Lục Bình dùng hai khối tảng đá lớn chui lên mặt đất, vừa đúng đụng phải một cỗ thần niệm đang ở phụ cận bồi hồi. Lục Bình một thân mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống theo sống lưng, đứng ở nơi đó giơ hai khối thạch bản lên cao, một chút cử động cũng không dám.

Thần niệm ở phụ cận rà quét chốc lát rồi thu về, cũng không phát hiện Lục Bình đang đứng một bên.

Lục Bình tránh được một kiếp, tảng đá lớn trong tay căn bản một khắc cũng không dám để xuống, dọc theo đường đi tránh qua mấy đợt tuần tra của Thủy Tinh cung đệ tử. Hiển nhiên, những đệ tử này cũng chưa tận lực tra xét, dù sao hôm nay cũng có mấy vị đoán đan chân nhân tại chỗ này, còn ai dám ăn hùng tâm báo tử đảm đi tìm cái chết. Xem ra những chân nhân kia cũng có ý tứ như vậy.

Lục Bình không có thời gian và cũng không có tâm tình cảm khái cho cái may mắn của mình. Hắn mở Thiên Chung túc đem Tử Tinh phong vẫn trệ lưu ở Bách Hoa Chi Địa toàn bộ chiêu hồi trở lại, rồi mang theo Đại Bảo hướng cửa động nhanh chóng đến gần.

Hắn tự nhiên không sẽ trực tiếp ra cửa lớn, mà là ở trên thạch bích gần cửa động bám Đại Bảo lần nữa độn ra ngoài, hướng về sườn núi đá mà tới.

Cũng may Đại Bảo hơn nửa năm nay ở trong mỏ linh thạch không phải tu luyện thì chính là đào linh thạch, tu vi đã đến gần dung huyết tầng năm, pháp lực trong cơ thể hùng hậu lên không ít. Nếu không, Lục Bình còn phải nghĩ biện pháp trước khôi phục pháp lực cho nó.

Vẫn như cũ ở trên tảng đá lớn trên sườn núi của Vô Danh tiểu đảo, một người một chuột quỷ dị từ một khối đá lớn chậm rãi chui lên.

Song lần này không nhiều may mắn như những lần trước, ngoài Thủy Tinh cung bốn tên tu sĩ canh giữ cửa động ra, còn có nhiều hơn năm sáu tu sĩ mặc những phục sức khác. Cửa động hẹp căn bản không thể chứa được nhiều người như vậy, vì vậy các tu sĩ quen biết liền vòng quanh cửa động phân tán ra mà nói chuyện.

Lại càng không đúng dịp chính là, vừa đúng có một nam một nữ phảng phất là nói chuyện yêu đương tình lữ gì đó, lại vừa khéo mặt đối mặt đứng ở trước tảng đá lớn Lục Bình xuất hiện.

Đang khi Lục Bình từ dưới tảng đá lớn dâng lên, vừa đúng đứng ở bên cạnh hai vị đang nổi hứng nồng tình này. Hai người bị quỷ dị thủ đoạn này của Lục Bình làm sợ ngây người, đắm chìm trong yêu đương khiến cho hai người hiển nhiên mất đi phản ứng mà tu sĩ cần phải có.

Khi hai người ý thức được nên làm những gì thì, Kim Lân kiếm đã đi trước một bước một kiếm phong hầu.

Pháp lực ba động rốt cục khiến cho tu sĩ ở gần đó cảnh giác. Mọi người đem thần thức rối rít hướng bên này dò xét, Lục Bình dùng thận lâu sa y che đậy diện mạo, hỗn loạn khí tức quanh thân; dùng hai khối tảng đá lớn ngăn cách thần thức thần niệm dò xét phong tỏa, rồi dùng vô hình kiếm quyết ẩn tàng thân hình. Cuối cùng, hắn giá ngự Tường Vân đầu liều mạng hướng bên ngoài đảo nhỏ bay đi.

Có trời mới biết trên đảo nhỏ rốt cuộc có mấy phương thế lực, bao nhiêu vị đoán đan chân nhân.

- Oắt con phương nào dám ở chỗ này giương oai?

Một tiếng rống vang dội cả không trung truyền tới. Một đạo thần niệm rất bá đạo thậm chí đã tới trước một bước. Nhưng thần niệm đó lại ở trên người của Lục Bình lướt qua, phảng phất quyền đánh tới rồi trượt qua trong không khí, không một chút cảm giác có lực nào.

Lục Bình đem ba con linh xà từ trong linh thú đại thả ra, Tam linh hợp lực, phối hợp Lục Bình điên cuồng thu phát pháp lực. Tường Vân đâu nháy mắt đã vọt xa mấy dặm ra bên ngoài. Khi ở cửa động của Vô Danh tiểu đảo nhảy ra một chân nhân mặt đen, bầu trời không còn bóng dáng của Lục Bình đâu nữa.

Đang lúc này, dưới chân chân nhân mặt đen đột nhiên truyền tới một tiếng nổ trầm muộn, toàn bộ Vô Danh tiểu đảo đều lung lay một cái, trên mặt biển nhất thời dâng lên sóng biển mười mấy trượng cao, hướng đảo nhỏ vỗ đánh tới. Chân nhân mặt đen không nhịn được phất tay một cái, nước biển nổi sóng đó nhất thời biến mất, đất trời trở nên gió êm sóng lặng.

"Trấn mạch tỏa linh đại trận" rốt cục bố trí xong. Cái trung hình linh mạch này bị cấm cố ở bên trong, trở thành vật trong túi của thế lực mấy nhà có mặt ở chỗ đó. Hơn nữa, họ cũng không sợ có người để mắt tới cái mỏ linh thạch đã bị khống chế này.

Mặt đen tu sĩ đang muốn đuổi theo, một giọng nói âm u truyền tới:

- Lê huynh không cần đuổi theo, người này pháp lực mạnh thậm chí còn ở trên Xích Luyện Anh, lúc này sợ là có đuổi cũng không kịp.

Lục Bình ở trong quá trình chạy trốn liên tục chuyển đổi phương hướng mấy lần, lúc này khoảng cách với Vô Danh tiểu đảo đã có gần trăm dặm.

Đáp xuống một chỗ san hô tiều trên mặt biển, Lục Bình thở hổn hển mấy cái. Hắn luôn luôn lấy hùng hậu pháp lực tiếu ngạo cùng cấp tu sĩ, khoảng thời gian này ở đấu pháp trong quá trình không ngờ liên tiếp xuất hiện hiện tượng pháp lực không đủ, thật sự khiến cho hắn cảm thấy phiền muộn vô cùng.

Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên Phục Linh đan nuốt vào bụng, Lục Bình lúc này mới hướng Thính Đào đảo bay trở về.

Sau khi trở lại phòng tu luyện, Lục Bình không làm kinh động bất luận kẻ nào trên đảo. Thần thức của hắn quét ngang, phát hiện Ngô Nham cùng Hồng Ưng vừa có mặt ở trên đảo, liền truyền âm gọi hai người tới trước động phủ.

Thừa lúc hai người đang đi tới, Lục Bình mở Thiên Chung túc ra tra xét thu hoạch nửa năm này của mình, cũng nhìn qua một đám Tử Tinh phong đang xây dựng sào huyệt của mình. Lúc này Lục Bình mới phát hiện đám Tử Tinh phong này đã lớn bằng quả trứng gà, hơn hai trăm con Tử Tinh phong tu vi toàn bộ đạt tới luyện huyết tầng hai. Hơn hai mươi con Tử Tinh phong cầm đầu đều đột phá đến luyện huyết tầng ba, khoảng cách phong vương ra đời chỉ còn dư lại một bước ngắn.

Ở dưới cây đào hạ trong Thiên Chung túc, một đống linh thạch bắn ra linh quang bốn phía được xếp thành những đống chỉnh tề. Trong đó, hạ phẩm linh thạch mười lăm đống, mỗi đống mười vạn khối; trung phẩm linh thạch năm đống, mỗi đống hai ngàn khối, tổng cộng có chừng hai trăm vạn (2 triệu) linh thạch.

Lục Bình sanh mục kết thiệt, có phải là thu vét có chút hơi quá rồi hay không? Nhưng mà hắn và sáu con linh sủng mỗi ngày còn tốn một nửa thời gian dùng vào việc tu luyện mà? Dù sao linh khí trong linh quáng mặc dù so với trung hình linh mạch kém hơn nhiều, nhưng cùng so sánh với tiểu hình linh mạch, thì kém không bao nhiêu.

Dĩ nhiên, Lục Bình còn không cộng thêm trong nhẫn trữ vật của mình có hơn năm mươi khối thượng phẩm linh thạch!

Lúc này, Ngô Nham cùng Hồng Ưng hai người đã đi vào phòng tu luyện.

Ngô Nham thấy Lục Bình vui vẻ nói:

- Thiếu chủ rốt cuộc đã trở về rồi. Khoảng thời gian này Tam gia đảo liên minh mưa gió phiêu diêu, trực tiếp ảnh hưởng đến hai mươi bảy tòa ngoại đảo này. Thiếu chủ không ở đây, ba hòn đảo của chúng ta đúng là thiếu đi chủ tâm cốt.

Hồng Ưng tuy không giống như Ngô Nham vui buồn toàn ở trên mặt, nhưng vẻ mặt nhìn qua cũng thấy rõ ràng là buông lỏng đi không ít. Có thể thấy thời gian Lục Bình không có mặt, mấy người này đều trải qua những tháng ngày khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play