Lục Bình theo tiểu đồng đi tới một gian tĩnh thất ở lầu hai, trong tĩnh thất rất rộng rãi. Bên trong phòng trang sức giản lược nhưng không mất đi vẻ điển nhã, có thể thấy tu sĩ kinh doanh Thính Âm Tiểu Trúc này đích xác là một người phong nhã.
Chính giữa tĩnh thất có một cái bình phong, sau tấm bình phong lượn lờ đi ra hai người đẹp, chính là hai người mà Lục Bình đã gặp ở trên Tam gia đảo: Lý Tu Trúc cùng Sở Đình.
Lục Bình giương mắt liếc mắt nhìn cái linh trình tường đồ trên có thêu Bằng, Giao, Loan, Rùa, Hổ, Thiền, Viên bảy linh, cười ha ha nói:
- Từ biệt hai năm, hai vị phong thái càng hơn trước!
Lý Tu Trúc hướng Lục Bình gật đầu có ý chào, Sở Đình cười nói:
- Lục huynh quá khen rồi, trong hai năm qua, Lục huynh tu vi cũng càng thêm hùng hậu. Tiểu muội nếu là không nhìn lầm, Lục huynh bây giờ sợ là muốn chuẩn bị kết đan rồi!
Lục Bình ở trước mặt người thường dùng Thận Lâu Sa Y phối hợp Tàng linh thuật để che dấu tu vi của mình, thường thường khiến cho người ta dò xét không thấy, cảm giác cao thâm khó lường. Cho dù là lúc cùng Hồng Thế Khuê đại chiến, Hồng Thế Khuê đoán đan chân nhân dùng thần niệm dò xét mà cũng không cách nào nhìn thấu tu vi của Lục Bình. Nhưng bây giờ bị Sở Đình một lời liền nói rõ ra tình hình của hắn, cho thấy không phải tay vừa.
Lục Bình nhìn sâu vào mắt Sở Đình một cái, cười nói:
- Sở tiểu thư thật là có ánh mắt sắc bén, chẳng qua là tại hạ không so được hai vị, đối với chuyện thành tựu kim đan còn không nắm chắc, xấu hổ xấu hổ!
Sở Đình là tiếp tục cười nói:
- Lục huynh quả là khiêm tốn, nếu ngay cả Lục huynh đều đối với kết đan không nắm quá chắc, như vậy tu sĩ ở Đông Hải có thể thành tựu kim đan thật là không có mấy người rồi.
Lục Bình cười mà không nói, sau khi cùng nhị nữ ngồi xuống, cầm lên chén thượng cấp linh trà để trên bàn hớp một ngụm, nhắm mắt cẩn thận hồi vị một phen, rồi nói:
- Trà ngon, thượng cấp linh trà, linh tuyền thủy dựng dục trong đại hình linh mạch, thượng cấp linh tài Kim Ô Mộc chế thành bình trà và chén trà... Chủ nhân của Thính Âm Tiểu Trúc này thật là có chịu đầu tư, nếu là ta muốn uống đỉnh cấp linh trà, không biết một bộ trà cụ này có bị đổi thành đỉnh cấp linh tài hay không.
Lục Bình nói xong, vừa đúng lúc để chén trà trong tay xuống, ngước mắt lên nhưng không nhìn về phía Sở Đình, mà là đem ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Lý Tu Trúc ở bên cạnh Sở Đình.
Lý Tu Trúc thấy Lục Bình hỏi, há mồm liền khai:
- Tự nhiên là như vậy!
Giọng nói đốc định, phảng phất đang nói chuyện của nhà mình vậy.
- Vậy à!
Lục Bình nhìn Lý Tu Trúc lập tức mỉm cười.
Sở Đình cúi đầu, đem chén Kim Ô Mộc trước mắt bưng lên, nhàn nhạt uống một hớp, nói:
- Lục huynh tâm tư bén nhạy, cũng không cần thử dò xét hai người chúng ta làm gì, Thính Âm Tiểu Trúc này đúng là sản nghiệp của bọn ta.
Lý Tu Trúc tự nhiên biết mới vừa trúng bẫy rập của Lục Bình, không khỏi trợn mắt nhìn hắn.
Lục Bình lơ đễnh cười cười, Sở Đình này chỉ nói "Chúng ta", mà không nói "Lý gia", tự nhiên nói rõ Lý gia cũng bất quá chính là một ngoại vi thế lực làm bề nổi cho cái thế lực thần bí nào đó mà thôi, vì vậy nói:
- Nếu Sở tiểu thư có chỗ dựa khổng lồ bực này, sao lại dùng tại hạ hỗ trợ cái gì nữa chứ?
Sở Đình trầm ngâm một chút, sau đó phảng phất như đã thực hiện xong quyết định gì đó, nói:
- Lục huynh ở trong Vẫn Lạc Bí Cảnh một phen kinh doanh, chẳng lẽ không muốn làm điều gì đó có ý nghĩa?
Lục Bình mí mắt nhướn nhướn, nói:
- Sở tiểu thư quả là tin tức linh thông, chẳng qua là không biết Sở tiểu thư còn nắm giữ những bí mật nào của tại hạ?
Sở Đình đối với giọng nói bất thiện của Lục Bình không để ý chút nào, tiếp tục nói:
- Đem một cái tu mạch của trung hình linh quáng mạch trên Vô Danh tiểu đảo đào bới sạch gần một phần ba, xem ra là kiệt tác của Lục huynh?
Lục Bình vẫn trầm tĩnh như cũ, Sở Đình lại nói:
- Diệp Bất Khí tuy bị Lục huynh hạ sinh tử phù, nhưng hắn đã từng bị bản các cứu mạng qua, cũng coi là thành viên vòng ngoài của bản các. Vì báo ân, hắn còn mạo hiểm suýt phải chết đem tí chuyện của Lục huynh báo cho tiểu muội. Dĩ nhiên, liên quan tới chuyện Lục huynh tiến vào Vô Danh tiểu đảo linh quáng mạch, chẳng qua là tiểu muội tự mình dựa trên thời gian mà suy đoán ra thôi. Tiểu muội ở chỗ này thẳng thắn nói ra, cũng không phải là cảm thấy Diệp Bất Khí đã thành con tốt thí, mà là thật lòng hy vọng Lục huynh có thể dành cơ hội cho Diệp Bất Khí huynh đệ sáu người một mạng sống. Bởi vì với sự khôn khéo của Lục huynh, nhất định có thể từ một loạt động tác kế tiếp của bản các cảm thấy cái gì đó. Thay vì đến lúc đó bị Lục huynh phát giác, Diệp Bất Khí huynh đệ sáu người bỏ mạng, thậm chí còn khiến Lục huynh cùng bản các lưu lại ngăn cách, chi bằng tiểu muội bây giờ thẳng thắn cho biết, cầu xin Lục huynh giơ tay đánh khẽ.
Trong tay Lục Bình vuốt chén trà, đột nhiên nói:
- Lục hợp chiến trận đúng là tinh diệu chiến trận, không phải là thứ mà tán tu huynh đệ của bọn họ có thể có được.
Sở Đình mỉm cười nói:
- Lục huynh thấy vậy biết vậy, tiểu muội bội phục.
Lục Bình thưởng thức nước trà không nói thêm gì nữa, Sở Đình biết Lục Bình cân nhắc hơn thiệt cũng không nói lời nào, trải qua chốc lát, Lục Bình đột nhiên hỏi:
- Vị Cẩm Lễ chân nhân kia cũng là tác phẩm của các người sao?
Sở Đình có chút không hiểu:
- Cái này không phải bản các gây nên, nhắc tới cũng kỳ quái, vị Cẩm Lễ chân nhân ấy lai lịch rất là thần bí, phảng phất trong lúc bất chợt từ trong bí cảnh chui ra vậy. Trước đó, trong Đông Hải yêu tộc cũng không có nhân vật này, lấy đoán đan tầng hai tu vi mà liên tục đánh bại mấy vị đoán đan kỳ cao thủ, thậm chí từ dưới tay đoán đan trung kỳ chân nhân thoát được tánh mạng. Sau lại bị Vương Hóa cùng Thủy Tinh cung Côn Sơn liên thủ đánh bị thương nặng, cuối cùng không biết ở đâu. Thế lực mấy nhà ở Vẫn Lạc Bí Cảnh trung tầng bị vị yêu tộc chân nhân này khuấy nhiễu, cũng khó trách Lục huynh hoài nghi người này là thủ bút của bản các. Nơi xuất hiện cuối cùng của Cẩm Lễ chân nhân kia, chính là ở Vô Danh đảo có trung hình linh quáng, hơn nữa theo sát sau đó, liền truyền ra tin tức Thủy Tinh cung phát hiện linh quáng mạch. Bản các hoài nghi vị Cẩm Lễ chân nhân này ắt là trốn ở đâu đó dưỡng thương. Nghe nói Đông Hải yêu tộc cũng đã biết được chuyện này, đang điều tra vị yêu tu chân nhân ấy.
Lục Bình thấy Sở Đình không có vẻ như giả bộ, biết được Diệp Bất Khí cũng không đem tất cả mọi chuyện báo cho Sở Đình, vì vậy cười nói:
- Ta tuy không biết lai lịch các ngươi, nhưng trước mắt theo những chuyện ta biết, các ngươi tựa hồ đối với Thủy Tinh cung cũng không có hảo cảm, bộ không sợ ta sau khi ra khỏi cái tiểu trúc này đem các ngươi bán đi sao? Phải biết Thủy Tinh cũng là Đông Hải cự vô phách, thậm chí là hải ngoại đệ nhất đại phái, cùng trung thổ các đại tu hành tông phái thánh địa chia ra đối kháng, được xưng là truyền thừa từ một trong khai thiên thất tổ, từ y bát của Giao đạo nhân.
Sở Đình cùng Lý Tu Trúc nhìn nhau cười, sau đó lại có một tiếng cười duyên từ sau tấm bình phong truyền ra:
- Dĩ nhiên là bởi vì lão nương. Hồng Thế Khuê chết ở trong tay ta và ngươi, ngươi đối với Thủy Tinh cung cũng không thấy có hảo cảm gì, bọn họ tự nhiên yên tâm.
Lục Bình nhìn người từ sau tấm bình phong bước ra ngoài, hơi có chút bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Không biết chừng chính là tại hạ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đơn thuần chỉ là bất ngờ!
Xích Luyện Anh mừng rỡ, cười vui nói:
- Chẳng lẽ là anh hùng cứu mỹ nhân? Ta cũng biết ngươi đối với lão nương có ý tứ, nếu không làm sao lại mạo hiểm đắc tội Thủy Tinh cung, giúp lão nương giết tên đáng thiên đao băm vằm đó. Ngươi nếu đối với lão nương có ý, lão nương cũng miễn cưỡng chịu thiệt, cho ngươi một cơ hội.
Lục Bình đối với Xích Luyện Anh một tiếng là “lão nương” hai tiếng “lão nương” cảm thấy không chịu nổi, rõ ràng là một nữ nhi thành thục quyến rũ như vậy, lại hết lần này tới lần khác làm một bộ già dặn sành đời, chay mặn đều không kỵ.
Sở Đình vội vàng giới thiệu:
- Anh tỷ tỷ là mật hữu của ta với Tu Trúc. Hai người ta cũng không nghĩ tới Lục huynh cùng Anh tỷ lại có lần này giải cứu này, nên mới tạm thời quyết định đối với Lục huynh nói ra một ít thật tình, hy vọng có thể cùng Lục huynh tiến một bước hợp tác.
Lục Bình không để lại dấu vết lần nữa nhìn hướng về phía bình phong, đáp:
- Không ngờ ngay cả Xích Luyện đảo chủ cũng là người của quý các, xem ra linh quáng trên Vô Danh tiểu đảo bị tiết lộ bí mật cũng là từ quý các mà ra rồi?
Xích Luyện Anh rất là tự hào cười nói:
- Vương gia cái tên ngốc tử đời hai đó, ngày thường phi dương bạt hỗ không kể gì đời, nhưng kể từ khi đi thu vật phẩm cung phụng nhìn thấy lão nương, ba hồn bảy phách nhất thời liền giao cho lão nương một nửa rồi. Lão nương ta hơi thi chút thủ đoạn, tiểu tử này liền ngoan ngoãn dâng cho ta một phần đại lễ như vậy. Chẳng qua là lão nương vất vả lắm mới tạo dựng ra một phần gia nghiệp, giờ đã bị Thủy Tinh cung tao đạp hết rồi.
Sở Đình thấy Xích Luyện Anh trong lời nói có chút lạc lõng, biết vị đại tỷ này trong ngày thường rất hiếu thắng, nhất mực hy vọng mình có thể một mình tạo dựng ra một phần sản nghiệp, chứng minh năng lực của mình. Trong hai mươi bảy ngoại đảo, một mình nàng kinh doanh bảy năm, không một lần hướng vị bạn kín trong phòng này yêu cầu sự trợ giúp, thật vất vả lắm mới chiếm cứ năm hòn đảo, thủ hạ tụ tập gần trăm vị dung huyết kỳ tu sĩ, nhưng lại vì trợ giúp mình, phen này đã đem cục diện tạo ra tiện tay rũ bỏ.
Sở Đình trong bụng áy náy, nói:
- Anh tỷ, cùng tiểu muội trở về bản các đi. Anh tỷ bây giờ bí thuật đã thành, khoảng cách thành tựu kim đan chỉ còn dư lại một bước, chính là trở về bản các những người khác cũng không dám đối với Anh tỷ có nửa phần nhìn ngó gì. Người nọ nếu tiếp tục dây dưa, tiểu muội nhất định không buông tha cho hắn!
Xích Luyện Anh hà hà cười nói:
- Yên tâm, Xích Luyện Anh ta có thể kiếm phần sản nghiệp đó một lần, thì có thể kiếm lần thứ hai. Hơn nữa còn có thể lớn hơn so với lần đầu tiên!
Lục Bình tằng hắng một cái, nói:
- Hay là nói sự tình của đan hội trước đi. Tại hạ tuy đối với thế lực sau lưng Sở tiểu thư biết không nhiều lắm, nhưng bên trong mới biết rõ chuyện trong nhà, có thể tính toán Thủy Tinh cung đích, tự nhiên cũng không phải là đám người ô hợp. Xem ra lấy thực lực của quý các, bồi dưỡng mấy vị luyện đan sư giống như Sở tiểu thư như vậy cũng không phải là việc khó, tại sao khăng khăng muốn tại hạ đại diện cho Lý gia đến đó?
Lục Bình cùng Sở Đình vừa thấy mặt chính là dùng lời nói liên tiếp tranh cao thấp, lần này cuối cùng cũng nói đến chủ đề này.
Sở Đình khẽ mỉm cười, nói:
- Thỉnh Lục huynh biết chút, rằng thế lực mà tiểu muội thuộc về có tên gọi là “Khuê các”. Lục huynh chớ cười, bọn ta trong cái thế lực này, đúng là phần nhiều đều là nữ tu. Chuyện Khuê các kính xin Lục huynh chớ có ở trước mặt người khác nhắc tới, để tránh hại người hại mình.
Lục Bình hà hà cười một tiếng, thật là có chút ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu cho biết là mình hiểu.
Sở Đình nói tiếp:
- Bản các tuy cũng có hai vị tu sĩ thuật luyện đan không dưới tiểu muội, nhưng nếu không chịu trách nhiệm nặng nề, thì cũng như tiểu muội đây đã lên cấp đoán đan kỳ rồi, mất đi tư cách tham gia đan hội. Huống chi Lý gia ở Bắc Minh bất quá là một thế lực nhỏ thôi, nếu là liên tiếp xuất hiện luyện đan cao thủ, hơn nữa đều là nhi nữ, khó tránh sẽ chọc cho người ta nổi lên sự nghi ngờ. Vì vậy, chỉ có thể nhờ cậy Lục huynh xuất thủ.
Lục Bình nhíu mày một cái, nói:
- Đan hội này rất trọng yếu?
Sở Đình cân nhắc một chút ngôn ngữ, đáp:
- Đan hội này quan hệ đến ích lợi phân phối của Lý gia ở trong Bắc Minh, vì vậy rất trọng yếu. Hơn nữa lần này trên Vô Danh tiểu đảo phát hiện được trung hình linh quáng. Trương, Vương, Lý Tam gia cộng lấy được một tầng phân ngạch. Tầng phân ngạch này trong Tam gia ai nhiều ai ít, phải xem trong đan hội lần này biểu hiện của luyện đan sư mỗi nhà như thế nào.
Xem ra Lý gia làm một con cờ cho "Khuê các" ở trong Bắc Minh, hiển nhiên rất trọng yếu. "Khuê các" đây là muốn mở rộng quyền phát ngôn của Lý gia ở trong Bắc Minh. Hơn nữa Sở Đình nhất mực sử dụng chữ "Lý gia", hiển nhiên là đang ám chỉ cái gì đó, xem ra ở ngoài Lý gia này, "Khuê các" có khi còn có một phen bố trí khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT