Huyền Diệu chân nhân đã sớm chờ ở trong mật thất, thấy Lục Bình xuất hiện, nói:
- Đã có thu hoạch rồi phải không?
Lục Bình mặt sắc mặt vui mừng, nói:
- Phi Vân động thiên quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ tiếc đệ tử lần này tiến vào thời gian còn quá ngắn!
Huyền Diệu chân nhân cười, nói:
- Ngày sau tự nhiên sẽ còn có cơ hội. E rằng đến lúc đó lấy tu vi của ngươi sợ rằng đã coi thường truyền thừa nơi này.
Lục Bình cười cười, không nói tiếp.
Huyền Diệu chân nhân cũng đột nhiên hỏi:
- Với tu vi, danh tiếng cùng với địa vị trong môn phái của ngươi bây giờ, cũng nên khai sơn thu đồ đệ đi thôi. Bổn phái một năm một lần bái sư đại điển lập tức sẽ phải cử hành. Ngươi có nhân tuyển trúng ý làm đệ tử chưa, hoặc là ở bái sư đại điển lựa chọn một phen?
Lục Bình biết Huyền Diệu chân nhân phụ trách môn phái bái sư đại điển, rất nhiều lên cấp dung huyết trung kỳ đệ tử, trước khi muốn xếp vào đoán đan kỳ tu sĩ môn hạ, đều phải đến chỗ ông ta báo cáo và đăng ký. Sau đó Huyền Diệu chân nhân lại đem tình huống của những đệ tử này tổng hợp lại, sau đó đưa lên cho đoán đan kỳ tu sĩ của bổn phái lựa chọn.
Lục Bình hiện tại không tính toán thu đồ đệ, hơn nữa hắn cũng không nguyện không vô mục đích đi đến chỗ bái sư đại điển thử vận khí, vì vậy từ chối, nói:
- Đệ tử hiện giờ cũng không tính toán thu đồ đệ.
Huyền Diệu chân nhân có chút thất vọng, nói:
- Thật là đáng tiếc! Bổn phái những năm này đệ tử tu vi đạt tới dung huyết trung kỳ càng ngày càng nhiều. Mà các vị đoán đan kỳ tu sĩ của bổn phái đều thà khuyết chứ không lạm thu, không muốn quảng thu môn đồ, khiến cho dung huyết trung kỳ đệ tử chưa bái sư của bổn phái càng ngày càng nhiều. Cứ như thế này kéo dài, đối với môn phái cũng rất bất lợi.
Lục Bình không biết trả lời thế nào, chỉ nói:
- Bất kể nói như thế nào, điều này cũng chứng tỏ bổn phái càng ngày càng hưng vượng.
Từ Phi Vân động thiên trở về, Lục Bình cũng chưa đi đến Luyện Khí điện, trên đường đã bị Sử Linh Linh chặn lại.
Lục Bình có chút bất ngờ nhìn nàng, hỏi:
- Sử sư tỷ có cái gì phân phó hay sao?
Sử Linh Linh nhìn dáng vẻ nghiêm trang của hắn, cười khanh khách, nói:
- Bây giờ Chân Linh phái trên dưới còn có mấy người có thể ‘phân phó’ ngươi?
Lục Bình có chút lúng túng cười cười, nói:
- Sư tỷ nói đùa!
Sử Linh Linh giễu cợt Lục Bình một phen, lúc này mới nghiêm nét mặt nói:
- Lần này là tới mời sư đệ ngươi giúp một tay. Kỳ tỷ thí của Chân Linh Biệt Viện sắp bắt đầu. Sư đệ ngươi bây giờ có thể nói là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của biệt viện, lại là đại tài chủ trong cùng cấp tu sĩ. Sư tỷ ta cho dù như thế nào cũng phải hưởng gió thu của ngươi một chút.
Lục Bình nghe có chút kỳ quái, nói:
- Sử sư tỷ đi biệt viện làm tiên trưởng? Bây giờ biệt viện đã cần đoán đan chân nhân làm tiên trưởng sao?
Chân Linh Biệt Viện luôn luôn chỉ có một đoán đan chân nhân. Đó chính là Biệt viện Sơn trưởng, thường đều do đoán đan sơ kỳ tu sĩ không có hy vọng lên cấp trong môn phái đảm nhiệm. Sau khi Huyền Dung chân nhân vẫn lạc, Biệt viện Sơn trưởng nhất mực do vị Huyền Nguyên chân nhân đảm nhiệm. Với tư lịch của Sử Linh Linh, nếu như đã thành tựu đoán đan kỳ, thực lực ở trên Huyền Nguyên chân nhân, không thể nào bị ủy phái ngồi vào vị trí Sơn trưởng trọng yếu như vậy.
Sử Linh Linh gật đầu một cái, nói:
- Kể từ lúc cùng yêu tộc khai chiến tới nay, phương thức biệt viện đào tạo đã phát sanh biến hóa. Mang đội tiên trưởng tuy vẫn còn là dung huyết trung kỳ tu sĩ, nhưng chỉ phụ trách đốc thúc luyện huyết kỳ đệ tử tu luyện. Mỗi khi môn phái có đệ tử đột phá đến dung huyết kỳ, còn phải ở biệt viện lựa chọn học tập một năm. Mà chuyện dạy họ bổn phái cũng ủy phái ra đoán đan chân nhân làm người hướng dẫn. Ta cùng với Hồ sư tỷ bây giờ cách mỗi nửa tháng đều tới biệt viện thuyết pháp cho luyện huyết kỳ cùng dung huyết kỳ đệ tử. Ta chủ yếu giảng dạy tu luyện công pháp. Còn lại là Hồ sư tỷ sẽ vì đệ tử yêu thích trận pháp mà giảng dạy phương pháp bày trận. Không chỉ là có hai chúng ta, Diêu Dũng, Đỗ Phong, Trần Luyện, Chung Kiếm, Mã Ngọc mấy người bọn hắn cách mỗi một đoạn thời gian, cũng đều sẽ từ bên ngoài đảo trở về thuyết pháp cho đệ tử của biệt viện.
Lời của Sử Linh Linh khiến cho Lục Bình có chút kinh ngạc. Chân Linh Biệt Viện là đất bồi dưỡng tu sĩ của môn phái. Sở dĩ môn phái sai phái tu vi đoán đan sơ kỳ tu sĩ vô vọng tiến thêm một bước đảm nhiệm Sơn trưởng, mục đích là giữ vững địa vị trung lập của biệt viện ở trong môn phái. Đoán đan kỳ chân nhân cũng rất có quy ước ngầm là sẽ không thò tay xen vào chuyện của biệt viện. Hiện giờ quy tắc ngầm này tựa hồ đã bị phá vỡ.
Sử Linh Linh nhìn biểu lộ của Lục Bình, đương nhiên đoán được hắn đang suy nghĩ gì, vì vậy nói:
- Đây cũng là chuyện không còn cách nào. Hiện giờ bên ngoài đảo nhân yêu đại chiến càng ngày càng kịch liệt. Kể từ sau khi Thiên Linh sư bá pháp tướng đại hội, Quách Huyền sư bá mấy người bọn họ xuất thủ mặc dù khiến cho yêu tộc tay không mà về, nhưng tựa hồ cũng khiến cho Bắc Hải các phái khó có thể tiếp nhận. Bây giờ bổn phái ở trong Bắc Hải liên minh tựa hồ có một ít cảm giác bị cô lập. Mà yêu tộc cố ý tăng cường quấy rầy các ngoại vi đảo tự đối với phái ta. Hai tộc đoán đan kỳ tu sĩ bây giờ đã thường xuất hiện giao thủ.
Lục Bình cau mày nghe Sử Linh Linh nói hết lời, trong bụng cũng dần dần hiểu ý của nàng. Trước đây Chân Linh phái trong Bắc Hải liên minh tuy nói cùng Huyền Linh phái sánh vai, nhưng đó rốt cuộc là vì Bắc Hải các phái phòng ngừa Huyền Linh phái một nhà độc quyền, mà cố ý đẩy chọn ra một đối thủ thay mình phân đình kháng lễ thôi. Trong mắt các phái ở Bắc Hải, Huyền Linh phái đúng vẫn còn là đệ nhất đại phái chân chính của Bắc Hải.
Mà sau khi diễn ra Thiên Linh pháp tướng hội, Bắc Hải các phái cũng đột nhiên phát hiện quả thật thực lực của Chân Linh phái đã phát triển đến đến mức có thể khiêu chiến với Huyền Linh phái, vượt qua những phái khác rất nhiều. Thái độ của các phái dĩ nhiên lần nữa biến chuyển, chân chính đem Chân Linh phái đặt lên cùng một loại địa vị như Huyền Linh phái mà đối đãi, bắt đầu có ý xa cách dần. Hơn nữa yêu tộc cũng phát hiện thú triều ở Bắc Hải qua đi, Chân Linh phái tựa hồ là một địch thủ trọng yếu. Vì vậy chúng cũng tăng cường công kích đối với Chân Linh phái. Hiện tại, trong ngoài của Chân Linh phái tựa hồ đều có một loại cảm giác vội vã, cần lớp tu sĩ thay thế trưởng thành nhanh, nhưng rồi lại sợ bọn họ bởi vì trưởng thành quá nhanh mà vẫn lạc vì thiếu kinh nghiệm. Vì vậy, Chân Linh Phái dùng đoán đan kỳ tu sĩ khai đàn thuyết pháp để truyền dạy ở trong biệt viện, đồng thời cũng cưỡng chế đem tu sĩ vừa mới tiến cấp dung huyết kỳ ở lại trong biệt viện một năm để tiếp tục tu luyện.
Lục Bình lúc này đột nhiên nhớ ý tứ của Sử Linh Linh khi chặn đường mình, vì vậy hỏi:
- Sư tỷ lần này cần ta làm cái gì?
Sử Linh Linh biết Lục Bình đã đáp ứng thỉnh cầu, vì vậy vui vẻ nói:
- Biệt viện luyện huyết kỳ đệ tử tỷ thí dĩ nhiên là sẽ phải thưởng Dung huyết đan. Bất quá Huyền Nguyên sư thúc lần này cũng nghĩ ra kế sách, trực tiếp hướng môn phái thân thỉnh một số linh thảo dùng để luyện chế Dung huyết đan. Sau đó sẽ mời một vị đan sư xuất thủ luyện chế tại chỗ, để cho đệ tử có chí học tập luyện đan ở tại hiện trường xem xét nghiên cứu. Điều này đối với thuật luyện đan của bọn chúng sẽ được đề cao và hữu ích rất nhiều. Hơn nữa lần này Huyền Nguyên sư thúc cũng lên tiếng: luyện chế ra bao nhiêu Dung Huyết đan, liền ở trong cuộc tỷ thí này tưởng thưởng ra bấy nhiêu Dung Huyết đan! Nếu đã như vậy, dĩ nhiên là phải mời đan sư cao minh nhất. Luyện đan sư của bổn phái phù hợp yêu cầu chỉ có ngươi là thuật luyện đan cao nhất, không mời ngươi thì mời người nào được chứ?
Lục Bình chớp chớp mắt, cười nói:
- Sư tỷ nói đùa. Bổn phái có năm vị luyện đan đại sư, một vị luyện đan tông sư, trừ sư đệ ta ra, mấy vị khác thuật luyện đan đều trên ta. Sư tỷ sao phải tới tìm ta?
Sử Linh Linh là đời sau của một vị pháp tướng lão tổ của bổn phái, cha mẹ đều là đoán đan kỳ chân nhân. Nhưng Lục Bình không tin với hoàn cảnh của nàng mà không mời được những luyện đan đại sư còn lại. Lục Bình những năm này mặc dù đem danh hiệu luyện đan đại sư ở trong môn phái truyền ra bên ngoài, nhưng đem hắn so sánh với bốn vị lão bài luyện đan đại sư, thuật luyện đan của hắn còn rất non nớt.
Sử Linh Linh đối với Lục Bình hỏi ra vấn đề này cũng lộ sự kinh ngạc, nói:
- Không ngờ sư đệ lại không biết. Ta còn tưởng rằng Hồ sư tỷ đã sớm nói cho ngươi hay. Xem ra mấy năm nay sư tỷ vì để cho ngươi an tâm bế quan, quả thật vì ngươi cán đáng rất nhiều chuyện.
Sử Linh Linh ngừng lại một chút, lúc này mới nói:
- Môn phái không cho đoán đan tu sĩ nhúng tay vào sự việc ở biệt viện, xem ra ngươi cũng biết. Nhưng tình thế khẩn cấp trước mắt, chuyện gấp phải tòng quyền. Bọn ta là những tu sĩ trẻ tuổi mới vừa mới tiến cấp đoán đan kỳ, còn có tu sĩ của bổn phái liệt danh trên 'Bắc Hải Tân Tú Bảng', liền bị môn phái phái đến biệt viện giảng đạo thụ pháp. Như vậy nhằm có thể khích lệ đệ tử bổn phái tu luyện, đặc biệt là những người giống như Diêu Dũng, Đỗ Phong, Trần Luyện trên 'Tân tú bảng' càng được nhiệt liệt hoan nghênh ở biệt viện. Mỗi lần đến phiên bọn hắn thuyết pháp, cơ hồ đều không còn chỗ ngồi.
Sử Linh Linh nói tới chỗ này, Lục Bình cũng đã hiểu ý tứ của nàng. Chính bởi vì "Bắc Hải Tân Tú Bảng" có hai điều hạn chế là tu sĩ trẻ tuổi và lên cấp đoán đan kỳ, Lục Bình dĩ nhiên là tu sĩ tựu thành luyện đan đại sư duy nhất có thể tham dự vào biệt viện tỷ thí. Sử Linh Linh không tìm hắn thì có thể tìm ai?!
Đồng thời, Lục Bình cũng từ thủ đoạn này của môn phái nhìn thấu một tầng ý tứ khác, không một đoán đan kỳ tu sĩ nào có thể tiến vào biệt viện giảng dạy mà không phải là tinh anh trong cùng cấp tu sĩ. Cách mỗi một đoạn thời gian, môn phái triệu hồi bọn họ về giảng đạo thụ pháp cho biệt viện đệ tử. Đồng thời cũng biến tướng bảo hộ đối với bọn hắn là những tu sĩ mới vừa tiến cấp đoán đan sơ kỳ, tương lai cũng có thể tiến hơn một bước được tu sĩ trẻ tuổi mới trưởng thành nể trọng.
Sử Linh Linh thấy Lục Bình hiểu ý của mình, lúc này mới "Lạc lạc" cười, nói:
- Nói đến giảng dạy cho tu sĩ trong biệt viện, trong danh sách cũng có liệt danh sư đệ ngươi. Hơn nữa các đệ tử trong biệt viện đối với ngươi cũng mong đợi nhất. Dù sao không phải là tu sĩ nào cũng có thể đạt cấp đoán đan tầng ba trong vòng năm mươi năm, đánh bại thậm chí đánh chết đoán đan trung kỳ tu sĩ, hơn nữa còn vinh hạnh thành tựu luyện đan đại sư. Huống chi ngươi còn lĩnh ngộ kiếm thuật đại thần thông, đánh bại Huyền Linh phái thiên tài kiếm tu Âu Dương Duy Kiếm, có được ‘Thủy kiếm tiên’ Lục Huyền Bình đại danh. Ngay cả đoán đan trung kỳ tu sĩ trong bổn phái đứng hàng trước trên Tân Tú bảng cũng không bằng ngươi. Bây giờ đã có không ít người xem sự đệ ngươi là đệ nhất kiếm tu trong thế hệ mới của Bắc Hải.
Lục Bình còn không biết mình đã được danh hiệu ‘Thủy kiếm tiên’, không khỏi có chút kinh ngạc. Thật ra thì trong lòng hắn ít nhiều gì vẫn có một chút vui vẻ. Bất quá nghe được thiên hạ gọi mình là "Bắc Hải thế hệ mới đệ nhất kiếm tu", cũng nhíu mày. "Đệ nhất" cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Vì danh hiệu này, ngày sau sợ rằng hắn sẽ gặp không ít phiền toái. Cũng không biết cách nói này là ai bày ra và truyền đi, nhưng bất quá hắn cũng không phải là kiếm tu gì đó. Kiếm thuật là thủ đoạn thường dùng nhất của hắn, chứ không phải là thủ đoạn mạnh nhất trong tay hắn. Nếu có ai nhận định hắn là một kiếm tu, Lục Bình cũng không ngại hiển lộ một ít thủ đoạn khác khiến cho kẻ này cảm thấy xui xẻo là như thế nào.
Sau khi cùng Sử Linh Linh nói lời từ biệt, Lục Bình lúc này mới hướng Luyện Khí điện đi tới. Lục Bình trực tiếp tìm được Huyền Hỏa chân nhân. Bởi vì có quan hệ với Trần Luyện, Huyền Hỏa chân nhân đối với Lục Bình cũng rất nhiệt tình, trực tiếp đưa hắn tới Truyền thừa chi địa của Luyện Khí điện.
Lục Bình lấy ra Huyền thiết lệnh bài, cầm ở trong tay, đồng thời đem chân nguyên độ vào trong đó. Trên lệnh bài có khắc một chữ "Khí", nhất thời ánh sáng đại phóng. Ngay sau đó một cái cửa liền xuất hiện ở trước mặt của Lục Bình. Lục Bình đưa chân bước vào, cả người liền biến mất ở trong Luyện Khí điện.
Truyền Thừa chi địa của Luyện Khí điện cũng không phải là một chỗ động thiên, mà là nằm trong một chỗ không gian pháp khí. Nhìn qua phảng phất như một kho hàng thật to, nhưng cũng giống như là một tòa mê cung thật to. Kho hàng này phân biệt môn loại, mở ra các loại môn hộ nhỏ, bên trong để đặt các loại dạng thức cùng với công dụng pháp bảo.
Trong môn hộ xuất hiện trước mặt Lục Bình chỉ có hai hạng bình thường pháp bảo cùng thông linh pháp bảo, pháp bảo cao cấp hơn cũng không xuất hiện.
Lục Bình đi thẳng tới trong thông linh pháp bảo môn hộ, ở trong đó lựa chọn xong thủy chúc tính thông linh pháp bảo. Lúc này mới đi tới một chỗ không gian vụ khí mông lung.
Tạm thời lĩnh ngộ độn thuật tiểu thần thông, Lục Bình bây giờ thiếu hụt chính là một món pháp bảo thuộc loại hình phòng thủ. Mặc dù hộ thân tiểu thần thông của hắn đã không thấp hơn một món phòng thủ pháp bảo bình thường, nhưng hộ thân tiểu thần thông loại đều là thủ đoạn phòng thủ cuối cùng cũng như nhanh nhất của tu sĩ, dùng để bảo vệ tánh mạng sau hết tất cả thủ đoạn khác. Hơn nữa mỗi một lần bị đánh phá, hộ thân cương khí đều sẽ suy yếu năng lực phòng thủ, chỉ khi trải qua tu sĩ tiếp tục uẩn dưỡng mới có thể khôi phục. Nếu so sánh ra, pháp bảo dễ dùng hơn nhiều.
Lục Bình thần niệm tản ra, nhất thời ở không trung nắm bắt được tung tích của một món pháp bảo. Nhưng thông linh pháp bảo sở dĩ thông linh, chính là có nhiều diệu dụng bên ngoài bản năng nguyên thủy. Tuy nói chúng sẽ không tự động nhận chủ, nhưng sát na Lục Bình dùng thần niệm nắm bắt nó, hắn có thể thông qua pháp bảo phản ứng mà nhận ra được pháp bảo có thể giúp tự thân công pháp của hắn hoàn toàn phát huy hay không.
Khi Lục Bình dùng thần niệm dò xét đến món pháp bảo này, pháp bảo phát ra một trận chấn động, tựa hồ có một loại cử động tránh né Lục Bình. Mặc dù Lục Bình vẫn như cũ có thể đem nó chưởng khống, nhưng hắn nếu như đã đi tới nơi này, tự nhiên phải lựa chọn một phen cho tốt. Vì vậy hắn tiếp tục đi về phía trước, đồng thời thần niệm hướng bốn phía phát tán, ý đồ nắm bắt một món phòng thủ pháp bảo vừa tay.
Trong lúc di chuyển, Lục Bình cũng gặp được hai món pháp bảo khá thích hợp. Trong đó, có một món khi Lục Bình dùng thần niệm dò xét đến, hắn còn có thể từ kỳ trên bản thể nó cảm nhận được một loại tình cảm vui sướng. Đáng tiếc món pháp bảo này là một món dùng quy giáp luyện chế mà thành thông linh pháp bảo. Lục Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng bỏ qua.
Lục Bình thần niệm tán phát, một mực không phát hiện đường biên của chỗ không gian này. Xem ra trong này diện tích rất rộng lớn. Cứ như vậy đi thẳng xuống, không biết lúc nào mới có thể đi hết. Vì vậy, Lục Bình đưa tay lấy ra một cây tiểu phiên, hướng bên trong không gian chợt quạt một cái.
Toàn bộ vụ khí mông lung trong không gian nhất thời nổi lên một trận kình phong, sương mù mông lung cấp tốc lưu động, đem pháp bảo ở trong đó cũng di động theo. Lục Bình ngay sau đó bấm ra mấy đạo pháp quyết, những sương mù này phảng phất biến thành một đạo trường hà màu xám tro, bao khỏa các pháp bảo chảy qua trước mặt của hắn, sau đó lại hướng nơi xa chạy đi.
Lục Bình dùng thần niệm tản mát vào dãy trong trường hà này, cẩn thận tra xét từng thông linh pháp bảo chảy qua trong đó. Liên tiếp bốn năm món qua đi, Chân mày Lục Bình dần dần nhíu lại, động tác của hắn lần này dĩ nhiên là không gạt được mọi người ở Luyện Khí điện. Nếu hắn không thừa dịp ra tay chọn lựa pháp bảo cho thật vừa ý, sợ rằng Luyện Khí điện tu sĩ sẽ xuất thủ ngăn cản.
Chẳng lẽ mình chỉ có thể tùy tiện chọn dùng trước một món? Vậy chuyến đi này của hắn tới Luyện Khí điện có chút không đáng giá rồi!
Lục Bình trong lúc do dự, một đạo ánh sáng màu bạc nhạt đột nhiên từ trong vụ khí trường hà nhảy lên, vui sướng xoay tròn quanh Lục Bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT