Một chiếc xe hơi thể thao màu đỏ hung hăng dừng trước cửa khách sạn, rõ ràng kĩ thuật của người lái xe rất tốt, chiếc xe sượt qua người giữ cửa.

Nhưng tên giữ cửa xui xẻo vẫn bị giật mình, lảo đảo lui về phía sau, xém nữa là ngồi bệch xuống đất.

- Đỗ xe, rồi đem chìa khóa lên lầu 3.

Một chiếc chìa khóa cùng với 100 đồng tiền tip làm tên giữ cửa quên mất sợ hãi, vội nhận lấy chìa khóa và tiền, đi đến bãi đậu xe.

Diệp Thiên từ cửa kính nhìn thấy cảnh như vậy không khỏi lắc đầu, xem ra tên giữ cửa không để tâm đến lời nói của hắn, trong vòng 3 ngày, nhất định sẽ gặp nạn đổ máu.

Có điều Diệp Thiên cũng không phải là Chúa cứu thế gì, có thể nhắc nhở hắn ta một câu là không tệ rồi, sự cố trên đời này rất nhiều, nếu Diệp Thiên đều can thiệp vào, thì chắc không quá ba ngày sẽ bị sét đánh mất.

- Ơ, chờ với…

Khi cửa thang máy mà Diệp Thiên đi sắp đóng lại, một bàn tay đưa vào, người chủ của chiếc xe hơi màu đỏ bên ngoài ban nãy dắt theo một cô gái cao gầy chen vào trong thang máy.

- Anh bạn, cũng đến tham gia tiệc rược à?

Nhìn thấy trong thang mấy chỉ có hai người là Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, thang máy được ấn nút lầu 3, chàng trai trẻ kia nhếch miệng cười với Diệp Thiên, tỏ vẻ vừa gặp đã quen.

- Đúng vậy, tôi họ Diệp, nên xưng hô với anh thế nào?

Mặc dù người này cũng liếc nhìn Vu Thanh Nhã một cái, nhưng không phải là cái nhìn chằm chằm, háo sắc, điều này khiến Diệp Thiên không khỏi có thiện cảm với hắn ta.

- Hì hì, tôi họ Cao, tên…, tên là…, ầy, anh gọi tôi là anh Cao thì được rồi…

Người này cười hì hì, ghé sát tai Diệp Thiên, nói:

- Anh Diệp thật có mắt nhìn, bạn gái này của anh quả thanh cao thoát tục…

- Hừm, bộ tôi với anh thân nhau lắm à?

Diệp Thiên bị người đó nói mà dở khóc dở cười, nhưng sau khi nhìn lướt qua mặt hắn một cái, gương mặt căng thẳng bỗng nở nụ cười:

- Haha, anh Cao, bạn gái của anh cũng không tệ mà, mặc dù trang điểm hơi lòe loẹt chút nhưng xem ra cũng là thân trong trắng, ngọc khiết băng tâm mà…

- Anh muốn chết hả?!

Thang máy vốn không lớn, dù tiếng của Diệp Thiên và người kia có nhỏ cỡ nào, cũng bị hai người con gái bên cạnh nghe được, tay của Vu Thanh Nhã đã sớm sờ lên eo của Diệp Thiên, nhéo một cái mạnh.

Người con gái có dáng vẻ cao ráo kia nghe xong lời của Diệp Thiên, mặc dù không nói gì, nhưng mặt cũng đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.

- Ồ, hóa ra anh Diệp đây cũng là người đồng đạo à? Chúng ta lên đó nói tiếp nhé?

Lời của Diệp Thiên làm người đó mắt sáng rỡ, dường như hoàn toàn không để tâm đến suy nghĩ của người bạn gái bên cạnh, khi đang định trao đổi tiếp với Diệp Thiên thì thang máy đã đến lầu ba.

- Lát nữa nói tiếp, anh Diệp, lát nữa tôi đến tìm anh…

Nhìn thấy mấy người đứng ngoài thang máy, vẻ mặt của người họ Cao kia đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh, sau khi nói nhỏ với Diệp Thiên một câu thì bỏ ra trước.

- Cao công tử, hoan nghênh cậu đại giá quang lâm, thật không ngờ là cậu có thể đến đây…

Người họ Cao vừa bước ra khỏi thang máy, thì một người mập mạp, có dáng vẻ của một lãnh đạo, đứng không xa ngoài thang máy vội bước đến chào đón, cách xa mấy mét đã giơ hai tay ra, khuôn mặt lộ vẻ nịnh hót.

- Chủ nhiệm Tề, khách sáo rồi.

Người đó đưa tay phải ra bắt tay chủ nhiệm Tề, vẻ mặt ngạo mạn, hoàn toàn không còn bộ dạng như trong thang máy lúc nãy.

Nhưng chủ nhiệm Tề lại tươi cười vui vẻ, vừa bắt chuyện vừa dẫn người đó vào bên trong, làm như không hề thấy Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã từ phía sau bước ra.

- Diệp Thiên, ban nãy anh nói bậy bạ gì vậy hả?

Chờ sau khi người họ Cao bước ra, Vu Thanh Nhã không hài lòng, nói bên tai Diệp Thiên:

- Cô gái lúc nãy là MC của kênh tài chính ở đài, hình như mới vào đài năm nay…

- Anh không biết cô gái đó nhưng người họ Cao kia ánh mắt thấu đáo, chính mà không tà, không phải là loại như em nghĩ đâu.

Diệp Thiên nghe nói cười cười, cũng không giải thích gì thêm.

- Tên của người này thật thú vị, Cao Tiền Tiến? Chắc là thích tiền lắm à…

Lúc đăng kí tên tuổi ở cửa hội trường, Diệp Thiên nhìn thấy một cái tên, liền mỉm cười, hèn gì mà lúc nãy khi anh chàng này nói đến tên mình lại ấp a ấp úng, thì ra cái tên này rất là thú vị.

Sau khi đăng kí ở cửa xong, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã bước vào hội trường, khắp nơi không phải là những nam nhân thành đạt mặc áo vest đeo cà vạt quần áo chỉnh tề thì là những phụ nữ đeo đầy trân châu ngọc diệp trên người.

Diệp Thiên nhìn ngó khắp nơi một lát, nhìn thấy không ít các nam nữ MC thường gặp trên TV, hơn nữa còn có một vài minh tinh điện ảnh, sau khi Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã bước vào thì cả hai lại không được bắt mắt lắm.

Diệp Thiên ước chừng, trong cái hội trường to này ít nhất cũng có hai ba trăm người, vị Cao công tử vừa vào lúc nãy, đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Tối chưa ăn no, đi thôi, tìm cái gì ăn vậy…

Ở chính giữa hội trường có một hàng xe đẩy buffer, phía trên để rất nhiều ly rượu đỏ, Diệp Thiên cũng không khác sáo, đi đến xe đẩy buffer chọn một vài món, cùng với Vu Thanh Nhã đi đến một góc ít người qua lại để ăn.

- Thưa quý ông và quý bà, hoan nghênh quý vị đến tham gia…

Diệp Thiên ngồi được không lâu thì một MC thường thấy trên TV bước đến giữa hội trường, cầm lấy Micro chủ trì chương trình, nội dung không gì khác là nói một vài lời khách sáo, không có giá trị gì.

- Để hưởng ứng công trình Hy Vọng của Trung ương Đoàn, để càng có nhiều trẻ em mù chữ ở vùng sâu vùng xa có thể đi học trở lại, hôm nay chúng tôi sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá từ thiện, tất cả số tiền có được sẽ quyên góp vào công trình Hy Vọng.

- Ủa? Không phải là tiệc hữu nghĩ gì đó sao?

Nghe được mấy lời này, Diệp Thiên ngẩn người ra, làm việc thiện vốn là một điều trong môn quy của người học phép, điều này khiến Diệp Thiên có hứng thú thêm với bữa tiệc tối nay.

Theo huấn pháp của tổ sư gia, hành thiện tích đức có thể hóa giải điều rủi khi bản thân tiết lộ thiên cơ, có điều Diệp Thiên trước đây là kẻ nghèo rớt mồng tơi, mặc dù có dìu cụ già qua đường, nhưng hình như không có hiệu quả gì.

Nghe xong lời của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã lắc đầu, nói:

- Em cũng không biết nữa, Diệp Thiên, em đến chỗ chủ nhiệm một lát, nếu không lát nữa sẽ bị la cho coi…

- Không được đi đâu hết, để anh xem ai dám la em chứ?

Diệp Thiên không vui, vẫy vẫy tay, nhiều lúc, hắn ta cũng khá bá đạo.

Ai ngờ Diệp Thiên chưa nói dứt lời, thì đã vang lên tiếng nói:

- Ôi, Tiểu Vu, ai cũng đều bận cả, sao cô lại ngồi ở đây chứ?

Cùng với giọng nói, người đàn ông trung niên mập mạp vừa nãy gặp ở cửa đã đứng trước bàn của Diệp Thiên, chỉ vào Vu Thanh Nhã nói:

- Tiểu Vu, đây là một hoạt động rất quan trọng mà đài ta tổ chức, kêu cô đến là để tiếp đãi khách, cô xem cô, lại ngồi ở đây ăn uống, còn ra thể thống gì nữa?

Do góc mà Diệp Thiên chọn khá vắng vẻ, hơn nữa bên cạnh cũng không có khách khứa, nên tiếng của chủ nhiệm Tề có hơi to, khi nói còn liếc nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ bất mãn, rõ ràng rất không hài lòng về việc Vu Thanh Nhã dẫn theo người đến.

Tên họ đầy đủ của chủ nhiệm Tề là Tề Dực, lúc trước vì muốn vào đài truyền hình làm việc mà cưới con gái của một vị lãnh đạo nào đó, giống như chuyện viết trong tiểu thuyết, con gái của vị lãnh đạo này mặt dù ngũ quan đầy đủ nhưng gộp lại chung với nhau thì có hơi xấu.

Vợ trông hơi xấu, chỉ cần có thể giúp bản thân ông ta thăng tiến là được rồi, nhưng vị lãnh đạo kia vào thập niên tám mươi thì đã thôi không làm, nên Tề Dực vất vả bao năm, sau khi ngồi vào chức chủ nhiệm văn phòng thì không thể thăng chức được nữa.

Kế từ đó, một người thời trẻ có tướng mạo anh tuấn như chủ nhiệm Tề trong lòng không được thoải mái, đàn ông mà, lúc nào cũng phải lựa chọn giữa quyền và sắc, nghề nghiệp đã đến đỉnh, thì ánh mắt của chủ nhiệm Tề liền dính vào các cô gái xinh đẹp.

Có điều, dù trong đài truyền hình có rất nhiều gái đẹp, nhưng với một vài MC có danh tiếng mà nói, chủ nhiệm Tề quả thật không dám có tạp niệm gì, vì thế mà ông ta để mắt tới các sinh viên đại học đến đài thực tập vào mỗi năm. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mượn danh nghĩa báo cáo thực tập và có thể giúp họ đến đài làm việc, chủ nhiệm Tề đã nhiều lần ra tay thành công.

Đương nhiên, ông ta cũng không có bản lĩnh giữ người ở lại CCTV, nhưng chủ nhiệm Tề giao tiếp rộng rãi, sắp đặt cho mấy người thực tập sinh này đến làm ở đài địa phương, nên mấy năm nay không xảy ra rắc rối gì.

Mấy tháng trước, Vu Thanh Nhã với dung mạo thanh tú vào đài thực tập, liền được chủ nhiệm Tề để mắt tới, có điều lần này mọi ngón trò của ông ta đều không dùng được, dùng "cứng" hay "mềm" thì Vu Thanh Nhã cũng đều không để tâm đến ông ta.

Thế nên trong lòng chủ nhiệm Tề vốn đang tức giận, nhìn thấy điệu bộ thân mật giữa Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên lại càng khó chịu hơn, mở miệng liền quở mắng Vu Thanh Nhã một trận.

Ai ngờ chủ nhiệm Tề khó chịu, "Diệp Đại sư" càng không vui vẻ gì, bản thân hắn vừa mới ra vẻ liền bị người ta tát cho một cái vào mặt, liền sầm mặt lại, quát:

- Ông là ai chứ hả? Biết nói tiếng người không? Đi ra chỗ khác đi…

Người giống như Diệp Thiên, từ xưa đến nay không vào hoạn lộ không sợ quyền quý, tự thân toát ra một khí thế, vừa sầm mặt lại thì nhiệt độ xung quanh cũng gần như giảm đi mấy độ, một áp lực vô hình bao trùm lấy chủ nhiệm Tề.

- Cậu… cậu, cậu là ai chứ?

Nhìn thấy người con trai tóc bạc vốn dĩ rất bình thường, đột nhiên lại đem đến cho bản thân ông ta một uy thế không thua kém gì khi nhìn thấy trưởng đài, hai chân của chủ nhiệm Tề nhũn cả ra.

Diệp Thiên cúi đầu, cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, không ngước mắt lên, vẫy vẫy tay, nói:

- Tôi là ai không liên quan gì đến ông, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền chúng tôi…

Bộ dạng này của Diệp Thiên quả thật còn ngạo mạn hơn vị công tử lúc nãy, điều này cũng khiến cho chủ nhiệm Tề ngạc nhiên, do dự, tục ngữ nói sống trong giang hồ càng lâu thì lá gan càng nhỏ, ông ta sợ đụng phải người mà mình không nên đắc tội.

-Được rồi, ha i người cứ ngồi trước đi, Tiểu Vu, cô không cần tham gia công việc tiếp đãi hôm nay đâu…

Sống trong môi trường quan hệ giao tế phức tạp rối rắm như CCTV hơn hai mươi năm, chủ nhiệm Tề thay đổi thái độ quá tài tình, thành Tứ Cửu "ngọa hổ tàng long", trước khi chưa làm rõ thân phận của Diệp Thiên, ông ta quả thật không dám trở mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play