Hai tháng trôi qua, trời cũng đã dần ấm lên. Ngày dự sinh của Lâm Nguyên Hinh trung tuần ba tháng sau. 

Hai tháng này cơ thể nàng đã rất không tiện, Hạ gia sớm đã mời vú nuôi cùng bà mụ đến.

Hạ lão thái thái suốt ngày nhắc nhở muốn Lâm Nguyên Hinh chọn tên hay cho đứa nhỏ. Nhưng Lâm Nguyên Hinh chọn tới chọn lui vẫn chưa tìm được tên như ý.

Âu Dương Noãn biết Lâm Nguyên Hinh không phải không có chủ ý, mà là đang đợi Tiếu Diễn. 

Chỉ tiếc Thương Châu loạn lạc, các nàng căn bản không nhận được bất cứ tin tức gì của Hoàng trưởng tôn.

Càng gần tới ngày sinh, tâm tình Lâm Nguyên Hinh càng phiền muộn. Trong lòng Âu Dương Noãn lo lắng liền thường xuyên cùng nàng tản bộ trong hoa viên. 

Chỉ là có đôi khi Âu Dương Noãn bị Hạ Gia Như quấn lấy nên đành để Hồng Ngọc đi cùng.

Một hôm nọ, Lâm Nguyên Hinh đi qua thủy tạ trong hoa viên, nghe được có người đang thổi sáo. Tiếng sáo thập phần du dương dễ nghe, nàng liền bị tiếng sáo hấp dẫn liền đứng bên ngoài nghe. Mãi khi tiếng sáo dừng lại nàng mới giật mình xoay người rời đi.

(Thủy tạ: nhà trên mặt nước, thường sẽ có một cây cầu dẫn từ bờ ra nhà thủy tạ)

Nhưng còn chưa kịp tránh, đã thấy một nam tử trẻ tuổi cầm theo cây sáo đi ra. Hai người mặt đối mặt, không khỏi đều sửng sốt. 

Lâm Nguyên Hinh có chút quẫn bách nói: “Nghe được tiếng sáo liền không tự chủ được mà đứng lại một chút. Ngươi….thổi thật dễ nghe!”

“Thật sao?” 

Ánh mắt nam tử ôn hòa, ánh sáng trong mắt không ngừng lóe lên. Bỗng nhiên có người dừng chân lắng nghe khiến hắn ngoài ý muốn có chút vui sướng. 

Hắn nhìn thoáng qua Lâm Nguyên Hinh, phát hiện cái bụng dưới áo choàng hơi nhô lên, không khỏi càng kinh ngạc: “Ngươi là Tiêu phu nhân?”

Bởi vì lúc Lâm Nguyên Hinh xuất hiện chỉ có một mình, bọn nha đầu đều nghị luận sau lưng đoán nàng là một quả phụ. 

Điểm này Lâm Nguyên Hinh cũng không biết. Nàng chỉ cảm thấy ở trước mặt một nam tử xa lạ có chút ngượng ngùng. 

Nhưng nam tử kia lại cười nói: “Ta là Hạ Vũ Nhiên!”

Hóa ra hắn chính là Hạ đại công tử.

“Nếu ngươi thích nghe, ta sẽ lại thổi cho ngươi nghe!” 

Hắn thực tự nhiên nói xong liền không tự chủ được mà chăm chú nhìn nàng trong chốc lát. Trong mắt chứa đựng quan tâm, ôn nhu hỏi: “Ngươi nếu mang thai không nên bi thương, sẽ không tốt cho đứa nhỏ!”

Lâm Nguyên Hinh chưa từng thấy ai xa lạ lại nhiệt tình như vậy. Càng chưa từng cùng nam tử khác nói chuyện như vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Ta không sao!”

Hắn lại hỏi: “Thật sự là không có việc gì chứ? Chắc ngươi cũng biết, ta là đại phu. Nếu ngươi có chỗ nào không thoải mái cứ nói cho ta biết, ta có thể giúp….”

Hắn nhìn thấy nghi vấn trong đáy mắt Lâm Nguyên Hinh liền cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng: “Ta từ nhỏ đối với việc buôn bán không hề có hứng thú, ngược lại đối với nghề y rất thích. Cho nên ta liền đi theo sư phụ học, ta có thể xử lý vết thương, trị liệu bệnh tật. Nhưng ta thừa nhận, ta không khẳng định có thể trị được vết thương lòng….”

Hắn đang muốn nói đến là nỗi đau tang phu. 

Đáng tiếc lại hoàn toàn là hiểu lầm. Chỉ là trong mắt người bình thường ai sẽ bỏ lại thê tử đang mang thai không quan tâm? Bọn họ đoán như vậy cũng là chuyện thường tình.

Lâm Nguyên Hinh nghe hắn nói câu cuối cùng, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cảm thấy vô cùng xúc động. 

Nàng nâng mắt nhìn đối phương một cái, nhất thời cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.

Nhìn biểu tình của Lâm Nguyên Hinh khiến Hạ Vũ Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Có lẽ bản thân đã quá thẳng thắn, hoặc là nàng cho rằng hắn đang mạo phạm. Hắn thấy nàng im lặng không nói không khỏi có chút lo sợ nghi hoặc.

Hắn nói: “Ta nói nhiều quá rồi! Chỉ là ta cảm thấy thân là một đại phu nên cần phải nói những lời này….”

Lâm Nguyên Hinh cuống quýt đáp lời: “Không có, không có! Lương y như từ mẫu, ngươi cũng là có ý tốt!”

Đúng lúc này, bên kia hoa viên Âu Dương Noãn xa xa gọi: “Biểu tỷ!”

Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, lập tức hướng Hạ Vũ Nhiên gật gật đầu, xoay người rời đi.

Hạ Vũ Nhiên nhìn bóng dáng nàng dần xa, hơi hơi lộ ra thần sắc tiếc hận.

“Hạ huynh đang nhìn gì vậy?” Đột nhiên thanh âm của Tiếu Trọng Hoa ở sau lưng vang lên.

Hạ Vũ Nhiên cả kinh, Tiếu Trọng Hoa theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy Âu Dương Noãn đang đỡ Lâm Nguyên Hinh trở về, không khỏi hơi nhăn mày lại: “Âu Dương tiểu thư đúng là rất mỹ mạo, có phải không?”

Hạ Vũ Nhiên sửng sốt: “Âu Dương tiểu thư? Ngươi đang nói gì vậy?”

Lần này, đến phiên Tiếu Trọng Hoa giật mình. Hắn ngưng thần nhìn Hạ Vũ Nhiên một lát, không hề nhận thấy Hạ Vũ Nhiên đang nói dối.

Hạ Vũ Nhiên rốt cục cũng hiểu được Tiếu Trọng Hoa nói cái gì liền mỉm cười nói: “Ta chỉ là đang tiếc hận thay Tiêu phu nhân. Nàng một nữ tử dịu dàng yếu đuối như vậy, đang có thai lại không có chỗ dựa….”

“Ngươi rất ít khi quan tâm đến một nữ tử như vậy!” Tiếu Trọng Hoa trầm tư một chút, cũng rất thẳng thắn lại rất thong dong nói.

Hạ Vũ Nhiên mỉm cười: “Trọng Hoa, ta với ngươi quen biết đã năm năm, ta là người như thế nào ngươi hẳn rất rõ ràng. Năm ta bảy tuổi, là một người lai lịch không rõ, cùng Hạ gia phú quý cực kỳ xa lạ. Khi đó ta chỉ có thể cùng mẫu thân sống nương tựa vào nhau. Người thực nghèo nhưng lại đối đãi với ta vô cùng tốt!”

Hắn hướng nhìn khoảng không bên ngoài, không khỏi hoài niệm nói: “Nói thật, ngày đó tuy rằng vất vả nhưng cũng là khoảng thời gian ta vui vẻ nhất!”

Tiếu Trọng Hoa biết Hạ Vũ Nhiên không phải con thân sinh của Mao thị. Nhưng chủ mẫu nuôi dưỡng con thị thiếp đối với hắn là chuyện rất bình thường, cũng không có gì kỳ quái. 

Chỉ là không biết Hạ Vũ Sinh còn có một đoạn ẩn tình như vậy.

“Những người khác đều nói ta không có cha, là đồ con hoang. Vì thế mà mẫu thân ta đã phải chịu không biết bao nhiêu khuất nhục. Sau này mẫu thân ta lại bệnh chết, ta được sư phụ thu nhận đi theo ông học y!"

"Đáng tiếc sau đó không bao lâu, con trai Mao thị chết, cha ta lúc này mới tìm đến cửa nhận ta. Ông ta mang ta về Hạ gia, để ta làm con Mao thị, chỉ ta cách buôn bán, để ta tham dự vào sự nghiệp gia tộc!"

"Nhưng ta không thích buôn bán, cũng không thích người lừa ta gạt trong kinh doanh. Cho nên ta mới một lần nữa giải thoát chính mình, thoát khỏi Hạ gia!”

Nói đến đây hắn nâng mắt lên, thực nghiêm túc cũng thực khẩn thiết nói: “Nói nhiều với ngươi như vậy là muốn nói để ngươi biết, ta đối với vị Tiêu phu nhân kia tuyệt đối không có ác ý. Chẳng qua ta chỉ là có chút cảm hoài thân thế của bản thân mà thôi. Ngươi không cần lo lắng!”

Tiếu Trọng Hoa mỉm cười: "Ta hiểu….”

Đêm đến, Hạ Vũ Nhiên ở trong hoa viên thổi sáo. Lâm Nguyên Hinh ở trong phòng nghe tiếng sáo kia. 

Đêm đã khuya, tiếng sáo bỗng nhiên im bặt. Lâm Nguyên Hinh lắng nghe một hồi cũng không nghe thấy tiếng sáo vang lên, nàng không khỏi sâu kín thở dài, có chút thất thần.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Gia Như kích động đến tìm Âu Dương Noãn. Nói với nàng thư phường lớn nhất Bình Thành có bán nghiên mực hồng ti thập phần hiếm gặp nên lôi kéo Âu Dương Noãn cùng đi mua.

Nghiên mực hồng ti xuất phát từ Hắc Sơn ở Thanh Châu, làm từ một loại đá rất tốt. Có rất nhiều văn nhân mặc khách lấy thi từ ca phú thừa nhận, tôn sùng là nghiên mực đứng đầu các loại nghiên mực.

(Văn nhân mặc khách: những người yêu thích văn thơ)

Nhưng đá hồng ti số lượng dự trữ cực nhỏ, nằm trong lớp quặng, khai thác khó khăn. Qua các đời cũng rất hiếm có hồng ti để làm. 

Lúc này đột nhiên xuất hiện một nghiên mực hồng ti, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người chú ý.

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Lâm Nguyên Hinh, cười nói: "Biểu tỷ sẽ đi cùng chứ?”

Lâm Nguyên Hinh lắc đầu: "Không, muội cứ đi với Hạ tiểu thư đi! Ta ở nhà nghỉ ngơi!”

Bụng Lâm Nguyên Hinh đã lớn, lên xuống xe ngựa không thuận tiện. Âu Dương Noãn gật gật đầu rồi để Hồng Ngọc ở nhà cùng nàng.

Đến thư phường, chưởng quầy vừa thấy xe ngựa Hạ gia đến liền lập tức tự mình ra đón. Tươi cười đầy mặt: “Hạ tiểu thư, nghiên mực ngài muốn ta đã giữ riêng cho ngài a! Mời tiểu thư vào!”

Âu Dương Noãn cùng Hạ Gia Như bước vào, chưởng quầy thật cẩn thận mang nghiên mực ra: “Ngài nhìn một cái xem, đây chính là vật trăm năm khó gặp a! Ta cũng muốn giữ lại nha!”

Hạ Gia Như nhìn nhìn, đem nghiên mực cho Âu Dương Noãn để nàng thưởng thức.

Chưởng quầy mặt mày hớn hở. Đột nhiên một người từ bên trong vén rèm đi ra, thấy Âu Dương Noãn thì nhất thời lộ ra biểu tình kinh hỷ: “Âu Dương tiểu thư, thật là khéo a!”

Nhìn đến khuôn mặt này, Âu Dương Noãn nhẹ nhàng buông nghiên xuống, quay đầu nhìn Hạ Gia Như. 

Hạ Gia Như bị nàng nhìn khiến mặt đỏ lên, vội vã giải thích: “Ta…ta căn bản không biết hắn sẽ ở đây!” 

Nói xong lại vội vàng che chắn trước người Âu Dương Noãn, tức giận nói với Hạ Vũ Sinh: “Ngươi tới đây làm gì?”

Hạ Gia Như khẩn trương đến bả vai cũng đều run rẩy, hiển nhiên là rất lo lắng Âu Dương Noãn hiểu lầm. 

Trong lòng Âu Dương Noãn khẽ thở dài, vỗ vỗ bả vai Hạ Gia Như nói: “Không sao, thư phường này chúng ta có thể đến, Hạ công tử cũng có thể. Không có gì kỳ quái!”

Hạ Gia Như hung hăng trừng mắt với Hạ Vũ Sinh. Đối phương lại hồn nhiên chẳng quan tâm đối phương có chán ghét mình hay không, chỉ chăm chăm nhìn Âu Dương Noãn.

Thực ra Hạ Vũ Sinh thập phần thanh tú. Nếu trừ bỏ vẻ cố làm ra vẻ tục khí kia thì cũng có thể xem là một mỹ nam tử. 

Hơn nữa hắn có rất nhiều tiền, cho nên cơ hồ vô hướng mà bất lợi.

Điểm bất đồng lớn nhất giữa hắn và Tào Vinh ở chỗ Tào Vinh không biết sử dụng đầu óc, chỉ biết dùng quyền thế áp bức người khác. 

Nhưng Hạ Vũ Sinh lại thông minh hơn, tuy rằng đối với Hạ Gia Như hung ác nhưng vừa quay đầu đối với Âu Dương Noãn lại dùng thái độ khiêm tốn kính cẩn, ân cần chu đáo.

Hắn hồn nhiên không để ý đến sắc mặt lạnh nhạt của Âu Dương Noãn. Cứ tự nhiên nhận lấy ly trà trong tay tiểu nhị rồi đưa cho Âu Dương Noãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play