Lúc trước Lục Bình trong đại chiến ở Huyền Kỳ đảo, tự tay diệt sát hai vị đoán đan kỳ yêu tu. Một người trong đó còn là đoán đan tầng năm cao thủ, tu sĩ vẫn lạc như vậy thậm chí đủ dẫn tới sự chú ý của pháp tướng lão tổ.
Trong thời gian diễn ra Thiên Linh lão tổ pháp tướng hội, yêu tộc âm thầm rút điều lực lượng triển khai tập kích đối với Chân Linh phái. Vốn là các đại môn phái ở Bắc Hải ít nhiều nhìn có chút hả hê: Kể từ khi thú triều phát sinh, các đại môn phái tổn thất thảm trọng, chỉ có Chân Linh phái là bị đánh vào nhẹ nhất không thể nào giải thích được, tổn thất cũng nhỏ nhất. Đa số môn phái đều đang chuẩn bị nhìn Chân Linh phái vui cực rồi sanh bi, làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của bọn họ chính là, không ngờ Chân Linh phái lại hiển lộ một thực lực làm cả Bắc Hải tu luyện giới đều không khỏi rung động. Mấy chục năm Chân Linh phái không hiển lộ cao thủ thành danh ở trước mặt người, một khi lượng tướng, chính là hai vị đoán đan điên phong! Thành tựu kim đan phẩm cấp cao thủ cùng hai vị đoán đan chín tầng tu sĩ, chẳng những khiến Chân Linh phái không bị hề hấn gì trước sự tiến công yêu tộc, ngược lại còn đánh cho yêu tộc hoa rơi nước chảy, liên tiếp mười ba vị đoán đan kỳ yêu tu vẫn lạc, mấy người trọng thương. Chân Linh phái cũng không có một vị cao cấp tu sĩ nào vẫn lạc, hoàn thành lần chiến quả huy hoàng nhất sau khi nhân yêu đại chiến, là đại tiệp lớn nhất của của nhân tộc tu sĩ, thành tựu uy danh hiển hách cho Chân Linh phái ở Bắc Hải.
Trong tay Lục Bình nắm thu hoạch có được trên thân hai tên đoán đan yêu tu, trải qua ba năm tích lũy, những thu hoạch này trên căn bản cũng tiêu hao hầu như không còn gì. Trong đó còn có một món thủy chúc tính thiên địa kỳ vật, bị Lục Bình dung luyện ở trong hộ thân cương khí. Bây giờ hắn dùng "Thủy Mạc Chân Cương" đã dung hợp năm loại thủy chúc tính thiên địa kỳ vật. Hơn nữa hắn có tu vi hùng hậu khác xa người thường, năng lực phòng thủ so với một món ngưng luyện hai ba cái bảo cấm pháp bảo cũng không yếu hơn.
Đáng tiếc chính là pháp bảo tốt nhất trên người của hai tên yêu tu này đều bị kiếm thuật thần thông của Lục Bình chém vỡ. Nếu không hắn sẽ thu hoạch lớn hơn. Mặc dù như thế, hắn còn thu hoạch đại lượng linh thảo linh tài linh thạch trên người bọn họ. Ngoài biển phúc viên rộng rãi bát ngát, trong biển sâu thiên tài địa bảo đếm không hết, nơi đó lại là thiên hạ của yêu tộc. Hai tên yêu tu này có tài sản như vậy cũng là đương nhiên.
Trùng Hoa phủ vẫn còn ở trên hồ nhỏ. Liễu Thiên Linh lão tổ cũng không vì mình đã lên cấp pháp tướng kỳ liền đem động phủ thiên di đến Thiên Linh sơn nơi có linh mạch hội tụ.
Lục Bình từ trên mặt hồ đi qua, trong hồ nước, Liễu Thiên Linh lão tổ nuôi dưỡng yêu binh thấy Lục Bình tới, tất cả đều xếp thành một tòa phù kiều thật chỉnh tề để cho Lục Bình đi thông qua.
Lục Bình có chút buồn cười, từ lần trước những thứ yêu binh này ở trong pháp tướng đại hội trước sau khi bị Tam linh chỉnh cho tơi tả một phen, những thứ yêu binh này bây giờ nhìn thấy hắn, liền tự mình trở nên quy củ đi rất nhiều.
Khi đi vào trong Trùng Hoa điện, Lục Bình đột nhiên có một cảm giác hoảng hốt. Thân thể nhất thời bị một cổ linh khí nồng hậu vượt xa ngoại giới bao vây.
Đây là, độ dày linh khí của đại hình linh mạch?
Lục Bình có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền nghĩ rằng đây chính là pháp tướng lão tổ thần thông, lĩnh ngộ hư không ảo diệu, vị trí của Trùng Hoa phủ mặc dù không biến hóa, nhưng ngoài kia chỉ là một cái môn hộ thôi. Trùng Hoa điện chân chính bây giờ sợ rằng đã bị Thiên Linh lão tổ na dời đến Thiên Linh sơn rồi.
Lục Bình mới vừa vào Trùng Hoa điện, liền thấy tiểu sư muội Khương Huyền Huyên đang nhàm chán dựa ngồi ở trong Trùng Hoa điện chống tay dưới cằm không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy Lục Bình đi vào, Khương Huyền Huyện ánh mắt sáng lên, lập tức nhảy nhót tới trước mặt Lục Bình, đưa tay nói:
- Cửu sư huynh, Chúng Hương đan của muội, Tử Tinh đan của muội, còn bạn chơi mà huynh hứa tìm cho muội chơi nữa?
Lục Bình có chút bất đắc dĩ đem một cái bình ngọc giao cho nàng nói:
- Tiểu sư muội, Chúng Hương đan này bất quá là loại lặt vặt thôi. Muội dầu gì cũng là đoán đan kỳ tu sĩ, đồ chơi này mà có tác dụng gì?
Khương Huyền Huyên nhận lấy bình ngọc, mở ra vừa nhìn, cười cười hài lòng, ngay sau đó lại đưa tay ra nói:
- Còn nữa!
Lục Bình lại đem ba cái ngọc tinh bình lấy ra, nói:
- Bên trong mặc dù bị ta bỏ vào Tử Tinh phong mật rồi, nhưng đây rốt cuộc là đan dược để tu luyện, cũng không thể làm đồ ăn vặt để ăn!
Khương Huyền Huyên hướng hắn giả làm một cái mặt quỷ, ồ ề thô khí nói:
- Biết rồi! Cửu sư huynh huynh thật là dài dòng.
- Đúng rồi, huynh tìm cho muội bạn đồng hành đâu?
Khương Huyền Huyên ngay sau đó hướng phía sau mình nhìn một chút, làm động tác “ngươi căn bản là đang gạt ta”, bĩu môi buồn buồn hỏi.
Lục Bình khẽ mỉm cười, rõ ràng phía sau hắn mới vừa không có ai, lại đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi. Thiếu nữ hiển nhiên cũng là một thứ người nghịch ngợm quậy phá, từ sau lưng hắn lộ ra nửa người, hướng Khương Huyền Huyên cũng làm một mặt quỷ.
Khương Huyền Huyên trong ánh mắt thoáng qua một đạo ngân quang, mừng rỡ nói:
- Thì ra là ngươi là con tiểu loan điểu nha của Cửu sư huynh, không ngờ ngươi đã hóa hình rồi!
Trong ánh mắt Khương Huyền Huyên lóe lên ngân quang hiển nhiên cũng là một loại thần thông, có thể khám phá chân thân của Lục Cầm.
Lục Cầm hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hừ một tiếng, hiển nhiên đang nói:
- Cái đó là dĩ nhiên.
- Đi đi, ta dẫn ngươi đi chơi. Trên Thiên Linh sơn này quá vắng lạnh, không ai chơi cùng ta. Trong linh thảo viên của ba ba một cây chu quả hình như đã chín rồi, ta dẫn người đi trộm quả ăn, bảo đảm không ai có thể bắt được chúng ta.
Lục Bình thấy hai người thoắt cái liền chạy không thấy tung ảnh, cũng không để ý, liền hướng sau Trùng Hoa điện đi tới.
Thiên Linh lão tổ hiển nhiên sớm phát hiện Lục Bình đến, đã sớm ở trong hậu điện chờ hắn.
Sau khi Lục Bình hành lễ, Thiên Linh lão tổ nhìn hắn một cái, nói:
- Ba năm này ngươi thu hoạch cũng không nhỏ. Vốn là ta còn lo lắng tu vi của ngươi tăng trưởng quá nhanh, mất đi cái lòng bình hòa. Bây giờ nhìn lại ngược lại là vi sư quá lo lắng
Lục Bình cám ơn lão sư, Liễu Thiên Linh lão tổ đột nhiên hỏi:
- Ngươi có phải vì môn phái tưởng thưởng mà tới?
Lục Bình sững sờ một chút, ngược lại không ngờ lão sư mở miệng hỏi trước, liền cũng không che giấu, hào phóng cười nói:
- Lão sư thần toán, đúng là như thế!
Liễu Thiên Linh lão tổ cười ha ha nói:
- Không phải vi sư thần toán, mà là tiểu tử ngươi quá mức gian hoạt. Trong ngày thường cũng là một người xuất thủ hào phóng, cũng không tranh cùng người, tính tình lại thực là cái tên không chịu được thua thiệt. Nếu không ngươi làm gì phải chờ tới ba năm mới đến lấy phần thưởng này!
Lục Bình biết tâm tư của mình đã bị lão sư nhìn thấu, sắc mặt đỏ lên, cười hà hà nói:
- Đúng là lão sư minh xét hiểu lòng người, đệ tử làm trò nhỏ này bây giờ thực không đáng được nhắc tới.
Thiên Linh lão tổ đưa tay rạch một cái, hư không trước người Lục Bình đột nhiên phảng phất có một đạo mặt nước rung chuyển lên, một khối Huyền thiết lệnh bài từ trong “thủy diện” đi ra. Hắn đưa tay nhận lấy, ngay sau đó hư không khôi phục nguyên trạng.
Chỉ nghe Thiên Linh lão tổ tiếp tục nói:
- Đi đi, thời gian ba năm nay ngươi không chờ đợi vô ích. Pháp tướng hội cùng với Huyền Kỳ đảo biểu hiện, cộng thêm ba năm nay ngươi đã dựng lên được danh tiếng luyện đan đại sư, đã đủ dẫn tới môn phái chú ý. Đây là cơ hội tưởng thưởng cho ngươi, có thể được thứ gì là trông ở vận số của chính ngươi vậy.
Từ Trùng Hoa phủ trở ra, Lục Bình còn có chút không hiểu, không biết lão sư nói lúc đó là có ý gì. Chẳng lẽ nói môn phái đến bây giờ còn chưa có xác định phần thưởng của mình?
Lục Bình đi thẳng đến bên bờ hồ nhỏ, lại thấy Nhị sư tỷ Lý Huyền Như tựa hồ đứng ở bên bờ một đoạn thời gian rồi vậy. Trong bụng hắn kinh ngạc, biết điều này chỉ sợ là Nhị sư tỷ cố ý ở chỗ này chờ, vì vậy liền dừng người lại hướng Lý Huyền Như chân nhân hành lễ.
Lý Huyền Như thấy Lục Bình tới, cười hỏi:
- Sư đệ lần này vì môn phái tưởng thưởng nên tới?
Lục Bình trong bụng kinh ngạc, hỏi:
- Chẳng lẽ ngay cả sư tỷ cũng đoán được?
Lý Huyền Như thấy Lục Bình thần sắc khốn quẫn, vì vậy cười nói:
- Ta cũng nghe lão sư nói trước nên mới biết. Bất quá sư đệ có biết lần này là đi nhận lấy phần thưởng gì?
- Trước đã từng nghe môn phái thông báo, lão sư cũng ban thưởng một tấm lệnh bài.
Lục Bình vừa nói vừa lấy lệnh bài ra, lật qua nói:
- Lệnh bài một mặt viết 'Đan', một mặt viết 'Khí', có phải là ở Luyện đan các cùng Luyện khí điện hai nơi đều được nhận phần thưởng?
Lý Huyền Như thấy lệnh bài trong tay Lục Bình, trên mặt hiển lộ ra vẻ mặt quả nhiên như vậy, nói:
- Cái lệnh bài này ở trong bổn phái gọi là “Truyền thừa lệnh bài”, chính là cái chìa khóa xuất nhập các đại Truyền Thừa chi địa ở bổn phái. Nó do pháp tướng lão tổ vận dụng một tia hư không lực ngưng kết thành, chính phản hai mặt chính là chỉ có thể sử dụng hai lần, sau khi hoàn thành, lệnh bài sẽ biến mất không thấy nữa.
- Truyền thừa chi địa?
Lục Bình có chút vui mừng nói:
- Không ngờ tới môn phái lại để cho đệ hai lần tiến vào Truyền thừa chi địa sao?
Lý Huyền Như thấy Lục Bình như vậy, không khỏi vừa có chút buồn cười vừa tức giận, nói:
- Sư đệ ngươi dầu gì cũng là một trong năm vị luyện đan đại sư của bổn phái, bàn về địa vị, chính là một vị đoán đan hậu kỳ chân nhân cũng không bằng đệ. Truyền Thừa chi địa của môn phái này tự nhiên sẽ mở ra cho đệ, chẳng những là đệ, chỉ cần là tân tiến cấp đoán đan kỳ chân nhân của bổn phái, đều có một lần cơ hội đi vào trong truyền thừa chi địa của môn phái.
Lý Huyền ngừng lại một chút, thấy bộ dáng ngạc nhiên của Lục Bình, lúc này mới có chút không xác định hỏi:
- Sư đệ, ngay cả chuyện này đệ cũng không biết sao?
Nhìn Lục Bình có chút thẫn thờ gật đầu, Lý Huyền Như chân nhân ha ha cười ngất, bảo:
- Cái này có thể để cho ta nói đệ như thế nào cho tốt đây?
Từ giã Nhị sư tỷ, Lục Bình đang định đi đến Luyện khí điện trước để xem một chút, lại nghe Lý Huyền Như chân nhân lại nói:
- Luyện đan các Truyền Thừa chi địa vẫn là do luyện đan tông sư duy nhất của bổn phái Thiên Lô lão tổ trông chừng. Những năm này còn lại do đại đệ tử của người là Huyền Viêm đại sư chủ trì. Huyền Viêm chân nhân cùng Huyền Cảnh chân nhân chính là sư huynh đệ. Đến lúc đó chỉ cần đệ đưa lệnh bài của lão sư, tiến vào Luyện đan các Truyền Thừa chi địa là được.
Lục Bình biết được Nhị sư tỷ lần này tới trước tám phần là được lão sư thụ ý, cố ý đem lời nói này nói cho mình nghe. Từ hôm hắn bái sư, hắn có thể nhận ra được Trùng Hoa phủ cùng Luyện đan các nhất mạch quan hệ cũng không hòa thuận. Lần này được Nhị sư tỷ chỉ điểm, chẳng lẽ nói Luyện đan các nhất mạch còn làm ra cái vấn đề khó khăn gì nữa hay sao?
Bất quá Lục Bình đối với lần này cũng không quá để ý, dù sao mình có truyền thừa lệnh bài nơi tay, người của Luyện đan các vô luận như thế nào cũng không thể ngăn trở mình. Nhưng hắn không tin đến lúc đó Thiên Lô lão tổ sẽ ra mặt làm khó mình, ít nhất lúc Nhị sư tỷ mới vừa nhắc tới Thiên Lô lão tổ, vẻ mặt vẫn có chút tôn trọng.
Lục Bình vốn định đi đến Luyện khí điện trước vì khoảng cách hơi gần Trùng Hoa phủ. Bất quá hắn nhớ tới môn phái có quy củ là mỗi một vị tân tấn đoán đan chân nhân được cung cấp một lần cơ hội tiến vào Truyền Thừa chi địa, vì vậy liền hướng Thiên Linh điện có khoảng cách gần Trùng Hoa phủ hơn đi.
Truyền Thừa chi địa của Chân Linh phái tự nhiên cũng không thể nào chỉ có một chỗ!
Mấy năm trôi qua, chưởng điện chân nhân của Thiên Linh điện là Huyền Diệu chân nhân không thay đổi. Lục Bình đi vào Thiên Linh điện, thấy Huyền Diệu chân nhân đang lật một quyển sách bằng giấy xem tân tân có vị, thấy hắn tới ngược lại có chút sửng sốt. Thiên Linh điện là một địa phương lui tới của phần nhiều dung huyết kỳ đệ tử hoặc là mới vừa tiến cấp đoán đan kỳ đệ tử. Trừ phi là giống như lần trước có đại sự khẩn cấp như chống đỡ yêu tộc tấn công vậy, Thiên Linh điện rất ít có những đoán đan kỳ tu sĩ khác lui tới.
Lục Bình đi lên trước nói rõ ý của mình tới đây, Huyền Diệu chân nhân lúc này mới có chút hết ý nói:
- Ngươi chính là Cửu đệ tử của Thiên Linh sư tỷ, luyện đan đại sư Lục Huyền Bình? Sao phải chờ đến bây giờ mới tiến vào Truyền thừa chi địa?
Lục Bình ý có chút khó coi đáp:
- Đệ tử năm xưa bên ngoài du lịch. Sau khi trở về tu vi đã đạt đến trình độ như bây giờ vậy, cũng một mực không biết môn phái còn có quy củ như vậy. Những bằng hữu khác bởi vì tu vi của đệ tử cũng đều cho rằng đệ tử đã đến Truyền thừa chi địa rồi, vì vậy cũng không nhắc nhở.
Huyền Diệu chân nhân nghe Lục Bình giải thích, lúc này mới cười bảo:
- Thì ra là còn có tình huống như vậy, ngươi hãy đem minh bài của ngươi cầm ra đây.
Lục Bình đem minh bài của mình đưa lên, Huyền Diệu chân nhân dùng thần niệm đảo qua, nói:
- Quả nhiên chưa từng tiến vào Truyền thừa chi địa, ngươi hãy đi theo ta.
Hai người chuyển đi qua hậu điện, ở một chỗ trong mật thất, Huyền Diệu chân nhân hướng mặt đất liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, mật thất đen nhánh nhất thời sáng lên, từ trên mặt đất dâng lên một tòa truyền tống trận khổng lồ.
Huyền Diệu chân nhân nghiêng đầu hướng về phía Lục Bình nói:
- Thông qua Truyền tống trận thì có thể đem ngươi đưa đến Phi Vân động thiên của bổn phái. Nơi đó là Truyền thừa chi địa hơn vạn năm qua do đoán đan kỳ tu sĩ của bổn phái lưu truyền xuống, bên trong có thật nhiều tiền bối tu sĩ lưu truyền lại các loại công pháp tu luyện, pháp thuật, thậm chí thần thông. Ngoài ra còn có các loại kiến thức tạp thức, có thể nói bao la vạn tượng. Nhưng ngươi chỉ được dừng lại ở trong đó một tháng, có thể có bao nhiêu thu hoạch thì toàn xem vào ngộ tính của ngươi rồi. Nhớ lấy, ham nhiều nhai không kỹ, thứ thích hợp với mình nhất mới là tốt nhất.
Lục Bình thành khẩn thi lễ một cái, nói:
- Đa tạ sư thúc chỉ điểm!
Huyền Diệu chân nhân ừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
- Nghe nói ngươi giữ mấy loại kiếm thuật tiểu thần thông uy lực rất lớn phải không?
Lục Bình đang muốn hướng Truyền tống trận đi tới, nghe vậy cũng sửng sốt một chút, không ngờ tới danh tiếng của mình đã ở trong môn phái nổi lên như vậy, vì vậy đáp:
- Vãn bối đúng là nắm giữ mấy loại kiếm thuật tiểu thần thông, không biết sư thúc có gì chỉ giáo?
Huyền Diệu chân nhân nói:
- Ngươi nếu là muốn ở trong truyền thừa động thiên dừng lại một tháng, có thể đem một hai loại tiểu thần thông truyền thừa của mình lưu ở trong đó, cũng khiến cho tu sĩ đời sau nhận được phúc của ngươi. Vậy cũng là một phương thức để bổn phái truyền thừa không dứt. Dĩ nhiên, có nguyện ý lưu lại truyền thừa hay không toàn bằng ý nguyện tự thân của tu sĩ. Môn phái chắc là sẽ không cưỡng cầu.
Lục Bình gật đầu một cái, đi tới Truyền tống trận trung ương. Huyền Diệu chân nhân phát động trận pháp, Lục Bình trong nháy mắt biến mất ở trong mật thất.
Phi Vân động thiên cũng không phải là một chỗ động thiên vô cùng cao cấp gì. Ưu thế duy nhất của nó chẳng qua là ở chỗ to lớn nhưng lại vô cùng thấp. Địa thế trong động thiên gập ghềnh, kỳ phong hiểm sơn tầng loan điệp chướng. Tu sĩ ở trong đó ngược lại cũng rất có mấy phần ý cảnh tìm u thám hiểm thăm dò mật địa, khó trách Chân Linh phái đem Truyền Thừa chi địa của đoán đan kỳ tu sĩ xây ở chỗ này.
Lục Bình xuất hiện một chỗ trên một cái núi nhỏ rất là thấp lùn ở Phi Vân động thiên, nhìn rộng rãi như vậy nhưng không gian lại thấp bé. Hắn thật có chút không thích ứng lắm. Nơi này khắp nơi đều có linh lực ba động cấm chế trận pháp, hiển nhiên đều do tiền bối tu sĩ dùng để bảo vệ truyền thừa của mỗi người mà thiết trí. Thần niệm của hắn tản ra, cũng không thu hoạch được gì.
Xem ra mỗi một chỗ truyền thừa còn phải tự mình lần lượt mở cấm chế ra mới có thể thấy. Một tháng, mình coi như phải phá cấm chế không gián đoạn mới có thể mở ra mấy chỗ. Mà mấy chỗ này lại có thể có được mấy đạo truyền thừa vừa đúng thích hợp với mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT