Lương Huyền Phong chân nhân ngự sử Lưu Vân chu hướng vào trong một đạo xoáy nước biển đập xuống. Trong thần niệm của Lục Bình, mấy trăm tu sĩ chia ra làm hai bên tranh thủ trước, sau vọt vào trong hai xoáy nước biển.
Lương Huyền Phong chân nhân có Lưu Vân chu ở trong tay, bản thân lại tu luyện phong chúc tính công pháp là một cao cấp tu sĩ đoán đan tầng tám, cho nên trong chớp mắt đã chạy ở phía trước mọi người.
Lần này, ba người nhất thời trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người. Lập tức có mấy đạo công kích hướng Lưu Vân chu đánh tới ý đồ làm chậm lại bước chân của ba người.
Lục Bình cùng Chu Huyền Mộc bảo vệ hai bên của thuyền. Lương Huyền Phong chân nhân chỉ toàn tâm thao túng phi chu, nhanh như điện chớp cùng những người khác kéo xa cự ly. Lục Bình đứng ở bên trái của Lưu Vân chu, một thanh phi kiếm nhô lên cao bắn tới.
Lục Bình không khỏi có chút hưng phấn. Đây chính là lần đầu tiên mình xuất thủ sau khi lên cấp đoán đan kỳ. Hơn nữa gặp phải trận hỗn chiến giữa các đoán đan kỳ chân nhân, thậm chí có thể nói là vây công.
Lục Bình bấm kiếm quyết Kim Lân kiếm từ trên đầu ngón tay phải của hắn bắn ra liên tiếp 19 đạo bóng kiếm, đánh cho những phi kiếm bay tới lảo đảo, lắc lư rơi xuống mặt biển. Ở trên hư không truyền tới những tiếng kêu rên đau đớn. Hiển nhiên Lục Bình đánh ra một kiếm này đã đem pháp khí của đối phương làm bị thương không nhẹ.
Một bên kia, trong tay của Chu Huyền Mộng không ngờ ôm một cây đàn tỳ bà, vang lên những tiếng tào tào thuyết thuyết, hướng về những đòn công kích ở bên hông phải của phi chu đánh lên từng tiếng chấn động, khiến cho pháp khí đánh tới hoặc là bị văng đi hoặc là bị chấn vỡ.
Lương Huyền Phong chân nhân mặc dù một mực toàn lực thao khống Lưu Vân chu bay đi, nhưng cũng âm thầm chuẩn bị xuất thủ để ngăn ngừa gặp phải cao thủ ngăn trở. Chu Huyền Mộng thì ông ta cũng không quá lo lắng, dù sao tu vi của nàng cũng ở đoán đan bốn tầng, đạt tới đoán đan trung kỳ, thực lực hiện rõ ở trước mắt.
Ngược lại biểu hiện của Lục Bình khiến cho Lương Huyền Phong chân nhân lấy làm kinh hãi. Lương Huyền Phong chân nhân nguyên tưởng rằng Lục Bình mới vừa tiến vào đoán đan kỳ, bản thân lại là đan sư trong lúc đối địch sợ là lực bất tòng tâm. Nhưng mà mới vừa rồi, pháp khí của tu sĩ bị Lục Bình đánh một cái liền tổn thủy. Ở trong thần niệm cảm ứng của Lương Huyền Phong chân nhân thì những tu sĩ có tu vi tương đương với Lục Bình mặc dù pháp bảo của Lục Bình chiếm ưu thế, nhưng chỉ một kích mà có uy lực như thế thì ở trong cùng cấp tu sĩ thì khó tìm được địch thủ.
Thấy Kim Lân kiếm ở trong tay Lục Bình, Lương Huyền Phong chân nhân ánh mắt híp lại một cái, cười hắc hắc, nói:
- Thì ra là Cẩm Lễ con cá lớn kia đã chết ở trong tay ngươi rồi.
Lục Bình trong lòng cả kinh, ngay sau đó phản ứng lại, cười đáp:
- Chính vậy! Tên kia để cho người vây công trốn ra được thì đã thoi thóp chỉ còn một hơi thở, vừa đúng lúc gặp phải đệ tử nên đệ tử đã chiếm được tiện nghi.
Lương Huyền Phong chân nhân cười khỉnh, nói:
- Kim Giao đảo cái lão quái vật kia đã bị chọc tức. Hắn vốn là định đến Đông Hải đại khai sát giới. Ngươi ngàn vạn lần không được cho hắn thấy trong tay ngươi có thanh kiếm này.
Lục Bình một kiếm phân hóa thành ba đạo thông linh kiếm quang, tạo thành một đạo chân nguyên nhất khí kiếm, đem ba món pháp bảo đánh tới ngăn đón hỏi sư thúc đạo pháp quyết này như thế nào.
Ba đạo chân nguyên nhất khí kiếm từ 81 đạo thông linh kiếm quang hội tụ mà thành. Lương Huyền Phong chân nhân quan sát không ngừng gật đầu, trong miệng lại nói: "Bộ pháp quyết này tốt nhất cũng không được thi triển ở trước mặt của hắn".
Linh khí ở trong hư không một trận biến hóa. Một cái móng lớn phá không mà tới, dường như muốn đem toàn bộ Lưu Vân chu bắt lại. Lương Huyền Phong chân nhân có lòng muốn nhìn một chút xem Lục Bình có thể đạt tới trình độ nào, trong miệng chẳng qua là nhắc nhở:
- Cẩn thận! Đây là một tên yêu tu.
Lục Bình một tay chỉ kiếm, một tay chỉ nước biển, trong miệng quát:
- Khởi!
Một con thông linh kiếm giao dài chín trượng có độc giác bị nước biển bao trùm lên, trở nên linh hoạt dị thường phóng lên trên. Cái trảo lớn bị kiếm giao sau khi đeo bám, rồi dùng đỉnh đầu cụng, móng xé cùng miệng cắn, thân quấn quanh xiết chặt... Mặc dù tự thân kiếm giao cũng bị cái móng lớn xé rách không ít kiếm lân, nhưng chỉ chốc lát sau ở trong hư không truyền tới một tiếng rên to. Cái cự trảo đã bị kiếm giao giảo sát nát bấy.
Kiếm giao cũng một thân đầy vết thương nhưng vẫn giễu võ giương oai ở trên bầu trời như cũ. Thật là uy phong! Lục Bình sau khi đánh nát cái cự trảo, bên hông trái của thuyền nhất thời không còn có tu sĩ công kích tới nữa. Lương Huyền Phong chân nhân trong bụng rung động. Tên yêu tu đó đã đạt tới đoán đan tầng ba, thế mà bị Lục Bình dễ dàng phá đi pháp thuật như vậy.
- Hừ!
Trong hư không truyền tới tiếng hừ lạnh, nói:
- Các hạ nếu lợi hại như vậy, nói không chừng lão phu cũng muốn ra tay một lần.
Sau khi tiếng hừ lạnh truyền tới, Lục Bình liền cảm giác ở trong hư không một đạo công kích kỳ lạ trực tiếp chỉ hướng thần niệm của hắn.
Thần niệm công kích!
Lục Bình khẽ mỉm cười, mình mặc dù không có bí thuật thần niệm công kích, nhưng dựa vào thần niệm tu vi không thua gì đoán đan trung kỳ của hắn. Chút lực công kích này bây giờ không đáng cho Lục Bình để vào trong mắt. Lục Bình đem thần niệm tìm tòi đòn công kích của đối phương sau khi đâm vào thần niệm của hắn thì Lục Bình chỉ cảm thấy trong thần niệm hơi tê rần. Công kích của đối phương liền bị hắn bắn ngược trở về.
Lương Huyền Phong chân nhân cười lạnh, nói:
- Các hạ không phải là đã sớm xuất thủ rồi sao?! Sao chuyện này còn không quên lên tiếng nhắc nhở. Thật là thủ đoạn cao minh a!
Lương Huyền Phong chân nhân cố ý nói là y sau khi xảy ra chuyện mới nhắc nhở, dĩ nhiên là điểm phá chuyện vừa rồi kẻ này xuất thủ đánh lén. Đối phương hừ lạnh một tiếng, không hề trả lời nữa.
Một vần mây lửa hướng Lưu Vân chu cuộn tới, Lục Bình sắc mặt ngưng trọng. Người này hiển nhiênlà một vị đoán đan trung kỳ cao thủ, trong khoảng thời gian đấu pháp này mặc dù xuất thủ ngăn trở nối liền không dứt, nhưng đối thủ của Lục Bình nơi này hiển nhiên đều là đoán đan sơ kỳ tu sĩ liên thủ cũng bất quá là ba người, hiển nhiên đây là quy tắc tranh đấu tìm tàng của Đông Hải tu luyện giới. Bây giờ có đoán đan trung kỳ tu sĩ chẳng những có ý đồ nhúng tay vào hơn nữa còn là đánh lén.
Lương Huyền Phong chân nhân chỉ ra điểm này, đó chính là cảnh cáo đối phương đã phạm quy củ, đã bị đối phương phá quy củ trước. Sau lưng có Lương Huyền Phong chân nhân là đoán đan tầng tám đạo cao thủ chống lưng, Lục Bình không còn sợ chi nữa, có thể cùng đoán đan trung kỳ chân nhân giao thủ, trong mắt của hắn chỉ có sự hưng phấn.
Ở trên biển rộng cùng tu sĩ tu luyện hỏa chúc tính pháp quyết giao thủ, Lục Bình có thể nói là chiếm đại tiện nghi. Lục Bình lập tức đem Kim Lân kiếm thu hồi, hai tay họp lại ở trên mặt biển, phương viên mấy dặm hơi nước nhất thời hướng về đỉnh đầu của Lục Bình hội tụ đến. Mây lửa chưa cuốn tới thì ở trên nó đã bị một đám mây đen to lớn hội tụ.
Tu sĩ của đối phương hiển nhiên đã cảm giác được sự không ổn, rõ ràng là đang cố sức gia tăng tốc độ thi pháp. Lục Bình hắc hắc cười lạnh, miệng quát:
- Tật!
Hành vân bố vũ quyết!
Cơn mưa to như trút nước từ trên trời ào xuống, vừa đúng lúc đem đám mây lửa thật to bao phủ ở bên trong. Mây trong đám mây lửa không ngừng truyền tới tiếng xì xì vang dội, thỉnh thoảng có tiếng nổ to phát lên. Một đóa mây lửa đỏ hồng dần dần biến thành một đám bụi mù sắp bị nước tưới tắt đi.
Tu sĩ thi triển hỏa vân hết sức ngự sử hỏa vân tránh né, không biết sao đám mây đen trên bầu trời càng tụ càng dày, bao trùm phạm vi càng lúc càng lớn, mặc cho hỏa vân di chuyển tránh né thế nào thì vẫn nằm trong phạm vi chưởng khống của hành vân bố vũ quyết của Lục Bình.
Mặt biển càng ngày càng gần, mắt thấy Lưu Vân chu sắp sửa chui vào trong biển, Lương Huyền Phong chân nhân ha ha cười to. Lúc này trên bầu trời lần nữa có người quát lên:
- Các hạ quả thật là ngông cuồng! Hãy chịu ta một kích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT