạch được chút lợi ích nào. Y nhờ đó có lý do để trả lời khi những tu sĩ khác trong môn phái nói đến chuyện này, sợ rằng hơn phân nửa là sẽ quở trách Lục Bình không có bản lãnh.

Lục Bình lạnh lùng cười. Nếu như đã đến nơi này, nếu không khám phá ra trong không gian rốt cuộc có bảo vật gì, hiển nhiên không phải là hợp với tính cách làm người của Lục Bình.

Trong không gian không phân phương hướng, Lục Bình tùy ý hướng một phương hướng bay về phía trước. Hắn lại thấy mặt đất phía dưới càng ngày càng hoang vu khô ráo, nhiệt độ cũng đang dần dần lên cao. Lục Bình cứ bay về phía trước, trong chốc lát, mặt đất đã thành sa mạc, thậm chí thấy xa xa phía trước đã là một mảnh hoang mạc.

Lục Bình biết mình tám thành là sắp đến gần mục tiêu, tốc độ phi hành không khỏi chậm lại.

Ngay lúc này, thân hình đang phi hành của Lục Bình chợt dừng lại, chân nguyên trong cơ thể phảng phất bị một loại đèn dầu đốt vậy, bắt đầu tiêu hao nhanh chóng.

Lục Bình trong bụng cả kinh, nhưng cũng không hốt hoảng. Thần niệm khổng lồ của hắn có thể đem tự thân chân nguyên thao khống giống như nắm bắt trong lòng bàn tay. Hắn nhanh chóng đem tự thân chân nguyên đoạn tuyệt hết thảy liên hệ với thế giới bên ngoài, đồng thời thân hình nhanh chóng thối lui về phía sau.

Nhưng lúc này lại đã muộn, ở trong thần niệm của Lục Bình, một cỗ khí tức nóng bức phảng phất như phát hiện mỹ vị, hướng Lục Bình cấp tốc bay tới.

Lục Bình thần sắc ngưng trọng, một cổ u lam chân nguyên lan ra, phảng phất hóa thành một cái lồng nước, đem bản thân toàn bộ bao phủ vào trong.

Tựa hồ thủy chúc tính chân nguyên tinh thuần của Lục Bình khiến cho khí tức nóng bỏng kia có chút cố kỵ, nhưng sau đó cổ khí tức này vẫn như cũ không buông tha đuổi theo hắn.

Một đóa hỏa cầu sáng trắng lớn chừng bàn tay đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lục Bình. Ngay sau đó, nó tựa hồ mang theo khí thế có thể phần thiên diệt địa hướng Lục Bình đánh thẳng tới.

Thần sắc của Lục Bình hơi ngưng trọng. Cái lồng nước màu xanh da trời to lớn mà Lục Bình chưởng khống bỗng dưng thoát khỏi tay hắn, hóa thành một đoàn thủy cầu màu xanh nhạt hướng hỏa cầu bao ngược trở lại.

Âm thanh “Xuy xuy” mãnh liệt truyền tới. Sương trắng phiêu tán đầy trời, ngay sau đó lại không thấy bóng dáng đâu. Thủy cầu màu u lam do chân nguyên của Lục Bình ngưng kết mà thành thoáng một cái bị bạch sí sắc hỏa cầu đốt sạch sẽ. Nhưng ngay sau đó Lục Bình liền phát hiện thủy cầu bị diệt không tản mát ra một tia linh lực nào. Toàn bộ hỏa cầu mặc dù bị thủy cầu do chân nguyên của Lục Bình biến thành cản trở trong chốc lát, nhưng tự thân tiểu hỏa cầu cũng lắc lư lung linh, trước tiên là bị thủy cầu tưới tựa hồ muốn tắt, sau đó khi đốt diệt thủy cầu, nó lại càng ngày càng sáng lên.

Sắc mặt của Lục Bình không khỏi trầm xuống, thần sắc biến đổi, không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ chốc lát sau, thần sắc của hắn cả kinh, phảng phất nghĩ tới điều gì, kinh hô:

- Không ngờ lại là Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa!

Phảng phất đáp lại tiếng hô cả kinh của Lục Bình, hỏa cầu càng sôi réo hoạt động mạnh hơn. Bạch sí sắc hỏa cầu này mặc dù ban đầu khi cùng Lục Bình giao phong bắt chịu thua thiệt một chút xíu, rồi cuối cùng dường như lại chiếm đại tiện nghi. Ở trước mặt nó, Lục Bình tựa hồ như biến thành một bảo tàng đối với nó vô cùng trọng yếu vậy.

Hỏa cầu chớp động mấy cái, lần nữa hướng Lục Bình nhào tới.

Sau khi Lục Bình đoán được tên loại ngọn lửa này, sắc mặt liền một mực ngưng trọng, thấy hỏa cầu nhào tới, liền nhanh chóng lui về phía sau. Đồng thời trong tay hắn liên tiếp vẫy ra hai viên thượng phẩm linh thạch. Trong tay Lục Bình pháp quyết được bấm lia lịa, Bạo Linh quyết được thi triển ra. Thượng phẩm linh thạch nổ tung. Linh khí nồng hậu tản mát ra, khiến cho hỏa cầu đang muốn đuổi theo Lục Bình lập tức ngừng lại.

Ngay sau đó, linh khí chợt tản ra ở trong thần niệm Lục Bình liền co rụt lại, bị hỏa cầu hút vào hết cả. Sau đó, toàn bộ hỏa cầu lớn chừng bàn tay cũng đột nhiên phồng lên, khí tức nóng bỏng tựa hồ càng thêm nồng đậm. Hỏa cầu càng trở nên sáng ngời, tựa hồ toàn bộ hỏa cầu cấp cho Lục Bình một loại cảm giác như thế này: nó càng lúc càng lên tinh thần.

Lục Bình thở dài nhẹ nhõm. Hiện tại hắn rốt cục có thể xác định đóa hỏa miêu lớn chừng bàn tay ở trước mắt này đích thị là địa giai trung phẩm thiên địa linh hỏa "Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa" rồi!

Loại hỏa diễm này xưa nay lấy linh khí làm thức ăn, thường thường ra đời tại linh mạch chi địa, lấy toàn bộ linh mạch để duy trì tự thân linh tính bất diệt.

Loại hỏa diễm này tuy đúng là có phẩm chất địa giai trung phẩm, nhưng khi có linh khí cung ứng đầy đủ, nó thậm chí có thể phát huy ra linh tính cùng uy năng mà địa giai thượng phẩm thiên địa linh hỏa mới có thể có.

Hơn nữa loại linh hỏa này nếu là không có chuẩn bị trước, đơn giản muốn thu phục nó tuyệt đối không thể nào. Loại linh hỏa này đối với linh khí truy đuổi cơ hồ đã đến cực hạn. Tu sĩ nào trong tu luyện giới mà pháp thuật thần thông không ẩn chứa thiên địa linh lực? Ngay cả Lục Bình có thủy chúc tính chân nguyên, tương khắc với Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa, nhưng trước khi hắn tiến vào đoán đan trung kỳ, chưa dung luyện thiên địa linh vật, chân nguyên phẩm chất so sánh cùng loại địa giai thiên địa linh vật này thì có phần không bằng.

Huyền Viêm chân nhân có lẽ muốn thông qua Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa khiến cho Lục Bình biết khó mà lui, không thu hoạch được gì.

Lẽ đương nhiên là lúc này Lục Bình hiểu được tính toán của Huyền Viêm chân nhân. Nhưng hắn lại không thèm để ý, thậm chí trên khóe miệng còn lộ ra một chút vui vẻ.

Địa cấp trung phẩm thiên địa linh hỏa đúng là đáng quý trong tu luyện giới, bản thân có đặc tính thiêu đốt thiên địa linh lực. Dưới tình huống tu sĩ không cố ý chuẩn bị, bị đánh bất ngờ thậm chí có nguy cơ bị hút hết linh lực vẫn lạc, chứ đừng nói chi bắt hay thu phục nó.

Nhưng thế gian này đúng là vẫn còn có một loại trùng hợp, hoặc nói là vận khí.

Đang khi Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa lần nữa hướng Lục Bình truy kích tới, Lục Bình đứng lơ lửng trên không trung rất lâu, như là đang chờ đợi nó đến vậy.

Lúc này hỏa cầu sau khi đã hấp thu linh khí của hai viên thượng phẩm linh thạch, đã phồng lớn đến đầu người, uy năng tựa hồ cũng lên thêm một nấc thang.

Tuy nhiên, khi hỏa cầu hướng Lục Bình nhào tới, ở trước người của hắn đột nhiên xuất hiện một đoàn thủy cầu màu đen.

Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa đang bay nhanh, chợt phát giác đoàn thủy cầu màu đen này đối với nó có uy hiếp rất lớn, ở trên trời xẹt qua một nửa đường cong như muốn chạy trốn.

Nhưng Lục Bình làm gì để cho nó chạy trốn, trong tay cật lực bấm ra mấy đạo pháp quyết. Đoàn thủy cầu màu đen này rốt cục triển khai, hóa thành một cái lồng nước màu đen to lớn, đem Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa chụp vào trong đó.

Cái lồng nước màu đen từ từ thu nhỏ lại, Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa hỏa diễm không ngừng nhảy lên, tựa hồ run lẩy bẩy, nhưng thủy chung không dám phát khởi trùng kích đánh vào cái lồng nước màu đen đó.

Lục Bình sắc mặt vui mừng, pháp quyết trong tay không dám chậm trễ chút nào. Một cỗ chân nguyên bao phủ thần niệm của hắn liền hướng Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa xâm nhập.

Trong tiếng "Xuy" vang rền, chân nguyên của Lục Bình nhanh chóng bị tiêu hao, mà trong thần niệm của hắn cũng truyền tới từng cỗ nóng rực đau đớn. Nhưng Lục Bình vẫn như cũ không dám có chút buông lỏng.

Không biết qua bao lâu, Lục Bình thần niệm rốt cục nắm bắt được một tia linh tính tích chứa trong Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa, liền hàng phục thành công. Lúc này, hắn mới đem cái lồng nước màu đen lần nữa hóa thành một đoàn hắc thủy thu vào người.

Dò xét chân nguyên trong cơ thể một chút, Lục Bình có chút chắt lưỡi: Huyền Nguyên Trọng Thủy này không hổ là bảo vật nặng nề nhất trong thiên giai linh thủy. Trong khoảng thời gian mà Lục Bình thu phục Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa, chân nguyên trong cơ thể bởi vì ngự sử đoàn Huyền Nguyên Trọng Thủy này mà tiêu hao hơn phân nửa. Cái này còn là bởi vì Lục Bình đem "Khống thủy quyết" cơ hồ tu luyện đến cấp bậc tiểu thần thông.

Dưới mật thất trong Luyện Đan các, môn hộ lần nữa xuất hiện, chân nguyên đại hao tổn, Lục Bình vẻ mặt tái nhợt thò chân đi ra, lại thấy trong mật thất có người đang đợi hắn.

Huyền Điển chân nhân thấy Lục Bình sắc mặt tái nhợt, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười, nhưng vẫn lên tiếng nói:

- Huyền Bình sư điệt, Huyền Sâm sư huynh trọng thương, lão sư triệu tập đan sư của bản phái tới đó hội họp bàn chuyện chữa thương. Sư điệt chính là một trong năm vị luyện đan đại sư của bổn phái, lão sư đặc biệt bảo ngươi đi xem một chút. Lần này Huyền Sâm sư huynh thương thế thật là khó giải quyết, không khéo sợ rằng sẽ hủy hết tu vi.

Thần sắc của Huyền Điển chân nhân dĩ nhiên là chạy không khỏi ánh mắt của Lục Bình, hiển nhiên đối phương cho là mình căn bản không cách nào thu phục Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa, ngược lại chân nguyên còn bị hao hết mới không thể không ra khỏi Truyền thừa chi địa. Bất quá Lục Bình đương nhiên cũng không đem tin tức mình đã thu phục linh hỏa làm cho tất cả người trong môn phái đều biết. Mặc dù thông tin này cũng chưa chắc có thể giấu được bao lâu.

Bất quá, Lục Bình sau khi nghe có một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ bổn phái bị yêu tộc đánh cho trọng thương, thần sắc liền ngưng trọng, nói:

- Việc này không nên chậm trễ. Kính xin Huyền Điển sư thúc dẫn đường.

Vị Huyền Sâm sư thúc này Lục Bình cũng đã nghe nói qua. Chính là nhân vật đồng lứa cùng bối phận với lão sư của mình. Bản thân ông ta không coi là thiên tài như “Tam Chân Tứ Linh”, nhưng cũng thắng ở tu luyện tiến cấp chắc chắn, nhờ thiên đạo thù cần (đạo trời báo đáp cho người cần mẫn), ngược lại cũng đột phá đến đoán đan hậu kỳ. Đây là một trong những nhân vật đoán đan kỳ tu sĩ có thanh danh hiển hách ở trong bốn phái.

Trong mấy năm qua, nhân yêu đại chiến, Huyền Sâm chân nhân cũng là một trong những tu sĩ của Chân Linh phái có thể đơn độc đảm đương được một mặt, tọa trấn một chỗ trung hình đảo tự ở phía tây bắc hải ngoại. Lần này bị yêu tộc tính kế, bị mấy vị yêu tu vây công, mặc dù bằng vào tu vi xác thực mà tử lý đào sanh, nhưng một thân tu vi cũng bị yêu tộc tu sĩ đánh đến cơ hồ đến lằn ranh tan vỡ.

Trên đường đi tới đan phòng của Thiên Lô lão tổ, Huyền Điển chân nhân nói đại khái qua tình huống của Huyền Sâm chân nhân cho Lục Bình nghe. Lục Bình chân mày nhíu thật chặt, hiển nhiên tình huống của Huyền Sâm chân nhân không thể lạc quan.

Đan phòng của Thiên Lô lão tổ xây ở hậu sơn của Luyện Đan các, liên tiếp chung một chỗ với Thiên Lô lão tổ động phủ. Khi tiến vào trong Đan phòng, trong nháy mắt, Lục Bình lần nữa cảm nhận được một loại cảm giác giống như không gian trọng điệp khi mà hắn tiến vào Trùng Hoa điện

Đang khi Lục Bình tiến vào đan phòng của Thiên Lô lão tổ, mười mấy đạo ánh mắt đồng loạt hướng nhìn về phía hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play