Chân Linh phái mặc dù được xưng là Bắc Hải đại phái, nhưng trong chỗ không gian này thủy chúc tính thông linh pháp bảo cộng thêm pháp bảo bình thường tổng cộng cũng chẳng bao nhiêu món, Sau khi bị Lục Bình dùng một cái tiểu phiên kỳ dị lay động, toàn bộ không gian vụ khí xao động rung chuyển, nhất thời đem mấy món pháp bảo này bao khỏa toàn bộ kéo đến trong dòng sông khí dài do vụ khí biến thành.

Cái món pháp bảo thẳng hướng Lục Bình bay tới tỏ vẻ vui mừng, khiến cho Lục Bình trong lúc nhất thời có chút sững sờ. Ngay sau đó lòng hắn dâng lên một trận mừng rỡ, pháp bảo thông linh như vậy rõ ràng không phải là thứ thông linh pháp bảo tầm thường có thể đạt tới.

Lục Bình nhìn lá cờ tam giác nho nhỏ trước mắt này, toàn bộ nhìn qua có chút ảm đạm, một góc thậm chí có chút hư hại. Song khi Lục Bình thử hướng lá cờ thâu nhập một ít chân nguyên, thì toàn bộ lá cờ nhất thời sáng lên, mặt cờ phấp phới nhất thời mang theo một trận lung linh hoạt bát.

Nhưng ngay sau đó Lục Bình lại có chút cười khổ. Lúc hắn đem chân nguyên độ vào trong lá cờ, liền phát hiện trong lá cờ này ngưng luyện sáu đạo bảo cấm. Nói cách khác nó đã đạt đến cực hạn của thông linh pháp bảo. Hơn nữa lá cờ này phẩm chất cực cao, thậm chí không ở dưới bổn mệnh pháp bảo Nguyên Thần châu của Lục Bình.

Lấy chân nguyên trước mắt vượt xa người thường của Lục Bình, nếu là toàn lực ngự sử một món sáu đạo bảo cấm thông linh pháp bảo, tuy nói cũng tạm đủ, nhưng có thể còn dư lại bao nhiêu chân nguyên để duy trì pháp bảo vận chuyển cùng với ngự sử những pháp bảo khác? Huống chi lá cờ này một góc vỡ rách tan tành, đối với nhu cầu chân nguyên ngược lại còn lớn hơn nữa.

Cũng may món pháp bảo này có năng lực phòng thủ tuyệt đối không tầm thường. Lá cờ nhỏ được Lục Bình dùng chân nguyên ngự sử treo lơ lửng ở đỉnh đầu, mặt cờ triển động, rũ xuống từng đạo quang mạc màu tím đem Lục Bình bảo hộ ở trong. Năng lực phòng thủ ở trong số phòng thủ pháp bảo mà Lục Bình đã thấy qua có thể nói uy lực mạnh nhất!

Trong thần sắc Lục Bình có chút đắn đo, tuy nói lần này tới đến Luyện Khí điện để tìm một món pháp bảo, nhưng Lục Bình đúng là vẫn còn cần thứ để vượt qua thời kỳ quá độ mà thôi. Một món pháp bảo như vậy đã khiến cho Lục Bình có chút hơi khó xử. Nếu chọn lựa nó, hiển nhiên trong lúc nhất thời Lục Bình khó có thể cầm để sử dụng được.

Thôi vậy! Với tu vi của mình cự lý cách đột phá đoán đan trung kỳ cũng đã không xa, đến lúc đó có lẽ ngự sử món pháp bảo này sẽ không khó khăn như vậy nữa.

Lục Bình đúng là vẫn còn có chút không bỏ được món thông linh pháp bảo ngưng luyện sáu đạo bảo cấm này. Huống chi món pháp bảo này ngay từ đầu tự động hướng Lục Bình bay tới, cũng khiến cho Lục Bình có cảm giác lá cờ nhỏ này chỉ sợ cũng không phải là đơn giản như biểu hiện như vậy.

Lục Bình ra khỏi không gian truyền thừa của Luyện Khí điện, lại thấy Huyền Hỏa chân nhân thần sắc có chút kỳ quái nhìn Lục Bình.

Lục Bình biết mình ở trong không gian có hành vi gì e rằng là không gạt được vị Luyện Khí điện Phó điện chủ này.

Quả nhiên, Huyền Hỏa chân nhân thấy Lục Bình đi ra, liền nói:

- Không ngờ là ‘Khống Thủy kỳ’ lại lựa chọn ngươi!

Lục Bình vừa nghe lời này có chút kinh ngạc, hỏi:

- Sư thúc nói là ‘Khống Thủy kỳ’ này độc lập nhận chủ? Đó không phải là khi pháp bảo ngưng luyện bảy đạo bảo cấm, đạt tới 'Dưỡng Linh pháp bảo' cấp bậc mới có đặc thù này hay sao, chẳng lẽ...?

Lục Bình nghĩ tới đây ánh mắt sáng lên, lại thấy Huyền Hỏa chân nhân gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu, nói:

- Món pháp bảo này quả thật đã từng là một món Dưỡng Linh pháp bảo, bất quá sau đó bị hư hỏng nặng, bị giảm cấp bậc xuống đứng vào hàng ngũ thông linh pháp bảo đỉnh cấp nhất.

Lục Bình nhìn lá cờ nhỏ đã không trọn vẹn một góc trong tay, tiếp theo nghe Huyền Hỏa chân nhân nói:

- Món pháp bảo này ở trong bổn phái lịch sử hơi có chút dài, thậm chí có thể truy tố đến lúc Phi Linh phái diệt phái.

Lục Bình nghe "Phi Linh phái", thần sắc liền ngưng trọng, nhà này hơn bốn ngàn năm trước chân chính là môn phái thứ nhất của Bắc Hải, Lục Bình quả thật là thừa hưởng nhiều thứ để lại từ nó.

- Ngươi có nghe nói qua Trọng Huyền lão tổ?

Huyền Hỏa chân nhân cũng không trực tiếp giảng thuật về lai lịch của "Khống Thủy kỳ", mà là trước hết hướng hắn dò hỏi.

Trọng Huyền lão tổ?

Lục Bình lần nữa kinh ngạc, hỏi lại:

- Năm đó là Bắc Hải đệ nhất luyện khí tông sư, món pháp bảo này chẳng lẽ là xuất thân từ tay của Trọng Huyền lão tổ?

- Ngươi ngược lại biết không ít.

Nhưng Huyền Hỏa chân nhân ngay sau đó lắc đầu, nói:

- Món pháp bảo này cũng không phải là Trọng Huyền lão tổ ra tay chế tạo, mà là do đệ tử thân truyền của ông ta. Lúc ấy người này là đệ nhất thiên tài của Phi Linh phái, ở đoán đan hậu kỳ liền đạt tới luyện khí tông sư, chân chính người thứ nhất dưới pháp tướng kỳ, Tiêu Ngọc Cường!

Lục Bình nghe đến danh khí "Tiêu Ngọc Cường" này, cả người liền đứng đực ra ở tại chỗ. Hắn nhất thời nhớ tới mình năm đó ở một chỗ mật thất trong Phi Linh đảo Luyện Khí điện, thấy trên vách tường có khắc một ít chữ, trong đó có tên của "Tiêu Ngọc Cường", hơn nữa cái tu sĩ núp ở trong mật thất của Phi Linh phái hiển nhiên là lấy "Tiêu Ngọc Cường" này làm mục tiêu mà mình phải vượt qua.

Hiện giờ hắn rốt cuộc đã biết, tu sĩ hơn bốn ngàn năm trước này lại có thành tựu như vậy, hơn nữa trải qua hơn bốn ngàn năm thời gian trôi qua, người này chưa hề bị tu luyện giới lãng quên.

Huyền Hỏa chân nhân thấy Lục Bình biểu lộ ngạc nhiên ngẩn ra đó, cho là hắn cũng chưa từng nghe qua danh tự này. Và danh tự này hiển nhiên đối với Huyền Hỏa chân nhân mà nói là rất có ý nghĩa trọng yếu, chỉ nghe ông ta nói:

- 'Khống Thủy kỳ' này chính là tác phẩm thứ nhất sau khi Tiêu Ngọc Cường trở thành luyện khí tông sư. Nó cũng là một món Dưỡng Linh pháp bảo y trân ái nhất. Năm đó Phi Linh phái diệt phái đại chiến, Tiêu Ngọc Cường sau khi liên tiếp giết năm vị đoán đan hậu kỳ cao thủ của các phái, toàn là bằng vào 'Khống Thủy kỳ' này mà cứng rắn chống chịu một vị pháp tướng lão tổ công kích, rồi cuối cùng đem pháp tướng lão tổ này đánh chết. Chư phái tu sĩ vây công Phi Linh phái kinh hãi, cuối cùng không thể
không buông bỏ luôn phép tắc quy củ và lòng tự trọng, cử hai vị pháp tướng lão tổ tiến lên vây công. Lúc này Tiêu Ngọc Cường bởi vì liên phiên đại chiến, đã sớm chân nguyên không còn, cuối cùng trước khi vẫn lạc còn làm bị thương nặng một vị lão tổ trong đó. ‘Khống Thủy kỳ’ cũng bị hai vị lão tổ ngạnh đánh hư giảm xuống chỉ còn cảnh giới thông linh pháp bảo.

Huyền Hỏa chân nhân vừa nói, gương mặt đầy lộ vẻ hâm mộ, hiển nhiên đối với vị Tiêu Ngọc Cường này sùng bái vô cùng. Bất quá Lục Bình quan tâm không phải là cái này, nên liền hỏi:

- Sư thúc, ‘Khống Thủy kỳ’ này còn có thể sửa chữa?

Lúc Lục Bình hỏi ra những lời này liền biết hắn hỏi có chút ngu xuẩn. Quả nhiên, Huyền Hỏa chân nhân trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Nếu là có thể tu phục, còn có thể để ở không gian truyền thừa ở không đến bốn ngàn năm?

Lục Bình ngượng ngùng trở lui, nhưng trong lòng cũng kỳ quái: Khống Thủy kỳ này bất quá là một món thông linh pháp bảo, trong mắt luyện khí đại sư bình thường có lẽ là cực kỳ cao minh rồi. Nhưng bốn ngàn năm qua Chân Linh phái xuất hiện luyện khí tông sư cũng có mấy vị, theo Lục Bình biết, bây giờ Luyện Khí điện chưởng điện lão tổ Thiên Giang lão tổ chính là luyện khí tông sư duy của bổn phái, chẳng lẽ những thứ này tông sư xuất thủ cũng không cách nào tu phục?

Huyền Hỏa chân nhân tựa hồ đã nhìn ra Lục Bình đang suy nghĩ gì, giải thích:

- 'Khống Thủy kỳ' này chính là Tiêu Ngọc Cường kia dùng luyện khí thủ đoạn độc sang luyện chế mà thành. Loại luyện khí thủ đoạn này chính là lão sư Trọng Huyền lão tổ của y cũng tự than thở không bằng. Nói thẳng chỉ cần Tiêu Ngọc Cường tu vi lên cấp pháp tướng kỳ, Trọng Huyền lão tổ sẽ đem đầu hàm “Bắc Hải đệ nhất luyện khí tông sư” nhượng cho!

Lục Bình nghe có chút thất vọng, lại nghe Huyền Hỏa chân nhân tiếp tục nói:

- Truyền thuyết Tiêu Ngọc Cường luyện khí thủ đoạn trừ thừa kế y bát của Trọng Huyền lão tổ ra, còn từ Phi Linh phái lịch đại thành tựu chân linh lão tổ lưu lại trong Hộ Phái Đại trận lấy được sự khai phát, khai sáng ra thủ đoạn luyện khí đặc biệt một ngọn cờ cho tới bây giờ. Phi Linh phái sau khi bị tiêu diệt, các phái tự nhiên sẽ không bỏ qua Tiêu Ngọc Cường truyền thừa. Nhưng họ cũng không thu hoạch được gì, sau đó Bắc Hải luyện khí cao thủ lại đem chủ ý đặt tới trên Phi Linh phái hộ phái đại trận, hy vọng cũng có thể từ trong đó lĩnh ngộ được cái gì. Nhưng hộ phái đại trận của Phi Linh phái chính là thủ bút của lão tổ nhiều đời là những người đã thành tựu chân linh, ngay cả pháp tướng lão tổ đều bó tay vô sách. Theo lời đồn đãi, trong tay Tiêu Ngọc Cường có lẽ có
Phi Linh phái hộ phái đại trận trận đồ. Nhưng cái này cuối cùng cũng bất quá chỉ là một tin đồn, không ai từng có qua Phi Linh phái hộ phái đại trận trận đồ cả.

Lục Bình sắc mặt đầy vẻ hâm mộ, tay phải cũng không tự chủ ở trên chiếc nhẫn trữ vật trên tay trái của mình sờ một cái.

Rời khỏi Luyện Khí điện, Lục Bình đã khôi phục thần sắc bình tĩnh trước đó. Chuyện của Phi Linh phái hiển nhiên không phải là hắn bây giờ có thể tiếp xúc. Hắn có thể làm cũng bất quá chính là thu góp một ít tin tức liên quan đến Phi Linh phái năm đó mà thôi. Có những thứ dính dấp quá lớn, khi hắn chưa đủ thực lực, tốt hơn là chưa nên lấy ra hay động chạm đến.

Luyện Đan các giống như Luyện Khí điện, ban đầu khi xây lập, liền từ địa hỏa trong lòng đất dẫn đi lên. Bất quá so với Luyện Khí điện toàn bộ sơn phong tán phát một loại nhiệt khí bạo liệt bất đồng, Luyện Đan các tuy cũng tản ra một loại khí tức nóng bỏng, nhưng loại khí tức này lại ít đi sự bạo liệt như Luyện Khí điện, có nhiều mấy phần thu liễm.

Khác với Luyện Khí điện, trong Luyện Đan các người đến người đi qua lại không dứt. Trong đó có không ít người đều là Chân Linh phái tu sĩ bình thường, hiển nhiên là vì cầu xin đan dược mà tới, hoặc là luyện chế hoặc là trao đổi. Luyện Đan các có thể nói là một trụ cột trọng yếu để Chân Linh phái tập tụ tài phú.

Thấy Lục Bình đi tới, không ít dung huyết kỳ tu sĩ vốn là còn không coi hắn ra gì, cho là chỉ là một đệ tử bình thường tới trước cầu xin đan dược. Nhưng tới gần trước mặt, phát giác khí độ trên người Lục Bình sâu không lường được, nhất thời rối rít nhường đường đi qua một bên.

Lục Bình thần sắc thản nhiên thẳng hướng vào trong Luyện Đan các. Trong Luyện Đan các thỉnh thoảng cũng có đoán đan kỳ tu sĩ xuất nhập, có kẻ nhận biết Lục Bình, biết hắn là một vị luyện đan đại sư tân tấn của bổn phái, đều rối rít gật đầu chào lấy lòng. Có đoán đan chân nhân lớn tuổi một chút nhìn Lục Bình tiến vào Luyện Đan các lại ít nhiều thể hiện chút vẻ mặt cổ quái, nhưng khi có người bên cạnh hỏi tới, thì đều ngậm miệng không muốn nói nhiều.

Lục Bình đi vào Luyện Đan các đại điện, thì thấy một người quen đang tiếp đãi tu sĩ lui tới.

Tu sĩ trong đại điện thấy Lục Bình đi vào cũng sững sờ, người này chính là người mà năm đó Lục Bình tới Luyện Đan các để luyện đan thử nhằm đạt được tư cách luyện đan sư - chính là vị thử đan chân nhân lúc đó!

Vị thử đan chân nhân này thấy Lục Bình đi vào cũng không trước hết tiến lên tiếp đãi, mà là hơi trầm ngâm, sau đó mới cười ha hả tiến lên, nói:

- Thì ra là Lục Huyền Bình đại sư, không biết hôm nay đến chỗ này có chuyện gì?

Lục Bình thấy y cũng không lấy cách xưng hô của Chân Linh phái mà gọi, lại lấy thân phận luyện đan giới để xưng hô với mình, liền không thèm để ý, đem vật cầm trong tay là Huyền Thiết lệnh đưa ra, trong miệng cũng không khách khí, nói thẳng:

- Phụng môn phái chi lệnh, đi Luyện Đan các Truyền Thừa chi địa một chuyến.

Thử đan chân nhân nhìn thấy lệnh bài trong tay Lục Bình không khỏi sửng sốt, ngay sau đó thần sắc nghiêm lại, nghiêng người làm động tác mời, nói:

- Đi theo ta đi!

Ở hậu điện ngoài một chỗ mật thất, thử đan chân nhân cẩn thận gõ cửa đá của mật thất. Lục Bình đứng ở ngoài cửa có thể nhận ra sau cửa đá ngăn cách một tầng nhiệt khí khổng lồ, hiển nhiên là có người ở trong mật thất khai lò luyện đan. Hơn nữa, thần niệm của Lục Bình vẫn có thể phát giác cỗ nhiệt khí bên trong có ẩn chứa một cỗ khí tức không tầm thường. Người trong mật thất sử dụng tất nhiên là một loại thiên địa linh hỏa.

Cửa đá ầm ầm hướng vào bên trong khai mở ra, một làn khí nóng đập ngay vào mặt, nếu là một người phàm tầm thường, chỉ cỗ sóng nhiệt này thôi cũng có thể khiến cho thân thể hóa thành tro bụi, ngay cả một dung huyết kỳ tu sĩ tầm thường dưới sóng nhiệt bất thình lình tập kích, chỉ sợ cũng chật vật không chịu nổi.

Lục Bình nhíu mày một cái, không nói gì, sóng nhiệt chưa vỗ đánh đến trước người hắn, đã đột nhiên hóa thành từng cỗ khí mát mẻ phát tán ra, khiến cho khí tức toàn bộ Luyện Đan các hậu điện nhất thời biến đổi.

Một trung niên tu sĩ sắc mặt có chút trầm ngưng đi ra, đối với Lục Bình ở bên cạnh coi như không thấy, mà là có chút tức giận nói:

- Huyền Điển sư đệ, không phải nói hai ngày này ta muốn luyện chế một lò đan dược, không nên quấy rầy ta sao, có chuyện gì chính ngươi làm chủ là được rồi.

Huyền Điển chân nhân hiển nhiên chính là tên gọi của thử đan chân nhân, chỉ thấy ông ta bất đắc dĩ cười cười, nói:

- Vị này chính là Lục Huyền Bình Lục đại sư, trong tay có Huyền Thiết lệnh, muốn đi vào Truyền thừa chi địa, cho nên chỉ có thể tới tìm ngươi, chẳng lẽ vì chuyện này mà còn phải quấy rầy lão sư?

- Lục đại sư?

Huyền Viêm chân nhân lạnh lùng hừ một tiếng, lại làm cho khí tức của Luyện Đan các hậu điện này lại nóng bỏng lên mấy phần, trong thần sắc đối với thân phận luyện đan đại sư này của Lục Bình hiển nhiên là cực kỳ kinh thị, chỉ nói:

- Tiểu tử, bản chân nhân bây giờ đang đang luyện chế một lò đan dược vô cùng trọng yếu, ngươi lần sau trở lại đi.

Dứt lời xoay người định trở về mật thất.

- Hắc Vân đan?

Giọng giễu cợt của Lục Bình đột nhiên từ phía sau lưng truyền tới, khiến cho Huyền Viêm chân nhân ngừng bước chân lại một chút.

- Nếu như ngay cả Hắc Vân đan là loại miễn cưỡng đạt tới đoán đan trung kỳ đan dược này mà coi là vô cùng quý trọng, thì cái danh Chân Linh phái luyện đan đại sư thật chỉ là đồ hư danh mà thôi.

Huyền Viêm chân nhân chợt quay đầu lại, lại thấy Lục Bình căn bản không coi đoán đan hậu kỳ chân nhân thần niệm uy áp của y vào đâu, trên gương mặt phong đạm vân khinh, điều này thậm chí chính là sự châm chọc lớn nhất đối với y.

Lục Bình thấy Huyền Viêm chân nhân gương mặt âm trầm đứng ở nơi đó không nói lời nào, vì vậy đưa tay đem Huyền Thiết lệnh ra trước mắt lắc lắc, nói:

- Xem ra Huyền Viêm đại sư bây giờ lại không vội luyện đan rồi. Như vậy bây giờ đi đi, dầu gì cũng để cho vãn bối biết hiệu lệnh của Chân Linh phái ở Luyện Đan các có còn coi là thông suốt hay không!

Lục Bình chụp một cái mũ lớn đè xuống, Huyền Viêm chân nhân sắc mặt lần nữa âm trầm thêm mấy phần, ngay sau đó vung tay rồi hướng một chỗ mật thất dưới đất sau hậu điện đi tới. Cửa đá sau lưng cũng không thèm đóng lại.

Theo cái vung tay của Huyền Viêm chân nhân, trong luyện đan mật thất lúc trước đột nhiên truyền tới một tiếng nổ trầm. Ngay sau đó một mùi khét cùng nồng hương kiêm cố khí vị theo sau một trận linh khí nồng nặc từ trong mật thất vọt ra.

Huyền Viêm chân nhân đi ở phía trước cũng không quay đầu lại. Lục Bình cười lạnh một tiếng, ngay sau đó đi theo. Chỉ có Huyền Điển chân nhân do dự hướng trong mật thất liếc mắt nhìn, khóe miệng co quắp, gương mặt đầy vẻ nhức nhối xót của.

Lục Bình trong lúc tiến vào mật thất dưới đất, thân hình chợt ngưng lại, ngay sau đó hướng bên trái thầm liếc mắt nhìn. Thân hình hắn cũng không ngừng lại, tiếp tục hướng trong mật thất đi tới.

Huyền Viêm chân nhân đứng ở mật thất trung ương, thấy Lục Bình đã xuống tới, sắc mặt nhất thời trầm lại, nói:

- Tiểu tử, xem ra ngươi cũng biết người của Trùng Hoa phủ cùng Tiêu Dao phủ ở trong Luyện Đan các không được hoan nghênh. Người cũng đừng nói ta làm khó dễ ngươi. Lần này Truyền Thừa chi địa khai mở chỉ có ba ngày, có thể có cái tạo hóa gì toàn bằng vào chính ngươi. Nếu là trong ba ngày không thu hoạch được gì, cũng đừng trách là Luyện Đan các ta giở trò với ngươi.

Lục Bình đối với lời của Huyền Viêm chân nhân như bịt tai không nghe thấy, trực tiếp đem Huyền Thiết lệnh một mặt khắc vẻ chữ "Đan" dùng chân nguyên kích thích, nhất thời một cái cửa từ hư không trong mật thất hiển hiện ra. Lục Bình nhấc chân định đi vào trong đó, nhưng lại dừng phắt ở giữa không trung, ngay sau đó quay đầu hướng về phía Huyền Viêm chân nhân cười lạnh nói:

- Người của Trùng Hoa, Tiêu Dao hai phủ không được Luyện Đan các hoan nghênh? Chân Linh phái Luyện Đan các khi nào trở thành tài sản riêng của Thiên Lô lão tổ nhất mạch vậy, là Thiên Lô lão tổ tự mình nói sao?

Huyền Viêm chân nhân mặt liền biến sắc, ngay cả Huyền Điển chân nhân phía sau cùng tiến vào cũng sắc mặt trầm xuống. Mà Lục Bình lúc này đã sớm tiến vào Truyền Thừa chi địa không thấy bóng dáng đây, chỉ để lại tiếng cười lạnh vẫn còn vang vọng ở trong mật thất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play