Chu Khiếu Thiên cùng Diệp Thiên đều là người lão luyện, hơn nữa Chu Khiếu Thiên công phu cũng tiến vào ám kình, đừng nói thanh niên hảo hán trên giang hồ, chính là người vai lứa lão làng có thể thắng được hắn cũng không nhiều.

Mà Diệp Thiên từ mười tuổi đã cùng Lý Thiện Nguyên hành tẩu giang hồ, xuất môn bên ngoài tuyệt đối là không đếm xiết, việc này chính như Cẩu Tâm Gia nói : cũng không có gì nguy hiểm.

- Cẩu lão nói rất đúng, Diệp Thiên, khả năng của đứa nhỏ này mạnh hơn so với chúng ta tưởng, mọi người ăn cơm đi.

Tống Vi Lan ngẫm lại cũng đúng, từ sau khi bà nhận lại con trai, hắn giống như mọi chuyện đều là nhờ chính mình, Diệp Thiên chưa từng có được cái gì từ mẹ, ngược lại bị không ít liên luỵ.

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên cùng cha mẹ, ngồi chuyên cơ của Tống Vi Lan về tới kinh thành.

Ba sư huynh của Diệp Thiên lại lưu lại Hồng Kông, bọn hắn tuổi tác đã cao, tuy rằng chưa chắc còn có thể đột phá đến cảnh giới luyện thần phản hư, nhưng sinh hoạt trong Tụ Linh Trận này, đối với thân thể cũng rất có ích lợi.

Bởi vì muốn đi thâm sơn, mà tu vi Diệp Thiên lúc này lại hoàn toàn biến mất, nên lần này cũng không dám cậy mạnh, chuẩn bị thật kỹ.

Mấy năm nay cuộc sống mọi người đã khá, hoạt động ngoài trời tương đối nhiều hơn một chút, sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Thiên cũng không về nhà, trực tiếp mang theo Chu Khiếu Thiên đi vào một câu lạc bộ du lịch, đem trang bị ở trong đó thổi quét hết về. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Diệp Thiên, sáng mai đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, khí trời hạ nhiệt độ, con cần mặc nhiều quần áo nhé!

Vu Thanh Nhã đã phải đến cơ quan trả phép chính thức đi làm, Tống Vi Lan cũng lo lắng cho con trai, chứng kiến Diệp Thiên trở về, kéo hắn đến một góc nhắc nhở.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Mẹ, con biết, mẹ cứ yên tâm đi, nhanh thì một tuần, chậm thì nửa tháng, con nhất định trở về !

- Chít chít... Chít chít!

Diệp Thiên chưa dứt lời, một bóng dáng máu trắng như tia chớp lẻn đến trên vai của hắn, một đôi móng vuốt liều mạng vò ở trên đầu Diệp Thiên, giống như đang phát tiết bất mãn trong lòng.

- Kưng à, có phải có oán khí hay không?

Diệp Thiên cười xách Mao Đầu xuống, hắn đem Mao Đầu từ Trường Bạch sơn đi về, trong khoảng thời gian này cũng lạnh nhạt nó.

- Khì! Chít chít!

Mao đầu hướng về phía Diệp Thiên kêu vài tiếng, sau đó dùng hai chân trước bịt kín ánh mắt, bộ dáng kia có vẻ rất nhiều ủy khuất.

- Ơ, mi...

Đang lúc Diệp Thiên muốn làm yên lòng Mao Đầu vài câu, hắn đột nhiên phát hiện, trong Tứ Hợp Viện dĩ nhiên là linh khí rất nhiều, đang không ngừng tràn vào trong cơ thể Mao Đầu.

Điều này làm cho Diệp Thiên có chút kinh ngạc, tuy rằng lúc trước hắn phát hiện Mao Đầu có thể hấp thu linh khí, nhưng tốc độ cũng rất chậm rãi, mà hiện tại chính là Chu Khiếu Thiên vận chuyển công pháp, sợ là cũng không nhanh bằng Mao Đầu hấp thu.

- Đừng nhúc nhích, cho ta xem xem!

Diệp Thiên liền đè Mao Đầu đang nhảy dựng lên xuống, một luồng thần thức từ trong mắt lộ ra, bắn tới Mao Đầu da lông bóng loáng kia.

Ngay khi thần thức Diệp Thiên nhập vào cơ thể, lông cả người Mao Đầu đột nhiên dựng đứng lên, trong miệng cũng phát ra tiếng thét thê lương mà chói tai, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu thấp thỏm.

- Không có việc gì, là ta, ngươi sợ cái gì chứ?

Diệp Thiên bất mãn dùng tay trái vỗ vỗ đầu Mao Đầu.

Nghe được lời nói của Diệp Thiên, Mao Đầu tựa hồ ý thức được cái gì, thân thể lúc này mới chậm rãi thả lỏng xuống, bởi vì Diệp Thiên là người nó tín nhiệm và có thể không cần đề phòng.

- Ôi trời, đây là cái gì hả?

Khi thần niệm Diệp Thiên thăm dò vào trong cơ thể Mao Đầu, không khỏi chấn động.

Diệp Thiên phát hiện, chân khí liên tiếp tràn vào trong cơ thể Mao Đầu, toàn bộ đều phóng mạnh về phần bụng của nó, mà ở giữa bụng Mao Đầu, thậm chí có một vật lớn như hạt đậu tương, hấp thu toàn bộ linh khí đó vào.

Cái này cũng chưa tính, sau khi vật kia hấp thu linh khí, còn có thể lại đẩy đi ra, hình thành một loại năng lượng khác, không ngừng chạy quanh thân Mao Đầu, tẩm bổ cơ thể của nó.

- Mẹ nó, chẳng phải đây là Kim Đan sao?

Một màn này thấy mà Diệp Thiên trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải nguyên thần của hắn mới thành lập, sợ là còn phát hiện không nổi dị thường trong cơ thể Mao Đầu.

- Tiểu Thiên, làm sao vậy?

Thấy con trai đột nhiên sửng sờ ở đó, Tống Vi Lan liền vội vàng hỏi.

- Mẹ, không có việc gì, con về phòng đã!

Diệp Thiên lắc lắc đầu thu hồi thần niệm, liếc mắt thấy Chu Khiếu Thiên đang vào trong phòng dọn dẹp đồ vật này nọ, vội vàng nói:

-Khiếu Thiên, không cần dọn sạch , chúng ta lái xe đi!

- Lái xe đi sao? Sư phụ, nhưng cũng không gần mà.

Chu Khiếu Thiên nghe vậy lặng đi một chút, từ kinh thành chạy đến Hồ Bắc, chạy tốc độ cao cũng phải mười mấy đến hơn hai mươi mấy giờ đó chứ?

- Không có việc gì, lần này đi không vội mà, trên đường có thể dừng lại nghỉ ngơi.

Diệp Thiên khoát tay áo, quay người về trong hậu viện, tâm tư hắn lúc này đều ở trên đầu Mao Đầu.

- Kỳ quái, chẳng lẽ thực có yêu tu?

Trở lại trong phòng rồi, Diệp Thiên đặt Mao Đầu ở trên bàn, mà tiểu tử kia tựa hồ cũng cảm thấy có cái gì, một đôi mắt tràn ngập linh tính mở to nhìn chằm chằm Diệp Thiên, lại không tiếp tục nghịch ngợm gây chuyện.

Diệp Thiên nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve lông bóng loáng của Mao Đầu, mở miệng nói:

- Mao Đầu, mi có thể nghe hiểu ta nói gì không?

- Khịt … chít chít!

Mao Đầu gật đầu nhỏ, trong miệng phát ra vài tiếng thét chói tai.

Diệp Thiên truy vấn:

- Vậy thứ trong cơ thể ngươi là từ nơi nào tới? Làm như thế nào có thể hút Linh khí tiến hành tu luyện?

Thông qua quan sát vừa rồi, Diệp Thiên có thể cảm giác được, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể Mao Đầu, tựa hồ cũng không yếu hơn so với Chu Khiếu Thiên, vật nhỏ này nếu trở lại trong núi rừng, nói không chừng có thể thay hổ báo trở thành vua núi rừng đây.

Nghe được Diệp Thiên hỏi, ánh mắt Mao Đầu lộ ra một tia hoang mang.

Nghiêng đầu nhỏ nghĩ một lát, Mao Đầu đột nhiên nhảy đến trên cửa sổ, dùng ngón tay chỉ lên bầu trời, sau đó há mồm ra hít hà, động tác kia quả thực nhân tính hóa tới cực điểm.

- Ngươi có thể hấp thu tinh hoa mặt trời sao?

Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin.

Phải biết rằng, tinh hoa mặt trời chủ hỏa, phần tử linh khí dị thường cuồng bạo, ngay cả Diệp Thiên cũng chỉ dám hấp thu một luồng Đông Lai mây tía sáng sớm kia, ban ngày hắn cũng không dám hấp thu trực tiếp từ mặt trời.

Mao Đầu không đồng ý đối với Diệp Thiên, sau khi suy nghĩ một chút, dùng hai cái móng vuốt làm ra một hình dạng.

- Hóa ra là tinh hoa của mặt trăng? Mi làm ta sợ muốn chết.

Chứng kiến Mao Đầu khoa tay múa chân ra chỉ lên trời, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, vật nhỏ này ngoài việc không thể nói chuyện, quả thực như đã thành tinh .

Trong lòng Mao Đầu tựa hồ có chút khủng hoảng, nhảy đến trong lòng Diệp Thiên, lại không đùa nghịch tóc của hắn giống ngày xưa.

- Yên tâm đi, kưng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bỏ ngươi lại!

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Mao Đầu, Diệp Thiên không khỏi suy nghĩ về mấy năm trước.

Lúc ấy hắn bị kẹt sâu ở khe băng trong Tuyết Sơn, đêm hôm đó sống dựa vào nhau với tiểu tử mới ra sinh kia, hắn biết, Mao Đầu có lẽ đã coi chính mình trở thành cha mẹ của nó.

- Chít chít …

Nghe được lời nói Diệp Thiên, Mao Đầu nhất thời cao hứng lên, theo quán tính nhảy đến đầu vai Diệp Thiên, lấy tay giúp hắn chải vuốt tóc.

- Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi, nhưng cũng không có cá ăn đâu nha!

Diệp Thiên cười ném Mao Đầu ra ngoài cửa sổ, tiểu từ này tuy rằng tính tình thông thái, nhưng có chút giống như trẻ con, hơi chiều nó một chút, nó có thể tạo phản ngất trời.

- Sư phụ, thì ra người muốn dẫn Mao Đầu đi cùng?

Sớm hôm sau, khi Chu Khiếu Thiên chứng kiến Mao Đầu đi theo phía sau Diệp Thiên chui vào xe, nhất thời hiểu được , cảm thấy sư phụ định lái xe đi Thần Nông Giá, hoàn toàn là bởi vì vật nhỏ này.

- Ừm, ở trong núi rừng, nó hữu dụng hơn so với chúng ta, mang theo nó cũng không cần sợ lạc đường.

Diệp Thiên gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng là đột phát ý nghĩ này từ hôm qua, hơn nữa Diệp Thiên còn muốn nhìn một chút, xem Mao Đầu có thể tìm ra vật tồn tại tương tự nó trong núi rừng hay không.

Chu Khiếu Thiên lái xe rất tốt, hơn nữa Diệp Thiên cũng không vội đi, đến tối, bọn hắn ở trong một nhà nghỉ ở An Huy một ngày, ngày hôm sau mới đi tới Vũ Hán.

Từ Vũ Hán đến Thần Nông Giá, còn khoảng cách bốn năm trăm km, mãi cho đến buổi tối ngày thứ ba, chiếc xe của Diệp Thiên mới phong trần mệt mỏi chạy vào tới thị trấn nhỏ Mộc Ngư.

Mộc Ngư trấn nằm ở phía nam Thần Nông Giá, chung quanh địa điểm du lịch nhiều, phong cảnh như vẽ, là khu kinh tế trọng điểm của Thần Nông Giá, các trung tâm du lịch, giải trí mở ra nhan nhản.

- Sư phụ, người ở đây thật không ít nhỉ, đều là đến du lịch nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play