Đang lúc Diệp Thiên muốn khép lại quyển sách này, đột nhiên thần thức bỗng nhúc nhích, tại một tờ bìa cuối cùng ngoài cuốn Khai Nguyên đạo tạng này, tựa hồ có hình gì đó.
- Ồ, tại sao lại không có?
Khi Diệp Thiên ngưng thần nhìn lại, lại phát hiện vừa rồi thật sự rõ ràng nhìn qua đồ án lại biến mất không thấy, ở trước mặt hắn chỉ có trang giấy ố vàng này.
- Cổ quái, quyển sách này thậm chí có linh khí dao động?
Diệp Thiên dụng thần bao vây lại trọn quyển sách, nhất thời đã phát hiện chỗ quái dị, từ quyển sách này, truyền đến linh khí dao động.
- Không nghe nói qua sách cũng có thể là nhạc cụ của thầy tu?
Muốn nói trên thế gian ai có được nhạc cụ của thầy tu số lượng nhiều nhất, Diệp Thiên tuyệt đối có thể hoàn toàn xứng đáng xếp hạng đệ nhất, nhưng ngay cả là Diệp Thiên, cũng chưa từng thấy qua quyển sách mà có thể trở thành nhạc cụ của thầy tu.
Phải biết rằng, tiêu chuẩn nhạc cụ của thầy tu, đó là có thể dung hòa linh khí, hơn nữa thông qua linh khí súc tích nuôi nhạc cụ của thầy tu, sinh ra một ít công năng vượt qua tưởng tượng của thường nhân.
Nhưng là trang giấy mỏng này, căn bản không khả năng chứa được, ngay cả là cao tăng đại ân cả ngày tụng kinh cúng bái, cũng không thể làm được điểm này.
Suy đoán nửa ngày, Diệp Thiên cũng không còn nghĩ ra được, lập tức lại đem quyển sách kia lật đến một tờ cuối cùng, thần thức từ mắt mà ra, hướng vào hình ảnh chỗ trống kia.
- Thật sự có thứ gì đó!
Diệp Thiên nổi lên một trận kinh hỉ trong lòng, sau khi thần thức của hắn chạm đến trang sách, một bộ hình ảnh hịên ra tại trước mắt hắn.
- Hả? Như thế nào lại tiêu mất hết?
Khi Diệp Thiên vừa mới thấy rõ hình ảnh trên trang sách thì một dao động truyền qua, trang sách kia lại có thể trở nên rỗng tuếch, như là chưa từng có hình ảnh gì.
Nhưng không đợi Diệp Thiên truy cứu, trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một bộ hình ảnh, đúng là đồ án vừa rồi trên trang sách.
- Đây là như thế nào mà được ? Lại có thể đem thần thức khắc ở trang giấy này?
Diệp Thiên tựa hồ có chút minh bạch, đồ án này là thần thức người khác ngưng tụ mà thành, khi có người dùng thần thức tra xét thì tự động biến mất, hiện ra trong thần thức người khác.
Phương thức ghi chép này, quả thực chính là Diệp Thiên mới nghe lần đầu, đây hẳn phải có thủ đoạn nào, mới có thể đem dấu vết của mình khắc ở trang sách này, chờ đợi hậu nhân phát hiện?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, sự thật liền phát sinh ở trước mắt, hắn không thể không tin, điều này làm cho Diệp Thiên tò mò đối với nội dung đồ án kia.
- Đây là một bản đồ sao?
Cẩn thận xem xét lên đồ án trong đầu, Diệp Thiên phát hiện, đây là một bản đồ vùng núi, nhưng ở nơi đó, còn dùng chữ triện viết hai cái chữ nhỏ.
- Khư thị, đây là ý gì?
Ngoài một ít chữ giáp cốt Diệp Thiên không biết, bất kể là chữ đại triện hay tiểu triện, Diệp Thiên đều có thể hiểu biết, hai chữ này hắn nhận ra, nhưng không biết là có ý gì.
Lý giải chữ Hán, "khư" chính là đống hoang tàn, ý chỉ có người ở qua nhưng hiện đã hoang phế.
"Thị" dĩ nhiên là chợ, chính là hai chữ này liên hệ cùng một chỗ, khiến cho Diệp Thiên có chút luống cuống , không phải ở nơi hoang phế còn có tồn tại một cái chợ chứ?
- Có nên đến hỏi Đại sư huynh hay không?
Diệp Thiên dâng lên ý nghĩ này trong lòng, nhưng liền bị hắn gạt đi, chuyện này quá mức kỳ quái, vạn nhất Đại sư huynh bọn họ không tin, không duyên cớ chọc cho bọn hắn cười.
- Xem trước một chút bản đồ này đối ứng có phải bản đồ Trung Quốc hay không nhỉ?
Diệp Thiên nghĩ một chút, đứng dậy trở về phòng mặc quần áo vào, xuống lầu đi tới phòng Đường Văn Viễn.
- Diệp Thiên, thế nào, mấy cuốn sách đó đối với cậu hữu dụng không?
Chứng kiến Diệp Thiên đến phòng, Đường Văn Viễn có chút kinh ngạc, hắn ở đây hơn một tháng , Diệp Thiên rất ít đến gian phòng của mình.
- Tác dụng không quá lớn, lão Đường, tôi tìm ông là chuyện khác.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Ông có thế để cho người ta đưa tới một bộ bản đồ Trung Quốc không?
- Bản đồ Trung Quốc? Phải không?
Đường Văn Viễn nghe vậy lặng đi một chút, Diệp Thiên không phải đang nghiên cứu mấy cuốn Khai Nguyên đạo tạng kia sao? Cái đó và bản đồ có quan hệ gì?
Đường Văn Viễn gật gật đầu, nói:
- Hẳn là có thể được, Hồng Kông nếu không có, tôi sẽcho người trực tiếp lái xe đi mua.
Hồng Kông ba bốn năm lại đây, trao đổi cùng nội địa cũng là càng ngày càng nhiều, thậm chí rất nhiều người ở Hongkong đến ở Thâm Quyến, qua lại rất tiện.
- Khư Thị, cái này rốt cuộc là có ý gì? Người lưu lại dấu vết thần thức này, là ai đây?
Rời khỏi phòng của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên trở lại thư phòng của mình, trầm tư.
Mặ dù hiện tại thần thức Diệp Thiên tiến nhanh, đến gần cảnh giới vô hạn nguyên thần xuất khiếu, nhưng hắn căn bản là không làm được cho nguyên thần của mình phân tách ở bên ngoài cơ thể, càng không nói dùng nguyên thần đi vẽ bản đồ .
Cho nên Diệp Thiên dám chắc chắn, người lưu lại địa mạo đồ này, cảnh giới tu vi khẳng định hơn xa hắn.
Mà một người như vậy, sợ là sẽ không vô duyên vô cớ lưu lại ấn ký ở trang sách, nói vậy khư thị hai chữ đó, nhất định có chỗ đặc biệt.
- Không phải là cao nhân lưu lại động phủ gì đó chứ?
Diệp Thiên từ nhỏ hay xem tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung Cổ Long … trong đầu không khỏi nghĩ đến.
Tuy rằng Diệp Thiên biết cái gọi là linh dược có thể làm cho công lực đại tiến đều là vô nghĩa, nhưng nếu có thể tìm được là chỗ tu luyện của vị cao nhân kia năm đó, vận khí tốt, nói không chừng thực có thể tìm được công pháp hắn cần có để tu luyện.
Diệp Thiên biết một bí mật, ở những năm hai mươi năm của thế kỷ, từng có một lão tiều phu ở La Phù Sơn đã phát hiện chỗ ở của Tống Đại Cát Hồng, nơi đó đồng thời cũng là chỗ hắn luyện đan.
Nhưng đáng tiếc lão tiều phu này không biết chữ, sau khi đem mấy chục cuốn kinh thư ở trong sơn động đó dọn sạch về trong nhà, lại ném vào bếp lò làm thứ nhóm củi lửa, nghe tin đó Lý Thiện Nguyên vô cùng đau đớn.
Nhưng Lý Thiện Nguyên cũng không phải là không có thu hoạch, Đại Tề thông bảo của ông ta mà đang rơi vào tay Diệp Thiên. Chính là mua được từ tay lão tiều phu, Đại Tề thông bảo có được đó chính là một nhạc cụ của thầy tu.
Nam Đường và Tống Triều cách nhau mấy chục năm, chỉ sợ đây cũng là một trong những nguyên nhân Đại Tề thông bảo có thể bảo tồn được, còn nó là như thế nào trở thành nhạc cụ của thầy tu, ngay cả Lý Thiện Nguyên cũng không được biết.
- Đáng tiếc Cát Hồng ơi, nếu sư phụ tôi năm đó có thể lấy được, nói không chừng cũng có thể đi vào đến cảnh giới luyện thần phản hư !
Cổ tay Diệp Thiên khẽ lắc. Đại Tề thông bảo liền ở trong lòng bàn tay của hắn. Hắn có cảm giác, nếu như mình có thể chân chính tiến vào đến cảnh giới luyện thần phản hư, sợ là không cần huyệt âm dương tá trợ. Cũng có thể chế tạo ra nhạc cụ của thầy tu.
Nhưng hiện tại chân khí Diệp Thiên hoàn toàn biến mất, nguyên thần gà mờ kia cũng không biết nên tu luyện như thế nào, việc này chỉ có thể ngẫm lại thôi.
Bất tri bất giác miên man suy nghĩ, Diệp Thiên ở thư phòng cả một chút buổi chiều, đám người Cẩu Tâm Gia chỉ nghĩ Diệp Thiên không thể tìm được công pháp tu luyện nên tâm tình không tốt, khó chịu, cũng không còn tới quấy rầy hắn.
- Sư phụ, Đường lão nói đồ quan trọng của sư phụ đã tới, ông ấy đang tìm sư phụ nơi nơi đó.
Cửa thư phòng bị Chu Khiếu Thiên đẩy ra từ bên ngoài.
- Hả, trời đã tối rồi?
Diệp Thiên hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói:
- Khiếu Thiên, con đem bản đồ lên đi, buổi tối lúc ăn cơm không cần gọi ta!
- Con đã biết, thưa Sư phụ.
Chu Khiếu Thiên gãi gãi đầu, hắn cũng không biết Diệp Thiên đang suy nghĩ gì, xoay người xuống lầu đem bản đồ lên.
Đường Văn Viễn không biết Diệp Thiên cần bản đồ như thế nào, ngoài hắn nói là bản đồ địa mạo, mặt khác còn mua thêm bảy tám tấm bản đồ tỉ lệ khác nhau.
Chờ Chu Khiếu Thiên rời khỏi, Diệp Thiên đem địa mạo đồ chậm rãi bày trên bàn sách, đồng thời ở trong lòng cầu khẩn:
- Tổ sư gia phù hộ, bản đồ vị cao nhân đó lưu lại, nhất định phải ở quốc nội!
Địa Cầu lớn như vậy, vạn nhất hình này không phải Trung Quốc, cho dù mệt chết Diệp Thiên, hắn cũng khỏi nghĩ tìm ra được phương vị đối ứng bản đồ. Lúc này cũng không giống như đời sau, có cái máy tính hay khoa học kỹ thuật phát triển.
- La Phù Sơn? Không phải...
Bởi vì cả buổi chiều đều nghĩ về chuyện Cát Hồng. Mới vừa mở bản đồ ra, Diệp Thiên liền nhìn lại hướng La Phù Sơn, kết quả lại để cho hắn có chút thất vọng.
- Ba tỉnh Đông Bắc, cũng không phải…
Trong đầu hiện lên bộ đồ án, ánh mắt Diệp Thiên rất nhanh tìm tòi trên địa đồ, một loạt tỉnh bị hắn loại bỏ ra ngoài.
- Hả? Này... Là nơi này!
Khi Diệp Thiên đem ánh mắt phóng tới vị trí cao, trong mắt nhất thời lộ ra một tia mừng như điên, ở Tây Bắc biên thuỳ tỉnh Ngạc trên bản đồ địa hình, hoàn toàn nhất trí cùng đồ án trong đầu hắn biểu hiện.
- Đây là núi Võ Đang?
Diệp Thiên thấy được tên núi kia, nhưng ngay sau đó lắc đầu:
- Không đúng, không phải núi Võ Đang, vị trí Khư Thị này, còn là mặt sau núi Võ Đang.
- Rốt cuộc là cái gì nào?
Diệp Thiên chứng kiến, phương vị Khư Thị, biểu hiện ở trên bản đồ trước mặt, chính là một khu rừng rậm nguyên thủy, nhưng trên bản đồ cũng không có ghi rõ tên của nó.
- Là Thần Nông Giá? !
Nghĩ một chút, Diệp Thiên lấy ra tấm bản đồ Trung Quốc khác, tấm bản đồ này tỉ lệ xích càng thêm chính xác, Diệp Thiên thấy rõ ràng, vị trí khư thị, dĩ nhiên cũng là ở trong núi lớn mờ mịt ở Thần Nông Giá kia.
Đối với Thần Nông Giá, Diệp Thiên không thể nói là xa lạ, nhưng cũng không quen thuộc, hắn chỉ là nhớ rõ ở mấy năm trước trong một phim khoa giáo, đặc biệt có nhắc đến chuyện ở Thần Nông Giá tìm kiếm người tiền sử.
Cho nên ở trong trí nhớ Diệp Thiên, ngoài biết được Thần Nông Giá năm đó trong Thần Nông Viêm Đế bách thảo có ghi, lại là một chỗ rừng rậm nguyên thủy chưa từng bị phát hiện.
- Khư thị, hai chữ này rốt cuộc là có ý gì đây?
Xem xong vị trí địa đồ, Diệp Thiên ngẩng đầu lên.
Theo phương vị nhìn lại, nơi đó đúng là chỗ sâu trong Thần Nông Giá ít ai lui tới ở, cực kỳ phù hợp chỗ mà những người như Diệp Thiên tu đạo.
Nhưng trong chuyện thần thoại, truyền thuyết cổ đại, cao nhân thường thích tìm cho mình chổ ở yên tĩnh như động phủ linh tinh gì đó, khư thị hai chữ này khiến Diệp Thiên có chút hiểu không rõ.
- Diệp Thiên, con đang làm gì đây? Đều đang chờ con ăn cơm đấy, con tốt thật, ở trong hang ổ này không đi ra ngoài!
Đang lúc Diệp Thiên trăm mối vẫn không có cách giải, cửa thư phòng bị mẹ hắn đẩy ra, sau khi Chu Khiếu Thiên nói sư phụ hắn không muốn bị người khác quấy rầy, cũng chỉ có Tống Vi Lan dám vào thư phòng của hắn.
Nhìn thấy mẹ một bộ dạng hưng sư vấn tội, Diệp Thiên cười khổ nói:
- Mẹ, chờ con để làm chi, mọi người ăn trước đi!
- Không được, sức khỏe của con vừa mới tốt, đang cần bổ sung dinh dưỡng mà, mẹ hầm canh cá cho con, nguội thì không thể ăn được.
Tống Vi Lan đi đến bàn của Diệp Thiên, có chút kỳ quái nhìn lên tấm bản đồ, nhất thời khẩn trương, hỏi:
- Tiểu Thiên, con xem bản đồ này làm cái gì, chẳng lẽ lại muốn đi ra ngoài sao?
Tống Vi Lan rất yên tâm với con trai, nhưng lần này thương thế của hắn thật sự quá nặng, là một người mẹ, Tống Vi Lan đương nhiên không muốn tiếp tục cho Diệp Thiên chạy ngược chạy xuôi.
- Mẹ, con đang tìm một nơi, nói không chừng đúng là phải đi ra ngoài vài ngày.
Lời nói của Tống Vi Lan là vô ý, cũng nhắc nhở Diệp Thiên, hắn làm gì à phải chính mình tự tìm phiền não? Chỉ cần đi đến vị trí đánh dấu trên bản đồ, đến lúc đó cũng có thể giải quyết dễ dàng mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên nhất thời vui vẻ, đứng lên ôm bả vai mẹ hắn, cười nói:
- Mẹ, canh cá này là cha nấu phải không ạ? Mẹ lại mạo muội lĩnh quân công rồi!
- Ai nói vậy, hôm nay là ba của con không động tay, mẹ mới là chủ trù đấy, không tin thì hỏi ba của con đi.
Bị con trai đánh trống lảng vậy, Tống Vi Lan đã quên truy vấn chuyện Diệp Thiên cần ra ngoài, hai mẹ con cười nói đi xuống dưới lầu ăn cơm.
- Tiểu sư đệ, đệ không sao chứ?
Chứng kiến Diệp Thiên rốt cục ra khỏi thư phòng, Cẩu Tâm Gia có chút bận tâm nói:
- Từ cổ chí kim, phương pháp tu luyện chính là bí mật không truyền của các môn phái, Khai Nguyên đạo tạng cho dù không thiếu, nhưng cũng chưa chắc sẽ có, tiểu sư đệ, đệ không cần quá mức để ý .
- Đại sư huynh, đệ không sao, buổi chiều đệ đang nhớ lại một thứ gố vuông sư phụ truyền xuống, có hiệu quả đối với trị liệu luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, đệ muốn thử xem có thể kết hợp hay không?
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Thiên đã không định nói cho mấy vị sư huynh chuyện giấu đồ án ở bìa ngoài Khai Nguyên đạo tạng, thứ này nhìn không tới, sờ không được, không chứng cớ nói suông ra, Diệp Thiên cũng không tin.
Cẩu Tâm Gia nghe vậy lấy làm kỳ, liền vội vàng hỏi: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Còn có gỗ vuông? Diệp Thiên, đệ nói cho ta nghe một chút.
- Khụ khụ, sư huynh, gỗ vuông này cần thuốc bách thảo và cỏ linh chi ngàn năm, hơn nữa cỏ linh chi nhất định phải làm thuốc sau nửa canh giờ được thái, điều kiện có chút hà khắc, đệ cũng không nhớ ra việc này.
Lời nói của Đại sư huynh khiến Diệp Thiên có cảm giác đem tảng đá đập chính chân mình, chính là lời nói dối này vừa nói ra khỏi miệng, Diệp Thiên liền phải nghĩ biện pháp cho hợp tình hợp lý, lập tức vẽ ra một chuyện ngay cả bản thân đều không thể nào tin được.
Cẩu Tâm Gia là nhân vật bậc nào, tự nhiên nghe được ra trong lời nói Diệp Thiên có ý là nghĩ một đằng nói một nẻo, ý niệm trong đầu vừa chuyển, không khỏi cười nói:
- Tiểu sư đệ, đệ là muốn tĩnh cực tư động, muốn đi ra ngoài đi thời gian hả?
Phương thuốc này cần cỏ linh chi ngàn năm, còn nhất định lập tức làm thuốc sau nửa giờ được hái, trong lời nói Diệp Thiên đã biểu đạt ra ý tứ của hắn, đưong nhiên là muốn đi hái cỏ linh chi ngàn năm.
- Đúng vậy, Đại sư huynh, thuốc bách thảo hình như chỉ có bên trong núi Thần Nông Giá sau núi Võ Đang mới có, hơn nữa nơi đó dược liệu phong phú, nói không chừng có thể hái được cỏ linh chi ngàn năm, tiểu đệ muốn đi chỗ ấy thử thời vận!
Tuy rằng che giấu bí mật Thần Nông Giá, nhưng cũng không cần phải ... Giấu diếm nơi chính mình muốn đi, nếu Cẩu Tâm Gia hỏi, Diệp Thiên cũng nói ra.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, nói:
- Cũng tốt, nên đi nhiều một chút, nói không chừng sẽ có tương ngộ, tiểu sư đệ, ta cùng đệ đi một chuyến!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh, huynh tuổi tác đã cao, đừng bôn ba , cho Khiếu Thiên đi theo đệ được rồi!
- Diệp Thiên, có thể không đi được không?
Trên bàn cơm bỗng nhiên vang lên một thanh âm yếu ớt, Diệp Thiên quay mặt qua, phát hiện Vu Thanh Nhã đã buông đũa xuống, ánh mắt không muốn xa rời nhìn hắn.
Vu Thanh Nhã cùng Diệp Thiên kết hôn tới nay, hai người thực sự ở cùng một chỗ, cũng chính là khoảng thời gian này khi Diệp Thiên bị thương, nhưng vết thương của chồng còn chưa khỏe hẳn đã muốn ra ngoài, Vu Thanh Nhã thật là không đành lòng.
- Thanh Nhã, anh xin lỗi.
Nghe được lời nói của vợ, trong lòng Diệp Thiên dâng lên một cảm giác áy náy, cười khổ nói:
- Em xem thân thể anh này, không khác phế nhân nhiều, lần này anh đi ra ngoài là chữa bệnh, hết bệnh rồi lập tức liền trở lại!
"Khư thị" hai chữ kia trong bìa cuốn Khai Nguyên đạo tạng và bản đồ thần bí, không có lúc nào không quanh quẩn trong đầu Diệp Thiên, Diệp Thiên thật sự không thể thoát khỏi hiếu kỳ của nội tâm chính mình.
- Thôi, đã như vậy, sáng mai chúng ta cùng nhau trở lại kinh thành, lần này anh đi ra ngoài sau khi trở về, liền ở kinh thành cùng em.
Diệp Thiên cười kéo bả vai Vu Thanh Nhã, nói:
- Em còn nói phải làm nữ cường nhân mà, định trốn việc bao lâu vậy? Em cứ an tâm công tác, anh không sao !
- Ai nói phải làm nữ cường nhân hả? Em nhưng làm không được như mẹ đâu!
Làm trò trước mặt mọi người bị Diệp Thiên ôm bả vai, trên mặt Vu Thanh Nhã nhất thời hai mảnh đỏ ửng, cũng không còn tiếp tục dây dưa chuyện Diệp Thiên sắp sửa ra ngoài.
Cẩu Tâm Gia biết chủ ý Diệp Thiên rất cứng rắn, người bên ngoài rất khó lay chuyển quyết định của hắn, lập tức mở miệng nói:
- Tiểu sư đệ, ra ngoài thì cứ ra ngoài, nhưng trạng thái hiện tại của đệ, nhất thiết không thể động thủ cùng ai nhé!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Đại sư huynh, đệ biết, đệ biết chứ, nếu không mang Khiếu Thiên đi làm gì?
- Đại sư bá, ngài yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho sư phụ !
Một bên Chu Khiếu Thiên vội vàng cam đoan.
- Ừ, hành tẩu giang hồ, mọi sự cần nhẫn ba phần!
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, nói :
- Ngươi cắt không thể bởi vì tranh chấp mình mạnh, háo thắng mà kéo sư phụ ngươi vào đến bên trong cảnh hiểm nguy nhé!
Nhìn thấy bộ dạng đó của Cẩu Tâm Gia, Chu Khiếu Thiên đứng dậy, kính cẩn đáp:
- Vâng, đệ tử biết!
- Có cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, nhất định phải ghi nhớ ở trong lòng …
Cẩu Tâm Gia dặn dò Chu Khiếu Thiên vài câu, xoay mặt nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Vi Lan, không khỏi mở miệng cười:
- Tôi nói cô nghe, Tiểu Tống à, Diệp Thiên lần này đi ra ngoài không có việc gì đâu, cô không cần lo lắng.