Đại Lịch năm thứ ba mươi lăm, Thái vương đăng cơ. 

Ngày thứ ba sau khi đăng cơ liền phái quan viên đi Thương Châu truy bắt phản nghịch Thái tử cùng Hoàng trưởng tôn. 

Nhưng quan viên kia vừa đến Thương Châu liền bị quan quân trông giữ thành Thương Châu giết sạch.

Tần vương giận dữ, tập kết mười vạn đại quân. Từ đại tướng Cao Bình thống quân, rất nhanh ở gần Thương Châu dàn trận. 

Hoàng trưởng tôn thu hết vào mắt, bất động thanh sắc.

Dựa theo kế hoạch của Tần vương, lúc trăng lặn chính là thời điểm lơi lỏng nhất của Thương Châu, bọn họ sẽ từ phụ cận Thương Châu đánh vào. Vừa hạ thành Thương Châu vừa truy bắt Thái tử cùng Hoàng trưởng tôn….

Ai ngờ ngay trước đêm tuyên bố mệnh lệnh, một ngàn kỵ binh tinh nhuệ mặc y phục quân Tần vương xông thẳng vào doanh trại của Cao Bình. Giết chết thủ vệ, lại phóng hỏa đốt trại. 

Đồng thời khắp nơi rải lời đồn, nói Hoàng trưởng tôn sớm đã chuẩn bị một trăm vạn đại quân, rất nhanh sẽ tới.

Binh lính vốn định nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày hôm sau xung phong vào trận địa liền mơ màng tỉnh dậy, tay không đối mặt với kỵ binh vũ trang đầy đủ. 

Nơi nơi bốc cháy cùng đao thương vụt tới, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì đội kỵ binh đã biến mất không thấy bóng dáng.

Đang lúc kiểm tra nhân số thương vong, đội kỵ binh bí mật này thế nhưng lại xuất hiện. Binh linh vốn kinh hồn chưa định dưới tình huống này cũng liền không chống đỡ được.

Cao Bình trong cơn giận dữ đã nhanh chóng tập kết quân đội tiến công Thương Châu. 

Nhưng thật không ngờ Tiếu Diễn lại ngang nhiên dẫn theo hai mươi vạn đại quân giữa đường bày sẵn trận địa đón địch.

Cao Bình lúc này mới ý thức được hai mươi vạn tướng sĩ vốn ở Tây Nam luyện binh này đã đến Thương Châu. 

Trong tình thế trước sau đều bị giáp kích, thiết kỵ của Cao Bình tổn thất hơn một nửa, chật vật chạy trốn qua hai bên.

Tiếu Diễn nhận thấy đúng thời cơ, lấy chiếu thư thảo phạt mưu nghịch cùng Thái tử đang mai phục trong thành nội ứng ngoại hợp. Vừa đoạt được thành, thừa thắng xông lên liên tục thế như chẻ tre công chiếm mười tám thành trì phụ cận Thương Châu.

Tần vương tức giận, tập hợp năm mươi vạn đại quân, đổi tướng lãnh tâm phúc Tạ Chính. 

Trận này chính thức mở ra cuộc chiến đoạt vị, chiến tranh bắt đầu rất nhanh. Nhưng nó cũng thập phần thảm khốc đáng sợ, vô cùng thảm thiết.

Toàn bộ đất nước lâm vào chiến tranh, chiến trường chủ yếu ở phía nam. Còn Bình Thành an phận ở phía đông, trừ bỏ gia tăng cảnh giới ở ngoài thành thì những chuyện khác nhất thời không bị ảnh hưởng.

Tin tức cuộc chiến được truyền đến, Âu Dương Tước lập tức ngồi không yên. Âu Dương Noãn thu hết vào mắt lại ngầm lắc đầu.

Hồng Ngọc làm cao tía tô mời Âu Dương Tước tới thưởng thức. Lâm Nguyên Hinh nhìn thấy bộ dạng không yên lòng của Âu Dương Tước liền có chút kỳ quái hỏi: “Tước Nhi làm sao vậy? Sao trông lại phiền muộn như vậy? Có chuyện gì sao?”

Âu Dương Tước nâng mắt lên nhìn Âu Dương Noãn, lại cúi đầu, cầm lấy một miếng cao tía tô nhưng cũng không đưa vào miệng.

“Cao tía tô này Hồng Ngọc phải làm mất hai canh giờ, đệ không ăn chẳng phải rất lãng phí sao?” Lâm Nguyên Hinh thú vị nhìn hắn, không khỏi cười nói.

Âu Dương Tước lại nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, ánh mắt đen láy hạ xuống, vẫn không nói một lời. 

Lâm Nguyên Hinh cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua Âu Dương Noãn, chậm rãi cười nói: “Hài tử ngốc, nam tử hán có gì cứ nói thẳng, sao lại ấp a ấp úng như vậy?”

Âu Dương Noãn nghe vậy liền biết Lâm Nguyên Hinh bóng gió nói giúp hắn. Nàng cười nhẹ: “Có nghe thấy không? Lời biểu tỷ nói đệ phải nhớ kỹ. Nam tử hán đại trượng phu sao lại có thể yếu đuối? Như vậy giống như có lớn mà không có khôn, tỷ làm sao có thể yên tâm?”

Lâm Nguyên Hinh cười nói: “Noãn Nhi cũng không cần lo lắng quá. Tước Nhi chính là thiếu thời gian, thiếu sự cọ xát. Sau này nhất định có thể trở nên nổi bật!”

Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút phức tạp. Thật lòng nàng không muốn Âu Dương Tước gặp nguy hiểm dù chỉ một chút. 

Nhưng nàng hiểu tâm tư Âu Dương Tước, miễn cưỡng giữ hắn lại đây hắn cũng sẽ không vui vẻ, đây chính là một loại trói buộc mà thôi.

Nghĩ đến đây, nàng chỉ cười cười, nhân tiện nói: “Tước Nhi, sau khi đến Thương Châu, nhớ rõ đừng làm mất mặt tỷ tỷ!”

Âu Dương Tước sợ tới mức nhất giật mình, nhất thời nhảy dựng lên: "Tỷ tỷ, tỷ…..tỷ….”

“Đệ tuổi còn nhỏ, ta vốn định giữ bên người. Nhưng trên đường đi tỷ phát hiện, mặc kệ ta thừa nhận hay phủ nhận thì đệ cũng không còn là tiểu hài tử nữa. Chuyện này chính là chuyện của đệ, cái khác…Ta sẽ không xen vào nữa!”

Âu Dương Tước nao nao, ngay sau đó cơ hồ cười ra tiếng: “Thật sự?”

"Thật! Mau ăn điểm tâm đi!” Âu Dương Noãn mỉm cười.

“Tỷ tỷ, tỷ thật tốt!” 

Âu Dương Tước nhét cao tía tô vào miệng, ăn ngon lành. Tươi cười trên mặt không thể dấu được hắn cao hứng như thế nào, “Tay nghề của Hồng Ngọc đúng là giỏi….Ăn rất ngon…!”

Hắn đang tán dương liên tục thì Hồng Ngọc đột nhiên bưng trà tiến vào. Nhìn thấy Âu Dương Tước đang ăn lấy ăn để, không khỏi kinh ngạc: “Đại thiếu gia, người….người đều ăn hết?”

"Đúng vậy! Ngươi làm cao tía tô ngọt mà không ngấy. Rất ngon…” Ngay cả đáy mắt Âu Dương Tước cũng lấp lánh ý cười.

Hồng Ngọc trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào cao tía tô trước mặt Âu Dương Tước: “Nhưng….nô tỳ vừa mới bỏ nhầm hũ, trong cao này toàn là muối ăn a….”

"A?" Âu Dương Tước hoàn toàn há hốc mồm

Lâm Nguyên Hinh ‘xì’ một tiếng cười lớn, nhanh chóng lấy tay che miệng, cười đến mức có chút khù khụ. 

Âu Dương Noãn cũng cười. Hồng Ngọc sửng sốt một chút, cũng cười đến cong lưng.

Âu Dương Tước sợ tỷ tỷ đổi ý, nhanh chóng trở về thu thập một chút. Hướng Hạ lão thái thái cáo từ, ngay đêm đó liền đi Thương Châu.

Ngày hôm sau Âu Dương Noãn liền nghe nói Hạ đại thiếu gia Hạ Vũ Nhiên đã trở lại. Đại phu nhân liền nổi giận, bởi vì người con trai này của bà ta đến liền nói hảo hữu Phương Hằng của hắn nói ngày đó trong phòng khách không phải muội muội của hắn mà chỉ là một vị nữ hài tử đến Hạ gia làm khách.

Cứ như vậy tính toán của Mao thị không thể không tạm thời trì hoãn. Thái độ của Mao thị đối với Âu Dương Noãn cũng không như trước.

Đại phòng bên này lạnh nhạt, ngoài dự đoán bên Nhị phòng lại hành động khác thường.

Từ sau khi Hạ Vũ Sinh nhìn thấy Âu Dương Noãn trong buổi xem kịch hôm nọ liền bắt đầu như âm hồn bất tán quấn lấy Âu Dương Noãn.

Cuộc đời Hạ Vũ Sinh cơ hồ buổi tối mỗi ngày đều phải xuất môn, vừa qua bữa ăn tối hắn liền đứng ngồi không yên tìm đủ mọi lý do để ra ngoài. Sau đó nhất định sẽ đi đến tận đêm khuya mới chịu về.

Trong lòng mọi người đối với hành tung của hắn đều biết rõ, chỉ gạt mỗi mình Lão thái thái. Một tháng trước hắn càng không kiêng nể gì, thường thường đi cả đêm không về.

Nhị lão gia không biết đánh hắn bao nhiêu lần cũng không có tác dụng. Trên thực tế toàn bộ Bình Thành đều biết Hạ nhị thiếu gia mê đắm một con hát, hơn nữa cũng đã thất thân.

Nhưng từ khi gặp được Âu Dương Noãn, Hạ Vũ Sinh đột nhiên như thay đổi thành một con người khác, mỗi ngày đều ở trong nhà không chịu ra ngoài. 

Cứ năm ba ngày lại đến thăm Lão thái thái, hy vọng có thể nhìn thấy đại mỹ nhân. Trong mắt hắn, một con hát hạ lưu không thể so sánh với tiểu thư khuê các thanh lệ tuyệt tục.

Nhị phu nhân nhìn thấy tình hình này sao còn không rõ. Mới bắt đầu còn phản đối, bởi vì Âu Dương Noãn rõ ràng là một nữ hài tử cô nhi, không có chỗ dựa, vô căn vô cơ, bà sao có thể muốn một người con dâu như vậy. 

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, tiểu thư quý tộc sa sút so với một con hát còn tốt hơn nhiều. 

Hơn nữa Hạ gia có tiền, vốn cũng chẳng ham sính lễ của con dâu, chỉ cần có tài có mạo là tốt rồi. 

Uông thị càng nghĩ càng thấy đúng, thái độ của Âu Dương Noãn cũng thân thiết hơn nhiều.

Một buổi chiều, Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh đang tản bộ trong vườn hoa nhỏ ở hậu viện. 

Hạ Vũ Sinh mua chuộc nha đầu của Bích tuyền uyển, sáng sớm nấp sau núi giả. Chờ hai người đến liền lập tức xuất quỷ nhập thần xuất hiện, khiến Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh đều hoảng sợ.

Sắc mặt Âu Dương Noãn lạnh lùng, thấp giọng nói: “Biểu tỷ, chúng ta về đi!”

Hạ Vũ Sinh mặt dày giữ các nàng lại: “Âu Dương tiểu thư, ta chỉ muốn gặp nàng. Không có ác ý gì khác!”

Mỗi lần nhìn đến tên ăn chơi trác táng này Âu Dương Noãn lại không tự chủ mà nhớ đến Tào Vinh. 

Trong lòng càng thêm chán ghét, vừa muốn đuổi khách lại đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm trong trẻo vang lên: “Vũ Sinh, ngươi thật sự là làm can a! Âu Dương tiểu thư là khách của tổ mẫu, ngươi sao lại vô lễ như vậy?”

“Hừ!” Hạ Vũ Sinh sầm mặt xuống không vui: “Chuyện của ta không cần ngươi quản!”

Hạ Gia Như nhìn chằm chằm Hạ Vũ Sinh, giọng điệu cũng khắt khe: “Ta là tỷ tỷ của ngươi, sao lại không thể quản?”

Hạ Vũ Sinh nhìn Hạ Gia Như ngăn cản trước mặt Âu Dương Noãn liền không kiên nhẫn: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ta chỉ là đi ngang qua, cùng Âu Dương tiểu thư nói đôi câu mà thôi!”

Mắt to của Hạ Gia Như nhìn chằm chằm Hạ Vũ Sinh: “Bình thường giờ này ngươi cũng chưa rời giường, không phải mãi khi mặt trời lặn mới chịu dậy sao? Muốn lừa ta? Ngươi cũng nên tìm một lý do nào đó thuyết phục một chút nha. Thành thật mà nói thì ngươi chính là nhìn thấy người ta xinh đẹp nên liền có ý xấu!”

"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì?" 

Hạ Vũ Sinh rống lên: “Ta như thế nào liền không có ý tốt? Trong nhà này cũng không đến lượt ngươi nói chuyện!”

Hạ Gia Như tức giận bất bình nói: “Ngươi nói ta sao không tự nhìn lại bản thân một chút đi? Cả nhà này từ trên xuống dưới, ngoại từ tổ mẫu không biết thì ai cũng biết a! Ngươi một ngày đều chạy đến rạp hát, ngươi cho là mọi người trong nhà đều mù hết sao? Ngươi cho rằng người trong Bình Thành này cũng đều điếc hết sao? Mọi người đều lời ra tiếng vào, ngươi còn ở đây hung hăng cãi lại. Ngươi ỷ vào tổ mẫu yêu thương ngươi nên làm xằng làm bậy, không biết tốt xấu. Ta sẽ đi nói với phụ thân!”

Nhị phu nhân thương con nhưng Nhị lão gia lại là người nghiêm khắc. Mặt Hạ Vũ Sinh liền trắng bệch, không dám nói thêm, nhanh chóng rời đi. 

Còn Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Nhi lại gần như ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hạ Gia Như.

Hạ Gia Như quay đầu lại, tươi cười trên mặt có chút xấu hổ: “Thực xin lỗi. Hắn không phải là người xấu, chỉ là được nuông chiều quá, có chút không biết trời cao đất rộng…”

Chuyện như vậy đã xảy ra không chỉ một lần, Âu Dương Noãn đối với Hạ Vũ Sinh rất lạnh nhạt. 

Nhưng nàng đối với Hạ Gia Như tỷ tỷ hắn lại không mấy xa cách, bởi vì nàng phát hiện Hạ Gia Như thật sự là một nữ hài tử thiên chân đáng yêu, cùng với những người khác trong Hạ gia có chút bất đồng.

Hạ Gia Như ngẫu nhiên nhìn thấy thư pháp của Âu Dương Noãn liền hâm mộ. Mỗi ngày đều chạy tới chỗ Âu Dương Noãn đòi học. 

Trên thực tế chữ của Hạ Gia Như không hề kém, Âu Dương Noãn nhận thấy nàng có tài hoa, khen vài câu khiến Hạ Gia Như càng thêm hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play