Âu Dương Noãn lại không hề uống. Khi nàng muốn buông cái chén xuống hắn đã sớm bay qua tiếp nhận lấy.
Sau đó lại chạy đến đặt trên bàn trà khiến Hạ Gia Như hết sức kinh ngạc.
Nhưng Hạ Gia Như rất nhanh cũng không thèm để ý tới hắn, đang chuẩn bị cùng chưởng quầy muốn mua nghiên mực này, lại đột nhiên nghe thấy một người nói xen vào: “Ta muốn mua nghiên mực này!”
Một công tử từ bên ngoài bước vào, mặt hắn mỉm cười đang từng bước tới gần.
Nháy mắt Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy từng mạch máu trong người cũng đang run rẩy.
Nàng cơ hồ còn nghĩ sẽ bỏ chạy. Nhưng mà nàng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, một sợi tóc cũng không lay động, ý cười thản nhiên.
Đôi mắt Tiếu Thiên Diệp mang theo một loại ánh sáng kỳ dị: “Chưởng quầy, gói lại đi!”
Chưởng quầy sửng sốt, lập tức lộ ra thần sắc khó xử: “Nhưng Hạ tiểu thư….”
“Ta ra giá một trăm lượng hoàng kim!” Tiếu Thiên Diệp mỉm cười nói.
Lời này vừa nói ra sắc mặt chưởng quầy lập tức thay đổi, hắn lập tức đoạt lấy nghiên mực trong tay Hạ Gia Như, nói: “Nếu đã như vậy, nghiên mực này thuộc về công tử!”
Hạ Gia Như bất ngờ nhìn chằm chằm Tiếu Thiên Diệp, lại không nói nên lời.
Hạ Vũ Sinh bên cạnh lại lạnh nhạt nói: “Chu chưởng quầy, vẫn nên theo thứ tự a! Hạ gia chúng ta cũng không phải dễ đùa!”
“Cái này….”
Chưởng quầy sửng sốt, nhìn Tiếu Thiên Diệp đang nhìn mình liền hoảng hốt, vội hỏi: “Không! Vị công tử này hai ngày trước đã muốn mua rồi! Là do ta già rồi nên hồ đồ!”
“Hừ, nói năng bậy bạ. Ngươi đã muốn bán cho hắn sao lúc nãy không nói?” Hạ Vũ Sinh nổi giận đùng đùng hừ lạnh.
Nhưng một trăm lượng hoàng kim mua một cái nghiên mực, có tiền cũng không nên đốt như vậy.
Nghĩ đến đây hắn lại quay sang nói với Âu Dương Noãn: “Âu Dương tiểu thư, nếu ngươi thích lần khác ta sẽ tìm một nghiên mực tốt nhất cho nàng. Đừng vì một chuyện cỏn con này mà không vui!”
Âu Dương Noãn khẽ gật đầu, cưỡng chế chấn động trong lòng nói với Hạ Gia Như: “Chúng ta trở về đi!”
Hạ Gia Như đứng tại chỗ, vẫn lẳng lặng nhìn Tiếu Thiên Diệp.
Mãi đến khi Âu Dương Noãn khẽ đẩy nàng mới hồi phục tinh thần, mặt lập tức đỏ lên, lúng ta lúng túng nói không nên lời.
Trong lòng Âu Dương Noãn khẽ thở dài, Tiếu Thiên Diệp yêu nghiệt này lực sát thương đúng là không phải bình thường. Một đường đi tới không biết đã cướp đi tâm của biết bao cô nương.
Chỉ tiếc nếu các nàng hiểu hết hắn tàn nhẫn, thô bạo như thế nào thì có nhìn hắn bằng con mắt khác hay không?
Nàng sẽ không quên, là Tần vương giết Lâm Chi Nhiễm.
Cừu hận như vậy, mặc dù không ghi tạc trên người Tiếu Thiên Diệp nhưng nàng cùng hắn tuyệt không có thể lại cùng gặp nhau.
Tiếu Thiên Diệp đứng xa xa nghe bọn họ nói chuyện, lại thấy Hạ Vũ Sinh ân cần theo sau Âu Dương Noãn đang xuống cầu thang: “Ta gần đây mới giúp rạp hát viết một vở kịch nhưng vẫn cảm thấy lời lẽ chưa được hay. Nghe nói Âu Dương tiểu thư tài cao nên muốn thỉnh giáo tiểu thư một chút!”
“Ngài nói đùa rồi, ta nào có bản lĩnh đó!” Âu Dương Noãn áp chế chán ghét nơi đáy mắt, chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Tiếu Thiên Diệp đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Vũ Sinh. Thầm nghĩ tên này có gan thật, xem ra cũng là kẻ bụng dạ khó lường, có tính toán khác.
Nhưng Âu Dương Noãn sao có thể chịu được lời nói ngọt xớt của tên kia? Ngay cả hắn nghe xong vài câu còn nổi hết cả da gà!
Hắn từ kinh đô xa xôi tìm đến cũng không phải là đến xem Âu Dương Noãn cùng người khác tình chàng ý thiếp.
Hắn vì nàng lo lắng như vậy, nàng lại ẩn trong Hạ gia. Nếu không phải hắn ở trong trà lâu vô tình phát hiện nàng trên xe ngựa, chắc chắn bây giờ còn đang điên cuồng tìm kiếm.
Lúc hắn đang liều mạng đi tìm, nàng lại cùng nam nhân chết tiệt này ở cùng nhau.
Có lẽ nàng thật sự từng giúp tên đó chỉnh sửa kịch bản, châm chước xướng từ.
Mà nam nhân này cũng nhất định tìm mọi cách thân cận với nàng….
Tiếu Thiên Diệp càng nghĩ càng cảm thấy trong ngực như có lửa bốc cháy.
Hắn tự trấn an chính mình, đây chỉ là tưởng tượng, không hề có căn cứ. Hắn nhanh chóng dừng lại những suy nghĩ tưởng tượng.
Nhưng hắn phát hiện suy nghĩ của hắn không hề chịu sự khống chế của lý trí.
Âu Dương Noãn đã nhập vào tâm khảm hắn như vậy, cho dù tâm hắn bị thiêu đốt thì hình bóng nàng cũng không thể mất đi.
Càng không muốn nghĩ thì lại càng quan tâm, càng không muốn quan tâm lại càng nghĩ đến chuyện đáng sợ có thể xảy ra với nàng. Mãi đến khi toàn thân hắn đều là mồ hôi lạnh.
Tiếu Thiên Diệp hao hết tâm tư mới tìm được địa chỉ Hạ gia. Lại phải tốn không ít bạc đút lót hạ nhân, thật vất vả mới biết được Âu Dương Noãn ở trong Bích tuyền uyển.
Nhưng hắn lại nghe được Âu Dương Noãn ở cùng một vị phu nhân, lập tức liền đoán được người này không thể nghi ngờ chính là Lâm Nguyên Hinh.
Cứ như vậy hắn ngược lại lại không thể hiện thân.
Nửa đêm, phòng Âu Dương Noãn đã tắt nến. Bọn nha đầu đều lui xuống nghỉ ngơi hắn mới lặng lẽ đi qua.
Vừa đến trước cửa, người bên trong cũng bỗng nhiên mở cửa ra: “Lúc này không trèo qua cửa sổ sao?”
Tươi cười của Âu Dương Noãn rất lạnh nhạt, sâu trong đáy mắt cất giấu ẩn ẩn ghét hận.
Thấy tươi cười của Âu Dương Noãn, tâm Tiếu Thiên Diệp sớm đã mềm xuống. Hắn lập tức nói: “Ta không giết biểu huynh của nàng!”
Tim Âu Dương Noãn nhảy lên, có chút không dám tin nhìn hắn.
“Hắn hiện đang ở Trữ quốc am, nàng tương lai tự nhiên sẽ biết!”
“Cảm ơn ngài!”
Ánh trăng mơ hồ bị mây đen che đi một nửa nhẹ nhàng bao trùm xuống. Đôi mắt Âu Dương Noãn khẽ sáng lên: “Ta biết ngài làm như vậy đã là sự giúp đỡ lớn nhất với chúng ta!”
Tiếu Thiên Diệp vốn sắp lộ ra nụ cười nhưng đột nhiên trong đầu lại hiện lên tình cảnh Hạ Vũ Sinh ân cần quấn lấy Âu Dương Noãn. Vừa nghĩ đến, sự kiêu ngạo trong lòng hắn như bị thương, ẩn ẩn đau đớn.
Hắn nhanh chóng nhíu mày lại nói: “Lúc trước là vậy nhưng hiện tại nếu ta biết nàng ở bên ngoài thoải mái như vậy, căn bản sẽ không giúp nàng chuyện đó!”
Vẻ mặt kia rõ ràng là muốn nói: ngươi sao lại dám trốn đi khiến ta không thể tìm thấy ngươi?
Âu Dương Noãn mỉm cười: "Có chuyện gì Thế tử có thể vào rồi nói sau!”
Âu Dương Noãn hơi hơi nghiêng người để hắn đi vào. Nàng cố ý lảng tránh gọi hắn là Thái tử, bởi vì nàng biết Tiếu Thiên Diệp nay đã là Thái tử.
Chờ sau khi Tiếu Thiên Diệp tiến vào, nàng thở dài nói: “Thế tử vì sao lại nổi giận như vậy? Là vì ta hiểu lầm ngài giết biểu ca sao?”
Mặt Tiếu Thiên Diệp lập tức đỏ bừng, Âu Dương Noãn đã chạm đến bí mật trong lòng hắn. Hơi thở hắn có chút hỗn loạn nói: “Nàng thật sự tin ta?”
Âu Dương Noãn dừng một chút, sau vẫn gật gật đầu: “Nếu ngài đã nói sẽ buông tha hắn thì nhất định sẽ không giết hắn. Ta rất cảm kích!”
“Nàng, có thể nghe ta nói một câu hay không?”
“Câu gì?”
“Nếu ta nói muốn nàng đừng qua lại với Hạ Vũ Sinh?” Tiếu Thiên Diệp khó khăn nói từng chữ.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, sắc mặt hắn như thiển ngọc, đáy mắt như hồ sâu, ẩn ẩn quang mang. Đồng tử kia so với liệt hỏa còn nóng hơn, chỉ liếc mắt một cái liền thấu hết thảy.
Âu Dương Noãn nâng mắt, mờ mịt nhìn hắn. Mãi một lúc sau khóe miệng nàng mới chậm rãi cong lên: “Ta khi nào thì qua lại với hắn?”
“Ta tận mắt nhìn thấy các người qua lại thân mật!” Tiếu Thiên Diệp trực tiếp nói.
Thanh âm của nàng nhẹ như bông tuyết rơi xuống, vừa từ trong miệng phát ra liền biến mất trong không khí, nghe cũng không phân biệt được rõ ràng.
“Cảm giác của ta sẽ không gạt ta. Bởi vì ta yêu nàng, người khác ái mộ nàng dù chỉ là một chút cũng đừng mơ giấu được ta!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc nhẹ giọng nói: “Ta với hắn ngay cả bằng hữu cũng không phải!”
“Nàng nghĩ nàng nói với hắn như vậy, hắn sẽ không có ý nghĩ kỳ quái sao? Điều đó tất nhiên là không thể! Chỉ còn cách duy nhất đó chính là nàng không được gặp hắn, cũng đừng cho hắn bất kỳ hy vọng gì hắn mới có thể chết tâm!”
Khẩu khí của Âu Dương Noãn chậm rãi lạnh nhạt: “Ta đang ở trong Hạ phủ….”
Tiếu Thiên Diệp liền nói: “Vậy chuyển ra ngoài đi! Ta không thích nàng ở cùng một mái hiên với kẻ như vậy. Hoặc là nàng hãy theo ta về kinh đô!”
Âu Dương Noãn yên lặng nhìn Tiếu Thiên Diệp, đáy mắt nàng dần dần lộ ra vẻ nghiêm túc cùng u buồn: “Còn biểu tỷ của ta?”
“Ta đã từng nói qua nàng không nên qua lại với người của Trấn quốc Hầu phủ. Đây là cái bẫy của Hạ gia, cố ý chế trụ Lâm Nguyên Hinh để dụ nàng!”
Ngọn lửa đố kỵ cùng bất mãn bắt đầu nhen nhóm trong lòng Tiếu Thiên Diệp, cho nên khẩu khí cũng trở nên sắc bén hơn.
“Mặc kệ ngươi nói gì, biểu tỷ hiện tại đang có thai, cần có người thân bên cạnh. Ta nhất định sẽ không bỏ tỷ ấy lại!”
Âu Dương Noãn phát hiện, Tiếu Thiên Diệp không hề thay đổi. Chỉ việc hắn vì nàng mà tha cho Lâm Chi Nhiễm cũng không có nghĩa là hắn đã trở thành người thông tình đạt lý.
Hắn vẫn luôn dùng ý thức của hắn khống chế người khác, cho dù đó là nữ nhân mà hắn yêu thương.
“Trong lòng nàng vĩnh viễn cũng chỉ có người thân. Ta làm cho nàng nhiều như vậy, tất cả nàng đều làm như không thấy sao?”
Tiếu Thiên Diệp chỉ cảm thấy cơn tức từ dưới trào lên, trong lòng nóng nảy, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Hắn gắng gượng nuốt một ngụm nước miếng, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, nhanh chóng rời Hạ gia!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT