Loan Ngọc vẫn với đôi môi hồng, răng trắng không biết từ địa phương nào chui ra, cười nói:

- Cầm nhi, ngươi không nên so sánh cùng tên biến thái này. Với ‘Tam muội chân hỏa’ tiểu thần thông trước mắt mà ngươi đã thi triển, ngay bản thân ta cũng không dám đón đỡ. Đoán đan tầng ba tu sĩ bình thường thấy là phải né tránh ngay. Huống chi trong tam muội chân hỏa còn chưa thu thập đủ ba loại đại uy lực hỏa chủng. Nếu không chính là đại ca của ngươi đây cũng phải tránh lui chín mươi dặm.

Thiếu nữ nhíu mũi, liếc trừng Loan Ngọc một cái, nói:

- Ai cần ngươi lo!

Dứt lời y phục trên người đột nhiên biến thành màu xanh, rồi sau đó người cũng đã đi tới sau lưng Lục Bình, tốc độ nhanh khiến cho người ta tặc lưỡi thán phục.

Lục Bình nhìn thấy Loan Ngọc lấy lòng không được, ngược lại còn chịu thiệt thòi, cảm thấy có chút buồn cười. Loan Ngọc hiển nhiên cũng không biết làm sao, trong lúc nhất thời mặt đỏ tới mang tai.

Lục Bình dùng tay đưa vào bên trong ống tay áo, một đôi ngọc hoàn long lanh trong suốt liền xuất hiện ở trong tay.

Lục Bình đem ngọc hoàn giao cho thiếu nữ bên cạnh, cười nói:

- Cầm nhi hóa hình, đại ca ta đây chưa chuẩn bị lễ vật gì, một đôi ngọc hoàn này tuy nói kỳ diệu, nhưng thiếu đi bảo cấm thành bộ sau này. Hiện giờ đối với ta cũng không có chỗ dùng nào lớn. Tiểu Cầm nhi hãy cầm chúng chơi đùa trước đi.

Dứt lời, Lục Bình chỉ một ngón tay, đem pháp quyết ngự sử Băng Hỏa Song Hoàn truyền cho thiếu nữ.

Băng Hỏa Song Hoàn tuy nói kỳ diệu, nhưng bảo cấm bên trong ngưng luyện lại thuộc băng hỏa song chúc tính. Hơn nữa cũng cần hai cái bảo cấm để có thể phối hợp lẫn nhau. Cái này dĩ nhiên là một loại luyện khí thuật đặc biệt, mà trong tay của Lục Bình cũng chỉ có một đôi bảo cấm như vậy, do đó trước mắt, đôi ngọc hoàn này cũng không có khả năng đề thăng lên nữa. Với tu vi của Lục Bình bây giờ, tác dụng mà Băng Hỏa Song Hoàn có thể đưa đến cũng đã không lớn, nên hắn định giao cho thiếu nữ làm lễ vật.

Huống chi trong song hoàn còn có hai loại thiên địa kỳ vật. Trong đó, một loại Hắc Ngục Độc Hỏa uy lực ở trong hỏa chúc tính thiên địa kỳ vật cũng coi là mạnh mẽ, nếu là phối hợp với tam muội chân hỏa tiểu thần thông của thiếu nữ, ngược lại mạnh càng thêm mạnh, bổ ích rất nhiều.

Thiếu nữ hưng phấn đem một đôi ngọc hoàn đeo trên cổ tay thưởng thức. Hai tay thiếu nữ thỉnh thoảng đụng vào nhau, làm cho song hoàn tiếp xúc nhau, tiếng "Đinh đinh" vang lên, khiến cho thiếu nữ cười hì hì.

Thu hồi song hoàn, thiếu nữ hướng Loan Ngọc nhẹ giọng "Hừ" một tiếng. Thân thể nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng chuyển một cái. Thiếu nữ nhất thời biến mất không thấy đâu, đồng thời một con tiểu điểu xinh đẹp hát hai tiếng "Thu thu". Tiểu điểu xinh đẹp liền hướng cành to lớn nhất trên cây đào dưới chân núi bay đi. Trên cây đào, không biết từ lúc nào đã xây dựng một tòa phòng phảng phất như ổ chim cực lớn.

Loan Ngọc nhìn thiếu nữ bay đi, hướng Lục Bình cười khổ một tiếng, nói:

- Sau khi Cầm nhi lên cấp đoán đan kỳ, dường như trở nên biến đổi quá nhiều, thái độ đối với ta cũng bất đồng so với trước.

Lục Bình cười cười một tiếng, nói:

- Cầm nhi trưởng thành, ngươi cũng không cần phải cứ đem nàng coi là tiểu hài tử mà dụ dỗ.

Loan Ngọc dừng một chút, mới lên tiếng:

- Ba năm nay tu vi của ngươi mặc dù tiến bộ không lớn, nhưng thực lực cũng càng ngày càng khiến cho ta khó có thể suy nghĩ dò xét.

Lục Bình thở dài, nói:

- Vẫn là như cũ. Bất quá tu vi không đột phá, nhưng cũng đến một bước cuối cùng lên cấp đoán đan trung kỳ. Chẳng qua là bước này cực kỳ khó khăn. Trong tay ta tuy có thiên địa linh thủy, không biết sao cũng một mực không tiến nhập vào được kỳ môn. Bước cuối cùng này quả là khó quá! Ta đã từng hỏi qua lão sư cùng chư vị sư tỷ, lại nói rằng muốn vượt qua tầng này, tu sĩ phải tự mình lĩnh ngộ.

Loan Ngọc chỉ ngón tay, cười nói:

- Bao nhiêu tu sĩ bị kẹt ở bước này không thể nào tiến thêm. Ngươi lên cấp đoán đan tầng ba mới mấy năm, bây giờ liền bắt đầu nói khó khăn rồi hay sao?!

Lục Bình thấy hắn như vậy, cười nói:

- Chúng ta ai cũng không nên nói về ai. Loan huynh không phải là cũng lên cấp đoán đan tầng hai đó hay sao? Huống chi ba năm nay thuật luyện đan của ngươi cũng tiến bộ thần tốc. Ba năm nay ta mặc dù không thể tính là hoang phế, nhưng luyện đan lô một lần cũng không đụng. Chẳng phải ngươi mỗi lần thấy ta đều cảm thán một phen là gì?!

Loan Ngọc cười "ha ha", nói:

- Ta cũng phải nói lời thật, ngươi bây giờ vẻ mặt khí chất càng lộ vẻ phản phác quy chân, khiến cho người ta không thể nắm bắt. Người không biết lai lịch của ngươi sợ rằng sẽ cảm thấy ngươi uyên thâm khó lường.

Lục Bình vỗ trán phách phách, nói:

- Loan huynh ngươi khích lệ khiến cho ta thật sự là có chút khó có thể chịu đựng. Những năm này linh thảo trong Hoàng Kim ốc nhờ có huynh chiếu cố phát triển không tệ. Bây giờ ta phải đi ra ngoài trước rồi.

Lục Bình trở ra phòng tu luyện, thấy Hồ Lệ Lệ đang ở tiền sảnh của động phủ uống trà. Ánh mắt Lục Bình sáng lên, nói:

- Nàng cũng xuất quan, tu vi củng cố ra sao? Đoán đan kỳ cũng không thể so với dung huyết kỳ, cần phải bỏ nhiều thời gian hơn để củng cố tu vi.

Hồ Lệ Lệ cong hai mí mắt "Lạc lạc" cười, nói:

- Làm gì lợi hại như huynh nói như vậy, nhưng ta lên cấp đoán đan kỳ thời gian còn chưa tới một năm, lần này tới là tặng đồ cho huynh đó.

Dứt lời, Hồ Lệ Lệ lấy ra một cái linh thú đại, một cái ngọc tủy bình cùng một thanh phi kiếm màu vàng đưa cho Lục Bình.

Lục Bình sắc mặt vui mừng, chỉ nghe Hồ Lệ Lệ nói:

- Những năm này đem linh thảo viên trên Thiên Linh sơn căn bản đi thăm qua hết một lần. Nhờ vào Tử Tinh phong và danh tiếng luyện đan đại sư đại danh đỉnh đỉnh của huynh, đông đảo đồng môn đều nể mặt cho bầy Tử Tinh phong vào trong linh thảo viên của họ. Bây giờ phong vương tu vi đã đạt tới dung huyết trung kỳ. Phong bầy đã khuếch trương lớn đến hơn bảy trăm con, mà lên cấp dung huyết kỳ cũng có một nửa. Bất quá chế tạo ra phong vương tương cũng ít đến đáng thương, chỉ có một ngọc tủy bình như vầy. Ngược lại thì Tử Tinh mật ong có
không ít, bất quá dựa theo lời huynh dặn, những thứ Tử Tinh mật ong này phần lớn là đem trả cho chủ nhân của linh thảo viên.

Lục Bình lộ vẻ vui mừng trên nét mặt, luôn miệng nói:

- Tốt quá! Không ngờ lại có thể có được một bình Tử Tinh phong vương tương, đã ngoài dự liệu của ta rồi. Huống chi Tử Tinh phong đạo binh đại trận bây giờ hoàn toàn có thể chống lại một đoán đan kỳ cao thủ.

Hồ Lệ Lệ nhìn thấy bộ dáng hơi đắc ý của Lục Bình, lên tiếng nhắc nhở:

- Hiện tại tin tức trong tay huynh có bầy Tử Tinh phong đã ở trên Thiên Linh sơn truyền ra ngoài. Không sợ có người đem chủ ý đánh vào trên Phong vương tương của huynh sao?

Lục Bình không thèm để ý, nói:

- Không sao! Muốn đem chủ ý đặt tới trên đầu luyện đan đại sư, chính là pháp tướng lão tổ cũng phải từ trên người cạo ra một lớp mỡ mới được.

Hồ Lệ Lệ nghe nói khôi hài, biết hắn đã có tính toán, trên mặt cười khanh khách, trong miệng lại không nói thêm gì nữa.

Lục Bình cuối cùng nhìn thanh phi kiếm, thần niệm mới vừa tiếp xúc cùng phi kiếm, phi kiếm màu vàng liền "Ông ông" chấn động cả lên. Lục Bình không ngờ lại từ trên thân kiếm phát giác một loại cảm giác thân thiết.

- Quả nhiên là thông linh phi kiếm. Không hổ là Kim Lân kiếm đã ngưng luyện bốn cái bảo cấm.

Kim Lân kiếm từ trên bàn đá bay lên, rơi thẳng vào trong tay của Lục Bình. Một cỗ chân nguyên hùng hồn trong nháy mắt đem Kim Lân kiếm lần nữa tẩm luyện, trong chốc lát đã luyện hóa xong, liền hòa nhập vào trong bàn tay của Lục Bình, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Với thực lực của Lục Bình, Kim Lân kiếm ngưng luyện ba đạo bảo cấm ở trong tay của hắn đã không đủ dùng. Đáng tiếc Trần Luyện bây giờ mặc dù luyện khí thuật ở Chân Linh phái cũng đã thanh danh vang dội, nhưng luyện chế thông linh pháp bảo vẫn còn lực bất tòng tâm, cho nên mới mời lão sư của hắn xuất thủ.

Hồ Lệ Lệ có chút kinh ngạc nhìn tốc độ luyện hóa Kim Lân kiếm của Lục Bình, nói:

- Đây chính là Trần Luyện đã mời lão sư của huynh ấy - Huyền Hỏa chân nhân - ra mặt, mới đem Kim Lân kiếm tăng lên tới cảnh giới thông linh pháp bảo. Nhưng huynh luyện hóa Kim Lân kiếm như thế nào mà tốc độ có thể nhanh như vậy?

Lục Bình cười, nói:

- Kim Lân kiếm dù sao đi theo ta mấy năm. Hiện giờ phi kiếm thông linh, tự nhiên bớt đi rất nhiều phiền toái. Huống chi đây là chỗ thần diệu của kiếm thuật đại thần thông.

Hồ Lệ Lệ liếc hắn một cái, lườm bảo:

- Coi huynh tự tin khoe tài kìa!

Lục Bình rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt và thần tình của Hồ Lệ Lệ như vậy, không khỏi đưa hai mắt nhìn nàng thật lâu, khiến cho tim Hồ Lệ Lệ náo loạn, mặt đỏ bừng cả lên.

Lục Bình nhìn cũng cảm thấy buồn cười, mắt thấy Hồ Lệ Lệ sắp phải thẹn quá thành giận, Lục Bình liền vội vàng hỏi:

- Bổn mệnh pháp bảo của nàng đã có dự định gì chưa?

Hồ Lệ Lệ nhíu mày một cái, nói:

- Đã nghĩ xong. Sư phụ của ta nói một mạch của mình phần nhiều là đem trận bàn luyện chế thành bổn mệnh pháp bảo. Ta cũng như thế. Chẳng qua là trước mắt vẫn chưa quyết định sử dụng loại bản mệnh pháp trận nào. Hơn nữa, linh tài luyện chế bản mệnh trận bàn cũng còn chưa thu thập đầy đủ.

Lục Bình buồn cười nhìn Hồ Lệ Lệ, nói:

- Nàng sao lại quên ta?

Hồ Lệ Lệ nghe hắn nói với giọng hai mang hai ý lập lờ, không khỏi lại tức giận, nhưng lại thấy Lục Bình đã lấy ra một khối đào mộc phảng phất như bị cháy rụi cùng hai nhánh đào mộc chi còn hoàn hảo, nói:

- Hai loại này đều là mộc chúc tính biến dị linh tài. Nàng xem có dùng chung được không, hãy cầm lấy đi.

Hồ Lệ Lệ nhìn khối đào mộc đã bị đốt trọi kia, mặt ngoài của khối đào mộc thỉnh thoảng còn có một điện quang nhè nhẹ lóe lên. Nàng kinh ngạc nói:

- Thiên Niên Lôi Kích Đào Mộc?! Không ngờ trong tay huynh lại còn có bảo bối bực này. Lần này chẳng những bản mệnh trận bàn linh tài của ta có chỗ có nơi rồi, mà chính là chuyện lựa chọn bản mệnh pháp trận gì cũng có thể định xong.

Hồ Lệ Lệ cũng không khách khí với Lục Bình, đem lôi kích đào mộc thu vào. Sau đó nàng lại từ trong trữ vật thủ trạc của mình lấy ra một bình nước, nói:

- Trả lễ lại. Những năm này có kỳ ngộ cũng không phải một mình huynh. Đây là ta lúc cùng lão sư thăm dò một chỗ di tích ở hải ngoại lấy được thiên địa kỳ vật: Linh Thanh Thạch Nhũ. Đây chính là tuyệt hảo kỳ vật dùng để ngưng luyện ‘Tam Thanh Chân Đồng’ không dưới Linh Minh thanh thủy mà huynh cho ta. Ta biết huynh đã thành tựu ‘Tam Thanh Chân Đồng’ tiểu thần thông, bất quá nếu tiếp tục ngưng luyện tiếp, 'Tam Thanh Chân Đồng' còn có thể tiến thêm một bước.

Lục Bình mừng rỡ, nói:

- Đây thật là hảo bảo bối, đối với 'Tam Thanh Chân Đồng' của ta trợ giúp quá nhiều. Cái này là nàng đã giúp ta một chuyện cực lớn rồi đó.

Hồ Lệ Lệ u u rầu rầu nói:

- Giúp một tay là huynh mới đúng. Ta có thể lên cấp đoán đan kỳ nhanh như vậy, là được huynh trợ lực. Dung Tâm đan, Tam Ngọc linh đan, Thất Bộ Văn đan, Ỷ Niệm đan, còn có Linh Minh Thanh Thủy. Chính là lão sư đều đối với ta dụi mắt mà nhìn đánh giá lại. Bây giờ lại là Thiên Niên Lôi Kích Đào Mộc, ta cũng không thể để cho người ta nói mình là một bình hoa, đã không giúp được huynh chút gì, lại khiến cho huynh thêm bận rộn!

Lục Bình nhướng mày, nói:

- Đây là có người ở sau lưng muốn nhai đầu lưỡi rồi hả? Không thèm quản đến bọn họ, không làm cho người đố kỵ mới là kẻ tầm thường. Đến lúc thực lực của nàng tăng lên, những thứ người nhai đầu lưỡi nói sau lưng này sẽ biến thành những kẻ a dua nịnh nọt đối với nàng mà thôi. Dưới mắt bị người ghen tỵ, còn là bởi vì thực lực của nàng không đủ mạnh mà ra.

Hồ Lệ Lệ gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.

Lục Bình biết Hồ Lệ Lệ thường ngày nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra nội tâm cũng ngạo khí mười phần, lòng tự ái rất mạnh, bị người ta nói xấu như vậy, khó tránh khỏi có chút uất ức, liền hỏi:

- Nàng đã ngưng luyện kim đan, cũng cần khai phủ ở Thiên Linh sơn. Nàng có chọn địa điểm nào tốt chưa? Đến lúc đó mọi người tụ chung một chỗ, náo nhiệt một phen.

Hồ Lệ Lệ nghe vậy quả nhiên cười, nói:

- Tạm thời còn không nghĩ ra, trong nháy mắt đã ba năm không gặp mọi người rồi, những năm này mọi người tu vi tiến bộ, đa số người cũng bắt đầu đơn độc đảm đương một mặt, ngược lại thời gian gặp nhau ít đi. Thừa dịp khai phủ, mọi người tụ họp một chút cũng không có gì là tệ.

Tiễn Hồ Lệ Lệ rời đi, Lục Bình lần nữa trở lại trong phòng tu luyện, xếp bằng ngồi dưới đất. Thân thể của Lục Bình chấn động mạnh một cái, ở chung quanh hắn đột nhiên xuất hiện mười hai viên châu tử phát ra ngũ sắc hào quang. Bên trong mỗi một hạt châu đều phảng phất dựng dục một đoàn nhân uân hòa hợp chi khí. Lúc nhìn kỹ lại, lại phát hiện đoàn hòa hợp khí này cũng chia làm ba cổ, mỗi một cổ đều phảng phất là một thân con rắn, móng cá sấu, râu cá lý ngư, rõ ràng là một con quái giao chính tông, cùng với kim đan hóa hình ở trong thần niệm Lục Bình giống nhau như đúc.

Mười hai Nguyên Thần châu được Lục Bình ba năm dựng dục nuôi dưỡng bằng chân nguyên, toàn bộ đã tăng lên tới ba đạo bảo cấm.

Đang lúc này, trên đỉnh đầu Lục Bình đột nhiên xuất hiện một đóa Bạch Ngọc liên hoa to lớn trắng noãn. Hoa sen nở ra cửu phẩm, chậm rãi xoay tròn ở trên đỉnh đầu của Lục Bình. Sau khi hoa sen xuất hiện, tất cả mười hai viên Nguyên Thần châu đều xoay tròn bốn phía theo hoa sen mà chớp tắt không ngừng.

Bên ngoài Cửu phẩm Bạch Ngọc liên cũng chớp tắt không ngừng theo Nguyên Thần châu. Mỗi khi hoa sen sáng lên, ở bề mặt đều hiển lộ ra một loạt hình vẽ phân phồn phức tạp. Những thứ hình vẽ này câu liên kết nối lẫn nhau, tựa hồ tạo thành liễu một cái chỉnh thể, lại phảng phất là một đạo trận đồ. Mà trận đồ này bây giờ chỉ còn lại có một góc, chưa vẽ ra thiết đặt hoàn toàn, vẫn còn một phiến trống rỗng.

Mỗi khi Bạch Ngọc liên hoa sáng lên, một góc trận đồ mặt ngoài của hoa sen lại bị vẽ ra mấy đường cong mới, rõ ràng là Lục Bình đang dùng thần niệm khắc vẽ trận đồ lên mặt ngoài của Bạch Ngọc liên hoa. Mà từ toàn bộ những trận đồ ở mặt ngoài to lớn của Bạch Ngọc liên hoa mà xét, Lục Bình dựng luyện đóa Bạch Ngọc liên này với thời gian hiển nhiên là không ngắn.

Không biết qua bao lâu, Lục Bình đem Nguyên Thần châu quanh người thu lại. Bạch Ngọc liên hoa lóe lên trong chốc lát, cũng rơi vào sau ót của Lục Bình, không thấy tung tích đâu nữa.

Lục Bình có chút mệt mỏi lắc đầu: cái bản mệnh nguyên thần trận đồ này muốn khắc vẽ thật đúng là chật vật. Mỗi khi dựng luyện một lần, đối với thần niệm đều tiêu hao cực lớn. Cũng may loại phương thức này đối với việc Lục Bình khai mở khuếch đại và nắm bắt thần niệm cũng có nhiều chỗ tốt. Mà việc khắc vẽ nguyên thần trận đồ cũng đã gần đến hồi cuối.

Bất quá khi Lục Bình tiếp đó lại nghĩ tới sau này một khi ngự sử bản mệnh nguyên thần đại trận hoàn chỉnh dẫn tới tiêu hao chân nguyên kinh khủng trong cơ thể, hắn lại không khỏi cười khổ. Không phải là Lục Bình chân nguyên không đủ hùng hồn, mà là bộ đại trận này thật sự khiến cho người bó tay: uy lực thì không nói gì, nhưng lại không thể kéo dài sử dụng!

Lục Bình lại đem “Sơn Băng” xuất ra. Bên trong “Sơn Băng” vẫn như cũ chỉ có một cái bảo cấm. Dù sao sau khi “Sơn Băng” lên cấp thành pháp bảo, uy lực cũng khiến cho Lục Bình rất là mừng rỡ. Chẳng qua “Sơn Băng” là loại pháp bảo đặc thù theo tình huống như thế, cũng khó tìm được thủy chúc tính bảo cấm tương tự để nâng cấp thêm.

Lục Bình đứng dậy ra khỏi động phủ, ba năm trước đây hắn lập được công lớn cho môn phái. Ba năm này Lục Bình một mực bế quan khổ tu, bây giờ đã đến lúc đi đòi phần thưởng rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play