Hồng Ưng nói tới chỗ này thì dừng một chút. Diệp Bất Khí mặt vẫn âm trầm như cũ, chỉ có những tia tinh quang ở trong mắt thỉnh thoảng lóe ra phảng phất như nhớ lại sự tình không thể tưởng tượng nổi gì đó.
Ngô Nham thì cúi đầu, cả người trên dưới và tay chân đều luống cuống, không biết là có nên tiếp tục ở lại chỗ này hay không. Hồng Ưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Bất Khí, đột nhiên thấp giọng hỏi:
- Diệp Bất Khí, Lục hợp chiến trận của sáu huynh đệ của ngươi một khi kết hợp, năm xưa ngay cả Phi Hồng đảo Xích Luyện Anh cũng không làm gì được. Theo tin đồn thì Xích Luyện Anh là khí đồ của một đại môn phái lớn ở Đông Hải, thực lực mạnh có thể nói là đứng đầu của hai mươi bảy đảo ở đây. Còn có tin đồn là nàng ta từng ở dưới tay đoán đan chân nhân chạy thoát được. Nhưng thiếu chủ chỉ đi ra ngoài có hai ngày, ngươi đã cam tâm tình nguyện gia nhập vào dưới quyền của thiếu chủ, rốt cục là bởi vì sao?
Diệp Bất Khí nhìn chằm chằm vào Hồng Ưng không nói gì. Hồng Ưng há mồm nói ra một câu càng khiến cho Ngô Nham cả kinh hơn:
- Chẳng lẽ thiếu chủ là đoán đan chân nhân?
Ngô Nham một mực cúi đầu không biết suy nghĩ gì, nghe vậy chợt ngẩng đầu lên hướng Hồng Ưng liếc nhìn một cái rồi quay hướng về phía Diệp Bất Khí nhìn, đôi mắt nhất mực sụp xuống đột nhiên bạo phát hoang mang.
Diệp Bất Khí nghe vậy nhìn Hồng Ưng ngây người một hồi lâu, phảng phất như nhớ ra được chuyện gì, một lát sau mới phản ứng được, lãnh đạm nói:
- Thiếu chủ không phải là đoán đan chân nhân.
Ngay sau đó y liền rời đi, nhưng mà lúc đi xoay người rời khỏi đó, ánh mắt như xuyên thấu ra một chút mê man, phảng phất như cả bản thân của y cũng không cách xác định được Lục Bình rốt cục là người như thế nào.
Ngô Nham lần nữa cúi đầu, ánh mắt trở nên đê mê, có thể nhận ra là hắn có chút thất vọng. Hồng Ưng cùng Diệp Bất Khí cũng có vẻ như suy nghĩ sai người, bỏ đi không nói một lời. Ngô Nham nhìn hai người trong giây lát không biết nên làm như thế nào, ngẩn ngơ thật lâu rồi đột nhiên vỗ đầu một cái, phảng phất nhớ ra chuyện gì đó mà Lục Bình giao phó cần phải đi làm cho xong, cho nên liền vội vã bỏ đi.
...
Trong phòng tu luyện, hai mắt nhắm tịt của Lục Bình đột nhiên mở ra. Trong đôi mắt thoáng một ánh sáng âm u phảng phất như một mặt nước hồ thu sâu không đáy vậy. Miệng hắn khẽ mỉm cười, rồi nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
Hai ngày sau, Lục Bình lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối gỗ đen sì sì. Cách Bắc Minh đan hội cử hành chỉ còn lại không tới một năm nữa, có lẽ lúc này hắn cần phải làm một chút chuẩn bị. Khối Dưỡng Hồn Mộc này trong tay Lục Bình đã có mấy năm.
Năm đó hắn dùng đoán linh đan từ trong tay của Khương Huyền Lâm chân nhân, bí mật đổi lấy khối huyền cấp trung phẩm thiên địa linh mộc này.
Lục Bình sau đó liền âm thầm tu luyện “Liệt thần bí thuật”, mấy năm qua một mực chịu đựng thần thức bị chia tách dẫn tới đau đớn cùng cực. Nhưng hắn vẫn một mực chuyên cần tu luyện không bỏ bê chút nào. Lục Bình vì giữ vững cường độ thần thức mạnh gấp hai người thường, ưu thế tổng cộng tu luyện ba bộ bí thuật có thể tăng cường thần thức. Dưỡng Thần thuật khiến cho thần thức phạm vi của Lục Bình tăng lên gần một phần ba. Cơ duyên xảo hợp lại lấy được Liên Diệp Huyền Y thảo thành công, luyện chế ra mười hai viên Hoắc Thần đan khiến cho thần thức của Lục Bình tăng thêm ba mươi trượng nữa.
Cuối cùng lại lấy khối Dưỡng Hồn Mộc này làm một vật ký gởi để tu luyện “Liệt thần thuật”, có thể khiến cho thần thức cường độ của Lục Bình tăng ra đến gần chín mươi trượng. Bên trong Dưỡng Hồn Mộc tích chứa thần thức bản nguyên của Lục Bình sau khi dung hợp vào với thần thức bên trong đầu hắn thì Lục Bình phải làm quen với thần thức mới tăng gia này lại. Bây giờ mới chân chính thực hiện đến việc sử dụng giống như cánh tay phải vậy.
Lục Bình đem “Liệt thần thuật” hoàn thành bước cuối cùng thì thời gian đã qua hơn một tháng. Thần thức của hắn đã có thể bao trùm đến phương viên hai dặm. Thần thức cực lớn đột nhiên trải ra khiến cho Lục Bình có cảm giác trở tay không kịp. Tu sĩ ở trên Thính Đào đảo cũng cảm giác như có một cỗ khí tức khổng lồ đột nhiên bao vây bọn họ lại. Cả người của bọn họ lạnh lẽo từ đầu tới chân khiến cho những tu sĩ này đều hết sức run sợ.
Cũng may là Lục Bình phản ứng kịp thời, nhanh chóng đem thần thức hoàn toàn chưởng khống bắt đầu hướng về động phủ mà hắn đang tu luyện thu rút lại. Nhưng Lục Bình lần nữa lại bị sơ sót. Phạm vi bao trùm khổng lồ như vậy cho dù là đoán đan tầng một chân nhân nhiều lắm cũng chỉ bao trùm đến phạm vi hai dặm mà thôi. Thần tuy không mạnh bằng thần niệm, nhưng một vi bao trùm to lớn như vậy khi hội tụ lại thì lược biến rốt cuộc dẫn đến chất biến.
Ở phía trên động phủ của Lục Bình, một đạo quang ảnh màu u lam tung hoành khắp chung quanh, biến đổi các loại hình dáng. Một cỗ uy áp cực lớn đột nhiên từ trên động phủ truyền tới. Tu sĩ dung huyết kỳ ở trên Thính Đào đảo cảm thấy phảng phất như có một đạo thiên hà sụp đổ xuống đỉnh đầu của mỗi người, lập tức sẽ đối mặt với tai ương. Và không ít người lúc đó đang xử lý linh điền đào linh dược thì trực tiếp bị uy áp chấn động tinh thần nằm vật ra trên đất ngất đi.
Uy áp tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhanh đến mức mấy dung huyết sơ kỳ tu sĩ cho là do bản thân tu luyện xảy ra bệnh hoạn gì đó, đua nhau quay trở lại động phủ của mình, bắt đầu ngồi tĩnh tọa luyện khí sợ là sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Cũng may là dung huyết trung kỳ tu sĩ ở trên đảo trở lên đều theo Hồng Ưng hoặc Diệp Bất Khí đi ra ngoài làm việc, chỉ còn có một mình Ngô Nham ở lại trên Thính Đào đảo. Ngô Nham bị uy áp hàn lâm thì liền nhảy dựng lên. Lục Bình làm vị chưởng quỹ phất tay cho nên ở trên đảo này hắn coi như là chủ. Ngô Nham tự biết là xảy ra chuyện gì. Ánh mắt kính sợ nhìn về hướng động phủ của Lục Bình, trong bụng đã biến thành một phiến kinh đào hải lãng:
“Cái này đúng là thần niệm uy áp của đoán đan chân nhân rồi! Chẳng lẽ thiếu chủ thật giống như Hồng Ưng đã đoán như vậy – là một đoán đan kỳ chân nhân. Nhưng Diệp Bất Khí tại sao lại khẳng định rằng là không phải?”
Ánh mắt của Ngô Nham sáng lên: “Chẳng lẽ thiếu chủ đã lên cấp thành công mới vừa thành công thành tựu kim đan?”
Nhưng ngay sau đó hắn đã đem ý nghĩ của mình phủ nhận đi.
Lên cấp đoán đan kỳ chẳng những có xoáy linh khí khổng lồ mà thiên tượng cũng sẽ phát sinh. Nhưng ở trên Thính Đào đảo giờ phút này đây gió yên sóng lặng, chẳng có thiên tượng gì cả. Đang khi Ngô Nham chần chờ là có nên hay không đi tới động phủ của Lục Bình hỏi một phen, thì một giọng nói đã truyền đến bên trong lỗ tai của hắn. Ngô Nham thần sắc cứng đờ, ngay sau đó phảng phất lĩnh hội được nhiệm vụ gì vậy, hướng chỗ động phủ của Lục Bình vái một cái, rồi xoay người vội vã bước đi.
Thần thức cảm ứng được Ngô Nham đã đi làm việc theo yêu cầu của mình, Lục Bình lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã quá khinh thường rồi.
Không ngờ là thần thức của hắn khi co rút lại một cách kịch liệt đã dẫn tới thần niệm uy áp tương tự như đoán đan chân nhân vậy. Cái thần niệm uy áp này rất may là nó phát sinh trên Thính Đào đảo do hắn chưởng khống, nếu là ở trên một khu vực có nhiều tu sĩ khác không biết chừng sẽ gây ra biết bao tai hại gì.
Lục Bình nhớ tới ở trên Tam gia đảo, bên trong Lý gia có nữ đan sư Sở Đình. Người này chính là một kẻ trên người có bí thuật, có thể đem tự thân thần thức của mình trước khi lên cấp đoán đan kỳ đã chuyển hóa trở thành thần niệm. Tuy nhiên loại thần niệm này đối với chân nhân mà nói thật sự là quá yếu ớt.
Bộ bí thuật này đối với dung huyết kỳ luyện đan sư mà nói quả thật là trân quý dị thường. Thần niệm thể nói là thứ mà luyện đan sư có thể dựa vào để luyện chế thành công nửa bước đoán đan kỳ đan dược hay không. Thậm chí đoán đan kỳ đan dược là một chướng ngại trọng yếu, Sở Đình cũng đã có thể luyện chế thành công Thất Bộ Văn đan. Bộ thần thức hóa niệm bí thuật kia rõ ràng là đã có công rất lớn trong chuyện này.
Lục Bình không biết bí thuật thần thức hóa niệm thần thức của hắn mặc dù có thể có uy lực của thần niệm, chủ yếu là bởi vì thần thức của hắn thu rút đến cực hạn, khiến cho nó tạm thời có uy lực của thần niệm. Lục Bình tự cảm thấy thuật luyện đan của mình e rằng là sẽ nghênh tiếp một lần đột phá mới, tạm thời có thần niệm lực có thể khiến cho hắn có thể luyện chế được đoán đan kỳ đan dược hay không.
Cái vấn đề này suy nghĩ một chút khiến cho Lục Bình hưng phấn một chút, bất quá bây giờ hiển nhiên là không phải là thời khắc luyện đan. Lại không nói luyện chế đoán đan kỳ đan dược cần ngàn năm linh thảo, số lượng quá mức khổng lồ. Lục Bình ở trên người có đoán đan kỳ đan phương cũng chỉ có hai tờ.
Một loại là Kim Túy đan, hắn truyền thừa từ Thạnh Đào đan sư. Còn một loại khác là có được từ trên Phi Linh đảo.
Lục Bình đột nhiên nhớ tới trên người mình còn có mấy cái ngọc giản màu tím bị thần niệm phong ấn. Bây giờ thần thức của hắn sau khi áp lại đến cực hạn đã bước đầu có một bộ phận tính chất của thần niệm, không biết có thể giải khai phong ấn ở bên trong đó hay không. Nhưng kết quả lại dẫn đến sự chán nản của Lục Bình. Thần niệm phong ấn ngọc giản là một loại do đoán đan chân nhân vận dụng thần niệm một cách rất phức tạp. Hiện giờ hiển nhiên là Lục Bình không có năng lực để phá giải cái loại này.
Trong màn đêm trăng sáng sao thưa, một đạo độn quang màu xanh bay ngang qua Thính Đào đảo. Ở trên mặt biển nhộn nhạo xẹt qua, đột nhiên phảng phất như một cơn sóng biển tầm thường vậy, thoáng qua một cái rồi biến mất ở trên mặt biển.
Lúc này Vô danh tiểu đảo đã không giống như trước là đảo hoang không người nữa. Ở trên tảng đá lớn ở sườn núi tiến vào Bách chi địa có một đội Thủy Tinh cung tu sĩ mặc trường bào màu bạc đang canh giữ cửa vào của Bách chi địa.
Trên bầu trời xẹt qua một đạo độn quang, mấy tên tu sĩ này thần sắc chấn động, nhìn về phía người mới tới. Người tới là một tên tu sĩ trẻ tuổi mặc áo đen dung huyết tầng tám, thấy tu sĩ canh giữ ở cửa động, ánh mắt liền thoáng qua một chút bực tức nhưng vẫn cung kính cầm một khối ngọc bài ở trong tay đưa lên, nói:
- Tam gia liên minh, Vương gia đệ tử Vương Nhất Mộc phụng mệnh của Vương Hóa chân nhân tới Bách hoa chi địa ngưng luyện “Bách hoa sát khí”. Kính xin chư vị sư huynh của Thủy Tinh cung cho qua.
- Vương gia?
Một tên Thủy Tinh cung tu sĩ cầm đầu cầm ngược cái ngọc bài trong tay, ra vẻ tức cười nói:
- Thật không biết là Côn Sơn chân nhân nghĩ thế nào, cái Bách hoa chi địa này rõ ràng là do Thủy Tinh cung đệ tử Tề Thế Vân sư huynh và Vương Nhất Sơn sư đệ phát hiện. Đáng ra phải là do Thủy Tinh cung ta độc hưởng mới đúng. Nhưng Côn Sơn chân nhân cứ nhường bốn cái vị trí cho đệ tử của Vương gia tới ngưng luyện sát khí, là lãng phí.
Vương Nhất Mộc nghe thế phản bác, đáp:
- Vị sư huynh này nói sai rồi. Cái Bách hoa chi địa này đó là do Vương gia nhà ta phát hiện trước. Là đường huynh của tại hạ là Vương Nhất Sơn và Vương Nhất Linh hai người dẫn Tề sư huynh đến xem xét.
- Càn rỡ! Tề sư huynh mà ngươi có thể gọi được hay sao? Vương Nhất Sơn chẳng qua là lại ở Thủy Tinh cung môn hạ của ta mới cùng bọn ta xưng huynh, gọi đệ. Vương gia ngươi không lại ở Thủy Tinh cung môn hạ. Bất quá là một tiểu gia tộc do Thủy Tinh cung che chở mà thôi.
Một Thủy Tinh cung tu sĩ ra vẻ cao cao tại thượng nói với Vương Nhất Mộc như thế.
Trên bầu trời một đạo độn quang thoáng qua, một tên Thủy Tinh cung tu sĩ đáp xuống, nhìn một chút ở cửa động đám người Thủy Tinh cung tu sĩ đang giằng co với Vương Nhất Mộc, sai người nói với vị Thủy Tinh cung tu sĩ cầm đầu:
- Mã sư huynh, tiểu đệ phụng mệnh Côn Sơn chân nhân tới đây để ngưng luyện hộ thân cương khí.
- Thì ra là Lâm sư đệ! Lâm sư đệ còn trẻ một chút rất được Côn Sơn chân nhân coi trọng, mau vào đi thôi, đến góc đông nam nơi đó sát khí tương đối nồng hậu.
Thủy Tinh cung tu sĩ cầm đầu rất nồng nhiệt nhắc nhở Lâm sư đệ, khiến cho Vương Nhất Mộc đến trước đó giống như bị gạt qua một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT