Lục Bình thấy Đỗ Phong cùng Ngưu Đại Tráng không tới trước, liền hỏi về tình huống của hai người, không ngờ mọi người đều một trận trầm mặc, Lục Bình lòng trầm xuống, liền nghe Sử Linh Linh nói:
- Đỗ Phong sư huynh đang đang bế quan đột phá đoán đan kỳ. Đại Tráng sư huynh trong lúc chống cự thú triều, đã bất hạnh bỏ mình.
Tất cả mọi người một trận thở dài.
Lục Bình nhìn mọi người trong động phủ, bạn cũ năm đó ở Chân Linh phái ngoại trừ Ngưu Đại Tráng vẫn lạc, Đỗ Phong đang bế quan đột phá cùng Lãnh Thiến bị mọi người bài xích ra, tất cả đều ở nơi này.
Những người này trong chỉ có Diêu Dũng, Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở ba người tu vi đạt tới đoán đan kỳ, Chung Kiếm, Mã Ngọc, Sử Linh Linh cùng Hồ Lệ Lệ tu vi đều đạt tới dung huyết điên phong, hơn nữa tu vi của Hồ Lệ Lệ sợ rằng là mượn Dung Tâm đan năm đó hắn để lại cho nàng mới đạt tới trình độ như vậy. Trịnh Khiết cùng Trương Tự Thành thì tu vi kém hơn một chút, cũng có dung huyết tầng tám.
Lục Bình cười khổ một tiếng, tu vi của mình thật đúng là đi quá nhanh, khó trách ngay cả Diêu Dũng khí ngạo đầy người như vậy khi nhìn thấy tu vi của Lục Bình cũng có chút ủ rũ cúi đầu.
Mọi người nói đến chuyện trải qua những năm này, Lục Bình lại đem kinh lịch của mình ở Đông Hải đại khái nói một lần. Tất cả mọi người hâm mộ cho cơ duyên của Lục Bình, đối với sự giàu có của Đông Hải tu luyện giới cũng đều rất hâm mộ.
Lục Bình hỏi tới tình huống những năm này của Bắc Hải, hắn lúc này mới phát hiện không khí bên trong động phủ có chút yên lặng hẳn. Thật lâu sau, Hồ Lệ Lệ mới nói:
- Những năm này Bắc Hải nhân yêu đại chiến một mực kéo dài không ngừng, mọi người có rất nhiều thân bằng cố cựu vẫn lạc ở trong đại chiến.
Lục Bình nhíu mày một cái, nói:
- Bắc Hải tình huống đã đến trình độ như vậy?
Hắn sau khi trở về liền một mực sống ở trên Thiên Linh sơn, đối với tình huống Bắc Hải quả thật không hiểu biết nhiều.
Bên cạnh Sử Linh Linh nói:
- Tình huống của Chân Linh phái ở Bắc Hải mà nói thì coi như không tệ, năm đó thú triều cuốn ùa tới Bắc Hải các phái, chẳng biết tại sao số lượng thú triều đánh úp về phía bổn phái thấp hơn nhiều so với Bắc Hải nam bộ Huyền Linh phái, Thu Vân đảo, Thương Hải tông cùng các môn phái khác. Nhưng yêu tộc dù sao chiếm số lượng đông đảo, hơn nữa tiên hạ thủ vi cường, nhất cử đem phòng tuyến của Bắc Hải các phái áp súc về phía sau hơn mấy trăm dặm thậm chí cả ngàn dặm.
Lục Bình nghe Sử Linh Linh nói đến công kích Chân Linh phái thú triều số lượng giảm bớt, rõ ràng có một đạo ánh mắt quen thuộc nhìn về phía mình. Lục Bình ngẩng đầu nhìn Hồ Lệ Lệ một cái, Hồ Lệ Lệ thản nhiên cười, hiển nhiên đã đoán được chuyện này cùng Lục Bình có liên quan.
Sử Linh Linh không nhìn thấy hai người mi mục truyền tình, nói tiếp:
- Bắc Hải các phái đều bị thú triều tập kích, cơ hồ tất cả vi hình đảo tự cùng tiểu hình đảo tự ngoại vi của môn phái và thế lực đều bị yêu thú công chiếm. Ngay cả Huyền Kỳ đảo của bổn phái do Khúc Huyền Thành chân nhân trú đóng cũng bị buộc phải buông bỏ, lui về thủ Địa Khôn đảo. Trừ điều này ra, chính là các trung hình đảo tự của các đại phái đều có một hai cái bị thất thủ. Một ít độc lập gia tộc, môn phái thậm chí vì vậy mà đoạn tuyệt truyền thừa. Duy chỉ có Chân Linh phái chúng ta không có một tòa trung hình đảo tự nào thất thủ, bị tổn thất cũng nhỏ nhất.
Lục Bình nghe vậy sắc mặt càng ngày càng kém, không khỏi nói:
- Nói như vậy Hoàng Ly đảo khẳng định cũng bị phá hủy rồi!
Lục Bình ở trên Hoàng Ly đảo kinh doanh mấy năm, tuy nói trọng yếu vật kiện các loại đều tùy thân mang theo, nhưng khi nghe đến Hoàng Ly đảo đã bị yêu thú chiếm lĩnh, trong lòng cũng không khỏi từng trận tức giận. Hoàng Ly đảo có thể nói là chỗ mà Lục Bình xem là nơi phát tích thành gia của mình, tập trung khá nhiều tâm huyết kinh doanh.
Hồ Lệ Lệ vỗ vỗ tay của Lục Bình, ý bảo hắn không nên kích động.
Sử Linh Linh nhìn hai người một cái, tiếp tục nói:
- Sau khi thú triều xảy ra, các phái mặc dù tổn thất thảm trọng, chính là bổn phái cũng có mấy vị đoán đan chân nhân vẫn lạc hoặc là trọng thương. Nhưng các phái vẫn như cũ triển khai phản kích, yêu tộc bên kia cũng toàn lực áp lên. Mấy năm qua, các phái mặc dù thu phục một ít đảo, nhưng tổng thể thì vẫn như cũ thuộc về trạng thái giằng co. Tiểu hình đảo tự ngoại vi và tương đối trọng yếu của bổn phái trên căn bản đều đã thu phục. Cũng đã thành lập được hộ đảo đại trận, phái tu sĩ trú đóng. Nhưng vẫn có một phần tiểu hình đảo tự cùng tuyệt đại đa số ngoại vi vi hình đảo tự chưa được thu phục, trong đó bao gồm Hoàng Ly đảo. Mà những phái khác tiến triển xa không bằng bổn phái, Huyền Linh phái mới vừa đem một tòa trung hình đảo tự thất thủ thu hồi được, nhưng cũng phải trả giá bằng ba vị đoán đan chân nhân vẫn lạc. Các phái còn lại vẫn còn đang tranh đoạt ngoại vi tiểu hình đảo tự, trạng thái cực kỳ giằng co.
Lục Bình suy nghĩ một chút, hỏi:
- Hoàng Ly đảo ta là nhất định phải thu phục. Đúng rồi, Sử sư tỷ, Huyền Kỳ đảo có thu phục được hay không?
Sử Linh Linh không nói gì, cũng lấy ánh mắt nhìn về phía Diêu Dũng, Diêu Dũng cất giọng oang oang nói:
- Dĩ nhiên là thu phục rồi, phía trên đó còn có một cái linh thạch quáng mạch mà. Lão sư ban đầu bị buộc lui về phía Địa Khôn đảo, nhưng lại nổi trận lôi đình, sau đó phản kích yêu tộc, lão nhân gia ông ta cũng thân trước sĩ tốt. Chúng ta những thứ làm đệ tử này dĩ nhiên cũng anh dũng tiến lên, lúc thu phục Huyền Kỳ đảo, lão sư một mình cùng hai vị cao thủ của yêu tộc đối chiến, đối phương một chết một trốn. Đáng tiếc lúc ấy ta còn chưa lên cấp đoán đan kỳ, chỉ có thể nhặt nhạnh chút dung huyết kỳ yêu thú giết giết đỡ ghiền.
Nói đến lúc cuối, ý khí phong phát của Diêu Dũng lúc trước cũng biến thành có chút hăng hái như đang diễn ra trận chiến vậy.
Trần Luyện thấy Diêu Dũng làm ra dáng vẻ rất tiếc nuối, cười nói:
- Ngươi còn sợ không có chỗ đánh nhau? Không nghe Lục sư đệ nói Hoàng Ly đảo là nhất định phải thu phục sao, đến lúc đó còn sợ không cơ hội xuất thủ?
- Không sai, đều là hảo huynh đệ, địa bàn của ngươi mất, mọi người cùng nhau giúp ngươi đoạt trở về.
Chung Kiếm "Hắc hắc" cười nói:
- Ban đầu mọi người khi còn ở dung huyết kỳ, Lục sư đệ cái tên thổ tài này không ít lần tiếp tế chúng ta. Lúc này mọi người nếu không giúp sức một tay, thì thật đúng là không có lương tâm.
Cơ Tử Hiên cũng cười nói:
- Năm đó “Bắc Hải mười tám tướng” người vẫn lạc thì vẫn lạc, người lên cấp thì lên cấp, những năm gần đây Bắc Hải tu sĩ cùng yêu tộc nhiều lần đại chiến liên tục, cũng lại sắp xếp ra một cái gọi là 'Bắc Hải tân tú' danh sách. Người được lên bảng này đều phải có tuổi tác ở một trăm tuổi trở xuống, tu vi đạt tới đoán đan kỳ trở lên, liệt kê sắp xếp ra cả một trăm cái tên. Lục sư huynh còn vô danh ở trên bảng a. Điều này làm cho 'Chân Linh tam kiệt' chúng ta năm đó tình làm sao chịu nổi? Lần này nếu là thu phục Hoàng Ly đảo, ngược lại là cơ hội một lần nữa đánh vang danh tiếng 'Chân Linh tam kiệt' chúng ta.
Lục Bình có chút mê hoặc hỏi:
- ‘Bắc Hải tân tú bảng’? Đây cũng hơi có chút ly kỳ, người làm bảng danh sách này có chút tâm tư không thể dò được. Thời khắc nhân yêu đại chiến như vậy, sắp xếp một bảng danh sách như vậy ra ai có thể tin phục? Vì danh lợi, nói không chừng tu sĩ có lòng dạ nhỏ mọn sẽ ở trong chuyện này làm gió làm mưa.
Một mực ở bên cạnh không nói gì, Trương Tự Thành lúc này mới mở miệng:
- Không sai, Lưu Tử Viễn tiên trưởng là bởi vì có tên trên bảng danh sách này, hơn nữa còn có thứ hạng gần ở phía trước, trong một lần cùng yêu thú đại chiến, liền gặp phải nhân tộc tu sĩ vây công. Nếu không phải Lưu tiên trưởng thực lực vượt xa những người thường, sợ rằng không phải là trọng thương mà về, mà là bỏ mình.
Lưu tiên trưởng là nhân vật Lục Bình tương đối kính trọng. Năm đó Lục Bình ngay từ luyện huyết kỳ đã bắt đầu được Lưu tiên trưởng chiếu cố không ít. Sau đó nghe nói ông ta được xếp vào môn hạ của một người đứng trong "Tâm Chân Tứ Linh" của bổn phái - "Thổ linh" Quách Huyền Sơn chân nhân, là đệ tử thân truyền thứ năm.
Lục Bình nghe vậy liền vội vàng hỏi:
- Trương sư đệ, Lưu tiên trưởng thương thế như thế nào, nhưng biết là ai vây công gây tổn thương nặng nề cho Lưu tiên trưởng vậy?
Trương Tự Thành lắc đầu một cái, nói:
- Không biết, nghe nói nhìn qua giống như là một nhóm tán tu, nhưng nếu ở sau lưng không ai chỉ điểm, bọn chúng bằng vào cái gì mà dám can đảm vây công bổn phái đoán đan chân nhân?
Lục Bình hướng đám người Trần Luyện mà nhìn, thấy bọn họ cũng đều gật đầu, Lục Bình biết Lưu tiên trưởng nếu là vì lên cái "Bắc Hải tân tú" bảng đan cái gì đó, như vậy chuyện này sợ là mọi người tại chỗ đều biết rồi. Dù sao bất luận cái bảng danh sách này có điểm xuất phát là tốt hay xấu, ít nhất tu sĩ ở trên bảng danh sách tuyệt đối đều danh tiếng vang xa. Mọi người không thể nào không đối với chuyện của những người này mà không có hiểu biết chút ít.
- Còn có một ít chuyện muốn nói trước cho huynh biết.
Nói chuyện là Hồ Lệ Lệ:
- Linh mạch trong Hoàng Ly động phủ e là đã bị Lý gia lấy đi.
- Lý gia? Lý Thành, Lý Ngọc, Lý Tử Minh?
Lục Bình cau mày hỏi.
- Vâng...
Hồ Lệ Lệ sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ban đầu thú triều bộc phát, ta mang theo mặt nạ của huynh trở về Thiên Linh sơn trước, quả nhiên phát hiện ở cửa Truyền tống trận cùng chân núi Thiên Linh và các loại đường tắt xuất nhập đều có tu sĩ không rõ nguồn gốc canh giữ, Họ giả vờ như trong lúc lơ đãng tra xét mọi người đi ngang. Chờ ta tới Thiên Linh sơn gặp được lão sư nói rõ tình huống, thú triều đã cuốn tới. Hoàng Ly đảo thất thủ rất nhanh, tu sĩ trên đảo trong lúc vội vàng rút lui đi cũng không kịp mang đi bao nhiêu đồ. Nhưng sau đó liền nghe nói ở trú địa của Lý gia là Phi Lôi đảo có linh mạch được phát triển thành một cái tiểu hình linh mạch. Và năm rồi Lý gia gia chủ Lý Huyền Lương lấy được một món thiên địa linh vật, bằng vào tiểu hình linh mạch trên đảo đã tiến cấp tới đoán đan trung kỳ. Tin tức về cái tiểu hình linh mạch kia cũng là sau khi Lý Huyền Lương lên cấp đoán đan trung kỳ, cũng không che giấu nữa mới lộ ra.
- Cho nên, ngươi hoài nghi Lý gia trước khi rút lui khỏi Hoàng Ly đảo đã trước hết phá vỡ hộ phủ đại trận của ta ở trên đảo, đem linh mạch di dời đến Phi Lôi đảo?
Lục Bình dựa theo Hồ Lệ Lệ ý nghĩ, mặt không chút thay đổi nói:
- Ngay sau đó Lý Huyền Lương lên cấp đoán đan trung kỳ, cảm thấy việc này cho dù để lộ ra, cho dù bị ngươi đoán được, bọn chúng cũng có năng lực đem chuyện này gánh vác được?
Hồ Lệ Lệ biết Lục Bình lúc này sợ là đã sớm nín một bụng hỏa khí, nhưng vẫn nói:
- Chỉ sợ chính là như vậy, nhưng chúng ta dù sao cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cớ xác thực.
- Chứng cớ?
Lục Bình cười lạnh một tiếng, nói:
- Có lúc chưa chắc cần dùng đến chứng cớ!
Lục Bình suy nghĩ một chút, hỏi tiếp:
- Nàng mới vừa nói năm đó nàng lẻn về Thiên Linh sơn trước, quả nhiên có tu sĩ đang âm thầm ngăn trở, nói như vậy năm đó kẻ đem hành tung của ta tiết lộ cho các phái quả nhiên chính là Viên Chiêm. Viên gia xem ra cũng thoát không khỏi liên quan. Hơn nữa Viên gia xem ra còn có quan hệ rất mật thiết với cùng Bắc Hải các đại phái nha!
Hồ Lệ Lệ do dự một chút, nói:
- Huynh có tính toán gì? Dù sao những thế lực này tuy nói là phụ thuộc vào bổn phái, nhưng cũng đều là thế lực tương đối độc lập. Trong gia tộc của họ đều có đoán đan chân nhân trấn giữ. Hơn nữa thế lực giữa các gia tộc rối rắm phức tạp, cùng một ít chân nhân trong bổn phái cũng quan hệ mật thiết. Đặc biệt là Viên gia, trong gia tộc càng là có nhiều vị đoán đan kỳ tu sĩ trấn giữ. Hơn nữa bổn phái có một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ chính là xuất thân Viên gia. Lần trước Liễu Thiên Linh lão tổ cùng sư phụ của ta là Huyền Thần chân nhân một phen đại náo, nhưng cũng chỉ có thể làm được trình độ như vậy mà thôi. Huynh nếu là một đao đánh xuống, bị thương sợ rằng chính là mình. Tu vi và thế lực bây giờ của chúng ta dù sao vẫn là không đủ.
Lục Bình đột nhiên cười nói:
- Nàng nói không sai, bây giờ đích xác không phải là thời điểm tìm phiền toái, hơn nữa bằng vào tự thân chúng ta cũng không thể nào đấu thắng nhiều thế lực như vậy. Ngày sau còn dài, có lúc độn đao cắt thịt mới là thống khổ nhất, trước hết không cần để ý tới bọn họ, và cũng chấp bọn họ bây giờ dám hạ thủ đối với chúng ta. Hết thảy chờ đến sau khi pháp tướng đại hội của lão sư hoàn thành rồi hãy tính.
- Bất quá trước khi làm chuyện này, ta cũng muốn tìm một chỗ nào mềm mà bóp một cái!
Hồ Lệ Lệ thấy Lục Bình tạm thời quyết định ẩn nhẫn, mới vừa yên lòng một chút, ai ngờ hắn lại nói những lời này.
- Huynh định làm gì, Viên gia? Lý gia? Hay là Hoàng Ly đảo hải vực yêu tộc?
Ở trong mắt Hồ Lệ Lệ xem ra, vô luận là một nhà nào, bọn họ bây giờ đều không có tư cách trêu chọc. Đoán đan trung kỳ so với đoán đan sơ kỳ căn bản là một cái hào rộng không cách nào vượt qua, xa không phải đơn giản chỉ là chỉ một tầng tu vi chênh lệch giữa đoán đan tầng ba cùng đoán đan tầng bốn như vậy.
Lục Bình cười cười, không trả lời Hồ Lệ Lệ, mà là cùng mọi người tham khảo một ít vấn đề tu luyện, trao đổi một ít kỳ văn dị sự của tu luyện giới, trong lúc nhất thời cả tòa động phủ không khí tụ hội bị điều động náo nhiệt hẳn lên.
Trước khi chấm dứt, Lục Bình tìm đến Trần Luyện, đem "Sơn Băng" ra, nói:
- Trần huynh, huynh bây giờ trong tay có bảo cấm thích hợp dùng dùng để đem 'Sơn Băng' tăng lên làm pháp bảo?
"Sơn Băng" ở trong tay Lục Bình mặc dù vẫn như cũ có thể phát huy ra uy lực không dưới pháp bảo. Nhưng bản thân "Sơn Băng" dù sao chẳng qua chỉ là đỉnh cấp pháp khí, điều này khiến khi tu vi Lục Bình tăng lên rất nhiều, đối với việc sử dụng "Sơn Băng" ngược lại từ từ ít đi, không còn nữa tác dụng một kích định càn khôn của "Sơn Băng" lúc trước.
- Đây chính là món đỉnh cấp pháp khí thứ nhất mà ta luyện chế, biết tương lai ngươi nhất định sẽ đem nó tăng lên thành pháp bảo, cho nên những năm này ta cũng thay ngươi lưu ý một ít bảo cấm thích dùng. Chẳng qua là bảo cấm dùng để ra đòn nghiêm trọng, hoặc giam cầm các loại tuy có không ít, nhưng giống như 'Sơn Băng' như vậy thiên về thủy chúc tính bảo cấm thì ít đến đáng thương. Trong tay của ta chỉ thu thập được một đạo, những bảo cấm tương tự khác tuy nói cũng có thể dùng tạm được, nhưng rốt cuộc tính không hợp, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến uy lực của 'Sơn Băng'.
Lục Bình đem ‘Sơn Băng’ giao cho Trần Luyện, nói:
- Vậy liền phiền toái Trần sư huynh, thuận tiện còn muốn thỉnh giáo một chút, tới chỗ nào có thể được bảo cấm tương tự?
Trần Luyện trầm ngâm một chút, nói:
- Thật ra thì ở trong Luyện Khí các của bổn phái có cất giấu rất nhiều bảo cấm. Những thứ bảo cấm này bao la vạn tượng, đều là do lịch đại Chân Linh phái tu sĩ thu góp, cải tiến, thậm chí sáng chế ra. Đây là một trong những truyền thừa trọng yếu của Chân Linh phái.
Trần Luyện thấy Lục Bình thần sắc vui mừng, cười cười nói:
- Bất quá ngươi nếu muốn tiến vào đó cũng không dễ dàng.
Lục Bình nghe vậy, lơ đãng hỏi:
- A, còn có cái hạn chế gì sao?
Trần Luyện cười khổ, đáp:
- Tự nhiên là có rồi, hơn nữa còn không dễ dàng đạt tới tiêu chuẩn đó nữa. Đầu tiên có thể tiến vào chỗ cất giấu bảo cấm, thì tu sĩ của bổn phái nhất định phải có đoán đan kỳ tu vi trở lên, đây là yêu cầu cơ bản nhất.
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Cái này đáng phải vậy.
Trần Luyện nói tiếp:
- Tiếp đó, phải lấy một đạo bảo cấm đổi một đạo bảo cấm. Luyện Khí các cũng không phải là làm khó khăn ngươi, mà là công bình giao dịch!
Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:
- Đây cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa a!
Trần Luyện "Hắc hắc" cười nói:
- Mấu chốt là điều thứ ba, bảo cấm mà ngươi dùng để trao đổi, phải là thứ mà Luyện Khí các không có.
Lục Bình có chút ngẩn ngơ, bắt đầu nghĩ tới độ khó của điều này.
Trần Luyện nhìn Lục Bình một cái, nói:
- Xem ra ngươi cũng đã nghĩ tới, Chân Linh phái có hơn vạn năm truyền thừa, bao nhiêu đời tu sĩ hội tụ, bên trong cất giấu bảo cấm không thể nói cái gì cần có đều phải có, nhưng bảo cấm truyền lưu ở trong Bắc Hải cũng coi là hiếm có thứ nào bỏ sót. Có thể tìm được một món bảo cấm bên trong không có cũng không phải là một loại khó khăn bình thường.
Lục Bình quả nhiên có chút thẫn thờ, suy nghĩ hồi lâu, mới hỏi:
- Nhất định phải còn có biện pháp khác?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT