Lục Bình sau khi hàn huyên cùng Chu Huyền Mộng liền âm thầm hướng Lương Huyền Phong sư thúc hỏi thăm.
- Sư thúc, vị đan sư Lục Cửu này cùng người ở chung một chỗ sao?
Lương Huyền Phong chân nhân đang suy nghĩ làm sao để trả lời Lục Bình thì ở bên kia Chu Huyền Mộng cũng âm thầm phát tới truyền âm. Lương Huyền Phong chân nhân đầu chợt như muốn nổ tung lên, rất muốn dứt khoát đem chuyện này nói rõ ra hết, nhưng ngay sau đó nghĩ tới hai con người khủng bố kia, nhất thời cảm thấy rợn gai ốc khắp người, thiếu chút nữa không lạnh mà run, bêu xấu trước mặt hai vãn bối. Vì vậy Lương Huyền Phong mở lời nói:
- Nào! Nào! Nào! Nếu hai người các ngươi đến để giúp sư thúc một tay thì chúng ta hãy hợp kế, hợp kế làm như thế nào đem cái ao nước này quậy cho nó đục hơn, từ trong tay của Liệt Thiên kiếm phái và Thủy Tinh cung kia một một chén canh uống chơi.
Nói như vậy tu qủy dị khiến cho Liệt Thiên kiếm phái và Thủy Tinh cung tu sĩ xảy ra xung đột với nhau chính là sư thúc người ...?! Quả nhiên là lợi hại!
Khóe mắt của Lục Bình thấu lộ ra một chút hưng phấn. Đương nhiên Lương Huyền Phong chân nhân sử dụng đòn này khiến cho Lục Bình hắn bội phục vô cùng. Lương Huyền Phong thấy biểu lộ của Lục Bình rất là đắc ý, nói:
- Chính là như vậy!
Lục Bình hỏi:
- Sư thúc, nơi đó có cái gì? Chẳng lẽ đúng như người ngoài đồn đãi rằng ở đó là một bảo tàng hay là di tích của viễn cổ tu sĩ hay sao?
Lương Huyền Phong chân nhân trầm ngâm một chút, nói:
- Các ngươi có nghe qua về Trọng Huyền lão tổ hay không?
Lục Bình và Chu Huyền Mộng đều lấy làm kinh hãi. Chu Huyền Mộng nói:
- Đó là nhân vật năm xưa được tôn xưng là "Bắc Hải đệ nhất luyện khí tông sư" dư nghiệt của Phi Linh phái. Trọng Huyền lão tổ hay sao?
Lục Bình kinh ngạc nhìn về phía Chu Huyền Mộng, không ngờ người này đối với sự tình của Bắc Hải quen thuộc như thế. Điều này càng đào sâu sự hoài nghi của Lục Bình đối với Mai chân nhân, bất quá hắn nhìn ra được Lương Huyền Phong chân nhân có bí ẩn khó nói nên lời nên không lên tiếng hỏi nữa.
Chẳng lẽ vị Mai chân nhân này một đạo lữ mà Lương Huyền Phong sư thúc tìm được ở Đông Hải này? Trong lòng của Lục Bình đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ như vậy. Nhưng ngay sau đó hắn lập tức phủ định: không hề nghe nói Lương Huyền Phong sư thúc có đạo lữ ở trong phái, như vậy Lương sư thúc cũng không cần ở trước mặt mình che đậy giấu diếm như vậy. Chẳng lẽ Lương sư thúc lại ở bên ngoài tìm được một đạo lữ mà ngượng ngùng không muốn cho môn phái biết hay sao? Lục Bình lắc đầu một cái, đem ý nghĩ hơi hoang đường này quẳng ra ngoài, chỉ nghe Lương Huyền Phong chân nhân nói tiếp:
- Năm đó Phi Linh phái bị tiêu diệt. Trọng Huyền lão tổ chạy trốn ra ngoài, sau náu ở Đông Hải. Lão tổ ra vào ở khu vực nam bộ của Đông Hải, luyện chế pháp khí pháp bảo cho tất cả tu sĩ của Đông Hải, đã tạo ra một thanh danh rất lớn.
Lục Bình nghi ngờ hỏi:
- Vị Trọng Huyền lão tổ này phiêu diêu như vậy, chẳng lẽ không sợ Bắc Hải tu sĩ kéo tới đuổi giết hay sao?
Lương Huyền Phong chân nhân đáp:
- Trọng Huyền lão tổ nguyên cũng muốn thu thập bộ hạ cũ của Phi Linh phái, bồi dưỡng nhân tài, kéo dài truyền thừa của Phi Linh phái, mượn cớ đó đông sơn tái khởi, khôi phục lại uy danh của Phi Linh phái ngày xưa. Không biết sao vị Trọng Huyền lão tổ này về phương diện luyện khí là một nhân tài số một, số hai trong tu luyện giới. Nhưng làm thế nào để chỉnh đốn một môn phái tán loạn, khôi phục tinh thần thì ông ta là một người thật sự tay mơ. Mấy chục năm trôi qua, Trọng Huyền lão tổ không thành công chuyện gì, ngược lại còn khiến cho Bắc Hải các phái đuổi giết. Vị Trọng Huyền lão tổ này rốt cuộc ý thức được với năng lực của mình căn bản không làm cho Phi Linh phái phục phái thành công. Trọng Huyền lão tổ tâm tro ý lạnh, nhưng chẳng những không trầm uất sa sút, trái lại càng lúc càng điên cuồng. Lão ở Đông Hải cổ động luyện chế pháp bảo phẩm chất thượng thừa khiến cho rất nhiều tu Đông Hải nghe danh mà tới. Nhưng ông ta lại đưa ra một điều kiện: phàm là muốn ông ta xuất thủ luyện khí cho thì tu sĩ hoặc là môn phái đều phải dựa vào phẩm chất của pháp khí pháp bảo mà đưa lên số lượng đầu người của tu sĩ của các đại phái ở Bắc Hải.
Lục Bình hít hà một hơi lạnh, nói:
- Ngón đòn này đúng là độc ác!
Lương Huyền Phong chân nhân gật đầu một cái tỏ ý đồng tình, nói:
- Trong lúc nhất thời, có rất nhiều tu sĩ đi ra ngoài các phái của Bắc Hải bị mất tích hay vẫn lạc. Đợi đến khi các phái của Bắc Hải hiểu ra sự tình thì đã có hơn 30 vị đoán đan kỳ tu sĩ đã bị độc thủ của Đông Hải tu sĩ, không biết sao thực lực của Đông Hải tu luyện giới vượt xa trên Bắc Hải. Đông Hải tu sĩ tập sát tu sĩ của Bắc Hải các phái đều lấy danh nghĩa cá nhân âm thầm xuất thủ, Bắc Hải các phái không thể có manh mối gì để truy xét. Cuối cùng, các phái chỉ đành phái ra mấy vị lão tổ ngầm tra xét ở Đông Hải, rốt cuộc truy được tung tích của Trọng Huyền lão tổ. Sau một phen tranh đấu, Trọng Huyền lão tổ bị mai phục và giết đi, nhưng chỗ ẩn thân ở Đông Hải vẫn không bị lão tổ các phái phát gia được, vẫn ẩn giấu cho đến bây giờ.
Lục Bình nhíu mày một cái, nói:
- Thủy Tinh cung vì sao lại phát hiện được động phủ bí mật của Trọng Huyền lão tổ ở Đông Hải?
- Là Phúc Hải bang.
- Phúc Hải bang?
Lục Bình lại nhíu mày:
- Bọn họ tại sao ở Bắc Hải lần ra được đầu mối động phủ của Trọng Huyền lão tổ ở Đông Hải?
Lương Huyền Phong gật đầu một cái, sắc mặt có chút ngưng trọng, nói:
- Phúc Hải bang trong những năm này dựa vào Thủy Tinh cung ở Bắc Hải, hết sức thu vét các loại tu luyện tư nguyên Bắc Hải các phái cao tầng. Bởi vì thế lực của Thủy Tinh cung lớn, một mực không muốn ra mặt xung mặt xung đột cùng Thủy Tinh cung, cũng không ra tay quét tuyết trước cửa nhà, để mặc cho Phúc Hải bang hoạt động ở Bắc Hải. Không ngờ lại bị bọn họ lần ra được đầu mối của Trọng Huyền lão tổ bí mật động phủ ở Đông Hải.
Lương Huyền Phong chân nhân thấy Lục Bình còn nghi ngờ, nói tiếp:
- Đầu mối này còn có liên quan tới Phi Linh đảo mà ngươi đã từng đi đến.
Lục Bình ngạc nhiên, hỏi:
- Chẳng lẽ là có người ở trong Phi Linh đảo lấy được đầu mối, sau đó lại bị Phúc Hải bang tra ra được?
- Đại khái có thể hiểu như thế.
Lương Huyền Phong chân nhân gật đầu một cái, đáp. Phúc Hải bang từ trong một ngọc giản lưu truyền ở trên Phi Linh đảo, phát hiện lúc tu vi của Trọng Huyền lão tổ chưa thành đã từng đi du lịch tới Đông Hải. Ở Đông Hải, Trọng Huyền lão tổ đã kiến tạo một chỗ bí mật động phủ. Nơi bí mật động phủ này sau đó khi ông ta lưu vong ở Đông Hải đã thường lui tới và nằm trong phạm vi mà ông ta hay xuất hiện. Vì vậy, chỗ bí mật động phủ này có khả năng chính là chỗ ẩn thân của Trọng Huyền lão tổ.
Sau khi sáng tỏ vấn đề đại khái, Lục Bình cười nịnh bợ, nói:
- Với bản lĩnh của sư thúc người, không ngờ chuyện mà Phúc Hải bang có được tin tức, hay Thủy Tinh cung có ý đồ độc chiếm động phủ đã bị lộ ra, rồi mọi sự hỏng bét đến như vậy.
Lương Huyền Phong chân nhân cười đắc ý, nói:
- Chân Linh phái ta tuy không như Thủy Tinh cung minh mục trường đảm, khuyếch trương thế lực chung quanh, nhưng tự thân cũng có nguồn tin tức của bốn phái.
Lục Bình trầm ngâm chốc lát, nghiêm mặt hỏi:
- Sư thúc lần này đoạt được vật đó là loại thiên địa linh vật nào?
Lục Bình biết chú trọng vào Trọng Huyền động phủ không phải chỉ Liệt Thiên và Thủy Tinh hai phái. Hiện giờ nước đã bị khuấy cho đục, hai phái hiển nhiên sẽ không dám mạo hiểm đắc tội với tu sĩ của toàn bộ Đông Hải mà độc chiếm Trọng Huyền động phủ. Nhưng phần dẫn đầu khẳng định là sẽ bị hai phái này lấy đi. Những chỗ tốt còn lại thì các bên sẽ phải dựa vào khả năng của mình.
Lương Huyền Phong chân nhân tuy là có chuẩn bị mà đến, thậm chí trong một lần còn đem Đông Hải hai đại phái này đùa giỡn ở giữa hai lòng bàn tay, nhưng đó chẳng qua là sự như ý nhất thời mà thôi. Chỉ bằng ba người đang ngồi ở đây thì tuyệt không thể có khả năng cùng cạnh tranh với một lượng đông đảo tu sĩ Bắc Hải, chỉ có thể làm được chuyện là đục nước béo cò mà thôi.
- Năm đó, Trọng Huyền lão tổ luyện khí danh chấn thiên hạ nhờ vào bốn món bảo vật. Một món trong đó chính là luyện khí lô, đặt tên là Trọng Huyền lô, là một pháp bảo cao cấp. Món thứ hai là một địa cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa Tử Uyển hỏa. Một món nữa chính là thiên địa linh thủy dùng để thổi hỏa, nó là thiên cấp đê giai huyền nguyên trọng thủy. Còn có một món dùng để tăng cường thế lửa, thiên cấp đê giai phong chúc tính thiên địa linh vật Thiên Phong diệp.
Lương Huyền Phong chân nhân ngừng lại một chút, thần sắc có chút cuồng nhiệt, nói:
- Sư thúc ta lần này mong muốn có được vật chính là Thiên Phong diệp. Có được lá Thiên Phong diệp này, sư thúc ta sẽ thành tựu thất phẩm đoán đan, đột phá pháp tướng kỳ không thành vấn đề gì nữa. Thậm chí rất có khả năng tiến nhập vào pháp tướng trung kỳ, hậu kỳ cũng không phải là không có cơ hội thử một lần.
Chu Huyền Mộng và Lục Bình nhìn nhau, chờ cho thần sắc của Lương Huyền Phong chân nhân hơi trấn định lại, mới hỏi:
- Sư thúc, sau khi động phủ khai mở ra thì bọn ta làm như thế nào có thể đi trước một bước tìm được lá Thiên Phong diệp này?
Lương Huyền Phong chân nhân cười, nói:
- Yên tâm! Không nắm chắc thì sư thúc ta làm sao lại tranh thủ cái vũng nước đục này. Sư thúc ta luyện chính là một hạng tiểu thần thông, đối với việc tìm kiếm phong chúc tính thiên địa linh vật có một chút công hiệu. Đến lúc đó, nhất định sẽ đi trước một bước, tìm được Thiên Phong diệp. Dĩ nhiên Trọng Huyền lão tổ mặc dù chỉ có pháp tướng trung kỳ tu vi, nhưng một thân luyện khí vô số những kỳ trân dị bảo cất giấu quả thật không ít. Thậm chí một bộ phận truyền thừa của Phi Linh phái cũng có thể bị ông ta mang ra ngoài. Nếu không, năm đó ông ta cũng không định tính toán khôi phục Phi Linh phái. Đến lúc đó, có thể có được chỗ tốt như thế nào thì phải xem cơ duyên của các ngươi rồi.
Lục Bình sợ nhất chính là tất cả các tu sĩ giống như một bầy ong, tràn vào trong động phủ, rồi trùm đầu bịt mắt đi tìm kiếm lung tung. Như vậy, coi như là toàn dựa vào vận khí. Thậm chí sau khi tìm được sẽ còn phải bị những tu sĩ khác vây công. Bây giờ nghe Lương Huyền Phong chân nhân sớm đã có kế hoạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi khi nghe Lương Phong chân nhân nói đến Trọng Huyền lão tổ nơi đó có thể còn có truyền thừa của Phi Linh phái, trong bụng của Lục Bình chợt động, nhưng hơi nghi ngờ, hỏi:
- Sư thúc, nếu Trọng Huyền lão tổ sử dụng bốn món pháp bảo này đều dùng để luyện khí, thì như vậy tứ bảo chẳng phải là đều để chung một chỗ?! Nếu chúng ta tìm được Thiên Phong diệp thì ba món pháp bảo kia...
Chu Huyền Mộng nghe vậy ánh mắt cũng sáng lên. Lương Huyền Phong nhìn Lục Bình cười to, nói:
- Biết tên quỷ ngươi rất là tinh tướng, sẽ có ý tưởng như vậy. Khó trách sư... à... hắn đem ngươi đề cử cho lão sư của ngươi như thế.
Lục Bình không hiểu lời ngập ngừng của Lương Huyền Phong chân nhân, liền hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ bốn món pháp bảo này không để chung một chỗ hay sao?
Lương Huyền Phong chân nhân dừng tiếng cười lại, đáp:
- Hôm nay gọi các ngươi đến đây là cho các ngươi thêm kiến thức: thiên địa linh vật trời xanh thiên dưỡng, trọng yếu nhất chính là ẩn chứa linh tính ở trong đó. Điều kiêng kỵ nhất là khoảng cách giữa chúng quá gần với nhau, trong một khoảng thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu mà kéo dài ra thì giữa hai món tất nhiên sẽ dẫn tới sự tranh đấu lẫn nhau về linh tính, ý đồ thôn phệ đối phương để tăng cường thực lực của tự thân, từ đó triệt tiêu hoặc lưỡng bại câu thương, trở thành đỉnh cấp linh tài, mất đi linh tính. Phẩm cấp của linh vật càng cao thì càng phải để ở cách xa nhau. Trong bốn món bảo vật của Trọng Huyền lão tổ thì có ba loại là thiên địa linh vật có phẩm cấp cực cao, quyết không thể nào đặt chung một chỗ.
Lục Bình cho tới bây giờ không biết là có tình huống như vậy. Cũng may Lam Linh hỏa một mực giữ trong nhẫn trữ vật. Thông linh mộc thì ở trên người của đào thụ yêu. Dưỡng Hồng mộc thiếu chút nữa là bị Lục Bình đặt ở trên đào thụ yêu, cũng may là Lục Bình còn có một tầng dụng đồ đối với Dưỡng Hồng mộc. Ngược lại, vô danh linh thủy cũng ở trong Thiên Chung túc, khoảng cách với đào thụ yêu không quá xa, không biết có bị ảnh hưởng tới linh tính cùng thông linh mộc sinh ra chuyện triệt tiêu linh tính hay không?!
Lục Bình ở một bên, không động đậy thần sắc. Lương Huyền Phong chân nhân cùng Chu Huyền Mộng cũng không biết trên người vị tu sĩ mới vừa đột phá đoán đan kỳ này lại có tới bốn món thiên địa linh vật.
Mấy ngày sau, bên ngoài mấy ngàn dặm ở một chỗ hải vực gần Ngân Kim đảo, một chiếc thuyền nhỏ màu trắng bay trên không mà tới. Lương Huyền Phong chân nhân, Chu Huyền Mộng cùng Lục Bình ba người ở trên thuyền này.
Lương Huyền Phong chân nhân lấy tay phất về phía trước, cái thuyền nhỏ màu trắng nhất thời ẩn nhập vào không trung. Chu Huyền Mộng rất yêu thích nhìn chiếc thuyền của Lương Huyền Phong này, nói:
- Sư thúc, cái Lưu Vân chu này của người thật là nhanh nhẹn. Từ Ngân Kiếm đảo tới đây chỉ cần thời gian một chung trà.
Lương Huyền Phong chân nhân khoe khoang nói:
- Đúng vậy! Chiếc Lưu Vân chu này tuy không phải là bản mệnh pháp bảo của sư thúc ta, nhưng cũng đã ngưng luyện sáu đạo bảo cấm. Trong phi độn pháp bảo ở trong tu luyện giới có thể coi là cực nhanh rồi.
Thần niệm của Lục Bình có thể cảm giác được rõ ràng trong chu vi mấy dặm chung quanh có ẩn chứa hơn trăm đoán đan tu sĩ, còn có nhiều hơn nữa là dung huyết kỳ tu sĩ. Những tu sĩ này tu vi hoặc cao hoặc thấp, thuật ẩn thân hoặc mạnh hoặc yếu, nhưng không ai ngoại lệ, phảng phất không hề cố ý ẩn giấu đi tung tích của mình, chỉ là đem thân hình ẩn đi cho xong chuyện thôi.
Lục Bình ngạc nhiên, nói:
- Những tu sĩ này thật là quái! Dù sao mọi người đều không cố ý ẩn giấu tung tích, gặp nhau mặt đối mặt chẳng phải tốt hơn sao? Nếu cứ như thế chẳng phải là bịt tai trộm chuông?!
Lương Huyền Phong chân nhân đáp:
- Cũng không phải là để ẩn giấu hành tích, chỉ là che giấu thân phận thôi.
Lục Bình chợt hiểu, ở nơi này trong quá trình thăm dò di tích, ai nấy cũng đề phòng bị người đánh lén sau lưng mình. Vì vậy trọng yếu không phải là lúc xuất thủ ngươi có thể phát giác hay không, mà là sau khi đánh lén có thể bị người ta phân biệt nhận biết hay không. Người trước thì sau khi tránh thoát sau này mọi người gặp lại cũng không biết kẻ nào là kẻ nào. Còn người sau đó chính là cái thù sống chết, không chết không thôi.
Vào lúc này, ở chỗ sâu trong biển rộng truyền tới từng tiếng vang ầm ầm, nước biển trên mặt biển nhất thời chấn động. Lương Huyền Phong trầm giọng nói:
- Chú ý Thủy Tinh cung cùng Liệt Thiên kiếm phái đã liên thủ mở ra Trọng Huyền động phủ rồi. Thời gian ngược lại có vẻ sớm hơn như ta tưởng tượng. Xem ra hôm nay đi đến đây trước một canh giờ là đúng rồi. Nếu không sẽ phải ăn canh thừa thịt nguội của người khác rồi.
Lục Bình cùng Chu Huyền Mộng nghe Lương Huyền Phong chân nhân nói như vậy, đều cảm giác vị sư thúc này quá mức xem thường. Lục Bình thông qua việc tiếp xúc hai ngày nay đã phát hiện mặc dù vị sư thúc này tâm tư cẩn mật nhưng lại là một người cực kỳ dễ cư xử, vì vậy nói:
- Sư thúc, lão nhân gia người quá là xem thường rồi. Loại chuyện như vậy mà còn có thể lui tới đuổi kịp thời gian hay sao?
Lương Huyền Phong trợn mắt nhìn Lục Bình một cái, cố ý nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử, ngươi biết cái gì! Ngươi biết sư thúc của ngươi am hiểu nhất là cái gì hay không?
Không đợi Lục Bình hỏi thì Lương Huyền Phong đã ra vẻ khoe khoang:
- Cấm chế. Là các loại cấm chế. Các cấm chế ở trong di tích dĩ nhiên không phải là bố trí mà là hủy trừ đi. Trọng Huyền lão tổ ở trong động phủ bố trí thật nhiều cấm chế. Căn cứ vào sự suy đoán về tốc độ phá cấm chế của Thủy Tinh cung và Liệt Thiên kiếm phái thì động phủ sẽ khai mở sau khi chúng ta đến một canh giờ. Một canh giờ cũng đủ để chúng ta chuẩn bị rồi.
- Như vậy sao bây giờ nó lại mở trước?
Chu Huyền Mộng cũng buồn cười, bắt đầu nổi ý muốn đùa giỡn với Lương Huyền Phong chân nhân.
- Đây chính là điều ta lo lắng nhất. Xem ra Thủy Tinh cung cùng Liệt Thiên kiếm phái đã liên thủ rồi.
Chu Huyền Mộng nghe vậy cũng giống như Lương Huyền Phong chân nhân, sắc mặt đều trầm xuống. Lục Bình như có điều suy nghĩ, nói:
- Sư thúc cũng nói là Thủy Tinh cung một mực thông qua Phúc Hải bang thu thập những tin tức liên quan tới Phi Linh phái. Có lẽ là trong tay của Thủy Tinh cung ngẫu nhiên có một ít ngọc giản ghi lại về cấm chế mà Trọng Huyền lão tổ bố trí ở trong động phủ cũng không chừng.
Lương Huyền Phong chân nhân không trả lời, sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Nếu thật là Thủy Tinh cung cùng Liệt Thiên kiếm phái liên thủ chiếm giữ Trọng Huyền động phủ thì Thủy Tinh cung ở Đông Hải một nhà độc quyền, tự nhiên sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa. Liệt Thiên kiếm phái tự nhiên sẽ không chịu nổi Đông Hải tu sĩ dùng miệng lưỡi tru diệt. Thậm chí ba đại phái khác cũng sẽ vì Thủy Tinh cung cùng Liệt Thiên kiếm phái liên thủ mà có điều kiêng kỵ. Liệt Thiên kiếm phái tự sẽ không làm chuyện có lợi nhỏ mà hỏng chuyện lớn thế này.
Trên mặt biển đột nhiên tạo thành hai đạo xoáy nước cực to. Lương Huyền Phong chân nhân sắc mặt vui mừng, nói:
- Hai phái quả nhiên không liên thủ. Đi mau! Bây giờ chúng ta đã rơi một bước ở phía sau hai đại phái rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT