- Đi thôi, lên xe trước đã, về rồi hãy nói…
Đẩy cái xe đạp đứng ngoài cửa lớn của CCTV, bên cạnh còn có một người đẹp, người qua kẻ lại, bị không ít người dòm ngó, khiến cho Diệp Thiên không được thoải mái lắm.
Thời buổi này nói đến trai tài gái sắc, đàn ông con trai không có tiền nếu dắt theo một cô gái đẹp, nhất định sẽ bị người ta khinh khi, mấy chiếc xe ra vào CCTV khi đi ngang qua hai người họ, luôn có vài con mắt đổ dồn về phía họ.
Có điều Vu Thanh Nhã rất thản nhiên ngồi lên yên xe đạp của Diệp Thiên, có xe tốt nào mà cô ta chưa ngồi qua? Đương nhiên sẽ không để tâm đến những ánh nhìn này.
- Về trường hay là đến chỗ của cô?
Chờ cho Vu Thanh Nhã ngồi lên yên xe, Diệp Thiên mở lời hỏi, nếu như về trường thì Diệp Thiên sẽ đưa cô ta đến trạm xe điện ngầm.
- Đến chổ của cô, hôm nay anh cũng về đi…
Vu Thanh Nhã lên tiếng đề nghị.
- Được thôi, anh cũng muốn ăn món cá do cô nướng rồi.
Diệp Thiên gật đầu, chở theo Vu Thanh Nhã, chiếc xe rất nhanh mất hút trong đám người đang tan ca.
Ngoài mấy người có quan hệ thân thiết với Diệp Thiên như Vệ Hồng Quân, không ai có thể đoán ra trong hai tháng mất tích, Diệp Thiên thật ra luôn sống trong Bạch Vân Quan ở thành Tứ Cửu.
Diệp Thiên có giấy chứng nhận nhân sĩ tôn giáo và bằng đạo sĩ do hiệp hội đạo giáo phát, với danh nghĩa là ngủ tại chùa đã xin tá túc tại Bạch Vân Quan, khi nhàn rỗi thì bàn luận Đạo kinh với vài lão đạo sĩ.
Sau khi nghe xong tin tức mà Vệ Hồng Quân dò la được, vì không để người nhà vướng vào chuyện thị phi, ngoài việc đưa rước Vu Thanh Nhã đi làm ra, Diệp Thiên gần như ở lì trong Bạch Vân Quan, lâu rồi không trở về tứ hợp viện.
- Sao vậy, rốt cuộc là ai làm gì em? Mà còn chau mày chau mặt.
Sau khi tới cổng tứ hợp viện, Diệp Thiên phát hiện, người có tính khí tốt như Vu Thanh Nhã vẫn nhăn nhó mặt mày, trong lòng cảm thấy có chút lạ.
Phải biết rằng, Vu Thanh Nhã tính tình nhã nhặn, bình thường rất ít khi gây xung đột với người khác, Diệp Thiên quả thật chưa từng thấy có việc gì có thể khiến Vu Thanh Nhã chau mày đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
- Còn không phải là tại chủ nhiệm Tề sao, ông ta nói tối nay bên đài có tiệc hữu nghị với một vài doanh nghiệp, muốn em đi theo, em chỉ là dân thực tập, chuyện này liên quan gì đến em chứ?
Nhắc đến việc này, Vu Thanh Nhã liền cảm thấy có chút uất ức, người ngoài thấy cô ta thực tập ở CCTV rất sướng, có ai biết rằng, Vu Thanh Nhã nếu không phải vì đợi sau khi có báo cáo thực tập rồi lấy bằng tốt nghiệp, thì đã sớm không làm rồi.
Nhất là tên chủ nhiệm Tề ở phòng làm việc của đài, cả ngày nhìn Vu Thanh Nhã đắm đuối, trong hai tháng thực tập, ít nhất đã hẹn Vu Thanh Nhã ra ngoài dùng cơm 7, 8 lần, nhưng đều bị cô ta từ chối.
Lần này chủ nhiệm Tề dứt khoát lấy danh nghĩa là sếp trong đài, nói với Vu Thanh Nhã rằng nếu không tham gia bữa tiệc hữu nghị tối này thì báo cáo thực tập của cô sẽ bị đánh giá là không hợp lệ.
Thật ra cái được gọi là tiệc hữu nghị doanh nghiệp chính là kéo quảng cáo, CCTV trong thập niên 90 vẫn chưa vững mạnh đến mức lưu danh hậu thế, hiện giờ vẫn là đài truyền hình nhờ vả công ty quảng cáo, nhưng qua hai năm nữa thì tình thế sẽ đổi ngược lại.
Nghe xong lời giải thích của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên cũng chau mày lại, bản thân hắn im hơi lặng tiếng hơn hai tháng, lại có người dám ức hiếp, đè lên đầu lên cổ, liền nói:
- Thanh Nhã này, không thích thì không làm nữa là được rồi, bằng tốt nghiệp đó có hay không cũng chẳng sao.
Diệp Thiên vốn không để tâm đến chuyện bằng cấp, bản thân hắn không phải cũng chỉ mới học có nửa năm là bỏ đó sao? Hơn nữa, với gia cảnh của Vu Thanh Nhã, sẽ trông chờ vào chút đồng lương sau tốt nghiệp để sống hay sao?
Cho dù không trông mong gì vào cha vợ của mình, Diệp Thiên bây giờ cũng là người có hơn một trăm vạn, hắn hoàn toàn có năng lực để cuộc sống của vợ tương lai mình trở nên thoải mái.
- Em đã học hơn 4 năm, nếu như vì báo cáo thực tập mà không lấy được bằng tốt nghiệp, thì đáng tiếc lắm chứ…
Vu Thanh Nhã nghe xong lắc đầu, mặc dù sau này cô ta chưa chắc sẽ làm bên phát thanh, nhưng học đại học đến mấy năm, đến phút cuối không lấy được bằng tốt nghiệp, Vu Thanh Nhã vẫn cảm thấy không cam tâm.
-Hai đứa đứng trước cổng chi vậy? Tiểu Thiên, bao lâu rồi con không về nhà hả?
Đang nói chuyện với Vu Thanh Nhã, cụ bà từ ngoài mua thức ăn trở về, sau khi nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, liền kéo lấy Diệp Thiên lại, nhìn từ đầu đến chân, sợ đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Diệp chịu uất ức gì ở ngoài.
- Cô, cô mua cá rồi chứ? Hihi, hôm nay cháu có lộc ăn rồi…
Diệp Thiên mỉm cười, khiêng xe đạp vào trong sân, lục lọi giỏ đi chợ của cô, tục ngữ nói nhân gian hữu tình, mặc dù Diệp Thiên rất ít về nhà, nhưng vẫn rất hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm, yêu thương.
- Thằng quỷ nhỏ, ra tiếp chuyện với Tiểu Nhã đi, cô nướng cá cho hai đứa…
Cô út đánh yêu Diệp Thiên một cái, xách giỏ vào trong bếp.
- Diệp Thiên, hay là…tối nay anh đi với em nhé?
Đợi cô đi khỏi, Vu Thanh Nhã ra vẻ khẩn cầu níu lấy Diệp Thiên , chủ nhiệm Tề kia dùng báo cáo thực tập để bắt Vu Thanh Nhã đi cùng, quả thật là đã điểm trúng yếu điểm của cô ta.
- Được thôi, anh cũng muốn gặp chủ nhiệm Tề!
Diệp Thiên gật đầu đồng ý, ánh mắt quắt lại.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Diệp Đông Bình lái xe chở hai vợ chồng Lưu Duy An cũng trở về tứ hợp viện, thấy Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã đến rồi, đương nhiên lại một phen vui mừng.
Dưới sự quản lý của Diệp Đông Bình, quán trà được sửa lại từ công ty tư vấn, hiện nay đã trở thành nơi giao lưu của giới đồ cổ ở Bắc Kinh, số lượng đồ cổ bán được trong hai tháng nay ở quán trà, thậm chí còn vượt xa so với ở tiệm Phan Gia Viên.
Thế nên Diệp Đông Bình đã giao tiệm đồ cổ Phan Gia Viên cho vợ chồng Diệp Đông Mai quản lý, ngoài buổi sáng và buổi tối đưa em gái và em rể đến Phan Gia Viên ra, phần lớn thời gian Diệp Đông Bình đều ở lại trong quán trà.
- Cái thằng này, con định chừng nào dọn về nhà ở hả? Cô con cả ngày cứ lải nhải bên tai ba hoài…
Ăn cơm xong, Diệp Đông Bình kéo con trai ra ngoài sân, ông ta biết Diệp Thiên sống ở Bạch Vân Quan, nhưng đứa con này không thích mang theo điện thoại, máy nhắn tin, làm Diệp Đông Bình mỗi lần muốn tìm con trai đều phải chạy đến điện thờ kia.
- Ba, chuyện về nhà, tạm gác lại trước đã.
Nghe xong lời của ba, Diệp Thiên trở nên trầm ngâm.
- Công ty của con đã không sao rồi, trở về nhà ở đi!
Nhìn thấy tóc bạc trên đầu con trai, Diệp Đông Bình đột nhiên cảm thấy, bản thân mình trong mấy năm nay hình như không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
- Ba, làm nghề này như bọn con, nói không chừng một lúc nào đó sẽ liên lụy đến người nhà, trước đây tuy con có hiểu về phong thủy tướng thuật, nhưng không được xem là bước vào nghề đó, bây giờ thì không giống rồi, con vẫn là nên sống ở ngoài.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Diệp Thiên nói thật với ba, mặc dù hắn đã bố trí lại bố cục phong thủy của tứ hợp viện này nhưng vẫn không yên lòng được, sợ bản thân mình đem lại điềm rủi cho người nhà.
- Việc này…việc này… Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghe xong lời con trai nói, Diệp Đông Bình đột nhiên tái mặt, giữ chặt lấy Diệp Thiên, hỏi:
- Vậy, vậy con có bị ảnh hưởng gì không? Ba sớm đã bảo con đừng làm nghề này rồi, con…con lại không nghe.
- Con không sao đâu, thuật đạo khí mà sư phụ dạy con, có thể dẫn dắt nguyên khí trời đất, những ảnh hưởng thông thường sẽ không gây ra hậu quả gì đâu…
Diệp Thiên lắc đầu, nhìn ba mình hai bên đầu tóc bạc, nói tiếp:
- Ba, ba không cần lo cho an nguy của con đâu, ba không thấy sư phụ có thể sống hơn một trăm tuổi đó sao?
- Cũng phải.
Diệp Đông Bình gật đầu, nói:
- Nhưng con cũng không thể ở mãi trong điện thờ, còn nữa…Tiểu Nhã thì thế nào? Sau này nếu nó kết hôn với con, không lẽ?
Diệp Thiên gãi gãi đầu, nói:
- Ba, dạo này con đang tìm nhà, cũng chuẩn bị mua cái sân vườn, về chuyện con với Vu Thanh Nhã, sẽ có cách giải quyết mà.
Trong những phép mà Diệp Thiên được kế thừa, có một phép thuật bí truyền có thể nghịch lại ý trời để thay đổi vận mệnh.
Một khi thi triển phép thuật bí truyền này, sẽ làm loạn thiên cơ, thay đổi vận mệnh cả đời của một con người, làm cho người này không bị ảnh hưởng bởi các phép thuật, từ đó, dù Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên sống chung với nhau, cũng không bị hắn liên lụy.
Nhưng lúc này công lực của Diệp Thiên không đủ, vẫn chưa sử dụng được loại phép thuật bí truyền này, nếu cố thi triển, e rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả lúc giúp lão đạo sĩ nghịch thiên cải mệnh.
Thế nên Diệp Thiên muốn đợi mấy năm nữa, chữa lành nội thương của mình trước, đợi sau khi pháp lực tu luyện thành công, mới xử lý chuyện này sau.
- Được rồi, con có tính toán là được, đúng rồi, chuyện mua nhà lát nữa ba nói với cô con.
Kể từ năm Diệp Thiên 10 tuổi, có biểu hiện khác với những đứa trẻ bình thường khác thì Diệp Đông Bình đã hiểu rằng bản thân ông ta tuyệt đối không có cách nào quản lý cả đời con trai mình, thậm chí cả ảnh hưởng đến Diệp Thiên cũng không làm được.
Sau khi nói chuyện xong với ba, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã rời khỏi tứ hợp viện, có điều dưới sự uy hiếp của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên lại mặc lên người bộ đồ vest đã mua hai năm trước, đương nhiên lần này nhãn hiệu trên cổ tay áo đã được cắt đi.
- Thanh Nhã, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?
Ngồi trên taxi, nhắm mắt bói một quẻ, ai ngờ quẻ rất kì lạ, khó hiểu, điều này khiến Diệp Thiên chau mày lại.
Mặc dù mấy năm nay càng ngày càng hiểu biết và nắm bắt được thuật pháp kế thừa trong đầu, nhưng bất luận là bói toán hỏi quẻ hay là giải mộng chọn ngày lành, chỉ cần là vật hay người có liên quan đến bản thân hắn thì lại càng lúc càng khó đoán ra được.
- Đến nơi rồi, Diệp Thiên, em xin lỗi…
Vu Thanh Nhã có chút áy náy nắm lấy tay Diệp Thiên, cô ta biết Diệp Thiên ghét nhất là tham gia mấy trường hợp như thế này.
Xe dừng lại trước cửa của một khách sạn 5 sao, người giữ cửa nhanh nhẹn bước đến mở cửa xe, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên đầu tóc hai màu bước xuống xe sau một người đẹp như Vu Thanh Nhã, ánh mắt hắn liền lộ ra vẻ khinh khi.
- Xem ra cái đầu này thật sự phải đi nhuộm lại rồi.
Khi Diệp Thiên ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của tên giữ cửa từ vẻ khinh khi chuyển sang kinh ngạc, không khỏi cười gượng trong lòng…, tạo hình này của Diệp Thiên khi bóc quẻ đoán mệnh cho người ta có thể tăng thêm cảm giác thần bí, có điều trong đời sống thường ngày lại có rất nhiều điều bất tiện.
- Anh bạn, sau này đợi xe dừng hẳn rồi hãy mở cửa…
Sau khi Diệp Thiên nói với tên giữ cửa đang đợi tip kia một câu bâng quơ, thì ngẩng đầu, cùng Vu Thanh Nhã bước vào khách sạn.
- Hứ, không tiền mà còn bày đặt!
Tên giữ cửa to con cuối đầu lầm bầm một câu, còn chưa quay đầu lại thì tiếng bánh xe ma sát mặt đường đã vang bên tai.