"Oanh...."
Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai mọi người, tiếp đó quang mang dần dần tiêu tán.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ sử dụng Truyền Tống trận, hơn nữa sau khi Vân Thải Điệp đưa tặng ngọc bài thủ hộ, bọn họ căn bản không phải chịu bất cứ ảo giác nào ảnh hưởng.
Cho nên, tiếng nổ này nhất định là thật.
Chỉ là, bọn họ trải qua nhiều lần truyền tống như vậy, nhưng dùng phương thức này để chào đón bọn họ vẫn là lần đầu tiên.
"Giết...."
Sau khi tiếng nổ lớn kia dần dần biến mất, một tiếng gầm thét thê lương lại vang lên. Cùng với đạo thanh âm này, vô số tiếng quát tháo của nhân loại cùng với tiếng gầm rú của mãnh thú lập tức hòa lẫn với nhau, tạo thành một thứ thanh âm cực kỳ quỷ dị.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, thân hình bọn họ vừa động, đã lần lượt rời khỏi Truyền Tống trận.
Tiểu Linh giới không thể so sánh với Đại Linh giới. Truyền Tống trận ở nơi này không được thành lập trong những vùng không gian rộng lớn, mà được phân bố trong các võ quán.
Mỗi một tòa đại thành đều có một võ quán của mình, hơn nữa thực lực võ quán ở bản địa cũng nhất định thuộc vào số một số hai.
Võ quán chưa bao giờ tham dự vào chuyện tranh quyền đoạt thế của các đại gia tộc, nhưng đồng dạng, đám cường hào các nơi cũng cực kỳ tôn kính võ quán.
Có lẽ ở bản địa, thực lực võ quán không thể bài danh đệ nhất, nhưng hậu trường của nó lại quá mức cường hãn. Nếu thật sự đắc tội với võ quán bản địa, chắc chắn sẽ gây hấn với vô số cường giả chân chính, đồng thời khiến cho gia tộc lâm vào tai họa ngập đầu.
Lúc này, nơi mấy người Trịnh Hạo Thiên từ trong Truyền Tống trận bước ra, đúng là một trong những nơi quan trọng nhất võ quán.
Nếu là bình thường, nơi này khẳng định sẽ có cường giả cấp bậc liệp sư thủ vệ. Nhưng vào lúc này, nơi này lại vắng tanh không một bóng người.
Đảo mắt một vòng, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Đây... là nơi nào?"
Tuy thế lực võ quán trải rộng khắp cả Tiểu Linh giới, nhưng kiến trúc mỗi một võ quán lại có những điểm khác biệt.
Trịnh Hạo Thiên chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, nơi này tuyệt đối không phải là võ quán của Biền Tây thành.
Khuôn mặt Vân Thải Điệp tràn đầy vẻ kinh ngạc. Mỗi một Truyền Tống trận đều có tọa độ cố định. Mà mục tiêu nàng thiết lập chính là võ quán Biền Tây thành. Nhưng hiện giờ, sau khi truyền tống, bọn họ mới phát hiện ra mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ
Bỗng nhiên, đại môn phía trước bị người ta ầm ầm đẩy ra. Sau đó chợt có hai người vội vã chạy vào.
Đây là hai thanh niên trẻ tuổi, trên người bọn họ còn mang theo vết máu loang lổ. Mấy vết thương tuy đã được băng bó sơ qua, nhưng vẫn có thể thấy được máu tươi đang không ngừng rịn ra.
Bọn họ vừa tiến vào nơi đây, liền lập tức chạy tới trước Truyền Tống trận.
Nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy rõ ràng năm người Trịnh Hạo Thiên, vẻ mặt lập tức trở nên ngạc nhiên, cổ quái, cuối cùng dần dần biến thành tuyệt vọng.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Các vị, đây là nơi nào? Các ngươi là ai? Nơi này đang xảy ra chuyện gì?"
Hai người kia bị hắn liếc mắt nhìn một cái, trong lòng bỗng run lên. Một người không khống chế được bản thân mà bất giác lên tiếng: "Tại hạ Triệu Chí Quảng, vị này chính là xá đệ Triệu Chí Huy. Chúng ta là liệp sư của võ quán Quảng Tụ thành." Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng khiến cho cái yết hầu gần như đã khô khốc dễ chịu hơn một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Xung quanh Quảng Tụ thành chúng ta đột nhiên xuất hiện mãnh thú bạo loạn. Chúng đang điên cuồng tấn công vào trong thành. Chúng ta sắp không thủ được nữa rồi."
"Mãnh thú bạo loạn?" Mấy người Trịnh Hạo Thiên thầm giật mình. Mãnh thú trong Tiểu Linh giới đâu phải là yêu thú trong Đại Linh giới, làm sao có thể đột nhiên gây bạo loạn được.
"Trong mỗi một tòa thành lớn đều có luyện yêu võ giả tọa trấn, hơn nữa số lượng nhất định không chỉ có một." Vân Thải Điệp vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Có bọn họ chỉ huy, cùng với các cường giả khác tru diệt mãnh thú, làm sao có thể xuất hiện nguy cơ được?"
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động. Vân Thải Điệp nói vậy không hề sai chút nào. Một tòa thành chỉ có liệp sư tọa trấn và một tòa thành có liệp sư và luyện yêu võ giả cùng tọa trấn là hoàn toàn khác nhau.
Có những cường giả đỉnh cấp này tọa trấn, bọn họ có thể dễ dàng liệp sát mãnh thú cường đại giống như Lang vương, làm sao có thể để mấy loại mãnh thú không có trí tuệ này bạo loạn được.
Trừ phi sau lưng đám mãnh thú này còn có kẻ nào đó khống chế.
Triệu Chí Quảng cười khổ nói: "Luyện yêu võ giả trong thành chúng ta có hơn mười vị, nhưng hiện giờ, trong đám mãnh thú lại có tới mấy chục con súc sinh biến dị cường đại. Chúng cực kỳ giảo hoạt, thông hiểu nhân tính, lại có thực lực cường hãn. Gia phụ và mấy vị cường giả trong thành từng tổ chức liệp sát bọn chúng. Nhưng không ngờ còn mắc vào bẫy của bọn chúng, chẳng những không giết được con mãnh thú biến dị nào, mà ngược lại còn hao tổn mất hai vị luyện yêu võ giả.
Sắc mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng biến hóa.
Mãnh thú biến dị...
Có thể bố trí cạm bẫy, đồng thời đánh chết luyện yêu võ giả, chỉ sợ không phải là mãnh thú biến dị bình thường, mà là yêu thú cường đại mất rồi.
Yêu thú và mãnh thú tuy chỉ khác nhau một chữ thôi, nhưng thực lực và trí tuệ lại chênh lệch như trời với đất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu nơi này chỉ xuất hiện một con mãnh thú biến dị, thì còn có khả năng, nhưng nếu một lần xuất hiện tới hơn hai mươi còn, thì nhất định là yêu thú rồi.
Chỉ là, Tiểu Linh giới là nơi thiếu thốn thiên địa linh khí, vì sao lại xuất hiện hơn tới hai mươi con yêu thú.
Trừ Dư Uy Hoa ra, những người còn lại đều ẩn ước cảm thấy một tia bất an trong lòng.
Triệu Chí Quảng tiếp tục nói: "Gia phụ phát hiện tình hình không ổn, lập tức phát tín hiệu cầu cứu tới tổng bộ. Vừa mới thấy ở đây xuất hiện quang mang vạn trượng, còn tưởng cứu viện của tổng quán đã tới..." Hắn liếc mắt nhìn những thanh niên trẻ tuổi trước mặt, cười khổ nói: "Nơi này hiện giờ rất nguy hiểm, các vị nên trở về.... à, mời bậc tiền bối tới đi."
Vẻ mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười. Bây giờ bọn họ mới hiểu được, vì sao khi mấy người này nhìn thấy nhóm mình, vẻ mặt lại trở nên cổ quái và tuyệt vọng như vậy.
Thì ra là thấy được tuổi tác bọn hắn, cho nên mới hoài nghi thực lực của bọn họ.
Khẽ lắc lắc đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm than.
Đây là tu luyện giả, bởi vì bị thiên địa linh lực thiếu thốn, giới hạn, cho nên muốn đề thăng tu vi bản thân thì mất rất nhiều thời gian tích lũy.
Ở nơi này, cho dù có thiên phú, thì tuyệt đối cũng không thể nhanh chóng quật khởi giống như trong Đại Linh giới được.
Hai huynh đệ Triệu Chí Quảng có suy nghĩ như vậy, kỳ thật cũng chẳng có gì là lạ.
Đôi mắt mỹ lệ của Vân Thải Điệp thoáng sáng ngời, nói: "Ta hiểu rồi, tổng quán nơi này nhất định là phái người tới viện thủ, nhưng không ngờ tới chúng ta lại sử dụng Truyền Tống trận, cho nên...." Nàng bất đắc dĩ, nói: "Ma xui quỷ kiến thế nào, kết quả lại đưa chúng ta tới nơi này."
"Không thể nào." Lâm Đình quả quyết nói: "Nếu Truyền Tống trận phát sinh chuyện như vậy, thì còn bao nhiêu người dám sử dụng nữa chứ."
Vân Thải Điệp khẽ thở dài: "Nếu như là trong tình huống bình thường, đương nhiên không thể xảy ra chuyện này. Nhưng hiện tại lại khác." Nàng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn đầu thành đang không ngừng phát ra những tiếng hô giết, nói: "Nơi này ngay cả hai mươi con yêu thú cũng có thể xuất hiện, vậy Truyền Tống trận xuất hiện một chút sai sót cũng không phải là không thể."
Chân mày Trịnh Hạo Thiên thoáng nhướng lên. Hắn nhắm hờ hai mắt, lẳng lặng cảm ứng.
Sau một hồi lâu, hắn trầm giọng nói: "Nơi này, quả nhiên có điểm khác biệt."
Từ nhỏ tới lớn, hắn vẫn sinh sống trong Hàn Lâm tiểu Linh giới. Lúc này, một thân chân khí và linh lực đã dần dần đại, thần niệm cảm ứng cũng vượt xa cùng giai.
Cho nên khi hắn bắt đầu tĩnh tâm cảm ứng, lập tức phát hiện một chuyện khiến hắn vô cùng kích động trong lòng.
Phương Tiểu Linh giới mà hắn đã sinh sống gần hai mươi năm, quả thật đã xảy ra biến đổi thần kỳ. Thiên địa linh lực ẩn chứa trong nơi này, so với trí nhớ của hắn, tựa hồ còn nồng đậm hơn nhiều lắm.
Hơn nữa, ở này nơi còn tràn ngập một loại lực lượng khiến hắn cảm thấy quen thuộc.
Nếu không phải như thế, hắn cũng không thể cảm ứng ra dễ dàng như vậy.
Cừu Hinh Dư chậm rãi hỏi: "Hạo Thiên, có gì khác biệt?"
Trịnh Hạo Thiên nghĩ một lát rồi nói: "Ta cũng không thể giải thích được. Hình như lực lượng trong Tiểu Linh giới này tăng lên rất nhiều. Mức độ nồng đậm của thiên địa linh lực cũng hơn xa trước kia. Có lẽ đây là nguyên nhân khiến mãnh thú tiến giai trở thành yêu thú."
"Yêu thú?" Triệu Chí Quảng há hốc miệng, kinh hô: "Đám mãnh thú biến dị này là yêu thú?"
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Ta chưa nhìn thấy thì sao có thể xác định được. Bất quá, mười phần thì tám chín phần sẽ không sai đâu."
Sắc mặt Triệu Chí Quảng càng lúc càng trở nên trắng bệch. Hắn nói: "Các vị, mời các ngươi mau mau trở về, mởi tổng giáo đầu Phương Ngụy tới đây đi. Chỉ có lão nhân gia ông ta đích thân xuất mã, may ra mới có thể giải cứu Quảng Tụ thành chúng ta."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, quay đầu lại nói với mọi người: "Các vị, nếu nơi này đã xuất hiện yêu thú, không bằng chúng ta ra ngoài, giúp bọn họ càn quét một chút, thế nào?"
Dư Uy Hoa cất tiếng cười lớn, nói: "Cũng được, ta với ngươi cược xem ai giết được nhiều hơn."
Lâm Đình trợn trừng mắt nói: "Ngu ngốc, ngươi muốn so số lượng với Vạn Kiếm quyết?"
Dư Uy Hoa khẽ ngây người, lập tức bổ sung: "Hạo Thiên, không cho ngươi sử dụng Vạn Kiếm quyết."
Trịnh Hạo Thiên trừng mắt nhìn hai người bọn hắn một cái rồi nói: "Cứu người quan trọng hơn, không cãi nhau với các ngươi nữa."
Thân hình hắn thoáng lay động một cái đã lướt đi ra ngoài, giống như dưới chân được bôi dầu. Ở sau lưng hắn, chỉ còn thấy được những dải tàn ảnh nhàn nhạt.
Phù Quang Lược Ảnh chi thuật, đã được hắn thi triển tới mức cực hạn.
Dư Uy Hoa còn đang ngẩn ra thì Lâm Đình đã nhảy vọt lên. Khi thân hình hắn còn đang ở giữa không trung, sau lưng hắn đã mọc ra một đôi cánh chim khổng lồ. Cặp cánh kia thoáng vỗ xuống một cái, lập tức tạo ra một cơn cuồng phong.
Dựa vào cơn cuồng phong này, hắn lập tức phóng lên cao, hướng về một phương hướng khác mà lao đi.
Dư Uy Hoa oa oa kêu lên, cũng không dám chậm trễ nữa. Hắn dùng toàn lực dậm chân một cái. Lập tức một tiếng nổ lớn vang lên. Cổ tay hắn vừa lật, đã lấy ra Phiên Giang Đảo Hải côn, đồng thời hướng về một phương khác mà lao đi như điên.
Cừu Hinh Dư mỉm cười, nói: "Vân cô nương, chúng ta cùng đi được không?"
Vân Thải Điệp cười duyên, nói: "Có thể chiêm ngưỡng tuyệt kỹ của Cừu tỷ tỷ, tiểu muội cầu còn không được."
Trên người hai thiếu nữ xinh đẹp lập tức tỏa ra một vầng quang hoa. Sau khi vầng quang hoa này bao phủ toàn bộ thân thể, các nàng lập tức bay về phương hướng cuối cùng.
Trên mặt đất, chỉ còn lại hai huynh đệ Triệu gia là trợn mắt líu lưỡi nhìn theo.
Triệu Chí Huy lắp bắp nói: "Đại, đại ca.. ngươi nói, mấy người bọn họ có thể làm được không?"
Triệu Chí Quảng nói: " Hơn mười vị luyện yêu võ giả trong thành còn bó tay không có cách nào.. bọn họ..." Hắn vốn muốn nói không được, nhưng chẳng biết tại sao, những lời này vừa lên tới họng lại giống như bị cái gì đó ngăn lại, bất kể thế nào cũng không nói lên lời.
Hắn cắn môi một cái, hung hăng nói: "Bất kể có được hay không, chúng ta cứ đi theo là được."
Hai huynh đệ hướng về phía Trịnh Hạo Thiên vừa rời đi mà liều mạng chạy tới. Nhưng khi bọn họ mới rời khỏi võ quán, còn chưa kịp tới đầu thành thì chợt nghe thấy nơi đó vang lên những tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Bọn họ cùng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phương xa bị một vầng bạch quang bao phủ, chói mắt, rực rỡ.