Con cá chép vàng nhảy vọt vào trong nước biển không thấy bóng dáng đâu nữa. Lục Bình sắc mặt ngưng trọng, Thanh Hàm kiếm lần nữa hóa thành độc giác kiếm giao, không tiếng động vụt một cái, Lục Bình hướng đầu của Thanh Hàm kiếm xuống dưới, đâm vào trong nước biển. Trong phút chốc, nước biển giữa hai người nổi lên từng con sóng lớn ngập trời.
Trong chốc lát nước biển liền phân ra được thắng bại. Thanh Hàm kiếm chui ra khỏi mặt biển, linh quang đại thất, một con cẩm lý mình đầy vết thương chập choạng cũng nhảy ra khỏi mặt biển theo, hướng Lục Bình vỗ đánh tới. Lại thấy đỉnh đầu Lục Bình đột nhiên có nhiều thêm một cây ngọc xử lớn vụt lên mấy trượng. Trong tiếng nổ ùng oàng liên tục, con cẩm lý phảng phất bị đập cho hôn mê bất tỉnh, choáng váng đầu óc, hoa mắt co người rơi vào trong nước biển, rồi cũng không duy trì được thân thể của lý ngư nữa, băng giải tan ra hết.
Dù sao thì trên lưng của lý ngư cũng còn pháp bảo phi kiếm chủ trì. Phi kiếm bay lên trở về trong tay Cẩm Lễ chân nhân. Đảo Dược xừ của Lục Bình cũng bị lý ngư đánh vọt lên giữa không trung, không chiếm được chút tiện nghi nào.
Cẩm Lễ chân nhân thầm "hừ" một tiếng, nói:
- Ta cũng muốn xem ngươi còn có bao nhiêu pháp lực để có thể ngự sử pháp bảo?
Lục Bình cũng không tỏ ra yếu thế, liền trả đũa lại:
- Chân nhân trong cơ thể còn lại bao nhiêu chân nguyên?
Cẩm Lễ chân nhân lạnh lùng nói:
- Giết ngươi như vậy cũng là đủ rồi!
Vừa dứt lời, từ trong tay của Cẩm Lễ đã bay ra mấy chục lá cờ, bốn phương tám hướng rơi xuống chung quanh Cẩm Lễ chân nhân và Lục Bình.
Lục Bình trong lòng khẽ động, nào dám để cho những lá cờ này rơi xuống. Lục Bình mới vừa tế khởi Thanh Hàm kiếm, thì phi kiếm của Cẩm Lễ chân nhân liền quấn lên. Thanh Hàm kiếm không phải là đối thủ của phi kiếm, không thể làm gì khác hơn là ẩn núp bốn phía, không dám trực diện ngăn cản phong mang.
Mắt thấy lá cờ sẽ phải rơi xuống, nhưng chẳng biết từ lúc nào, trên đầu của Lục Bình một cái thủy tinh bát đã bay lơ lửng. Thủy Tinh bát ở đỉnh đầu hắn chuyển một cái, nước biển bốn phía phảng phất như lập tức bị ảnh hưởng, trên mặt biển bỗng nhiên vươn ra mười mấy cơn sóng biển, rồi tự tạo thành bàn tay, bắt lấy những lá cờ đang rơi xuống này.
Cẩm Lễ chân nhân hừ lạnh một tiếng, cười khẩy nói:
- Ngươi dám khống thủy trước mặt bản chân nhân! Hôm nay phải khiến cho ngươi biết trong đại dương, ai mới là tổ tông của nghề khống thủy.
Cẩm Lễ chân nhân lấy chân giẫm trên mặt nước một cái, những cái tay nước chụp vào lá cờ nhất thời lần nữa hóa thành nước biển giải tán đi. Lục Bình mặt liền biến sắc, nhưng mấy chục lá cờ đã rơi xuống mặt biển, ngay tức khắc, đất trời đã trở nên tối mờ.
Một lượng hơi nước khổng lồ từ bốn phương tám hướng tụ về phía hai người. Cuồng phong dâng lên từ trên mặt biển, nước biển rung chuyển kịch liệt.
Trong chốc lát, sấm chớp vang rền, một trận cuồng phong bão táp nhanh chóng ập đến. Lục Bình ngay lập tức phát hiện trong trận pháp này, mình đã không có cách nào phân biệt rõ phương hướng. Bóng dáng của Cẩm Lễ chân nhân trước mắt hắn đã biến mất, thần thức cũng bị làm cho suy yếu cực độ. Lục Bình cố hết sức cũng chỉ có thể chú ý tới khoảng cách ba đến năm chục trượng chung quanh mình.
Có tiếng huýt gió truyền đến, thần thức của Lục Bình chỉ kịp phân biệt một cách đại khái phương hướng của mối nguy hiểm sắp tới, nhưng hắn không cách nào biết rõ vị trí cụ thể của âm thanh nguy hiểm này. Lục Bình đành phải dùng "Âm thiên" ngăn ở phía sau.
Trong bóng tối chợt nổi lên một đóa ánh sáng. Cho dù có "Âm thiên" ngăn trở, nhưng dưới sự công kích của pháp bảo phi kiếm, những vòng ánh sáng bảo vệ do phù bảo tạo ra trên người của Lục Bình vẫn bị đánh nát một đạo.
Tiếng huýt gió lại tiếp tục truyền tới. Nhưng lần này Lục Bình rốt cục bắt được chính xác phương vị của phi kiếm, hắn dùng Thanh Hàm kiếm vẫy ra thành một bức tường kiếm ở trước người của mình, nhưng lại bị phi kiếm của đối phương dễ dàng đánh xuyên.
- Đinh!
Một tiếng va chạm thật trong trẻo vang lên. Dưới sự nỗ lực cộng hưởng của Thanh Hàm kiếm cùng "Âm thiên", đạo hào quang thứ hai trên người Lục Bình cuối cùng đã ngăn chặn được cú đâm của phi kiếm. Nhưng hào quang đầy linh quang lóe lên này đã trở nên ảm đạm không còn chút ánh sáng.
- Di! Thần thức của ngươi còn có thể phán đoán ra vị trí phi kiếm của ta ư? Tại sao lại như vậy chứ?!
Lục Bình nhìn về hướng của âm thanh truyền tới, lấy tay chỉ một cái theo hướng đó. Trong bóng tối, một vật đen thùi lùi đột nhiên phóng đại, hướng nơi phát ra âm thanh rơi xuống.
Giữa những tiếng nổ ầm ầm và những bọt sóng khổng lồ, tiếng nói hài hước của Cẩm Lễ chân nhân lại tiếp tục truyền tới:
- Vô dụng! Trong tòa đại trận này, ngươi sẽ không cách nào xác định được vị trí chính xác của bản chân nhân. Hừ! Nếu không phải vì bản chân nhân bị tổn thương nguyên khí nặng nề, cân nhắc đến sự hư tổn của bảo vật ở trong đấu pháp, thì làm gì có chuyện ta phải dùng tới bộ trận pháp này.
Đang khi Cẩm Lễ chân nhân dương dương tự đắc, bức hiếp Lục Bình chật vật không chịu nổi, thì trong bóng tối bỗng dưng sáng lên mười hai đạo ngũ sắc hào quang. Ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn, rực rỡ hơn. Dần dần, mười hai đạo hào quang hô ứng lẫn nhau, đan chéo vào nhau làm thành một bộ cảnh tượng kỳ lạ trong bầu trời đêm.
- Đây là cái gì?
Cẩm Lễ chân nhân dùng phi kiếm đánh tới, không khỏi bị mười hai cỗ lực lượng mạnh mẽ đan vào chung một chỗ đem pháp kiếm dẫn lệch ra khỏi mục tiêu.
- Định hải!
Trong bóng tối, giọng của Lục Bình vang lên trầm thấp, mang theo một loại khí khái trấn định tự như, khiến cho Cẩm Lễ chân nhân lập tức thu hồi sự ngông cuồng của mình.
Theo tiếng nói vừa dứt của Lục Bình, mười hai cỗ ngũ sắc hào quang không khỏi ngưng đọng lại. Mặt biển đang nổi cơn sóng to lớn ngay lập tức yên lặng. Cẩm Lễ chân nhân cảm giác bản thân sờ được một cỗ ngăn trở lực lượng đột nhiên xâm nhập vào trong trận pháp do mình bày ra, khiến cho trận pháp đột nhiên không cách nào ngự sử thuận lợi được.
Lòng Cẩm Lễ quả thật cả kinh vô cùng, biết đây là Lục Bình muốn phá trận. Y nhất thời gia tăng tự thân chân nguyên cùng thần niệm, thâu nhập vào trận pháp, cố gắng duy trì trận pháp vận hành. Nhưng mặc dù y đã cố hết sức, cỗ lực lượng mạnh mẽ này quả thật là bất trị, trực tiếp đem trận pháp vận hành sanh sanh định trụ, ngay sau đó là một tiếng vang như vải bị xé rách toạt truyền tới.
Cẩm Lễ thật sự là rất kinh sợ. Y biết đây là do một cái trận kỳ do mình dùng để bố trí trận pháp đã bị cỗ lực lượng rất mạnh này xé nát.
Nhưng đạo trận kỳ bị đánh nát đó chỉ là bước bắt đầu, trận kỳ kế tiếp bể tan tành, âm thanh của tiếng vỡ nát của trận kỳ liên tiếp vang lên. Cuồng phong đã sớm đình chỉ, sấm chớp cũng yển kỳ tức cổ, mây đen che lại bầu trời phảng phất bị kinh sợ lập tức chạy vô ảnh vô tung, cảnh sắc chạng vạng tối lần nữa chiếm cứ phương thiên địa này. Trên mặt biển, mấy chục lá cờ trận gãy đứt tan tành đang trôi dập dờn nhấp nhô trên mặt nước.
Lúc này, Cẩm Lễ chân nhân lại bị mười hai viên minh châu to lớn linh quang lóe sáng vây vào giữa, mặt kinh nghi bất định, hỏi:
- Đây là mười hai viên linh châu trong Thất tinh điện kia! Tại sao những viên linh châu này đều ở trong tay ngươi? Không ngờ động phủ của bản chân nhân lại bị hủy dưới tay của ngươi.
Lục Bình cầm một viên tam chuyển Hóa linh đan nhét vào trong miệng, gương mặt lạnh lùng. Hắn chỉ một ngón tay về phía mười hai viên linh châu, đem Cẩm Lễ chân nhân vây ở giữa nguyên thần châu. Lục Bình nhẹ giọng, thầm quát lên:
- Kích thần!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT