- Ngươi rồi thua.


Dao Dao nhìn Vương Thánh, cười nói.


- Mọi chuyện vẫn còn chưa chấm dứt đâu?


Ta vẫn còn hai cơ hội nữa. Vương Thánh không cam lòng nói.


- Đại ca ca, lấy trình độ luyện đan của ngươi, dù có luyện thêm trăm năm nữa, cũng không thể vừa qua ta đâu.


Sự kiên trì của huynh không có bất kỳ ý nghĩa gì cả! Câu nói của Dao Dao khiến cho Như Phong và Như Vân nở nụ cười, nói.


- Nha đầu kia lại còn muốn chọc giận Vương Thánh.


Lúc Vương Thánh nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên của Dao Dao, hắn hoàn toàn không biết phản bác thế nào? Trình độ luyện đan của hắn còn lại hại hơn Như Phong một bậc, nhưng khi chứng kiến Dao Dao luyện đan, hắn đã hiểu, dù cho hắn có phát huy toàn bộ thực lực, cũng không thể luyện ra tam phẩm Đế Đan đỉnh phong. Nên lần tỷ thí luyện đan này đã kết thúc, hắn không thể nào thay đổi kết cục.


- Thua chính là thua, chẳng lẽ Đan Vương giả của Thần Tiêu Thành lại thiếu một viên tam phẩm Đế đan.


Lời của Như Phong lập tức khiến cho sắc mặt Vương Thánh trở nên dữ tợn, nhưng hắn vẫn lấy một viên đan dược màu vàng kim ra.


- Cầm lấy đi.


Ngay khi dứt lời, Vương Thánh lập tức ném viên kim đan kia cho Dao Dao.


- Hì hì.


Khi thấy thế, Dao Dao chụp lấy viên kim đan kia, đồng thời sử dụng đạo hỏa của nàng bao phủ lấy nó. Sau đó, nàng nhảy xuống Đan Tháp, đi đến bên cạnh Lâm Phong, cười nói:


- Lâm Phong ca ca, viên tam phẩm đế đan này thật có thể chữa trị linh hồn.


Muội đã dùng đạo hỏa uẩn dưỡng, để tránh đan hiệu bị phát tán rồi. Sau khi nói xong, Dao Dao lập tức đưa viên kim đan kia cho Lâm Phong


- Tiểu nha đầu, muội vất vả rồi.


Lâm Phong nhìn Dao Dao, từ tốn nói. Một khi ba phẩm Đế đan đã đến tay, thương thế trong linh hồn của Mộc Trần đã không phải vấn đề quá lớn. Dù sao Mộc Trần mới chỉ có cảnh giới Thượng vị Vũ Hoàng. Đúng lúc này, đột nhiên có một hàn khí điên cuồng lao về phía Lâm Phong, khiến hắn không thể không quay lại nhìn. Lâm Phong lập tức nhìn thấy Vương Chiến đang tỏa ra từng luồng khí tức khủng bố. Mà Vương Thánh đang đứng phía sau Vương Chiến cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lâm Phong lập tức quay sang nhìn Vương Thánh, cười lạnh một tiếng. Chắc vì thua tỷ thí luyện đan một cách thảm hại, nên Vương Thánh định lấy hắn ra để xả giận đây mà!


- Ngươi còn nhớ ngươi đã đặt cược cái gì không?


Lâm Phong có thể rõ ràng cảm nhận được sát khí trong đôi mắt Vương Thánh, nên hắn cũng không cần khách khí làm gì.


- Ta đặt cược không quan trọng.


Vì tất cả mọi thứ của ngươi đều là của ta, Thương Long Đỉnh và hỏa diễm kia cũng là của ta. Sau khi dứt lời, Vương Thánh chuyển sang nhìn Vương Chiến, lạnh lùng nói:


- Vương Chiến, ngưới biết nên làm như thế nào rồi chứ?



- Ừm.


Vương Chiến gật đầu, rồi bước về hướng Lâm Phong, cả người tỏa ra chiến đấu khủng bố, tựa như một con hồng hoang mãnh thú lao về hướng Lâm Phong. Ý định của Vương Thánh chính là để Vương Chiến giết chết Lâm Phong. Một khi Lâm Phong chết, toàn bộ bảo vật của Lâm Phong đều thuộc về hắn.


- Lâm Phong ca ca, huynh phải cẩn thận đó.


Cái tên Vương Chiến kia rất lợi hại. Không nên cứng đối cứng với hắn. Dao Dao vô cùng lo lắng cho Lâm Phong, lập tức lên tiếng nhắc nhở một tiếng. Còn ba người Như Phong và Như Vân lại không lo lắng nhiều. Từ thái độ của đám người đến từ Thanh Tiêu Đại Lục, có thể thấy được thanh danh của Lâm Phong tại đó rất cao. Nên thực lực của hắn cũng sẽ rất mạnh. Từ khí thế khủng bố của Vương Chiến, có thể nhìn ra sức chiến đấu của hắn cũng thuộc loại phi thường đáng sợ. Ít nhất hắn cũng có tư cách thông qua vòng kiểm tra của Thánh tộc, tiến vào vòng của bốn thế lực lớn. Khi Lâm Phong đến trước mặt Vương Chiến, khí thế Vương Chiến phát ra càng thêm đáng sợ. Nhưng Lâm Phong vẫn vững vàng tựa như một ngọn núi. Trong mắt Lâm Phong, khí thế của Vương Chiến rất mạnh, nhưng còn chưa đến mức khiến hắn giao động.


- Vương Chiến thật đáng sợ.


Không biết hắn tu luyện loại công pháp nào, mà trở nên giống như một con mãnh thú đến từ viễn cổ vậy. Sợ rằng người thanh niên sẽ bị hắn giết chết.


- Ân, Vương Thánh cũng được tính là một nhân vật tiêu biểu của Đan Vương gia.


Nhưng hắn lại thảm bại trước Đan Vương của Đan Tiêu Đại Lục, khiến cho Đan Vương gia rất mất mặt. Nên hắn định lấy người thanh niên kia ra chuốc giận đây. Mọi người chậm rãi nói, giống như đã thấy được kết cục bị thảm của Lâm Phong.


- Ta thì lại nghĩ khác.


Đan Vương gia nhất định sẽ mất mặt một một lần nữa. Khi mọi người đan bàn luận sôi nổi, một người thanh niên đeo cổ kiếm sau đột nhiên lên tiếng, khiến cho không ít người phải nhìn phía hắn.


- Ngươi cho rằng Vương Chiến sẽ bại?



- Vương Chiến không những sẽ bại, mà còn bại một cách thêm thảm nữa kia.


Mạc Vũ bình tĩnh nói. Hắn tin Lâm Phong có thể dễ dàng đánh bại cái tên Vương Chiến kia, thậm chí giết luôn tên đó. Đến bây giờ, lời của Lâm Phong vẫn vang vọng trong đầu hắn, khiến hắn nhìn rõ chính mình. Có lẽ sau khi Cửu Tiêu Hội Ngộ kết thúc, hắn sẽ trở về Thanh Tiêu đại lục bế quan khổ tu kiếm đạo. Còn chuyện tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ đối với hắn lúc này đã không còn quan trọng nữa, dù sao lấy thực lực của hắn cũng chưa chắc đã lọt qua khảo hạch của Tứ đại thế lực.


- Vậy để ta xem người kia làm sao đánh bại Vương Chiến.


Có người cười nói. Người đó nói như vậy không phải vì tin lời của Mạc Vũ, mà đang châm chọc Mạc Vũ. Cùng lúc đó, khí thế của Vương Chiến càng ngày càng mạnh, nhưng hắn vẫn không có xuất thủ. Hắn dường như đang tích tụ sức mạnh, chỉ cần Lâm Phong sơ hở, hắn sẽ dùng một đòn đánh chết Lâm Phong. Khi thấy Vương Chiến mãi không động thủ, Lâm Phong đành tự mình ra tay trước. Hắn lập tức đưa tay về phía trước góc bốn mươi lăm độ, trên ngón tay của hắn lập tức xuất hiện từng đạo kiếm kiếm quang, ngưng tụ thành một thanh kiếm. Sau đó Lâm Phong nhắm mắt lại, bước vào trạng thái vong ngã. Hắn quên mất mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì? Trong lòng hắn chỉ có kiếm.


- Giết!


Khi thấy Lâm Phong nhắm mắt lại, Vương Chiến lập tức quát một tiếng, chiến ý trên người hắn lập tức bạo phát ra. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng giơ tay lên, chém một kiếm về phía hư không. Đạo kiếm quang kia ẩn chứa vô tận tử khí, tựa như một vị tử thần lao về phía Vương Chiến. Trước một kiếm này, Vương Chiến dường như không thể phản kháng, tùy ý để cho một kiếm kia đi qua. Ngay sau đó, chiến ý vô cùng đáng sợ của hắn bắt đầu biến mất, cơ thể của hắn cũng dần dần biến thành màu xám.


- Đây là một kiếm toàn lực của huynh sao, Lâm Phong?


Mạc Vũ thì thào nói nhỏ một tiếng. Với trình độ của Mạc Vũ, hắn làm sao có thể không nhận ra sự đáng sợ của một kiếm kia. Lúc đám người của Đan Vương gia nhìn thấy thảm cảnh của Vương Chiến, sắc mặt họ càng thêm khó coi. Bọn họ không ngờ mình lại thua một lần nữa.


- Kiếm thuật của Lâm Phong ca ca thật lợi hại.


Khi Dao Dao nhìn thấy một kiếm kia, nàng cảm thán một tiếng. Từ trước tới giờ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy ai có tu vi Vũ Hoàng cảnh có thể xuất ra một kiếm kinh thiên động địa như vậy. Trong lúc mọi người đang cảm thấy chấn động vì một kiếm kia cũng hắn, Lâm Phong lại cảm thấy rất bình thường. Giết một nhân vật như Vương Chiến đối với hắn không phải thành tựu lớn lao gì. Chỉ vì Vương Thánh liên tục gây sự với hắn, nên hắn mới giết Vương Chiến thôi. Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía Vương Thánh, nhàn nhạt nói:


- Ngươi nên thực hiện lời hứa đi.


Sau khi nghe xong, sắc mặt của Vương Thánh lập tức trở nên xám ngắt, hắn lập tức lấy ra một viên tam phẩm Đế đan ném về phía Lâm Phong:


- Tam phẩm Đế đan của ngươi đó.


Ngau khi dứt lời, Vương Thánh xoay người rời đi.


- Đợi chút.


Nhưng Lâm Phong làm sao có thể để cho Vương Thánh dễ dàng rời đi như vậy, hắn lập tức lên tiếng chặn đầu Vương Thánh. Vương Thánh nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói:


- Ngươi cũng nên chừa lại một đường lui cho mình chứ?


Đây là Thần Tiêu Thành chứ không phải đại lục của ngươi. Khi Lâm Phong nghe thấy vậy, hắn nở nụ cười mỉa mai. Cái tên Vương Thánh này thật thú vị, đã không thực hiện đánh cuộc, mà còn uy hiếp hắn.


- Ba cái cái tát.


Giọng nói bình tĩnh của Lâm Phong lập tức làm cho Vương Thánh khẽ nhăn mày, trong mắt tràn đầy sát ý, nói:


- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?


Lâm Phong lập tức bước về phía Vương Thánh, trên người lại hội tụ một cổ kiếm ý vô hình nhắm thẳng vào Vương Thánh, bình tĩnh nói:


- Ba cái cái tát.


Sau khi nghe xong, Vương Thánh híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong giống như một con độc xà đa chờ thời cơ cắn lấy con mồi. Mà đám cường giả Đan Vương gia quanh đó cũng bắt đầu phóng xuất ra sát khí. Khi thua Dao Dao, Vương Thánh đã mất sạch mặt mũi. Nên nếu để cho Vương Thánh tự mình vả miệng hắn trước mặt mọi người, Vương Thánh thật sự sẽ không còn mặt mũi nào để lăn lộn tại Thần Tiêu Thành nữa. Đệ Nhất Thiên Tài Của Đan Vương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play