Chân Linh Cửu Biến

Chương 240: Tuyệt đối không thể


1 năm

trướctiếp

"Kích thần!"

Lục Bình vừa dứt lời, một viên Nguyên Thần châu tản ra ngũ sắc hào quang đã vọt tới trước mắt Cẩm Lễ chân nhân.

"Hóa trụ!"

Cẩm Lễ chân nhân quát lên một tiếng chói tai, hộ thân cương khí màu vàng chợt co rụt lại, quay trở về, sau đó tương hợp cùng một món đỉnh cấp pháp khí, ngay tức khắc hóa thành một loại áo giáp màu đỏ thẫm mặc trên thân người Cẩm Lễ chân nhân. Chiếc áo choàng màu đỏ thẫm của Cẩm Lễ chân nhân bay phần phật vang dội ở sau lưng của y.

Một viên Nguyên Thần châu đánh vào áo giáp. Cẩm Lễ chân nhân lui về phía sau một bước. Ngay sau đó, hai viên Nguyên Thần châu lại đột ngột xuất hiện bên cạnh Cẩm Lễ chân nhân, lần nữa đánh lên trên thân người của y.

Cẩm Lễ chân nhân vẫn không sợ hãi. Y chỉ huy pháp bảo phi kiếm đâm ra chín đạo kiếm khí, phân thành chín vị trí đánh về phía Lục Bình. Chín đạo kiếm khí đâm vào tất cả những chỗ mà chúng tựa hồ như đoán trước rằng Lục Bình có thể suy tính tránh né. Lục Bình ngoại trừ đón đỡ phi kiếm đâm tới, cơ hồ không có những biện pháp khác.

Lục Bình mặt trầm như nước, Thanh Hàm kiếm lần nữa hóa thành một con kiếm giao mệt mỏi phát khởi công kích đánh vào kiếm khí. Trong tiếng kim thiết giao minh, phảng phất Thanh Hàm kiếm phát ra tiếng gầm thét sau cùng. Hai đạo kiếm khí ứng tiếng mà diệt. Thanh Hàm kiếm rú lên một tiếng, thân kiếm lập tức bể thành mấy trăm khối vụn thật nhỏ, rơi xuống mặt biển.

Món pháp khí mà Lục Bình sử dụng thường xuyên nhất chính là Thanh Hàm kiếm.

Lục Bình đưa tay hút một cái, đẩy một cái, những mảnh vụn của Thanh Hàm kiếm bạo tán ra lần nữa đánh tới một đạo kiếm quang. Đạo kiếm quang thứ ba lần nữa bị kích hủy, Thanh Hàm kiếm giờ phút này đã biến thành những mảnh bụi sắt.

Đảo Dược xừ lần nữa bị Lục Bình tế lên, thoáng cái đã đập vỡ bốn đạo kiếm quang, còn dư lại hai đạo kiếm quang bị "Âm thiên" cùng "Vạn độc Vẫn nguyên cương" hợp lực chống đỡ. Hộ thân cương khí lần nữa bị kích phá. "Âm thiên" đã biến thành một đóa mây trắng ảm đạm, phảng phất tùy thời sẽ ở dưới ánh mặt trời chói chang chiếu rọi ấy bốc hơi hết vậy.

Đạo hào quang cuối cùng trên người Lục Bình ứng tiếng mà vỡ ra.

Lục Bình sắc mặt trắng nhợt, cũng may là trên mặt hắn mang mặt nạ đỏ, cho nên nhìn qua cũng không thấy quá rõ ràng.

Một tiếng vỡ giòn lần nữa vang lên. Ngọc phù trong tay Lục Bình hóa thành phấn vụn, qua kẽ tay của hắn rơi lả tả xuống dưới biển. Ba đạo hào quang cuối cùng lần nữa từ trong tay của Lục Bình dâng lên, nhất nhất bao phủ bên ngoài người của hắn.

Lúc này, Cẩm Lễ chân nhân mới vừa chặn được ba viên Nguyên Thần châu đánh vào. Trên chiếc áo giáp màu đỏ bắt đầu xuất hiện những vết rạn, Cẩm Lễ chân nhân sắc mặt trắng bệch đột nhiên trở nên đỏ như máu. Cuối cùng, một ngụm máu tươi đã phun ra ngoài.

Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại được tạo ra!

Nối tiếp theo Nguyên Thần châu trước đây, kế đó toàn bộ sáu viên còn lại lúc này đã đánh tới Cẩm Lễ chân nhân. Linh châu ma quái ở giữa không trung chia ra thành những quỹ tích khó có thể đo lường, khiến cho Cẩm Lễ chân nhân không cách nào đoán được Nguyên Thần châu rốt cuộc là đánh về phương hướng nào.

Đây là trận pháp gì?

Tu sĩ không ngờ lại có thể ngự sử mười hai viên đỉnh cấp pháp khí tạo thành đại trận ma quái, khó dò như thế!

Điều này cần một lượng pháp lực khổng lồ dường nào mới khu động được? Một tu sĩ mới tiến vào đoán đan kỳ cũng không cách nào ngự sử pháp khí mạnh mẽ đến bậc này, và trong một thời gian dài như vậy!

Cẩm Lễ chân nhân lần đầu tiên đối với lòng tin rằng mình sẽ giết chết người trước mắt đã bị dao động.

Điều này sao lại có thể chứ?! Tuyệt đối là không thể!

Cẩm Lễ chân nhân trên mặt lộ vẻ dữ tợn, lóe lên sự ngờ vực, cùng với một tia khí cấp bại phôi!

"Rắc rắc", một thanh âm vang lên được truyền ra từ trong bàn tay của Cẩm Lễ chân nhân. Từng đạo bụi khí bay tới tấp từ trong bàn tay của y, rồi dâng lên xuất hiện ở trên trời một con cự ngạc khổng lồ.

Nguyên thủy cự ngạc!

Cái con quái thú khổng lồ này chỉ tính riêng cái miệng của nó thôi cũng đã chiếm hết một phần ba chiều dài thân hình. Nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống nhưng không phát ra tiếng động nào.

Trong cái miệng rộng đang há to của nó, hàm răng bén nhọn tản ra hàn quang lạnh lẽo. Một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ đánh thẳng vào Lục Bình.

Sáu viên Nguyên Thần châu nhô lên cao đánh tới. Thân hình khổng lồ của cự ngạc thật không tương xứng với sự nhạy bén của nó, nó quay đầu cắn vào hai viên linh châu, nhiều mảnh vụn linh quang bắn ra tán loạn. Trong lòng của Lục Bình đột nhiên truyền ra từng trận đau quặn thắt, nguyên nhân chính là do bản thể của bản mệnh pháp khí Nguyên Thần châu bị thương tổn.

Hai viên Nguyên Thần châu thuận thế đánh trúng con ngươi của cự ngạc. Cự ngạc bị đau, không khỏi há to cái miệng ra. Hai viên Nguyên Thần châu linh quang ảm đạm nhân cơ hội này bay ra ngoài. Mười viên Nguyên Thần châu khác ngũ sắc hào quang đại thịnh. Hai viên linh châu bị tổn thương từ từ cũng lần nữa trở nên sáng chói trở lại.

Lại thêm hai viên linh châu đánh tới, nguyên thủy cự ngạc nghiêng người ngăn lại. Cái đuôi to lớn của nó trực tiếp quất bay hai viên linh châu. Lục Bìnhkhông kìm hãm được lui về phía sau hai bước.

Cẩm Lễ chân nhân âm trầm cười một tiếng, chỉ huy con cự ngạc tiến đánh Lục Bình.

Kể từ khi Cẩm Lễ chân nhân lên cấp đoán đan kỳ, đã bao nhiêu năm nay y không sử dụng những thứ phù bảo này. Tấm phù bảo này vốn là của nghĩa phụ y - Kim Giao đảo chủ - khi y còn ở dung huyết kỳ tu sĩ đưa tặng cho dùng để phòng thân. Mấy trăm năm đã qua, trước khi lên cấp đoán đan kỳ, Cẩm Lễ chân nhân chỉ sử dụng hai lần, đều là ở trong thời khắc liên quan đến sinh tồn tánh mạng mới sử dụng, hiệu quả đạt được vừa ý vô cùng.

Tấm phù bảo này còn cơ hội sử dụng được một lần nữa, Cẩm Lễ chân nhân vốn đã dự định lưu lại làm kỷ niệm cho mình, lại không nghĩ tới bây giờ không thể không đem ra chống đỡ một dung huyết tiểu tu công kích. Thử hỏi như vậy làm sao không khiến cho Cẩm Lễ chân nhân nổi giận cơ chứ?!

Nguyên thủy cự ngạc giương nanh múa vuốt, ngông cuồng vọt tới Lục Bình. Lục Bình tiếp tục ném ra một viên linh châu.

Cẩm Lễ chân nhân rùng mình biến sắc, áp lực của mười hai viên Nguyên Thần châu mới vừa mang đến cho y còn sờ sờ ở trước mắt.

Bất quá so với mười hai viên Nguyên Thần châu tản ra hào quang năm màu bất đồng, viên linh châu này chung quanh thân của nó có màu đỏ ngầu, ở trên bầu trời bay đến nguyên thủy cự ngạc, đột nhiên từ bên trong linh châu phun ra những sợi tơ màu đỏ bay đầy trời. Sắc đỏ của viên linh châu cũng nhanh chóng lan theo những sợi tơ, quanh thân nó lại biến thành dịch trong suốt.

Con cự ngạc màu xám tro bị sợi tơ màu đỏ bao phủ chặt lấy. Mặc dù cự ngạc hết sức giãy giụa, nhưng dù không biết đã tránh thoát và xé đứt bao nhiêu là tơ, nhưng những sợi tơ màu đỏ này vẫn cuồn cuộn không dứt quấn tới cự ngạc, cuối cũng đã thành công trói buộc được con cự ngạc này.

Một cái ngân ngọc ấn chương bay lên không, hóa thành một cái ấn to bằng căn phòng, gào thét đánh về phía cự ngạc. Chỉ một kích thứ nhất nó đã đập vỡ cái miệng đầy răng nhọn của cự ngạc, một kích ngay tiếp theo đập gãy cái đuôi của nó.

Nguyên thủy cự ngạc ra sức giãy giụa, vậy mà Xích Hà châu trên đỉnh đầu của Lục Bình chậm rãi xoay tròn, hào quang tuôn ra phảng phất ra lệnh những sợi tơ màu đỏ càng trói càng chặt, làm cho nguyên thủy cự ngạc càng giãy giụa thì càng bị trói gô, cử động mãnh liệt hơn nữa cũng vô ích mà thôi.

Vành mắt của Cẩm Lễ chân nhân như muốn rách nứt ra. Y quát lên:

- Thằng nhãi con này, ngươi sao dám làm như vậy? Không ngờ ngươi lại có thể bức bách bản chân nhân đến nông nỗi như vậy. Hôm nay ta phải giết ngươi! Hôm nay ta phải cho ngươi biết một chút về cái gọi là thần thông đạo pháp!

Cẩm Lễ chân nhân lệ thanh quát một tiếng:

- Khởi!

Bản mệnh pháp bảo phi kiếm ứng theo tiếng quát của Cẩm Lễ chân nhân, ở trên trời chia ra từng đạo kiếm quang màu vàng. Từng đạo kiếm quang bồng bột phát ra, nhưng dẫn mà không phát, đứng yên chờ đợi. Cẩm Lễ chân nhân mỗi một kiếm bay ra, chính là tạo hơn một ngàn hai trăm đạo kiếm quang, hội tụ chung một chỗ.

Trên bầu trời, kiếm quang hội tụ càng lúc càng dày đặc. Từng đạo kiếm khí hàm chứa hơn ngàn đạo thông linh kiếm quang, ở trên bầu trời liên kết với nhau mặc sức tung hoành, rồi dường như chúng tự lập lại trật tự, sâm sâm kiếm khí thẳng tắp chỉ hướng Lục Bình.

Cuối cùng, Lục Bình thay đổi sắc mặt:

- Đây là thần thông! Chân chính kiếm thuật thần thông, do đột phá được "Luyện kiếm hợp nhất" kiếm ý cảnh giới dẫn tới ngộ ra được tự thân thần thông đạo pháp! Không ngờ hắn lại đạt tới cảnh giới như thế!

Cẩm Lễ chân nhân há mồm phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng không thèm để ý, cáu kỉnh cười nói:

- Đây là truyền thừa thần thông của Cẩm lý nhất tộc. Mặc dù bản chân nhân chưa hoàn toàn đạt tới lĩnh ngộ hoàn tất cảnh giới, suy cho cùng thì ta cũng chỉ mới học lỏm được chút bề ngoài, sơ khuy môn kính, nhưng miễn cưỡng sử dụng như vậy cũng đủ rồi. Một mình ngươi là tên dung huyết kỳ tu sĩ nhãi nhép mà có thể đem bản chân nhân ép đến tình cảnh này, nói ra cũng đủ để kiêu ngạo, bất quá ngươi không còn cơ hội nữa!

"Kiếm thuật thần thông, Chân linh Thiên môn!"

Khắp bầu trời chìm trong tiếng rít của kiếm minh, ba mươi sáu đạo kiếm khí ẩn chứa hơn một ngàn đạo thông linh kiếm quang xuất hiện hoàn tất. Đang lúc kiếm quang, kiếm khí kết hợp lẫn nhau hợp thành một tòa kiếm trận khổng lồ, thì một đạo đại môn tản ra khí tức cổ xưa huyền ảo đột nhiên ở trên trời rộng mở. Một đạo ngân liêm màu trắng thả nhanh xuống, phảng phất như ngân hà từ cửu thiên rơi xuống đất vậy!

Đây mới thật sự là kiếm trận!

Nếu như nói Lục Bình trước đó vận dụng có chừng mấy chục đạo thông linh kiếm quang miễn cưỡng dựa theo trận pháp phương vị bày ra trận thế và tạm coi như là trận pháp đi, thì loại kiếm trận thần thông trước mặt phảng phất mở ra một cái Thiên môn như thế này, đã biến kiếm trận của hắn trước đó giống như một trò cười, một thứ vẽ hổ bất thành ngược lại biến thành con chó!

Cơn sóng màu bạc trút xuống, hồng lưu cuồn cuộn phảng phất mang theo thiên địa đại thế, phô thiên cái địa cuốn tới Lục Bình. Mỗi một giọt nước đều là một đạo thông linh kiếm quang. Mỗi một bọt sóng đều là một tòa thông linh kiếm trận. Lục Bình đứng trước khí thế đất trời như thế này, chỉ có số mạng bị chôn vùi mà thôi.

Cẩm Lễ chân nhân há mồm lại phun ra một ngụm máu tươi. Để có thể thi loại kiếm thuật thần thông mà mình chưa hoàn toàn nắm giữ này, đối với Cẩm Lễ chân nhân thật sự mà nói thì là một gánh nặng khó chịu. Từ ba mươi sáu kiếm trận tạo thành Thiên môn, đã thấy y lảo đảo muốn ngã, lộ ra vẻ lực bất tòng tâm.

Vậy mà y cũng không thèm để ý. Cẩm Lễ chân nhân thật đúng là một gã kiếm tu, cả đời si mê với kiếm, giờ phút này y cũng si mê thi triển kiếm thuật thần thông mà quên cả mình. Y thậm chí quên mất mình thi triển bộ kiếm thuật này với mục đích tiêu diệt một dung huyết tiểu tu chẳng đáng mặt kể tên.

Mười hai viên linh châu to lớn bảo vệ ở bốn phía của Lục Bình, phảng phất biến thành một tòa cô đảo trong cái thế giới đầy rẫy nước và thiên hà này. Thậm chí, Lục Bình hết lần này tới lần khác muốn dùng cái tòa cô đảo này để che đậy lại cái Thiên môn đang rộng mở kia!

"Định hải!"

Mười hai viên Nguyên Thần châu vây quanh Lục Bình thong thả xoay tròn, chầm chậm cuốn tới thiên hà thủy. Chúng lấy Lục Bình làm trung tâm, đột nhiên biến mọi thứ trở nên gió êm sóng lặng. Ngay sau đó, khuynh hướng đó khuếch tán ra phía bốn phía, khiến cho sóng to gió lớn mãnh liệt tích chứa bên trong đó nào là kiếm châu, kiếm lãng, kiếm trận hồng lưu, vào giờ khắc này đột nhiên trở nên ôn thuận như một con cừu nhỏ, ngoan ngoãn bị bản mệnh pháp trận của Lục Bình khuất phục.

"Tịch quyển thiên hạ!"

Cẩm Lễ chân nhân rống to. Kiếm trận Thiên môn khổng lồ rung lên, kiếm lãng càng thêm mãnh liệt chiếu nghiêng xuống. Tiếng nói của Cẩm Lễ chân nhận nghe như có phần hoảng loạn. Y phải duy trì kiếm thuật thần thông khổng lồ, rốt cục đã bắt đầu vượt ra khỏi giới hạn khống chế và chịu đựng.

- Kiếm thuật thần thông đúng là uy lực vô biên! Nhưng ngươi lại miễn cưỡng ngự sử, như thế sức của ngươi có thể đủ để phát huy hết mấy phần uy lực?

Lục Bình cuối cùng cảm giác được cái gì đó, Thiên môn kiếm trận khổng lồ xông ra những kiếm quang hồng còn chưa kịp rời khỏi thiên môn một phần năm đoạn đường, thì lằn ranh của Thiên môn đã rung động. Đây là biểu hiện Cẩm Lễ chân nhân chân nguyên đã khô kiệt, vô lực duy trì Thiên môn kiếm trận.

Cẩm Lễ chân nhân tuyệt đối không cách nào tưởng tượng thần thức của Lục Bình lại phát triển tới phạm vi thậm chí không ở dưới y. Mặc dù Lục Bình thần thức không cách nào giống như thần niệm chính xác nắm bắt trạng thái của Cẩm Lễ chân nhân, nhưng chỉ những thứ như vậy cũng đã quá đủ rồi!

Lúc này, Cẩm Lễ chân nhân ngay cả lời trả đũa cũng không kịp nói ra, gương mặt trắng bệch đột nhiên trở nên đỏ như máu, rồi lại chuyển thành màu tím, đôi mắt trợn tròn long lên sòng sọc của y nhìn Lục Bình chằm chằm, hận không thể ăn tươi nuốt sống được hắn.

"Kích thần!"

Lục Bình đã thấu đáo được sự suy yếu của Cẩm Lễ chân nhân, hắn quyết định lấy cứng chọi với cứng - chính diện công kích tòa Thiên môn kiếm trận này!

"Thiên hà đảo quyển!"

Cẩm Lễ chân nhân thấy Lục Bình không ngờ lại bắt đầu đánh chính diện vào Thiên Môn Kiếm Trận, quả nhiên mặt y liền biến sắc, đem thác kiếm quang chảy xuôi ấy lập tức cuốn lên trở lại, ngăn trở Nguyên Thần châu nghịch tập.

Nhưng mười hai viên Nguyên Thần châu đột nhiên phân ra sáu viên, phân chiếm sáu vị trí, ở trước mặt những luồng kiếm quang cuốn lên đó cứng rắn mở ra một cái lối đi, và đem kiếm lãng từ bốn phía tràn tới kiên cường ngăn trở lại.

Còn thừa lại sáu viên Nguyên Thần châu, chúng lại từ cái lối đi này bay qua, chạm mạnh vào Thiên Môn Kiếm Trận phát ra những tiếng ầm ầm. Sáu tòa kiếm trận lập tức vỡ nát, cả tòa Thiên môn nhất thời cũng mất đi trụ cột chống đỡ một cửa, khiến cho thiên hà kiếm quang đang cuốn lên trên phảng phất mất đi lực lượng chống đỡ, lần nữa từ trên bầu trời rơi xuống.

Cẩm Lễ chân nhân bắt đầu lộ ra vẻ hốt hoảng, cố hết sức duy trì Thiên Môn Kiếm Trận đã tàn phá, ý đồ hoàn toàn trấn áp Nguyên Thần châu của Lục Bình, xoay chuyển tình thế.

Lục Bình thấy Thiên Môn Kiếm Trận như mất đi bản lề cánh cửa, đột nhiên phân ra mười hai cổ kiếm lãng, chia ra truy đuổi theo Nguyên Thần châu, trong bụng hắn liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mười hai viên Nguyên Thần châu lập tức tăng mạnh ngũ sắc hào quang, ở giữa không trung tạo thành một thế giới linh quang. Mười hai cổ kiếm lãng đột nhiên bị vô số lực đạo dính như keo kéo dẫn động bay đi bốn phương tám hướng, nhất thời ở trên trời tương hỗ đánh vào nhau, đan xen bay lẫn loạn thành một đoàn.

"Trấn nhạc!"

Lục Bình mặc dù có Tam Chuyển Hóa Linh Đan chống đỡ, nhưng thi triển bản mệnh nguyên thần đại trận bây giờ hao phí pháp lực quá mức, hắn quyết định phải tốc chiến tốc thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp