Mặc dù Diệp Thiên còn rất trẻ nhưng trên người có một khí chất vô hình không thể diễn tả bằng lời được. Khi mỉm cười thì làm cho người khác cảm thấy như gió xuân mềm mại, dịu dàng thổi qua, nhưng khi mặt lạnh lùng lại làm cho người khác cảm thấy như có 1 luồng áp lực trước mặt họ.

Nhất là cái bộ mặt tỏ vẻ không quan tâm đến điều gì của Diệp Thiên, trong mắt của Tề chủ nhiệm thì đó gọi là cậy có quyền có thế.

Nói về cấp bậc hành chính, Tề chủ nhiệm chẳng qua cũng chỉ là một công vụ viên mà thôi. Trên khắp các con đường lớn nhỏ ở thành Tứ Cửu này, cán bộ các cấp đều đi xe đạp nên cũng không dám làm to chuyện. Vây nên sau khi đáp lại vài câu, Tề chủ nhiệm mặt ngượng ngùng rồi bỏ đi.

- Diệp Thiên, anh… cái bộ dạng khi nãy, trông thật giống công tử nhà giàu đó.

Nhìn thấy Tề chủ nhiệm bị Diệp Thiên dọa cho bỏ đi, Vu Thanh Nhã không nhịn được cười. Kể từ lúc Diệp Thiên mặc bộ đồ đó cô đã nhận ra cậu. Vu Thanh Nhã biết, cái bộ dạng hung hăng đó của Diệp Thiên chẳng qua chỉ là cố tình như thế mà thôi.

Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng của tên Tề chủ nhiệm hôm nào cũng gây khó dễ cho mình thế mà vừa rồi đành phải nhượng bộ, Vu Thanh Nhã cảm thấy rất hả giận, cô không ngờ rằng 1 Tề chủ nhiệm, phó lãnh đạo lúc nào cũng dương dương tự đắc hóa ra lại là một tên nhát gan thỏ đế.

- Loại người này em không phải nể mặt làm gì, Thanh Nhã, sau này mà còn bị hắn ta làm phiền thì em cứ cho hắn ăn mấy cái bạt tai.

Diệp Thiên nghe vậy liền bĩu môi. Dám động vào bạn gái của mình, thật là không biết trời cao đất dày là gì. Nếu không phải hoàn cảnh ở đây không tiện chứ nếu không thì Diệp Thiên đã cho hắn 1 phen xấu hổ rồi.

Trong mắt của Diệp Thiên thì thân phận của Tề chủ nhiệm không là cái đinh gì cả. Chỉ cần tự mình nghĩ, ra đường có thể cho hắn bị xe tông, người chết thì sẽ chẳng còn thân phận gì hết nữa, đều trần truồng rồi ném vào lò hỏa thiêu hết.

Người xưa có câu: " nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm". (nhà văn thường dùng ngòi bút của mình làm loạn chính sự, hiệp khách thì võ công của họ thường phạm vào điều cấm kỵ).

Mà Diệp Thiên còn cao tay hơn loại người này một bậc, trong mắt cậu, quy luật cuộc đời không là cái gì cả. Dùng thuật phong thủy để giết người. Chuyện này năm 10 tuổi Diệp Thiên đã làm được rồi.

- A, Diệp huynh đệ, sao lại ngồi đây thế này?

Sau khi đuổi được tên sâu bọ Tề chủ nhiệm kia đi, trong lúc Diệp Thiên đang nói chuyện cùng Vu Thanh Nhã thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng của Cao công tử.

Chỉ có điều là không thấy cái tên MC hay lẽo đẽo đi theo cậu đâu nữa.

- Ha ha, xí nghiệp gia liên hiệp với phóng viên truyền hình, cả 2 bên này đều không có việc của tôi rồi.

Diệp Thiên đối với con người này cũng có một chút cảm tình. Liền chỉ tay sang chiếc ghế bên cạnh nói:

- Cao công tử nếu không có nơi nào để đi thì mời ngồi đây nói chuyện.

Do uy thế khi nãy của Diệp Thiên phát ra với Tề chủ nhiệm vẫn còn chưa tan biến hết nên dù chỉ là tiện tay chỉ thôi cũng đủ khiến cho Cao Tiền Tiến có cảm giác không thể từ chối được.

- Cao công tử cái gì chứ. Tôi cùng lắm hơn cậu vài tuổi, gọi tôi là lão Cao hay là anh Cao là được rồi.

Cao Tiến Tiền vốn chỉ cảm thấy trên người Diệp Thiên có một luồng khí thuần khiết. Thế nhưng cái khí thế mà Diệp Thiên vừa phát ra khi nãy trông cũng không thua kém ông già nhà mình là mấy. Điều này làm cho Cao Tiền Tiến cảm thấy rất có hứng thú với Diệp Thiên.

Nghe thấy những lời phóng khoáng này, Diệp Thiên bỗng nổi tính trẻ con lên. Mặt căng thẳng nói:

- Cậu hơn tôi mấy tuổi? Tiểu Cao này, không nhìn thấy đầu lão tóc bạc hết rồi sao? Lão năm nay 88 rồi.

- Tám… tám mươi tám? Ông… ông không đùa đấy chứ?

Cao Tiền Tiến vừa mới uống 1 ngụm rượu vang, " xì" 1 tiếng, toàn bộ rượu đã phun ra khắp khăn trải bàn rồi.

- Sao? Không tin à?

Diệp Thiên nhìn thẳng vào Cao Tiền Tiến, ánh mắt lộ rõ vẻ tang thương, khiến cho Cao công tử có chút hoang mang,ánh… ánh mắt này không giống với một thanh niên mới hơn 20 tuổi mà có được. Chỉ khi ở bên ông nội, cậu mới có cái cảm giác này.

Cao Tiền Tiến bỗng chốc bị Diệp Thiên hù dọa, không dám tiếp tục cái bộ dạng đùa giỡn khi nãy nữa, lắp ba lắp bắp nói:

- Ông… ông… chăm sóc bản thân thế nào mà trông trẻ như vậy?

- Anh Cao, em mới 20 tuổi, có cần phải chăm sóc không?

Nghe thấy những lời nói đó của Cao Tiền Tiến, Diệp Thiên cười ha ha. Cậu không có nhiều bạn cùng tuổi, cảm thấy mình có thể kết giao với người trước mặt này được nên đùa với hắn 1 chút.

- Hầy, chú lừa anh à, suýt chút nữa bị chú dọa cho đứng tim rồi.

Cao Tiền Tiến quả nhiên không tức giận, tay còn vỗ lên vai Diệp Thiên mấy cái, sau trận đùa đó, hai người tựa như bạn bè quen biết lâu năm rồi vậy.

Xa xa có một người đang mải theo dõi, ánh mắt quan sát Diệp Thiên tỉ mỉ, đó chính là Tề Chủ Nhiệm. Thấy cảnh như vậy, mồ hôi trên trán nhỏ ra từng giọt. Xem ra khi nãy mình đoán không nhầm, tên tiểu tử tóc trắng này quả là có nội tình thâm hậu.

Phải biết rằng, tuy mấy năm gần đây Cao công tử ở nước ngoài, thế nhưng ở những nơi ăn chơi xa hoa trong cái thành phố Bắc Kinh này, cái danh tiếng ngạo mạn của hắn vẫn nổi như cồn. Thế nhưng khi nãy chào hỏi, tên tiểu tử tóc bạc đó còn không thèm đứng dậy, thế mà Cao công tử vẫn không tức giận.

Lần này Tề chủ nhiệm đang suy tính làm thế nào để cải thiện lại mới quan hệ với Vu Thanh Nhã, khi nãy đã tự mình làm khó mình rồi. Con bé đó nhất định rất tức giận, nếu như nó bép xép với tên tiểu tử kia, sợ là từ nay về sau mình sẽ phải làm người trong suốt đặt trong tủ mất.

- Này, tiểu Vu, phiền cô xuống cửa một chút.

Sau khi nghĩ một hồi lâu, Tề chủ nhiệm moi di động ra gọi cho Vu Thanh Nhã, mặc dù là nói với một người trẻ hơn mình hơn 20 tuổi thế nhưng vẫn dùng kính ngữ.

- Diệp Thiên, Tề chủ nhiệm gọi em xuống dưới.

Vu Thanh Nhã đứng dậy, khi nãy vừa bị Diệp Thiên cảnh cáo, cô tin chắc là lão béo Tề đó sẽ không dám gây thêm chuyện gì nữa.

- Ừ, nếu còn quấy rầy em nữa, thì cứ cho hắn ăn mấy cái bạt tai.

Diệp Thiên gật gật đầu.

Cao công tử ngồi cạnh nghe thấy 2 người nói chuyện, nói:

- Lão béo Tề a? chú em, có chuyện gì thế? Hắn ta dám quấy rầy hai em à?

- Không có gì. Đúng rồi, anh Cao, miếng ngọc bội bên hông này của anh đẹp thật!

- Chủ nhiệm Tề, tìm tôi có việc gì? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Sau khi đến trước cửa, mặt Thanh Nhã đanh lại.

- Khụ khụ, Tiểu Vu à, thời gian này tôi nghiêm khắc với cô một chút cũng là muốn sau này cô tiến bộ hơn, thế nên đừng có trách tôi làm gì. Đúng rồi, báo cáo thực tập của cô ngày mai là có thể mang đến, lúc đó tôi sẽ ký cho cô.

Làm lãnh đạo là có thể luôn luôn tìm được lý do thích hợp để biện minh cho những hành vi của mình. Mặt của Tề chủ nhiệm trông rất thành khẩn, so với mấy diễn viên chuyên nghiệp cũng không kém hơn là bao.

- Thật ạ? Thế… cảm ơn Tề chủ nhiệm.

Kinh nghiệm xã hội của Vu Thanh Nhã rốt cuộc vẫn còn rất nông cạn thế nên khi nghe thấy Tề chủ nhiệm nói vậy trong lòng cũng tin đến tận 7, 8 phần.

Sau khi Vu Thanh Nhã đi khỏi, Tề Dực mới cảm thấy nhẹ lòng, xem ra con bé này chắc sẽ không còn nói xấu mình nữa.

- A, Tề chủ nhiệm, điều hòa to thế này mà vẫn ướt đẫm mồ hôi à?

1 người quen của Tề Dực đi ngang qua nói chuyện.

- Tổng giám đốc Vệ à?, không có chuyện gì. Là tôi đang bận quá.

Tề Dực vội vàng lau mồ hôi trên trán, ông với người trước mặt đây cũng không phải là thân thiết gì, chẳng qua là cũng không nên thất lễ.

- A, con nha đầu này cũng đến nữa à? Sớm biết thế này thì đã dắt cả Dung Dung theo nữa.

Vệ Hồng Quân nhìn theo ánh mắt của Tề Dực, vừa hay nhìn thấy Vu Thanh Nhã.

Vệ Hồng Quân là dân gốc Bắc Kinh, tuy rằng không có việc gì để lui tới đài truyền hình, nhưng bạn bè nhiều, hơn nữa cũng là một người nổi tiếng trong thành Tứ Cửu này thế nên lần này cũng được mời đến dự.

- Vệ tổng, ông biết cô bé kia à?

Tề Dực trong lòng khẽ động 1 chút, mở miệng hỏi.

- Biết chứ, không phải nó thực tập ở đài truyền hình của ông à?

Vệ Hồng Quân tiện mồm đáp lại. Thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên, liển nở nụ cười:

- Tên tiểu tử này cũng đến đây à. Nó cũng được coi là doanh nhân cơ à?

- Vệ tổng, ông nói ai vây? Bạn trai của Vu Thanh Nhã à?

Tề Chủ Nhiệm giả vờ hỏi.

- Ừ, nó tên Diệp Thiên, cũng nửa tháng rồi tôi không gặp nó thật không ngờ nó cũng đến đây.

Vệ Hồng Quân cũng không nghi ngờ gì, giọng điệu nói chuyện biểu lộ rất thân thiết với Diệp Thiên.

- Vệ Tổng, thế tên Diệp Thiên đó làm gì, gia đình… có phải là…

Tề Dực vừa nói, ngón tay cái vừa chỉ lên trời.

- Ông nghĩ đi đâu thế?

Vệ Hồng Quân là người thẳng tính, hơn nữa ông làm sao là ngờ tới được là lão béo Tề trước mặt lại đã từng gặp mặt Diệp Thiên, lập tức nói luôn:

- Bố nó buôn bán đồ cổ, người nhà nó làm chức quan to nhất cũng chỉa là chủ tịch một khu dân cư mà thôi. Những người này cũng không ai ở Bắc Kinh cả.

Những người lớn lên ở thành Tứ Cửu này, đều ưa thích khoe khoang kiến thức sâu rộng của mình. Hơn nữa trong lòng Vệ Hồng Quân cũng hiểu , được Diệp Thiên gọi 1 tiếng chú Vệ đã là rất cảm động tự hào rồi. Vì thế liền kể tường tận gia thế của Diệp Thiên.

Thế nhưng Vệ Hồng Quân cũng không có quan hệ gì thân thiết với Tề Dực, cũng biết thời gian này, Diệp Thiên đang ở ẩn. Đối với chuyện này của Diệp Thiên cũng không nên nói nhiều thêm làm gì.

Vệ Hồng Quân kể say sưa đến nỗi không phát hiện ra rằng mình càng kể, sắc mặt của tên Tề chủ nhiệm trước mặt không ngừng biến chuyển từ trắng sang đỏ, rồi lại từ đỏ bừng sang trắng bệch, thiếu chút nữa thì hộc cả máu ra.

- Mẹ nó, thằng… thằng tiểu tử này, đóng kịch giỏi thật.

Tìm một cái cớ để cáo từ Vệ Hồng Quân, sau đó Tề Dực chạy vào toilet, ánh mắt kia lộ rõ vẻ căm hận, tưởng chừng như có thể hòa tan cả tấm gương trước mặt. Lần này trong lòng Tề chủ nhiệm tràn ngập cảm giác nhục nhã.

Bản thân đã ngoài 40 vậy mà lại bị một tên tiểu tử lừa bịp, suýt chút nữa thì tè cả ra quần, cảm giác nhục nhã này khiến cho sự phẫn nộ trong lòng của ông như cỏ dại bùng cháy vậy.

Cũng coi như Tề chủ nhiệm còn 1 chút lý trí, sau khi ra khỏi toilet, sắc mặt trầm ngâm liếc nhìn Diệp Thiên cùng Cao công tử đang trò chuyện vui vẻ. Gắng gượng dồn nén lửa hận trong lòng xuống.

- A, Diệp lão đệ, chú không nói à. Anh bị chú hỏi đến tận gốc rễ rồi thế mà đến giờ anh vẫn chưa biết chú làm nghề gì?

Cao công tử lúc này cũng có chút phiền muộn, cậu nói chuyện cùng Diệp Thiên cũng đã một hồi lâu rồi, tự dưng nghĩ lại, gia cảnh nhà mình, Diệp Thiên đã biết hết rồi thế mà đến Diệp Thiên làm nghề gì mình cũng còn chưa rõ.

- Anh Cao, em vô công rồi nghề thôi mà, gia đình cũng chẳng phải quyền cao chức trọng gì.

Diệp Thiên nghe thấy thế thì cười lên không giấu diếm, đem tình hình nhà mình từ đầu chí cuối kể cho Cao công tử nghe. Đã muốn kết bạn thì nên thành thực.

Mặc dù gia thế của Cao Tiền Tiến: cha là phó bộ trưởng bộ truyền hình, còn ông nội thì nằm trong ủy ban cố vấn trung ương thế nhưng điều này xưa nay Diệp Thiên chưa bao giờ quan trọng hết. Cậu kết bạn không quan tâm đến xuất thân của người đó như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play