Trên bầu trời quang đãng, ngàn dặm không một bóng mây, mặt trời đỏ ửng treo trên không trung, tỏa ra vô tận quang mang và nhiệt độ. Mà ngay cả không khí tựa hồ cũng mang theo một cảm giác nóng nực.

Trên không bình nguyên, mấy chục đạo quang mang đứng lơ lửng giữa không trung. Bọn họ giống như bị đính lên giữa bầu trời, mặc cho cương phong mãnh liệt có gào thét thế nào, cũng không thể khiến bọn họ dao động mảy may.

Ở quanh thân thể bọn họ đều dập dờn tầng tầng hào quang, bao phủ toàn bộ thân thể bọn họ lại.

Những vầng hào quang này đều là thần binh chi quang, chính là lực lượng cường đại do tu luyện giả phóng thích ra.

Đột nhiên, một vầng quang mang khổng lồ chợt lóe lên giữa bình nguyên. Vầng quang hoa này chói mắt, rực rỡ, đem quang mang trên người mấy tu luyện giả giữa không trung ra so sánh, thì quả thực chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng.

Sau khi vầng quang mang này ầm ầm tiêu tán, trên bình nguyên đã xuất hiện hơn vạn người.

Bọn họ ai nấy vẻ mặt đều hoảng hốt, tựa hồ đang lâm vào một ảo cảnh nào đó, mà không thể tự thoát ra được.

"Ài, tố chất những tu luyện giả tiến vào lần này kém hơn trước nhiều quá.." Trên bầu trời, một người khẽ thở dài, nói: "Vương huynh, nghe nói Trịnh Hạo Thiên của quý tông, khi mới đặt chân vào Đại Linh giới, lại có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh, chẳng biết có thật hay không?"

Người được gọi là Vương huynh kia vẻ mặt ngạo nghễ, nói: "Không sai. Trịnh sư đệ kỳ tài ngút trời. Tuy là lần đầu tiên tiến vào Truyền Tống trận, nhưng không hề bị ảo giác trong trận đồ mê hoặc. Mới ở linh lực nhất giai đã có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh, không động tâm vì ngọai vật rồi."

Trong ánh mắt của mọi người nhìn về phía kẻ này không khỏi mang theo vài phần hâm mộ.

Bất quá bọn họ cũng biết, nhân vật kiệt xuất như vậy tuyệt đối là vạn năm khó gặp, xác xuất gặp được tuyệt đối là gần như bằng không.

"Tất cả nghe cho rõ...." Một tiếng quát lớn từ miệng người nào đó chợt bạo phát ra: "Các ngươi đã tới Đại Linh giới. Bây giờ các ngươi đều tiến về phía trước, cho ta, sau khi tiến vào trong cốc, tất sẽ có người tiếp đón...."

Lúc này, thần hồn của mọi người phía dưới mới quay trở lại thân thể. Bọn họ quay sang nhìn nhau, dưới sự hướng dẫn của quán chủ các võ quán, bắt đầu tiến vào trong sơn cốc.

Xa xa, Trịnh Hạo Thiên , Cừu Hinh Dư, Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa bốn người đang lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, trong lòng bọn hắn có chút cảm khái.

Chỉ chớp mắt một cái, bọn họ đã tiến vào Đại Linh giới được gần bốn năm rồi.

Trong bốn năm qua, bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện. Từ một đám tu luyện giả nhất giai trẻ người non dạ, không hề có tiếng tăm gì, trở thành những tu luyện giả cao giai, danh tiếng lẫy lừng khắp Phiêu Miễu đại lục.

Bốn năm thời gian đã có thể làm tới bậc này, trong mắt đại đa số mọi người đã là chuyện khó có thể tưởng tượng rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này, đứng ở đằng xa nhìn đoàn người từ tu luyện giả đang kéo tới, suy nghĩ của bọn hắn không hẹn mà cùng trở về quá khứ. Cái cảnh tượng quen thuộc này giống như mới chỉ phát sinh hôm qua, khiến cho bọn họ có một cảm giác kỳ dị, giống như thời gian đang quay ngược lại vậy.

Trên bình nguyên, lại một đạo quang mang khổng lồ lóe lên.

Sau mỗi lần quang mang vụt tắt, đều sẽ xuất hiện một nhóm người, số lượng bất đồng. Bọn họ nhiều thì có hai vạn, mà ít thì cũng có tới sáu bảy ngàn.

Một khi quang mang trên Truyền Tống trận biến mất, trên bầu trời sẽ có người chỉ điểm, lệnh cho bọn họ đi theo các phương hướng khác nhau.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên đã tự mình trải qua tất cả chuyện này, đương nhiên hiểu được, vận mệnh của những người này tùy theo tư chất trời sinh mà sẽ phát sinh biến đổi khổng lồ.

Đương nhiên, những người có tư chất tốt, tám chín phần mười sẽ bị bát đại siêu cấp môn phái lũng đoạn. Còn những môn phái cỡ trung và cỡ nhỏ chỉ được phân cho chút cơm thừa canh cặn thôi. Chỉ là, muốn từ trong những liệp sư bình thường, tìm được một cực phẩm yêu hóa biến thân, thì xác xuất quá nhỏ.

Đám người dần dần rời đi, sau khi nhóm người thứ mười bắt đầu tiến về phương hướng được chỉ định, trên bầu trời chợt có một đạo thân ảnh phá không bay tới.

Nàng giống như đã sớm biết chỗ mấy người Trịnh Hạo Thiên ẩn thân, từ giữa không trung đáp xuống thẳng tắp, đồng thời yêu kiều cười nói: "Trịnh công tử, Cừu cô nương, Dư công tử, Lâm công tử, khiến các ngươi phải chờ lâu rồi."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Vân cô nương quá khách khí rồi, lần này lại phải làm phiền ngươi, thật sự ngại quá.."

Vị này đúng là đồng bài quản sự - Vân Thải Điệp của Vạn Bảo Hiên. Sau khi Trịnh Hạo Thiên quyết định trở về Tiểu Linh giới, hắn lập tức liên hệ với nàng đầu tiên.

Kỳ thật, với thực lực của Vạn Kiếm tông, muốn để bọn họ quay lại Tiểu Linh giới cũng không phải việc khó.

Nhưng muốn mượn cái loại siêu cấp Truyền Tống trận trong tông môn sử dụng, ít nhất cũng phải là thái trượng trưởng lão trong môn, mà Trịnh Hạo Thiên lại không muốn vì mình là trong tông môn lại có một ngoại lệ.

Tốc độ quật khởi của Bạch Thảo phong thật sự quá nhanh, hơn nữa thực lực cũng không tương xứng với địa vị.

Mặc dù có một khách khanh thái trượng trưởng lão tọa trấn, nhưng vấn đề là, Hổ Bá Thiên không thể lúc nào cũng tọa trấn Bạch Thảo phong được. Cho nên trước khi mấy người Trịnh Hạo Thiên tấn chức linh thể, bọn họ vẫn nên giữ kẽ một chút thì tốt hơn.

Đây chính là tai hại của việc căn cơ không sâu. Nếu như Phượng Sồ phong muốn sử dụng siêu cấp Truyền Tống trận, thì tuyệt đối không phải băn khoăn nhiều như thế.

Vân Thải Điệp thập phần sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của Trịnh Hạo Thiên, đồng thời nội trong vòng mười ngày đã an bài xong xuôi tất cả.

Mỗi năm một lần đều có người từ Tiểu Linh giới truyền tống tới Đại Linh giới, mà với quyền hạn của Vân Thải Điệp, có thể cho bọn họ sử dụng thoải mái siêu cấp Truyền Tống trận trong vòng một ngày.

Mỗi một lần khởi động Truyền Tống trận đều phải tiêu hao không ít Linh Khí phù, nhưng Trịnh Hạo Thiên giàu nứt đố đổ vách, chỉ cần luyện chế thêm một ít phù lục là có thể kiếm đủ Linh Khí phù, nhưng hắn vẫn có chút cảm kích phần tâm ý này của Vân Thải Điệp.

Đó cũng là giao tình mà song phương tích lũy được sau mấy năm hợp tác.

Vân Thải Điệp che miệng cười khẽ, ánh mắt thoáng lướt qua khuôn mặt Cừu Hinh Dư trong chốc lát. Ngay tại khoảnh khắc đó, trong ánh mắt của nàng chợt hiện lên một tia hoảng hốt.

Theo tu vi tinh tiến, Cực Âm Nội Mị thuật của Cừu Hinh Dư cũng dần dần đại thành. Không chỉ có thể ảnh hướng tới người khác phái, mà ngay cả người đồng giới, thậm chí là cả đám động vật linh thú cũng có xu thế muốn thân cận nàng.

Trịnh Hạo Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên. Có lẽ những gì người kia nói cũng không phải là bốc phét. Một khi tu luyện môn công pháp này tới cảnh giới đỉnh phong, sẽ có thể mị hoặc thiên hạ vạn vật, không chiến mà có thể hàng phục đối thủ. Đây tựa hồ mới là cảnh giới cao nhất của Cực Âm Nội Mị thuật.

Vân Thải Điệp dù sao cũng không phải là thường nhân. Nàng chỉ thoáng hơi thất thần một chút rồi lập tức tỉnh táo trở lại, cười nói: "Cừu cô nương, mới từ biệt mấy năm mà tu vi tiến mạnh, thật đáng mừng."

Cừu Hinh Dư mỉm cười, nói: "Vân chưởng quầy sinh ý thịnh vượng, tiền tài như nước."

Vân Thải Điệp than nhẹ một tiếng, nói: "Sinh ý trong Vạn Kiếm tông đâu phải dễ kiếm như vậy. Nêu không có Trịnh công tử quan tâm thêm, tiểu muội e rằng cũng khó mà giữ được cái ghế quản sự."

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt hai cái, hắn ẩn ước cảm thấy, nếu để cho các nàng tiếp tục nói chuyện với nhau, e rằng kiểu gì cũng sinh chuyện.

Khẽ ho khan một tiếng, hắn nói: "Vân cô nương, chắc là tới giờ rồi."

Vân Thải Điệp thu lại vẻ mặt tươi cười, nói: "Không sai, lực lượng bên trong Truyền Tống trận vẫn chưa tiêu tán, đủ để truyền tống mấy người chúng ta tới Hàn Lâm tiểu Linh giới."

Trịnh Hạo Thiên quay sang nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt cực kỳ hưng phấn, trong lòng kích động không thôi.

Tuy trước khi tới Đại Linh giới, bọn họ đã chuẩn bị nằm gai nếm mật, khổ tu mười năm rồi mới áo gấm vinh quy trở về. Nhưng khi ngày này thật sự tới trước mắt, trong lòng bọn họ vẫn có một cảm giác hồi hộp mãnh liệt.

Vân Thải Điệp nhẹ nhàng lấy ra bốn tấm ngọc bài, lần lượt giao cho mọi người, nói: "Các vị, đây là truyền tống lệnh bài của bản hiên, tuy chỉ là loại nhỏ nhất, nhưng nếu chỉ hộ vệ một người ra vào Truyền Tống trận thì không thành vấn đề. Chờ đến khi truyền tống, các vị hãy kích phát lực lượng trong ngọc bài, như vậy sẽ không bị ảo cảnh trong siêu cấp Truyền Tống trận ảnh hưởng."

Siêu cấp Truyền Tống trận có thể truyền tống một khoảng cách cực xa, có thể nói là không gì sánh nổi. Trong quá trình này, sẽ phát sinh một ít ảo giác quỷ dị, nếu là hạng người tâm chí không kiên định, thì rất dễ đánh mất chính mình.

Bốn người Trịnh Hạo Thiên tuy đã lĩnh ngộ được lực lượng ý chí trong thiên địa, nhưng cẩn tắc vô áy náy, cứ chuẩn bị trước thì hơn.

Vân Thải Điệp tiếp tục nói: "Nó không chỉ có thể giúp các vị chống lại ảo giác, mà còn là bảo vật ghi lại tọa độ Đại Linh giới. Nếu các vị vô ý đánh mất, thì khi muốn trở về Đại Linh giới sẽ có chút phiền phức đó."

Ánh mắt của nàng như cười như không liếc về phía Dư Uy Hoa. Cái tên ngốc ngếch này trước còn không để thứ này vào trong lòng, nhưng vừa nghe thấy Vân Thải Điệp nói như vậy lập tức cẩn thận thu lại, thái độ trước sau tuyệt đối khác biệt một trời một vực.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên bật cười ha hả, rồi theo Vân Thải Điệp đi tới một khu vực giữa bình nguyên.

Đây chính là nơi nhóm người cuối cùng vừa xuất hiện.

Sau khi bọn hắn tới chỗ này, lập tức cảm ứng được một cỗ dao động linh lực mãnh liệt, không thể nào hình dung được.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, phạm vi cỗ lực lượng này bao phủ cũng không lớn, đều bị hạn chế trong một khu vực nhất định.

Đây chính là công năng của trận đồ, có thể kiềm chế linh lực cường đại, khiến chúng không tiêu tán lãng phí, lợi dụng ít lực lượng nhất để tạo ra hiệu quả lớn nhất.

Càng là trận đồ lớn và phức tạp, công năng như vậy lại càng cường đại.

Vân Thải Điệp đi tới trung tâm trận đồ, ngọc bài cầm trong tay khẽ rung lên. Một cỗ bạch sắc quang mang lập tức bắn ra, chiếu xuống trung tâm trận đồ.

Lập tức, toàn bộ trận đồ đó lại sáng lên, đồng thời tỏa ra vô tận quang huy, bao phủ tất cả mọi người lại.

Vầng quang mang này càng lúc càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng liền trở nên chói mắt, rực rỡ giống như ánh nắng mặt trời.

Sau khi quang mang tiêu tán, hết thảy khôi phục lại an tĩnh, mấy người Trịnh Hạo Thiên đã biến mất vô tung vô ảnh rồi.

Đột nhiên từ phương xa có mấy đạo kiếm quang bay vụt tới. Có mấy người đi tới kiểm tra trận đồ một lát. Bọn họ đáp xuống, cũng không phong bế trận đồ, mà bổ sung đầy đủ năng lượng cho nó.

Một người bất mãn nói: "Thật là có quỷ rồi. Không chỉ là mấy tên tu luyện giả lục giai, bát giai sao, hơn nữa còn không phải là người trong hiên chúng ta, vì sao phải mở Truyền Tống trận cho bọn hắn sử dụng chứ?"

Một người khác chợt kéo kéo tay hắn, thoáng thấp giọng nói: "Ngươi muốn chết à. Bề trên giao thế nào thì cứ làm thế đó, cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi chuyển nhà đó."

Người đứng lên cạnh liên tục gật đầu, nói: "Đúng đấy. Nghe nói người này bối cảnh thâm hậu, ngay cả kim bài quản sự cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này..." Hắn đưa tay chỉ lên trên, nói: "Chúng ta cứ nghe theo cấp trên mà làm việc, đừng có rước họa vào người."

Người đầu tiên trong lòng rùng mình, gật gật đầu. Chỉ là khi hắn nhìn ánh sáng trong Truyền Tống trận lập lòe dưới chân, vẫn không nhịn được mà cảm khái, chỉ vì mấy người này mà hao phí nhiều như vậy, khiến Truyền Tống trận liên tục duy trì trạng thái hoạt động, khoản tài phú này, thật sự là quá lớn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play