Nguyên Thần châu ngũ sắc tỏa bừng hào quang, đồng loạt vây chung quanh Thiên Môn Kiếm Trận.
Vô sắc hào quang phảng phất bị tuyệt đại lực lượng áp chế. Hết tòa kiếm trận này tiếp theo một tòa kiếm trận khác bắt đầu tan rã. Toàn bộ Thiên môn bắt đầu từ bản lề biến mất dần cho tới hết.
Cẩm Lễ chân nhân đã không còn cách nào để tiếp tục duy trì vận hành Thiên Môn Kiếm Trận. Trong miệng, mũi của y tràn ra đầy máu tươi, giống hệt như lệ quỷ. Y điên cuồng hét lên một tiếng:
- Không thể nào! Tại sao ngươi có thể phá giải kiếm thuật thần thông của ta? Không ngờ ngươi lại có thể, không ngờ ngươi lại có thể...!
Trong tiếng nổ ầm ầm vang dội, "Sơn băng" từ trên trời giáng xuống. Cẩm Lễ chân nhân điên cuồng hét lên một tiếng, một đạo quang vụ bảy sắc bay lên, ở trên trời hóa thành một đạo thất thải hồng kiều, cố sức đem "Sơn băng" chắn lại trên không trung.
Cẩm Lễ chân nhân tung người nhảy vào trong kiếm quang chi thủy, khi nổi lên mặt nước thì đã biến thành một con cá lý ngư có đuôi lớn một trượng, khắp người đầy vảy màu vàng. Đuôi cá quật mạnh tạo thành đợt sóng ngăn công kích đến từ sau lưng, còn thân hình thì nhanh chóng hướng Thiên môn đang tan vỡ mà bơi đi.
Lục Bình mặc dù không biết Cẩm Lễ chân nhân muốn làm gì, nhưng đương nhiên là hắn sẽ không để cho Cẩm Lễ chân nhân dễ dàng tới chỗ Thiên Môn Kiếm Trận. Lục Bình lẩm bẩm trong miệng, Đảo Dược xừ lần thứ hai bị hắn tế lên, đánh vào Cẩm Lễ chân nhân.
Tầng lân giáp màu vàng bên ngoài của Lý ngư bỗng dưng vỡ vụn ra, đồng thời còn có hai luồng sương mù màu vàng từ trên thân cá cũng bị tách ra, trên không trung tạo thành một quang đoàn màu vàng. Sau đó chúng biến ảo thành một mặt thuẫn màu vàng, cùng bay lên nghênh đón Đảo dược xừ, ầm ầm chạm vào nhau.
Lân giáp màu vàng chính là áo giáp màu đỏ mà Cẩm Lễ chân nhân trước đây mặc trên người. Và hai luồng sương mù màu vàng kia hiển nhiên là hộ thân cương khí do Cẩm Lễ chân nhân dung hợp mà thành.
Đảo Dược xừ lần nữa vô công quay về, nhưng mặt ngoài màu vàng của lý ngư cũng đầm đìa máu tươi.
Tuy vậy tốc độ nó vẫn không giảm, tiếp tục bay nhanh hướng về phía Thiên môn.
Mắt thấy Thiên môn đang khi trước mắt, Cẩm Lễ chân nhân thoát khốn trong chốc lát, y liền quay đầu lại quát lên:
- Tiểu tử, lần sau gặp nhau, bản chân nhân phải giết ngươi!
Rồi sau đó mau sử dụng Ngư dược Thiên môn, chuẩn bị dùng chân linh độn chạy thoát. Một con lý ngư to lớn màu vàng mang theo cả người máu tươi nhảy lên từ trong màn kiếm quang, hướng vào cổng Thiên môn chỉ còn dư lại một chút bóng dáng.
- Ngươi không cơ hội đó đâu!
Một đạo ánh sáng màu vàng đột nhiên chiếu vào trên người to lớn của lý ngư. Cẩm Lễ chân nhân bay lên trời, ở giữa không trung quỷ dị ngừng lại một chút, chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời lóe lên mười hai đóa ngũ sắc hào quang đột nhiên lần nữa tăng vọt, vô sắc ánh sáng phảng phất như cùng một loại, ở trên trời đan vào nhau, tạo thành một tòa thế giới ngũ sắc.
Thiên Môn Kiếm Trận bị bao phủ ở trong thế giới ngũ sắc, rốt cục cũng không cách nào chống đỡ, đồng thời hai mươi tòa kiếm trận còn sót lại bị tan vỡ sập xuống. Không có Thiên môn đỡ, Kiếm quang chi thủy không cách nào chảy xuôi được nữa. Trên bầu trời chỉ còn lại duy nhất một thanh phi kiếm màu vàng bị Nguyên Thần châu trấn áp. Đó chính là bản mệnh pháp bảo của Cẩm Lễ chân nhân.
Cẩm Lễ chân nhân mắt thấy bản mệnh pháp bảo bị trấn áp, chân nguyên tự thân lại hao hết, vô vọng chạy trốn. Đôi mắt của lý ngư nhìn Lục Bình đầy vẻ oán độc, đột nhiên lý ngư điên cuồng vọt tới hắn.
Trên bầu trời, ngũ sắc hào quang chợt lóe, cự ngư ngay lập tức cảm giác toàn thân trên dưới bị mấy chục cỗ cự lực đồng thời lôi kéo theo các hướng, nhất thời ở trong nước biển ngưng lại. Con ngươi cá oán độc rốt cục bị sự sợ hãi vô tận chiếm cứ. Đầu cá to lớn vỡ ra, một viên hạt châu không mang theo một vết máu, tản ra ngũ sắc hào quang đột nhiên từ trong đầu cá bể tan tành chui ra.
Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng rốt cục thư giãn lại, cảm giác mỏi mệt đến vô tận ngay lập tức chiếm cứ lấy thân thể của hắn.
Mình không ngờ lại đánh chết một vị đoán đan chân nhân!
Mặc dù Cẩm Lễ chân nhân bị người truy sát, thân thể của y bị trọng thương, pháp khí bảo vật do phải liên tục tranh đấu nên đã bị hư không ít, nhưng dù sao y cũng là một vị đoán đan tầng hai chân nhân.
Bây giờ không phải thời khắc thư giãn, tràng diện và cường độ của loại đấu pháp này sợ rằng đã khiến cho tu sĩ ở phụ cận chú ý, sớm muộn gì cũng dẫn tới những đoán đan chân nhân bay đến dò xét.
Phi kiếm bị mười hai viên Nguyên Thần châu trấn áp còn đang giãy giụa kịch liệt, cố gắng phi độn đi, thoát khỏi sự khống chế của Nguyên Thần châu.
Lục Bình nhìn bản thể cự ngư của Cẩm Lễ chân nhân như có điều suy nghĩ. Hắn lấy ra một cái trữ vật đại, dự định đem con lý ngư to lớn này để vào ở trong đó.
Thân thể của lý ngư đột nhiên nổ tung, một quả đan hoàn màu vàng tản ra sáng chói, dẫn động khí cơ ở bốn phía, muốn phi độn đi. Đồng thời phi kiếm màu vàng bị trấn áp cũng lộ ra vẻ xao động hơn.
Kim đan!
- Ta biết là ngươi sẽ có những trò mánh lới lừa bịp này!
Lục Bình cười lạnh một tiếng, một mặt gương đồng trong tay hắn phát ra một đạo kim quang bắn lên "Kim đan". "Kim đan" run giật kịch liệt, nhưng không cách nào phi độn một chút nào nữa. Không biết từ lúc nào, bản mệnh nguyên thần đại trận trên đỉnh đầu của Lục Bình đã đem ngũ sắc hào quang lần nữa bạo tán ra, kim đan hoàn toàn bị trấn áp.
Thần thức của Lục Bình hướng kim đan điên cuồng tấn công vào. Mất đi sự bảo vệ của thân thể, chỉ bằng vào một tiểu đoàn thần niệm Cẩm Lễ chân nhân không cách nào chống chịu thần thức khổng lồ của Lục Bình liên tục tấn công, rốt cục hôi phi yên diệt. "Kim đan" không hề lay động nữa, mặc cho Lục Bình dùng một cái ngọc tủy bình phong ấn, bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Đại vận khí!
Lục Bình không nghĩ là mình lại có thể lấy được một viên đoán đan chân nhân kim đan. Điều này thậm chí nếu đem so với thanh pháp bảo phi kiếm bị nguyên thần đại trận trấn áp, thậm chí còn có phần trọng yếu hơn.
Mất đi cảm ứng đối với một đạo thần niệm cuối cùng của Cẩm Lễ chân nhân, Phi kiếm màu vàng rốt cục ngưng chấn động, nhưng Lục Bình vẫn không buông lỏng cảnh giác, pháp bảo có linh, dưới tình huống chủ nhân vẫn diệt, bình thường sẽ chọn tự mình độn trốn.
Lục Bình nắm trong tay phi kiếm, trực tiếp tiến vào trong nguyên thần đại trận. Hắn dùng tự thân pháp lực trấn áp nó, bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Lúc này không phải là thời điểm luyện hóa.
Lục Bình hữu ý vô ý liếc mắt nhìn về phía sau lưng một cái, Tường Vân đẩu dưới chân đưa hắn bay lên, trong chớp mắt dung nhập vào khoảng không của đêm đen, không còn thấy tung tích đâu nữa.
Bóng tối đêm đen phảng phất một con ác thú có thể thôn phệ hết thảy, lẳng lặng ẩn nấp ở nơi nào đó, yên tĩnh chờ con mồi đến. Mặt biển bình yên trở lại, nước biển nhộn nhạo sớm xóa sạch hết thảy mọi dấu vết của đấu pháp, không nhìn thấy gì nữa, và cũng không cách tưởng tượng được nơi này đã từng trải qua một trận chiến của dung huyết kỳ tu sĩ vượt cấp đánh chết đoán đan chân nhân.
Trên mặt biển đột nhiên có sáu đạo độn quang sáng lên, ở trong tiếng sóng biển ô yết dâng lên trông giống như sáu con huỳnh hỏa trùng múa lượn.
Độn quang rơi xuống mặt biển, lộ ra sáu dung huyết hậu kỳ tu sĩ. Người cầm đầu có dung huyết tầng tám tu vi. Năm người còn lại thì tu vi đều đạt tới dung huyết tầng bảy.
- Đại ca! Quả thực không cách nào tưởng tượng được một dung huyết kỳ tu sĩ tại sao lại có thể đánh bại một vị đoán đan kỳ chân nhân?!
- Không sai! Ta sợ rằng người nọ chẳng qua là che giấu tu vi thôi. Dù sao chúng ta cũng không thể nào đo lường được hết những thủ đoạn của đoán đan chân nhân.
- Sẽ không sai đâu, có thể ẩn giấu tu vi, nhưng pháp lực khí tức không ẩn giấu được. Người nọ sử dụng căn bản không phải là chân nguyên mà là pháp lực. Hơn nữa, người này cũng không cho thấy có thần niệm uy áp.
- Ta thấy lợi hại nhất còn là mười hai đóa ngũ sắc quang hoa kia, rõ ràng chẳng qua là đỉnh cấp pháp khí, không ngờ có thể đối kháng pháp bảo. Cuối cùng trên bầu trời xuất hiện cánh cửa kia nhất định phải là thần thông đạo pháp trong truyền thuyết, không ngờ lại bị mười hai đóa ngũ sắc quang hoa cứng rắn đánh cho tan tành.
- Đại ca! Ngươi thấy thế nào?
Cuối cùng, một tu sĩ suốt từ nãy giờ một mực không lên tiếng, hướng về phía tu sĩ cầm đầu hỏi.
Tu sĩ cầm đầu nhíu chặt mày lại, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn bốn phía, dường như là không nghe thấy câu hỏi của tu sĩ ở sau lưng mình.
Tu sĩ ở phía sau cuối cùng phát giác thấy tu sĩ cầm đầu không ổn. Một tu sĩ lần nữa thận trọng hỏi:
- Đại ca...
- Không đúng!
Tu sĩ cầm đầu hoảng lên, cắt đứt câu hỏi của vị huynh đệ này, đem hai cây Phân Thủy thứ tế trên không trung, nói:
- Chạy mau!
Năm tên tu sĩ sau lưng nghe vậy rối rít cảnh giác. Mỗi người đều đem pháp khí tế lên không trung. Bọn họ lại thấy bốn phía chung quanh chợt sáng lên mười hai đóa ngũ sắc quang hoa, một thanh âm sâu kín từ đỉnh đầu truyền tới:
- Coi như cũng có chút cảnh giác, nhưng có điều là đã chậm rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT