Hai cái ngọc hoàn bị đánh bay, ngay sau đó bị hai đạo kim quang trước lắc một cái, ngọc hoàn đang bay trên không trung đột nhiên dừng lại, trên mặt biển ngay tức thì dâng lên hai cự chưởng, đem ngọc hoàn nắm trong tay, bay về phía Lục Bình.
Xích Luyện Anh mặc dù cũng thấy thèm hai cái ngọc hoàn này, nhưng tự thân pháp lực hao hết, cơ hồ ngay cả đứng cũng trở nên khó khăn. Nàng chỉ có thể đưa mắt nhìn Lục Bình cầm ngọc hoàn trong tay ngắm nghía mà thôi.
Lục Bình nghiêng đầu hướng về phía Xích Luyện Anh cười cười. Xích Luyện Anh biết ý tưởng của mình đã bị Lục Bình đoán trúng. Tuy nhiên, nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì cả, ánh mắt trợn một cái, lườm cho hắn một cái rõ to.
Lục Bình vô thú, cười cười tự giễu. Ngay sau đó hắn ném một cái bình ngọc cho Xích Luyện Anh.
Xích Luyện Anh đưa tay nhận lấy bình ngọc. Nàng mở nắp, một viên đan dược lộ ra. Không thèm đưa mắt nhìn, Xích Luyện Anh cầm lấy viên đan dược nuốt luôn vào trong bụng.
- Ngươi cũng yên tâm sao, không sợ đây là độc dược hay sao?
- Cứu ta mà lại giết ta ư? Chẳng lẽ đầu óc của lão nương và ngươi đều bị hư sao chứ!
Ngay sau đó, Lục Bình mặt cười gian, nói:
- Đây là xuân dược!
Xích Luyện Anh vẫn cười vui sướng, nói:
- Vậy cũng không còn biện pháp nào. Lão nương không thể làm gì khác hơn là theo ngươi thôi, hai chúng ta làm thành một đôi vợ chồng tạm bợ. Dù sao cũng không uổng cảnh đẹp Đông Hải này.
Lục Bình cười khan hai tiếng, đối phó không được tràng diện đến bực này. Bây giờ hắn không phải là đối thủ của cô gái này. Lục Bình đành phải đem tâm tư để vào hai cái ngọc hoàn ở trong tay.
Xích Luyện Anh thấy Lục Bình lúng túng, cười đắc thắng giống như một con gà mẹ nhí. Nàng nhìn Lục Bình, trong ánh mắt có tia sáng kỳ dị dâng trào.
Lục Bình ho khan hai tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Nếu ta là ngươi, liền thừa dịp thời gian này dùng đan dược chữa thương cho thật tốt. Nếu không mạnh mẽ ngự sử pháp bảo, tổn thương căn cơ thì đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi.
Xích Luyện Anh liếc Lục Bình một cái thật là quyến rũ, rồi nàng liền nói:
- Cũng không nên thừa dịp trong lúc người ta chữa thương, bỏ lại mà không kể gì đến người ta nữa!
Lục Bình coi như là biết, cô gái này ngươi càng trêu chọc thì nàng sẽ càng mạnh dạn hơn. Lục Bình sụp sụp kéo xuống ánh mắt xuống, làm như hoàn toàn không nghe nàng nói gì. Xích Luyện Anh nhìn Lục Bình cười duyên hai tiếng, ngay sau đó ngồi xếp bằng ở trên mặt biển, bắt đầu áp chế thương thế bên trong cơ thể.
Lục Bình ở bên cạnh Xích Luyện Anh, vừa hộ pháp cho nàng, vừa tính toán phương thức sử dụng hai cái ngọc hoàn.
Lục Bình cầm ngọc hoàn trong tay, liền biết mình coi như đã nhặt được bảo vật.
Hai cái ngọc hoàn này, một băng một hỏa, băng hoàn sử dụng linh tài luyện chế Lục Bình vừa nhìn là nhận ra ngay, bên trong có xen lẫn ngàn năm hàn băng ngọc.
Đây là một loại nhị đẳng biến dị đỉnh cấp linh tài. Trên người Lục Bình cũng có một loại hàn ngọc như thế này luyện chế ra đỉnh cấp pháp khí, do Nhị sư tỷ Lý Huyền Như tặng cho hắn nhân lễ ra mắt. Lục Bình đã nhờ cậy phụ thân của Trần Luyện luyện chế thành một món đỉnh cấp ngọc bội phụ trợ tu luyện tùy thân mang theo ở trên người.
Cái hỏa hoàn còn lại luyện chế bằng linh tài gì Lục Bình không nhận ra, xem ra phẩm chất cũng không dưới băng hoàn có xen lẫn ngàn năm hàn băng ngọc, là đỉnh cấp pháp khí có thể đề thăng lên thành pháp bảo.
Hai cái ngọc hoàn này được Hồng Thế Khuê sử dụng làm bản mệnh pháp khí, hiển nhiên chính là dùng để luyện chế làm thành pháp bảo. May nhờ Hồng Thế Khuê mới lên cấp trong thời gian ngắn ngủi, chưa kịp đem hai cái ngọc hoàn này tăng lên thành pháp bảo. Nếu không kết quả của trận chiến này thật khó mà dự liệu được.
Thần thức Lục Bình thấu vào trong hai cái ngọc hoàn, kèm theo tự thân pháp lực cố gắng đem trung Hồng Thế Khuê ấn ký đuổi sạch sẽ. Sau đó bắt đầu đem ngọc hoàn từ từ luyện hóa. Lúc này Lục Bình mới phát hiện bên trong hai cái ngọc hoàn có một đạo cấm chế phức tạp chưa hoàn thành.
Đã mấy lần thấy loại hình cấm chế như thế này, Lục Bình tự nhiên liền nhận ra đây là hai đạo bảo cấm chưa hoàn thành. Hai loại bảo cấm này mỗi đạo mang một thuộc tính đối ngược nhau, một đạo chính là thích hợp dùng cho hỏa hệ công pháp, còn một đạo khác là thích ứng với loại thủy băng pháp bảo. Nhưng hai đạo bảo cấm này phối hợp lẫn nhau thì lại có thể dung hợp chung vào một chỗ rất quỷ dị, đem uy lực tự nhiên của pháp bảo tăng lên đến cực đại. Ngọc hoàn cũng có nhiều thêm một chút uy lực tuyệt đại và ảo diệu, giống như mới vừa rồi trong quá trình đấu pháp, đã tạo ra đóa hỏa diễm sâm bạch làm cho Lục Bình giật mình không thôi.
Lục Bình cảm giác một cái, chỉ dựa vào hai đạo bảo cấm chưa hoàn thành này, ngọc hoàn là được cùng Kim Lân kiếm chống đỡ được, nếu nhiên hai đạo bảo cấm hoàn thành, ngọc hoàn uy lực tuyệt đối ở trên Kim Lân kiếm. Nếu hai món ngọc hoàn đã thành tựu pháp bảo tương hợp, uy lực sinh ra thậm chí so với một pháp bảo được khắc hai đạo bảo cấm bất đồng còn mạnh hơn.
Hai món pháp khí này mặc dù lợi hại, nhưng cũng thuộc về kỳ môn pháp khí, phải có công pháp tu luyện tương ứng mới có thể hoàn toàn phát huy được uy lực của băng hỏa song hoàn. Dù sao băng, hỏa là hai loại thuộc tính cực kỳ khó có thể dung hợp. Hiển nhiên Hồng Thế Khuê đã tu luyện một loại công pháp kỳ dị như vậy.
Công pháp của Lục Bình mặc dù cũng có thể phát huy được uy lực của băng hoàn, nhưng đối với hỏa hoàn thì thúc thủ vô sách rồi. Băng hỏa song hoàn một khi không thể đồng thời thi triển, uy lực ảo diệu của hai món pháp khí này có thể sẽ giảm bớt một nửa.
Bầu trời đêm ở Đông Hải trăng sáng, sao thưa. Hồng ba dâng lên, trong một mảnh thê lương dựng dục lên sinh cơ khí tức. Sau khi phục dụng Dung tâm đan do Lục Bình luyện chế, thanh loan điểu đã đem tu vi thành công tăng lên tới dung huyết tầng chín, hình thể trở nên to lớn hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú về phía trước.
Trên cái lưng rộng rãi của Thanh Loan điểu, Lục Bình cùng Xích Luyện Anh ngồi đối diện nhau. Sắc mặt của Xích Luyện Anh đã tốt hơn nhiều, hiển nhiên là thương thế trên người đã bị khống chế hoàn toàn, nhưng do ngự khí phi hành vẫn còn bất tiện, nên Lục Bình không thể làm gì khác hơn là kéo Lục Cầm từ trong linh thú đại ra để chở hai người bay tới Càn Nguyên thành.
- Thật là đúng dịp ngươi cũng muốn đi tới Kiền Nguyên thành. Nơi đó có nhiều người xấu, ngươi không sợ bị người ta chú ý, rồi mật báo cho người của Thủy Tinh cung hay sao?
Lục Bình thuận miệng hỏi.
- Kiền Nguyên thành là đại bản doanh của Bắc Minh, tự nhiên là sẽ không cho phép Thủy Tinh cung giương oai ở trong thành. Dù sao lão nương ta đã có mưu tính, đến lúc đó chắc hẳn là sẽ không có người nào nhận ra được lão nương. Ngươi cũng không cần quan tâm lão nương như vậy.
Xích Luyện Anh biểu lộ vẻ không quá phải bận tâm.
- Đúng rồi! Vì sao ngươi nhất định phải đưa Hồng Thế Khuê vào chỗ chết? Dù sao hắn cũng một vị đoán đan chân nhân, lỡ không ổn ngày đó sẽ thành thế lưỡng bại câu thương rồi!
Lục Bình có chút kỳ quái hỏi.
- Hừ! Chiếm tiện nghi của lão nương rồi muốn chạy được sao? Cho dù là Thủy Tinh cung cũng không được. Lão nương nếu có chết cũng phải cắn một cái trên người bọn chúng.
Lục Bình thấy nàng không muốn nói, nên cũng không hỏi thêm gì nữa, nhưng không ngờ Xích Luyện Anh bỗng nhiên kéo sa y trên người của mình xuống, nửa bờ vai ngọc như phấn dồi lộ ra. Nàng né người sang một bên, phần vai sau có một dấu tay màu tím lộ ra trước mặt của Lục Bình.
Thấy Lục Bình nhìn không hiểu, Xích Luyện Anh liền giải thích:
- Đây là truy hồn chưởng của Thủy Tinh cung, tu sĩ trúng chưởng này, chẳng những người bị thương nặng, nói không chừng phải dâng tánh mạng. Cho dù không mất mạng, một chưởng này dính phải, bên trong người cũng tích chứa một tia thần niệm của kẻ phát chưởng. Chỉ cần người phát chưởng không chết, thì có thể theo đạo thần niệm này tìm được người trúng chưởng. Lão nương nếu không đem hắn đánh chết, chờ đợi lão nương chính là sự truy đuổi không ngừng nghỉ của Thủy Tinh cung. Truy hồn truy hồn. Cho dù chết không được cũng tuyệt không thể nào trốn thoát.
Lục Bình vội ho một tiếng, nói:
- Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Ừ à, trên bầu trời gió lớn, coi chừng bị lạnh, đem y phục mặc vào trước đi!
Lý do này?!
Rất là mạnh mẽ!
Xích Luyện Anh nhìn bộ dáng quẫn bách của Lục Bình một chút, đột nhiên cười "Lạc lạc", hoa lá cành rung rinh!
Lục Bình hơi cảm thấy lúng túng, liền nhắm mắt lại không nói nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT