Đối tượng của tiếng rống to này cũng không phải là Lục Bình, mà là Lương Huyền Phong chân nhân đang cười to không dứt. Sau khi người rống to xuất thủ, Lục Bình liền biết, loại trình độ đấu pháp này xa không phải là mình có thể chống đỡ được.

Đoán đan hậu kỳ chân nhân!

Một cỗ khí lạnh kỳ dị đập vào mặt, mặt biển phía dưới Lưu Vân chu nhất thời biến thành mặt băng, đồng thời Lưu Vân chu chu thể cũng bị băng sương bao trùm dầy đặc. Lưu Vân chu tốc độ trong phút chốc liền chậm lại.

Đang lúc này, trong đầu Lục Bình chỉ cảm thấy ong một tiếng, mây đen bị Hành vân Bố vũ quyết thao túng chỉ thoáng cái đã thoát khỏi sự chưởng khống của hắn. Toàn bộ mây đen bao phủ trên bầu trời của Lưu Vân chu. Những hạt mưa đá lớn bằng trứng ngỗng hướng ba người trong thuyền đập xuống. Đồng thời, toàn bộ mây đen đột nhiên hướng trung gian sụp xuống vùi lấp. Mây đen bốn phía nhanh chóng hướng về phía trung tâm co rúc lại, đợi đến sau khi cả đóa mây đen biến mất, một cái băng trùy cực lớn dài mấy chục trượng treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Lưu Vân chu, rồi hướng Lưu Vân chu đập xuống.

Lương Huyền Phong chân nhân thu liễm tiếng cười, sắc mặt hơi lộ vẻ ngưng trọng. Một thanh trường kiếm không biết từ lúc nào đã hướng băng trùy bay đi. Chẳng qua là phi kiếm dài khoảng ba thước, ở khoảng cách mười trượng trước mặt băng trùy, lộ ra vẻ nhỏ bé yếu ớt như không chịu nổi một cú chạm nhẹ vậy.

Lục Bình nhìn thanh phi kiếm này mà tự than thở mình không bằng. Lục Bình biết bổn mệnh pháp bảo của Lương Huyền Phong chân nhân cũng không phải là phi kiếm. Mà thanh phi kiếm này rõ ràng là một món pháp bảo, hơn nữa phẩm chất phi kiếm hiển nhiên ở trên Kim Lân kiếm.

“Phân!”

Lương Huyền Phong chân nhân há miệng quát to một tiếng. Phi kiếm ở trên trời lập tức phân hóa thành mười tám thanh, theo hai tay của ông ta bấm ra một trận kiếm quyết đến hoa cả mắt. Mười tám thanh phi kiếm trên bầu trời, mỗi một thanh đều thi triển ra một bộ kiếm thuật!

Thanh phong kiếm, vi phong kiếm, hàn phong kiếm, liệt phong kiếm, cuồng phong kiếm, toàn phong kiếm, bạo phong kiếm...

Lục Bình trợn mắt hốc mồm nhìn, đây rõ ràng chính là "Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm" đại danh đỉnh đỉnh của Huyền Linh phái!

Hơn nữa trong mười tám kiếm này của Lương Huyền Phong chân nhân, mỗi một kiếm đều do bảy mươi hai đạo thông linh kiếm quang tạo thành, hợp lại chính là suốt một ngàn hai trăm chín mươi sáu đạo thông linh kiếm quang, cảnh giới tối cao của kiếm quang thông linh!

Băng trùy trên bầu trời bị mười tám kiếm này vây công nhất thời đất tan băng rã. Lương Huyền Phong chân nhân tay trái chỉ xuống phía dưới một cái, mười tám đạo kiếm quang nhất thời chia làm hai đoạn. Trong đó chín đạo trên không trung tới lui tuần tra như cũ, phòng ngừa những tu sĩ khác lần nữa xuất thủ đánh lén. Tám đạo kiếm quang khác tạo thành một cái phong toản (khoan nhọn bằng gió) to lớn, đem mặt băng cứng trên mặt biển phá vỡ ra một cái cửa động. Lưu Vân chu theo sát phía sau chui ùa vào trong nước biển rồi không thấy bóng dáng đâu nữa

Lục Bình vào lúc Lưu Vân chu chui vào trong nước biển, trong tay liên tiếp đánh ra chín đạo ấn quyết, Lương Huyền Phong chân cười nói:

- Tiểu tử nhà ngươi thủ đoạn cũng không ít!

Lục Bình bĩu môi, nói:

- Làm gì so được với sư thúc, ngay cả Huyền Linh phái trấn phái kiếm kỹ cũng luyện đến cảnh giới như thế! Huyền Linh phái lần này chỉ sợ sẽ vì sư thúc ngài bối gánh vác hắc oa (ý nói chịu tai tiếng hoặc tội thế cho người nào đó, về cái chuyện mà mình không làm) lớn một lần rồi.

Lương Huyền Phong chân nhân lơ đễnh, nói:

- Cũng chính là Huyền Linh phái, môn phái khác muốn công “hắc oa”, sư thúc ta còn coi thường đây!

Lục Bình cười ha ha nói:

- Cũng phải, sư thúc kỳ tài ngút trời, ánh mắt dĩ nhiên là cao, bất quá sư thúc, bộ kiếm thuật này có thể dạy cho đệ tử được hay không?

Lương Huyền Phong chân nhân cười như không nói:

- Thế nào, ngươi cũng muốn khiến cho Huyền Linh phái cõng “hắc oa”?

Lục Bình cười nói:

- Có cơ hội tự nhiên sẽ không bỏ qua!

Kiếm thuật ở Lục Bình đến trình độ như vậy, nếu muốn lấy được sự tiến bộ đã là cực kỳ khó khăn, chỉ có thể xem xét nghiên cứu kiếm thuật của trăm nhà, thu lấy Bách gia tinh hoa, lấy dài bổ ngắn, mới có thể thành tựu kiếm thuật thần thông. Lương Huyền Phong chân nhân biết ý tưởng của Lục Bình, đáp ứng sau khi từ Trọng Huyền động phủ đi ra, liền dạy cho hắn "Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm".

Theo sát sau Lục Bình cùng mọi người, những đoán đan cao thủ khác cũng vọt vào trong hai vòng nước xoáy trên mặt biển. Nhưng hai món phi độn pháp bảo ở phía trước mới vừa tiến vào trong nước biển, liền đột nhiên cảm giác nước biển bốn phía phảng phất như sống lại vậy. Mấy chục dòng nước ngầm phảng phất như mấy chục cánh tay, đem hai món phi độn pháp bảo cố bắt lại. Đợi cho đến các pháp bảo này tránh thoát trói buộc, mặc dù chỉ mất thời gian một cái búng tay, thì đã chậm hơn Lục Bình cùng mọi người một đường, thậm chí bị mấy người sau lưng vượt qua.

Gần trăm trượng dưới đáy biển sâu, một màn hào quang to lớn đem một tòa thần bí động phủ bao trùm ở bên trong. Đây cũng là đất ở động phủ của Trọng Huyền lão tổ. Từ xa nhìn lại, tòa trận pháp hộ tráo này thật to, ở phía nam và bắc có hai lỗ thủng to lớn, hiển nhiên là bị Liệt Thiên Kiếm phái cùng Thủy Tinh cung chia ra kích phá trận pháp lưu lại sơ hở.

Ba người tới gần, Lương Huyền Phong chân nhân tiến lên quan sát một chút, nói:

- Vận khí không tốt lắm a, nơi này là chỗ mà Thủy Tinh cung phá trừ vòng hộ tráo.

Ba người lúc này cũng không kịp cảm thán hoặc đề phòng sẽ gặp gỡ người nào. Thủy Tinh cung tu sĩ mặc dù ở chỗ này đánh nát vòng hộ tráo. Nhưng bọn chúng tự nhiên cũng sẽ không để mặc cho tu sĩ sau lưng đi theo đường tắt mà chúng bỏ công phá ra. Vòng hộ tráo bị đánh nát này đã bị bọn chúng lần nữa phong lại.

Dĩ nhiên, trong lúc vội vàng, đạo phong ấn này so ra kém xa trận pháp hộ tráo của Trọng Huyền lão tổ. Lương Huyền Phong chân nhân trong tay liên tiếp biến đổi ba bộ pháp quyết, đến bộ pháp quyết thứ ba đánh ra, ánh sáng chỗ phong ấn ở cửa vòng hộ tráo mới mờ tối xuống.

Lương Huyền Phong chân nhân sắc mặt vui mừng, trong tay pháp quyết lần nữa đánh ra, phong ấn nhất thời tiêu tán, ba người vội vàng đi vào. Lúc này sau lưng tu sĩ đã chạy tới. Lương Huyền Phong chân nhân cười ha ha, trong tay vẫn như cũ đánh ra bộ pháp quyết thứ ba. Bất quá lần này là thi triển nghịch hướng, đạo phong ấn lúc trước kia xuất hiện lần nữa ở cửa vòng hộ tráo, đem nó che lại lần nữa.

Ba người mới vừa vào tới liền cảm giác được một cỗ linh lực nồng đậm.

- Độ dày linh khí này cho thấy ở đây không chỉ có một cái trung hình linh mạch!

Chu Huyền Mộng có chút kinh ngạc nói:

- Xem ra năm đó Trọng Huyền lão tổ một phen kinh doanh, còn là hơi có chút thành tích ấy chứ.

Lương Huyền Phong chân nhân nói:

- Đó là chuyện dĩ nhiên, nói thế nào thì Trọng Huyền lão tổ năm đó là dự tính khôi phục môn phái, trong tay không có chút căn cơ, nào dám buông ra hào ngôn tới bực ấy!

Không để ý tới tu sĩ sau lưng mắng chửi thế nào, ba người vội vã biến mất ở sau vòng hộ tráo.

Ba người đi được chốc lát, Lương Huyền Phong chân nhân đột nhiên ngừng lại, nói:

- Không đúng, Thủy Tinh cung rõ ràng cho thấy hướng về phía luyện khí thất của Trọng Huyền động phủ mà đi. Lò luyện khí của Trọng Huyền lão tổ cùng Tử uyển hỏa khẳng định ở trong luyện khí thất. Như vậy, Thiên phong diệp tất nhiên sẽ không cùng Tử uyển hỏa ở cùng một chỗ. Huống chi Thủy Tinh cung không ngu như vậy. Bọn chúng người đông thế mạnh, tất nhiên ở phía trước có bày mai phục. Vì bản phái tranh thủ thời gian để tranh đoạt động phủ bảo tàng, chúng ta cần phải khai ra một con đường khác.

Lục Bình cùng Chu Huyền Mộng đều gật đầu công nhận, Chu Huyền Mộng nói:

- Sư thúc, không phải là người có thần thông có thể phát hiện vị trí của Thiên phong diệp sao, bây giờ chính là thời điểm điều tra một phen.

Lương Huyền Phong lắc đầu một cái, nói:

- Nơi này cấm chế nặng nề, thần thông của ta chỉ có thể ở trong phạm vi nhất định mới có hiệu quả. Bây giờ chẳng qua là ở bên ngoài động phủ, thần thông của ta chỉ có ở trong nội bộ động phủ mới thực thi được. Thôi thì cứ tùy ý chọn một con đường đi, trước hết thử vận khí một chút. Chúng ta tiến vào không tính là muộn, thu hoạch nhất định sẽ có, chỉ xem là nhiều ít bao nhiêu thôi.

Lục Bình đưa tay chộp một cái, Đại Bảo đang ngủ trong linh thú đại nhất thời cảm thấy da thịt trên cổ căng thẳng, lúc mở mắt ra đã đến một chỗ quang quái lục ly, màu sắc đủ cả.

Hai người đều rất là kinh ngạc nhìn một con chuột phảng phất như là một con heo mập trong tay Lục Bình. Lục Bình cũng không giải thích, trực tiếp hướng về phía Đại Bảo phân phó nói:

- Chọn cho chúng ta một con đường đi!

Tu vi đã đạt tới dung huyết tầng năm, Đại Bảo cúi đầu liền hướng con đường do Thủy Tinh cung khai ra chạy đi, Lục Bình túm râu nó lại, mắng:

- Coi cái đồ, không phải là đường này!

Đại Bảo chi chi kêu loạn mấy tiếng, kháng nghị một phen vô hiệu, lúc này mới cúi xuống đất ngửi một cái, hướng về phía bên trái đi tới một cái hành lang.

Lương Huyền Phong cười hắc hắc hai tiếng đi theo. Chu Huyền Mộng có chút kinh dị nhìn Lục Bình một cái, cũng đi theo.

Đại Bảo dọc theo hành lang mới vừa đi một bước vào cửa, liền phảng phất đụng phải một màn chắn vô hình trên tường, sự đau điếng khiến nó kêu chi chi loạn xạ. Lương Huyền Phong chân nhân tiến lên đánh ra mấy đạo pháp quyết, cửa hành lang chợt nổi lên một màn như sóng gợn rung động liên hồi, ngay sau đó bình tĩnh trở lại.

Lương Huyền Phong chân nhân nhíu mày một cái, nói:

- Mấy đạo cấm chế này cũng có chút phiền toái, phá giải không khó nhưng lại cực kỳ phí thời gian, chỉ sợ bị người phía sau đuổi theo kịp.

Chu Huyền Mộng trầm ngâm nói:

- Dùng pháp thuật trực tiếp đánh, hoặc là chọn một con đường khác?

Lương Huyền Phong chân nhân lắc đầu một cái, nói:

- Nơi này cấm chế cùng liên tiếp với toàn bộ động phủ trận pháp, dùng võ lực phá giải sợ rằng sẽ kích thích toàn bộ trận pháp phản ứng lại, đến lúc đó phá giải càng khó khăn hơn. Những con đường khác xem ra có tình cảnh cũng như thế.

Trong lúc nhất thời ba người tựa hồ thúc thủ vô sách. Lục Bình suy nghĩ một chút, hai mắt nhìn về đạo vô hình cấm chế bình chướng ở cửa hành lang kia, trong ánh mắt không ngờ nổi lên từng tia thanh quang quỷ dị.

Động tác của Lục Bình tự nhiên không gạt được Lương Huyền Phong. Trong ánh mắt của ông ta thoáng qua một vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không quấy rầy Lục Bình, mà lẳng lặng nhìn bước hành động kế tiếp của Lục Bình. Chu Huyền Mộng ở một bên quan sát Lục Bình một chút. Người này rốt cuộc là môn hạ của vị sư thúc thúc bá nào? Nàng cảm giác càng ngày càng nhìn không thấu người này rồi.

Linh minh thanh mục!

Đây là giai đoạn thứ nhất của tiểu thần thông "Tam Thanh Chân Đồng".

Lục Bình dùng phương pháp do Hồ Lệ Lệ dạy cho hắn, đem một nửa bát Linh Minh thanh thủy của Ô Sơn bang chủ Kiều Chính Ngạn đưa cho hắn, trui luyện hai mắt. Tốn thời gian hơn nửa năm, lúc này khó khăn lắm hắn mới hoàn thành giai đoạn thứ nhất của "Tam Thanh Chân Đồng". Còn dư lại một nửa Linh Minh thanh thủy, Lục Bình tự nhiên muốn để dành lại cho Hồ Lệ Lệ.

Bây giờ, đạo hạnh Linh minh thanh mục của Lục Bình còn rất nông cạn, khám phá một ít ảo trận, mê trận bình thường thì còn có thể, muốn xem phá những hộ phủ đại trận phức tạp này vốn là còn kém xa.

Bất quá Lục Bình cũng phát hiện những thứ đại trận cấm chế phân phồn phức tạp này đối với mình quen thuộc vô cùng!

Lục Bình quay đầu lại, có chút cổ quái nhìn hai người phía sau, sau đó đưa tay liên tiếp đánh ra mấy bộ thủ ấn xa lạ. Chân nguyên của Lục Bình đại lượng phát ra, cấm chế sóng gợn lần nữa xuất hiện ở trước mặt ba người, sau đó lung lay chớp nhoáng một cái, rồi bị phá vỡ!

Ba người nhanh chóng xuyên qua quang mạc đã bị phá vỡ. Lục Bình xoay người lại đánh ra mấy đạo pháp quyết, cấm chế sóng gợn lúc trước lần nữa xuất hiện, đem phong ấn ở cửa hành lang lần nữa dựng lên lại.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại, Lục Bình nhún nhún vai nói:

- Sư chất ta dù sao cũng là người đã đi qua Phi Linh đảo. Mấy đạo cấm chế này ở trong mấy truyền thừa ngọc giản ta lấy được đều có ghi lại.

Ba người mới vừa thông qua hành lang rời đi, mấy tên tu sĩ liền từ phía sau đuổi theo tới, nhưng trước mắt làm gì còn có ba người Lương Huyền Phong.

Một người tu sĩ cầm đầu nghi ngờ nói:

- Kỳ quái, ba người trước mặt đi nơi nào rồi, chẳng lẽ bọn họ ngu đến mức đâm đầu vào vòng mai phục của Thủy Tinh cung sao?

Ba người một đường đi về phía trước, trung gian có đụng phải mấy lần cấm chế chướng ngại. Lục Bình chỉ suy tư chốc lát, rồi đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết, cấm chế nhất thời tan thành mây khói. Sau khi ba người đi qua, Lục Bình lần nữa đánh ra mấy đạo pháp quyết, cấm chế tan đi lần nữa khôi phục như cũ.

Lương Huyền Phong chân nhân nhìn Lục Bình lúc đầu thủ ấn pháp quyết đánh ra rất là lạng quạng và chật vật, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng. Sau đó gặp phải cấm chế càng ngày càng nhiều, thủ pháp của Lục Bình càng ngày càng thuần thục. Cấm chế chướng ngại gặp phải cũng không giống nhau, Lục Bình đều sử dụng bất đồng thủ ấn pháp quyết để phá giải.

Lương Huyền Phong chân nhân rốt cục không nhịn được hỏi:

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có được bao nhiêu truyền thừa ngọc giản liên quan tới cấm chế của Phi Linh phái thế? Đoạn đường này tới đây, chúng ta tổng cộng gặp phải mười một đạo cấm chế, ngươi thi triển năm bộ ấn quyết bất đồng, chẳng lẽ ngươi đem truyền thừa ngọc giản liên quan tới cấm chế của Phi Linh phái vét hết một ổ hay sao?

Lục Bình trong bụng tức anh ách, cười nói:

- Tự nhiên không phải là vậy, Phi Linh phái năm đó được xưng là Bắc Hải thứ nhất, cấm chế pháp quyết truyền thừa hạo đại như yên hải, đệ tử bất quá được mấy bộ mà thôi. Mà trên đoạn đường này hiển nhiên chúng ta vận khí không tệ, gặp phải mấy đạo cấm chế này đệ tử đều nhận biết được, vì vậy phá giải cũng dễ dàng.

Lương Huyền Phong chân nhân rất là không cam lòng "Hừ hừ" hai tiếng, mình cả đời chuyên nghiên cứu các loại cấm chế pháp thuật, nguyên muốn ở trước mặt hai tên hậu bối đệ tử này triển hiện phong thái tiền bối cao nhân một chút, nhưng không ngờ bị Lục Bình cái tên sư điệt khốn này đem danh tiếng đoạt đi, tự nhiên rất là bất mãn.

Dọc theo đường đi cũng có chút rải rác các loại linh tài, đều bị Đại Bảo tự xung phong nhào tới gặm lấy mang tới. Bất quá chúng phần nhiều là chút ít thượng cấp linh tài, ba người đều không để vào mắt. Đại Bảo vì thế mừng rơn không dứt. Lục Bình đem một cái trữ đại vật treo ở phía dưới cổ của nó, mặc cho nó ở bốn phía ba người chơi đùa trò đi tìm báu vật.

Một đạo cấm chế quang mạc cuối cùng bị Lục Bình phá giải, tiếng pháp thuật nổ dồn "Ùng ùng" nhất thời truyền tới, ba người vội vàng tế lên pháp bảo và pháp thuật hộ thân.

Lương Huyền Phong chân nhân thấy Lục Bình ngoại trừ một thanh Kim Lân kiếm, không ngờ còn cầm một mặt đỉnh cấp pháp khí bình thường là Kim Quang kính che ở trước người, nhíu mày một cái, nói:

- Thế nào ngay cả cái hộ thân pháp khí cho ra dáng một chút cũng không có, Kim Quang kính này tuy nói có chút kỳ hiệu, nhưng cùng công pháp của ngươi lại không tương hợp.

Lục Bình cười nói:

- Hộ thân pháp khí của đệ tử trước đây đã bị Cẩm Lễ chân nhân làm hư, cái này chẳng qua là thứ cầm cho đủ số. Thời gian gần đây chỉ lo tu luyện, cũng không thời gian đưa đi sắm sửa. Lần này tới nơi này, kính xin sư thúc xem coi có cơ hội nào chọn cho đệ tử một món hộ thân pháp bảo.

Chu Huyền Mộng "Phì" cười một tiếng, nói:

- Trọng Huyền lão tổ tuy nói là luyện khí đại gia, nhưng cũng không làm được chuyện tung pháp bảo ở khắp nơi. Chuyến đi đến Trọng Huyền động phủ lần này, trước mắt tuy nói gió êm sóng lặng, một khi tiến vào nội bộ động phủ, chỉ sợ sẽ là tinh phong huyết vũ, sư đệ hơi bị tâm cao rồi.

Lục Bình cười ha ha một tiếng, không tiếp lời.

Ba người hướng ra bên ngoài cấm chế nhìn lại, lại phát hiện ba người đã tới nội bộ động phủ. Trong bóng cây che khuất lấp ló, từng cái đình đài lầu các giống hệt như thế ngoại đào nguyên. Nơi xa có hai nơi tiếng pháp thuật nổ vang, hiển nhiên là Thủy Tinh cung đến trước một đã cùng Liệt Thiên Kiếm phái đang mỗi bên công kích một ít môn hộ cấm chế trận pháp ở bên trong đó.

Lương Huyền Phong chân nhân hai tay phất ra, mấy chục đạo ánh sáng hướng nội bộ động phủ bốn phương tám hướng tản đi. Đồng thời, Lương Huyền Phong chân nhân hai mắt nhắm chặt, phảng phất như đang cảm ứng cái gì đó.

Hai người Lục Bình biết Lương Huyền Phong chân nhân đang đang thi triển tiểu thần thông để cảm ứng vị trí của Thiên phong diệp. Lục Bình cùng Chu Huyền Mộng hai người một trái một phải đứng hai bên làm hộ pháp cho ông ta. Lục Bình vô tình hay cố ý lui về phía sau một bước, nhường chỗ trống cảm ứng cho Lương Huyền Phong chân nhân thi triển tiểu thần thông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play