Hai ngày sau, ở trên Đông Hải vô biên vô tận, đột nhiên xuất hiện một tòa đảo phảng phất như lục địa vậy - Càn Nguyên đảo - là đại đảo lớn nhất ở Đông Hải bắc bộ hải vực. Ở trung ương của Càn Nguyên đảo là Càn Nguyên chi sơn liên miên chập chùng. Một tòa thành lớn hoành vĩ đem toàn bộ Càn Nguyên chi sơn bao trong đó. Đây cũng là Càn Nguyên chi thành, một sơn thành to lớn, là trú địa trọng tâm và chân chính của Bắc Minh.
Trước khi vào thành, Lục Bình cùng Xích Luyện Anh liền tách ra. Hai người đều có chuyện quan trọng muốn làm, tự nhiên sẽ không cùng nhau vào thành. Xích Luyện Anh trước khi rời đi, hướng Lục Bình cười hà hà quỷ dị, sau đó đột nhiên xé lớp mặt nạ da ở trên mặt xuống, đổi thành một khuôn mặt quyến rũ thành thục vũ mị khác.
Dịch dung thuật này vượt qua hẳn mặt nạ trắng cùng mặt nạ đỏ mà Lục Bình lúc trước đã dùng qua. Lục Bình trước giờ không hề có một chút cảm giác nào. Theo như lời của Hồng Ưng, Xích Luyện Anh lúc trước tung hoành hai mươi bảy hòn ngoại đảo trong bảy năm, thậm chí còn nhiều lần cùng Tam gia liên minh đoán đan chân nhân giao thiệp, cuối cùng thành công chiếm cứ năm hòn đảo.
Nói cách khác cô gái này đeo một mặt nạ trên mặt trong bảy năm mà không ai biết.
Thuật dịch dung xảo diệu và người có thể ẩn nhẫn như vật, quả thật làm Lục Bình khâm phục không dứt.
Toàn bộ Càn Nguyên chi thành bị một tòa trận pháp cự đại bảo vệ vào trong. Đại hình linh mạch trên Càn Nguyên đảo là nguồn gốc linh lực cho hộ thành đại trận. Truyền thuyết cái đại hình linh mạch này được cao nhân các đời của Bắc Minh tỉ mỉ bồi dục, đã đạt đến cực hạn của đại hình linh mạch, chỉ kém một bước cuối cùng thì có thể tấn thăng làm cự hình linh mạch.
Càn Nguyên chi thành cấm tu sĩ ở trong thành phi hành, cho dù đoán đan chân nhân cũng không được, trừ phi ngươi là pháp tướng lão tổ. Lục Bình tiện tay nộp mười khối linh thạch làm thuế vào thành, lại từ cửa thành chọn một tu sĩ nhìn qua có vẻ lanh lợi để làm hướng đạo. Hắn tiện tay thưởng cho kẻ này một khối trung phẩm linh thạch, bảo dắt đến các điếm phô bán linh thảo trong Càn Nguyên chi thành.
Lục Bình thiết tưởng, là thành lớn số một số hai ở Đông Hải, tu luyện tu nguyên bên trong tất nhiên hội tụ cực kỳ phong phú. Các loại trân phẩm nhất định cần cái gì là có cái đó. Ngay từ đầu, tình hình thu mua linh thảo đúng là làm Lục Bình hài lòng. Nhưng chỉ qua mấy cửa hàng, Lục Bình phát hiện không ổn, đem luyện huyết kỳ tu sĩ dẫn đường gọi dừng lại, hỏi:
- Ngươi có biết tại sao trong điếm phô này chỉ có năm trăm năm linh thảo, bản thân ta cho tới bây giờ không nhìn thấy một cửa tiệm điếm phô nào trong có bán ngàn năm linh thảo?
Nhìn tên tu sĩ hướng dẫn du lịch trước mắt mờ mịt, Lục Bình biết những chuyện này chỉ sợ không phải một luyện huyết kỳ tu sĩ như hắn có thể biết, vì vậy muốn phất tay đuổi tên tiểu tu sĩ này đi cho xong việc.
Đang lúc này, Lục Bình đột nhiên cảm giác được mình phảng phất bị người khác chú ý đến, lúc nghiêng đầu nhìn, có hai tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ xa xa nhìn về phía Lục Bình, khi thấy Lục Bình quay đầu, phảng phất xác định cái gì đó, bước nhanh về phía hắn.
- Các hạ liên tục trong các điếm phô thu mua linh thảo, chắc là một vị luyện đan sư? Bang chủ nhà ta cho mời, kính xin các hạ theo bọn ta đi một phen!
Trong lời nói chuyện của người tu sĩ này sắc mặt bình thản, phảng phất đang nói một chuyện vô cùng bình thường không gì bình thường hơn, xem ra loại sự tình này hắn đã làm nhiều lần.
Hôm nay đường chủ nghe nói trong phạm vi nhà mình quản lý có một tu sĩ tới khắp nơi thu mua năm trăm năm linh thảo. Hơn nữa, nhiều lần hỏi tới ngàn năm linh thảo, có ý đồ thu mua. Đường chủ nghe xong mừng rỡ, xoay người phân phó hai người đi mời vị luyện đan sư này tới. Riêng hắn thì vội vội vàng vàng chạy tới thông báo bang chủ.
Trong mắt hai người này, Lục Bình bất quá là một tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ thôi, lấy uy thế của Ô Sơn bang mình, muốn mời một dung huyết hậu kỳ tu sĩ đi uống trà, đối phương còn không lập tức khuôn mặt tươi cười chào đón, mừng hớn hở đi theo mình sao?
Lục Bình thật đúng là không đem hai người này để ở trong mắt, từ khi nào luyện đan sư có thể bị mấy lâu la hô tới hô lui chứ?
Lục Bình lạnh lùng liếc hai người một cái, đối với hai người không thèm để ý, chậm rãi gọi tiểu tu hướng dẫn du lịch dẫn hắn đi tới Thính Âm Tiểu Trúc uống trà nghe đàn.
Hai người của Ô Sơn bang trong ngày thường ở một dãy nơi này bị người ta cung kính quen rồi, chỉ cần báo ra danh hiệu Ô Sơn bang, cho dù đoán đan chân nhân thường thường cũng muốn nể chút mặt mũi. Lúc này, bị Lục Bình không thèm nhìn như vậy, hai người đều sắc mặt trở nên đỏ bừng, đi mau hai bước, ngăn trước người Lục Bình nói:
- Trong mắt các hạ thật là xem Ô Sơn bang ta chẳng ra gì cả. Bọn ta phụng mệnh Đường chủ tới mời các hạ, đã là nể mặt mũi các hạ rồi. Các hạ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Tu sĩ qua lại trên đường phố nghe hai người tự bộc lộ danh hiệu Ô Sơn bang, ánh mắt nhìn về phía Lục Bình đều mang theo vẻ đồng tình, không biết một dung huyết hậu kỳ tu sĩ tại sao lại muốn có phát sinh quan hệ xấu với Ô Sơn bang là địa đầu xà thế lực như vậy.
Lục Bình bị hai người ngăn trở đường đi trong bụng tức giận, lạnh lùng “hừ” một tiếng. Hai người trước mặt cảm thấy trong đầu “ong” một cái, đều ngẩn người ra.
Đợi đến khi hai người thanh tỉnh lại, Lục Bình đã xuyên qua chúng, chỉ còn lại giọng nói lượn lờ truyền tới:
- Đường chủ các ngươi chính là bảo các ngươi tới mời một vị luyện đan sư như vậy sao? Ô Sơn bang thật là không xem luyện đan sư bọn ta vào đâu a!
Tu sĩ ở hai bên đường phố lúc trước sau khi nghe ngôn ngữ của Lục Bình, ánh mắt nhất thời thay đổi. Lúc này họ nhìn về phía hai người của Ô Sơn bang, ánh mắt cũng trở nên bắt đầu đồng tình và thương cảm cho hai tên này. Ô Sơn bang này trong ngày thường tuy là thế lực ngầm khá mạnh ở mấy con phố phụ cận trong Kiền Nguyên thành này, nghe nói còn có ba vị đoán đan kỳ cao thủ trợ giúp, nhưng cũng còn chưa đến mức không đem luyện đan sư để vào trong mắt a?
Ô Sơn bang hai người mặc dù không biết Lục Bình mới vừa rồi nói hai câu kia sau khi truyền đi ra ngoài sẽ có phân lượng như thế nào, nhưng trực giác hai người vẫn cảm giác được điều gì đó không ổn. Chẳng lẽ hai người đem chuyện Đường chủ giao phó làm hỏng sao? Nhưng bổn bang không có đạo lý lại đi sợ một dung huyết hậu kỳ tu sĩ như vậy a!
Thính Âm Tiểu Trúc là một chỗ kỳ diệu của đê giai tu sĩ trong Càn Nguyên thành. Tiểu trúc thật ra là một tòa trà lâu, nhưng tu sĩ kinh doanh tòa trà lâu này dưới tay có mấy vị tu sĩ tinh thông âm luật, thường ở trên các tiểu trúc lầu đánh đàn thổi tiêu. Những thứ âm luật này đối với tu sĩ cũng hợp tính tình, giúp củng cố cảnh giới, bình phục tâm cảnh, thậm chí khôi phục thương thế đều có một ít đặc thù công hiệu. Vì vậy, trong Càn Nguyên thành có không ít dung huyết kỳ tu sĩ nguyện ý tới đây uống trà nghe đàn. Chỗ này cũng được Càn Nguyên thành đê giai tu sĩ coi là nơi tốt để đi sau khi tu luyện rảnh rỗi, dùng để buông lỏng thân tâm. Thỉnh thoảng trong thành còn có đoán đan chân nhân yêu thích âm luật đặc biệt tới nơi này uống trà nghe đàn. Điều này cũng làm cho Thính Âm Tiểu Trúc danh tiếng càng thêm vang dội.
Lục Bình tiện tay đuổi tên tiểu tu hướng dẫn du lịch đi, tự mình cất bước vào trong trà lâu, từng trận tiếng đàn không linh nhất thời nhẹ nhàng bay tới, oanh lượn quanh bên tai Lục Bình.
Lục Bình mặc dù không thông âm luật, nhưng pháp lực trong cơ thể cũng theo tiếng đàn tẩy địch, chảy xuôi vận chuyển phảng phất nhanh nhẹn hơn một ít, thần thức cũng phấn chấn lên, phảng phất tinh – khí - thần cả người đều theo tiếng đàn này bị điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Một vị đồng tử tiến lên hỏi:
- Xin hỏi công tử có phải là Lục Bình tiền bối? Có hai vị tỷ tỷ muốn gặp người, xin mời đi theo ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT