Chu Khiếu Thiên đưa xe chạy đến trước cửa một khách sạn kết cấu bằng gỗ, tại khu đất trống có bảy tám cỗ xe lộ biển số của Vũ Hán, hiển nhiên là du khách ở nơi này.
- Có thể, Khiếu Thiên, công việc tiếp theo để sau, chúng ta hôm nay ở đây đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, huýt sáo đối với Mao Đầu. Mao Đầu vốn còn đang ghé vào ghế sau ngủ, như tia chớp lẻn đến đầu vai Diệp Thiên, vờn quanh ở trên cổ Diệp Thiên, nhìn qua giống như là một cái khăn quàng cổ lông chồn quý báu.
Tháng 11 đã sắp vào tới mùa đông, nơi này tới gần núi rừng, lại càng làm cho người ta có một cảm giác thu phong đìu hiu, Diệp Thiên ăn mặc như vậy, thật ra cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy quái dị.
Nhà khách sạn này có chút giống như Nông Gia Nhạc ở kinh thành, buổi tối còn có biểu diễn lửa trại, mãi cho đến 12h hơn đêm khuya, chung quanh mới dần dần yên tĩnh trở lại.
- Cổ nhân nói cỏ cây đều có linh, xem ra là có đạo lý.
Tuy rằng chân khí trong cơ thể hoàn toàn không có, nhưng ngồi tu luyện chính là tinh thần, sau khi bốn phía một mảnh im lặng, Diệp Thiên ngồi xếp bằng ở trên giường, tinh tế cảm thụ linh khí thiên địa xung quanh.
Nơi này độ dày linh khí cố nhiên không bằng Tụ Linh Trận ở Hồng Kông, nhưng từng đợt từng đợt linh khí, lại có một sinh cơ nhè nhẹ, làm cho người ta có một cảm giác thập phần tươi mát.
- Linh khí trong núi, vẫn là tinh túy hơn so với trên biển, biển khơi vô cùng tận, nhưng khuyết thiếu sinh cơ này !
Tinh tế cảm thụ một hồi, Diệp Thiên tìm ra hai chỗ khác nhau, nói riêng về chất lượng, không thể nghi ngờ là nguyên khí thiên địa bên ngoài Thần Nông Giá này càng tốt hơn. Nhưng nếu bàn về số lượng, vẫn là Tụ Linh Trận của Diệp Thiên hiệu quả tốt hơn.
- Tiểu tử, thật đúng là lợi hại đấy!
Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác nguyên khí quanh người sinh ra một tia rối loạn, quay đầu nhìn lại, Mao Đầu ghé vào trên cửa sổ phòng, đang hấp thu từng tia nguyên khí ở trong thiên địa tự do vào trong cơ thể.
- Chít chít...
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Diệp Thiên, Mao Đầu dương dương tự đắc mở to mắt. Sau khi kêu một tiếng đối với Diệp Thiên, lại lần nữa khôi phục trạng thái vừa rồi.
- Tiểu tử này tu luyện như thế, sẽ không thật sự thành tinh hóa thành hình người chứ?
Trong đầu Diệp Thiên bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm như vậy, nhưng lập tức bị hắn loại bỏ, con chồn trong Trường Bạch sơn tu vi sâu hơn MD gấp trăm lần, không phải là vẫn có một ít thân túi da sao?
Lắc lắc đầu, Diệp Thiên tiến vào đến nhập định sâu, nhưng hắn không có phát hiện, tại đây, tốc độ nguyên thần hấp thu linh khí, tựa hồ hiệu quả hơn nếu so với ở Tụ Linh Trận.
Một đêm không nói chuyện. Sáng sớm hôm sau khi ăn quá bữa sáng sau, Diệp Thiên chi phí ăn ở mười ngày, rồi gửi xe ở khách sạn.
Nhìn thấy cái túi đồ trên lưng đồ đệ kia cơ hồ cao hơn hắn, Diệp Thiên nói:
- Khiếu Thiên, ta giúp con đeo một chút nhé!
- Không cần, sư phụ, chút ấy sức nặng không tính gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Chu Khiếu Thiên lắc lắc đầu, sau khi tu vi tiến vào đến ám kình, tạp chất trong cơ thể hắn cũng bị bài xuất đi không ít, tính chất thân thể vốn không phải Chu Khiếu Thiên năm đó có thể sánh bằng.
- Chẳng thể trách tháng này còn có du khách?
Tới núi thông lớn đầu trấn. Du khách dần dần nhiều hơn, bởi vì ở trong này, có dựa vào mà xây Thần Nông vò, đây cũng là Mộc Ngư trấn nổi tiếng nhất một cái cảnh điểm.
Diệp Thiên thầy trò hai người bước đến rất nhanh, hơn mười phút đồng hồ sau, bọn hắn liền đứng ở Thần Nông Đàn. Đây là một cái quảng trường thật lớn có thể chứa mấy nghìn người.
- Không đúng, đó là một đại trận phong thuỷ đấy chứ?
Đứng ở trên quảng trường, sắc mặt Diệp Thiên đột biến, đồ án vòng tròn lớn ở giữa quảng trường, đại biểu thiên, chỗ tâm bố trí hình vuông, đại biểu cho địa, hình vuông trong đồ án, Ngũ sắc phân loại chỉ Ngũ Hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ở ngay trước quảng trường, còn có hai cây cao 10 thước giống như trụ Đồ Đằng, trên trụ điêu khắc đầu ngưu.
Sau trụ Đồ Đằng là hai tấm phù điêu cỡ lớn, thể hiện công tích vĩ đại cả đời Thần Nông thị, trụ Đồ Đằng và phù điêu có thiết tế đàn. Tế đàn hoàn toàn theo như quy cách thiên tử tế đàn ngày trước, đồ dùng cúng tế chế tạo từ đồng thau như bát Cửu Đỉnh, lư hương, hương án, chuông vàng, pháp trống đặt ở giữa rất trang nghiêm.
Người nước ngoài có lẽ nghĩ đến đây là vì hậu nhân tế điện Thần Nông thị, nhưng khi nhìn ở Diệp Thiên trong mắt, đây rõ ràng chính là một tòa trận pháp Càn Khôn Ngũ Hành.
Thiên âm dương nhị khí trải qua trận pháp Ngũ Hành chuyển hóa, linh khí nồng đậm kia thẳng vọt lên, đối ứng đúng là thiên đàn ở sườn núi trước mặt.
- Sư phụ, linh khí nơi này, hình như không hề kém linh khí tòa nhà ở Hồng Kông kia nhỉ?
Mặc dù tu vi Chu Khiếu Thiên không hẳn cao, nhưng cũng đã có thể hấp thu Linh khí rèn luyện thân thể, sau khi đến nơi đây, nhất thời cũng phát giác có chút bất đồng.
- Đúng vậy, đây là vị cao nhân bày ra, đi, đi lên xem một chút!
Diệp Thiên gật gật đầu, khó khăn khi thi công đại trận này, không thể kém hơn so với tòa Tụ Linh Trận của hắn ở Hồng Kông kia, chẳng qua Diệp Thiên cũng nhìn không ra người đó bày mắt trận ở chỗ nào?
Diệp Thiên tính một chút, từ sườn núi đến thiên đàn phải đi qua 243 cái bậc thang, phân làm năm cấp, cấp một 9 bước, gọi là "Minh cửu", còn lại bốn cấp theo thứ tự, đều là bội số của 9, gọi là "Ám cửu" .
Ở trong mắt người thường nhân, loại thiết kế " Cửu ngũ Chí Tôn" này, ngầm có ý nói lên địa vị Chí Tôn Thần Nông, nhưng là trước mặt Diệp Thiên, lại cảm nhận được một loại cảm giác Thiên Nhân Hợp Nhất.
Đi vào trước đài chiêm ngưỡng pho tượng Thần Nông thiên đàn, nhìn lên tượng Thần Nông, đầu ngưu thân người, hai mắt khép hờ, uy vũ phong cách cổ xưa, giống như đang lẳng lặng suy tư vũ trụ, tượng nặn không bố trí cái bệ, thân tượng đột ngột từ mặt đất mọc lên, đỉnh đầu là trời xanh, người mặc áng mây.
- Trận pháp Càn Khôn Ngũ Hành này thực sự không phải là sử dụng để Tế Tự Thần Nông, chúng nó rốt cuộc là để làm cái gì đây?
Đánh giá bốn phía một phen, trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ khó hiểu, bởi vì linh khí truyền đến từ đàn tế, vẫn chưa tác dụng đến thiên đàn, mà là xuyên thiên đàn mà qua, dũng mãnh vào đến bên trong con đường lên núi.
Tháng 11 trong núi thời tiết lạnh ghê người, các du khách này cơ hồ tới đàn tế cũng không muốn lại hướng lên mà đi, cả thiên đàn lúc này chỉ có thầy trò Diệp Thiên hai người.
- Sư phụ, đi thôi!
Nhìn thấy Diệp Thiên đứng lặng thật lâu ở trước tượng Thần Nông, Chu Khiếu Thiên không khỏi hắng một tiếng, nơi này gió núi thật mạnh, hắn sợ Diệp Thiên đang ở thời gian dưỡng thương sẽ chịu không nổi.
- Ừm, Khiếu Thiên, sơn đạo dốc đứng, ngươi cẩn thận một chút.
Diệp Thiên gật gật đầu, nếu nghĩ mãi mà không rõ vậy không cần nghĩ, có lẽ tới "Khư thị" hết thảy nghi vấn cũng có thể giải quyết dễ dàng .
Thiên đàn là xây ở mặt núi, ở trong núi có một đường mòn thềm đá đi thông chân núi vào bên trong, dưới chân núi ngưng tụ linh khí không phân tán, từ xa nhìn lại, như là một đám mây trắng, khiến đường mòn giống như đường lên trời vậy.
- Hả? Sao lại tiêu mất hết?
Hướng vào trong núi chừng năm trăm mét, nhìn lại ngọn núi này, Diệp Thiên rõ ràng phát hiện, linh khí phía trước đột nhiên trở nên mỏng hơn, tựa hồ tới nơi này chợt không thấy.
- Sư phụ, trong núi này thứ tốt thật không ít nha!
Chu Khiếu Thiên không có lực cảm ứng mẫn tuệ như Diệp Thiên vậy, lúc này hắn đang hưng trí bừng bừng đánh giá phong cảnh trong núi.
- Thật thật sự là nơi rất đẹp!
Nghe được đồ đệ nói vậy, sự chú ý của Diệp Thiên mới tập trung vào trên núi, tại nơi lưng chừng núi, một đám khỉ Ma-các đang đu đưa ở trên ngọn cây, vách núi nham thạch kia thẳng đứng, mơ hồ còn có thể chứng kiến bóng dáng một ít dược liệu.
Mà vị trí chân núi chỗ Diệp Thiên này, phong cảnh cũng là thật tuyệt, nơi này quần sơn vây quanh, cây cối xanh um, thác bay từ vách núi thẳng đứng như mưa trút nước xuống, ngọc châu vẩy ra, nước hồ trong trong suốt thấy đáy, thiên hình vạn trạng.
Chẳng qua nơi này cách thị trấn không xa, trong núi rất nhiều địa phương đều hiển lộ ra dấu vết điêu khắc do con người, đặt ở Diệp Thiên trong mắt, cũng thành một nét bút hỏng.
Ở sườn núi dừng lại một chút, Diệp Thiên hai người dọc theo đường mòn đi qua ngọn núi này, ở phía sau núi chỗ một cái dốc thoải, xuất hiện một loạt nhà trệt.
- Sư phụ, là một Nông Gia Nhạc.
Lúc này đã đến giữa trưa , nhìn ven đường, Chu Khiếu Thiên nói:
- Chúng ta vào đó ăn cơm, chiều tiếp tục vào núi được không ạ?
- Được, Khiếu Thiên, sau khi vào núi cũng không dễ chịu, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, dựa theo biểu hiện bản đồ trong thức hải của hắn, Khư Thị cự cách nơi này ít nhất còn 100 km, dựa vào hai chân trần, chỉ sợ ít nhất phải đi mất vài ngày.
- Hai vị, khí trời này còn muốn vào núi sao? Tiếp tục qua mấy ngày nữa trong núi có thể sẽ có tuyết rơi đấy!
Chứng kiến Diệp Thiên hai người đi vào sân, người trung niên đang ngồi ở trong sân nhặt rau vội vàng đón chào.
- Ha ha, nghe nói Thần Nông Giá khúc khuỷu nên thơ, chúng tôi không đi vào bên trong coi như không đến!
Diệp Thiên bắt tay cùng người trung niên, lấy ra gói thuốc mở ra, đưa cho một điếu rồi nói :
- Đại ca ở nơi này, bình thường ra vào không phải rất tiện nhỉ? Mỡ muối tương dấm chua … đều phải mua từ bên ngoài sao?
- Cũng tạm được, mua một lần đủ dùng nửa năm, chính mình làm đồ ăn, phái sau còn nuôi heo đó!
Người trung niên tiếp nhận điều thuốc Diệp Thiên đưa tới, ngửi ngửi cũng không hút, dắt tại trên lỗ tai nói:
- Ở mãi thành quen, xuống dưới chân núi lại cảm giác không được tự nhiên, nên không trở lại.
Kỳ thật ở bên ngoài Thần Nông Giá, vốn là có không ít thôn, những thôn dân này đều ra khỏi núi lớn, nhưng cũng có người lưu luyến nơi đây, giống như người trung niên kia chính là sửa chữa nhà lại một chút, làm thành Nông Gia Nhạc.
- Mẹ nó ơi, có khách này, làm vài món thức ăn, nấu cơm đem lên nhé!
Người trung niên quay đầu lại kêu một tiếng, một người đàn bà hơn 40 tuổi từ trong nhà đi ra, cười cười đối với Diệp Thiên hai người, đem rau dại trên mặt đất vào phòng.