Bầu không khí của hai bên lúc này vô cùng khẩn trương.

Tuy nói Đan Vương gia không tuân thủ đánh cược, nhưng sự bá đạo của Lâm Phong đã làm cho Vương Thánh không thể không làm vài chuyện không nằm trong dự định. Ví dụ như chuyện vận dụng các cường giả của Đan Vương gia giết Lâm Phong. Dù sao nơi này cũng là Thần Tiêu Thành, địa bàn của Đan Vương gia. Khi thấy Lâm Phong và Vương Thánh giằng co, đám người Như Phong lập tức đi đến bên cạnh Lâm Phong bên.


- Vương Thánh ca ca, huynh đã đồng ý đánh cuộc rồi, mà tại sao bây giờ lại muốn đổi ý?


Huynh còn định dùng Đan Vương gia đến ăn hiếp chúng ta nữa chứ. Nếu huynh làm như vậy, sẽ không chỉ có mình huynh mất mặt, mà Đan Vương gia đều phải hổ thẹn theo. Mặc dù giọng nói của Dao Dao thanh có chút khờ dại, nhưng lại khiến cho đám cường giả của Đan Vương gia chấn động. Nếu bọn họ không những không thực hiện đánh cược, mà còn đi đối phó Lâm Phong, thể diện của Đan Vương gia sẽ bị bọn họ làm mất sạch. Những kẻ làm cho thể diện của Đan Vương gia bị hao tổn, thường sẽ không có kết cục tốt đẹp.


- Vương Thánh.


Đúng vào lúc hai phe đang không biết giải quyết như thế nào, lại có một giọng nói uy nghiêm truyền đến, làm cho tất cả mọi người chấn động. Khi mọi người nhìn về hướng chủ nhân của giọng nói, họ lập tức nhìn thấy một người thanh niên mặc một bộ luyện đan bào đang chậm rãi bay đến. Ngay lúc Vương Thánh nhìn thấy người đó, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, run rẩy nói.


- Vương Thế !


Khi người thanh niên được gọi Vương Thế kia đến gần đám cường giả của Đan Vương gia, hắn lập tức nhìn về phía Vương Thánh, thản nhiên nói.


- Vương Thánh.


Nếu ngươi đã cá cược với người ta, hãy thực hiện cá cược đi. Mặc dù giọng nói đó vô cùng bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào, nhưng khi Vương Thánh nghe thấy nó, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt hơn. Hắn lập tức mở miệng định nói cái gì đó, nhưng lại ngậm miệng, không dám nói.


- Người này chỉ có tu vi Vũ Hoàng đỉnh phong cảnh, nhưng tại sao địa vị của hắn lại lớn hơn Vương Thánh nhiều như vậy?


Ngất là cái ngữ khí lạnh nhạt của hắn, giống như đang ra lệnh cho Vương Thánh vậy. Theo cảm nhận của Lâm Phong, tên thanh niên Vương Thế kia rất cường đại, không phải người như Vương Thánh có thể đánh đồng. Nhưng hắn vẫn thắc mắc, tại sao hắn ta có thể ra lệnh cho Vương Thánh.


- Vâng.


Mặc dù mệnh lệnh của Vương Thế làm cho Vương Thánh cảm thấy rất nhục nhã, nhúng hắn lại không dám phản bác. Hắn chỉ nhìn về phía Lâm Phong, tỏa ra từng tia hàn ý.


- Bụp!


Ngay sau đó, Vương Thánh lập tức tự tát hắn một cái, làm cho gương mặt của hắn trở nên đỏ bừng như máu. Không biết là vì dùng sức tát quá mạnh hay bởi vì cảm thấy nhục nhã, nên gương mặt của hắn đỏ lên nữa. Sau khi liên tiếp tự tát mình thêm hai cái, đôi mắt tràn đầy hàn ý nhìn chằm chằm Lâm Phong nảy giờ của Vương Thánh lập tức chuyển về phía Vương Thế trên không trung. Dường như sâu trong đôi mắt đó có một chút oán hận.


- Ngươi hận ta ư?


Lúc giọng nói lãnh đạm của Vương Thế vang lên, Vương Thánh lập tức cúi đầu, đáp:


- Huynh là đệ nhất thiên tài của Đan Vương gia ta, đệ làm sao dám oán hận huynh.



- Chuyện ngươi đánh cược với người khác ảnh hưởng rất lớn đến thể diện của Đan Vương gia ta.


Nên ngươi không thể không thực hiện ba cái cái tát đó. Vương Thế vừa nói vừa nở một nụ cười bình thản, nhưng khi nhìn thấy nụ cười đó, trái tim của Vương Thánh nhảy lên một cái. Vào lúc này, Vương Thánh chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, Vương Thế không phải người hắn có thể chọc nổi, nhưng không hiểu tại sao hắn lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với Vương Thế. Giờ khắc này, Vương Thánh giống như một phạm nhân đang chờ đợi tiếp nhận thẩm phán. Mặc dù người thanh niên đang trước mặt hắn tỏ ra rất bình thản, nhưng Vương Thánh biết hắn đáng sợ như thế nào, thậm chí có thể xưng lãnh huyết. Vương Thánh đã từng thấy hắn giết chết thúc thúc ruột của mình.


- Từ hôm nay lên, ngươi không còn là con cháu của Đan Vương gia ta nữa, ta sẽ xóa tên ngươi ra khỏi gia phả.


Đợi đến lúc thực lực hoặc trình độ luyện đan của ngươi vượt qua ta, ngươi mới có thể trở về, thậm chí thay thế vị trí của ta. Mặc dù giọng nói của Vương Thế rất bình tĩnh, nhưng nội dung trong đó lại khiến cho Vương Thánh ngã quỵ xuống đất.


- Ngươi còn có dị nghị gì không?


Khi nghe thấy vậy, Vương Thánh mặc dù đã có chút chết lặng, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn Vương Thế, nói:


- Không có dị nghị gì.



- Ừm.


Vương Thế chỉ gật đầu một cái, giống nhú chuyện trục xuất Vương Thánh chỉ là một chuyện hết sức bình thường. Chỉ vài câu nói của Vương Thế, mà Vương Thánh, một trong những con cháu xuất sắc nhất của Đan Vương gia phải tự tát mình ba cái, rồi bị trục xuất khỏi Đan Vương gia. Nhưng tất cả người của Đan Vương gia không ai cảm thấy không đúng, thậm chí Vương Thánh cũng không dám phản bác. Sau khi giải quyết xong chuyện của Vương Thánh. Vương Thế nhìn về phía Lâm Phong.


- Ngươi là người đã giết Vương Chiến?


Khi Lâm Phong nhìn thấy Vương Thế, hắn có thể nhìn ra ở trong đôi mắt bình tĩnh của đối phương, là một cổ ngạo khí không gì sánh kịp. Từ nghị luận của những người chung quanh, Lâm Phong biết người này chính là Đệ nhất thiên tài của Đan Vương gia thế hệ này. Bất luận là luyện đan, hay là thực lực, hắn đều vượt xa tất cả những người khác trong Đa Vương gia.


- Đúng vậy!


Ngay khi Lâm Phong vừa dứt lời, hắn nhìn thấy Vương Thế đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh bay về phía hắn. Khiến cho Lâm Phong cảm thấy một cổ áp lực kinh khủng. Lâm Phong vội vàng gian đấm một quyền về phía trước, nhưng nhóm tay của Vương Thế vẫn xuyên thấu quyền mang của Lâm Phong, làm cho Lâm Phong không thể không lui lại. Lâm Phong lui lại không phải bởi vì sức mạnh cơ thể của hắn thua đối phương, mà vì trong một chỉ kia có một luồng đạo hỏa kinh khủng. Ngay khi nắm đấm của Lâm Phong chạm vào một chỉ của Vương Thế, sức mạnh của đạo hỏa lập tức xâm nhập vào trong cánh tay của hắn, đốt cháy kinh mạch trong đó. Ngay sau đó, Lâm Phong lập tức điều động tử vong pháp tắc tiến vào trong cánh tay hắn, tiêu diệt sức mạnh của đạo hỏa. Đồng thời sử dụng sinh mệnh pháp tắc khôi phục kinh mạch trên cánh tay. Không bao lâu sau, cánh tay Lâm Phong khôi phục lại như lúc ban đầu, nhưng hắn vẫn phải cảm thán về sự quỷ dị của đạo hỏa Vương Thế.


- Không ngờ hắn lại có thể bình yên vô sự sau một kích của Vương Thế.


Khi đám đông nhung thấy cánh tay của Lâm Phong khôi phục như ban đầu, cả đám láo tức cảm thấy kinh ngạc. Đan Vương gia là thế lực nhị lưu của Thần Tiêu Thành, mà Vương Thế là đệ nhất thiên tài của họ. Thực lực của hắn vô cùng kinh khủng, tuyệt đối có thể lọt vào top trên của Cửu Tiêu Hội Ngộ. Nhưng một kích của Vương Thế chẳng những không giết chết Lâm Phong, mà còn không thể làm cho Lâm Phong bị thương, nên mọi người mới ngạc nhiên như vậy. Sau khi đánh xong một chỉ kia, Vương Thế lui về chỗ cũ, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc. Ngay khi một chỉ của hắn chạm vào quyền của Lâm Phong, hắn cảm thấy một cỗ sức mạnh cực kỳ cương mãnh, khiến cho hắn lui về phía sau, nhưng hắn vẫn kịp lưu lại một cỗ đạo hỏa trong cánh tay Lâm Phong. Điều làm hắn kinh ngạc chính là cỗ sức mạnh kia lại làm bị thương Lâm Phong.


- Thực lực không tệ.


Vương Thế bình tĩnh đánh giá một tiếng, rồi lại nhìn về phía Dao Dao ở bên cạnh Lâm Phong, nói:


- Ngươi là hậu duệ của Đan Vương Đan Tiêu đại lục sao?



- Đúng thì thế nào?


Dao Dao lập tức ngẩng đầu nhìn Vương Thế.


- Ta mới đúng là người thừa kế của Đan Vương gia, nên đối thủ của ngươi phải là ta mới đúng.


Chúng ta hãy tỷ thí lại đi, nếu người thua, ngươi phải giao hỏa diễm của người cho ta. Ngay khi Vương Thế vừa dứt lời, Lâm Phong lên tiếng:


- Vừa rồi ngươi đột nhiên đánh lén ta, rồi lại muốn khiêu chiến một tiểu cô nương.


Chẳng lẽ đám con cháu của Đan Vương gia đều là loại người vô sĩ như vậy? Lúc Vương Thế nghe Lâm Phong nói xong, hắn cười nói:


- Xem ra một kích vừa rồi của ta vẫn chưa cho ngươi bớt hỗn láo nhỉ?



- Xem ra, ngươi và Vương Thánh cũng cũng không cái gì khác nhau.


Câu trả lời mỉa mai của Lâm Phong lập tức khiến cho sắc mặt của Vương Thế thay đổi, nhưng hắn vẫn cười nói:


- Nếu ta giết ngươi, thì người khác lại nói Đan Vương gia ta ỷ lớn hiếp yếu, nên ngươi hãy liệu hồn mà ngậm miệng lại đi.


Sau đó Vương Thế lại nhìn về phía Dao Dao, nói:


- Vì ngươi nhỏ hơn ta, nên ta chỉ được dùng một nửa thời gian của ngươi.


Như vậy thì người khác cũng không thể nói Đan Vương gia ta ỷ lớn khi dễ hậu nhân của Đan Vương Đan Tiêu đại lục nữa. Sau khi nghe xong, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, rồi chuẩn bị bước ra. Nhưng đúng lúc này, phía xa xa đột nhiên có một giọng nói bay tới:


- Hóa ra đệ nhất thiên tài của Đan Vương gia chỉ là một kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, quả thật buồn cười.



- Kẻ nào?


Đám cường giả của Đan Vương gia lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói. Họ nhìn thấy một người thanh niên đang có mái tóc đen tuyền và đôi mắt tối đen như ban đêm đang bước tơi.


- Chuyện đó có gì buồn cười?


Khi Vương Thế nhìn thấy người thanh niên đó, hắn cảm nhận được khí tức của người đối phương có vài phần giống hắn. Người thanh niên kia bình tĩnh nhìn Vương Thế, nói:


- Buồn cười chứ, đường đường đệ nhất thiên tài của Đan Vương gia, mà lại đi bắt nạt một tiểu cô nương, ngươi không thấy rất nực cười sao?


Nếu ngươi muốn tỷ thí, hãy tìm ta đây này. Ngay khi người kia cất giọng nói, tất cả những người ở đây đều cảm thấy chấn động, như đang đối mặt với một cường giả vô địch. Các cường giả của Thần Tiêu Thành không phủ nhận có người có thực lực mạnh hơn Vương Thế, ví dụ như Thần Tiêu đệ nhất quân. Nhưng người dám nói bất luận là thực lực hay trình độ luyện đan đều có thể so với Vương Thế thì đúng là cuồng vọng. Khi Vương Thế nghe thấy vậy, hắn cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, trong mắt hắn liền bắn ra một đạo hàn quang, nhìn chằm chằm đối phương


- Ngươi là ai?



- Chắc ngươi cũng đã đoán ra ta là ai rồi nhỉ?


Sau khi người thanh niên kia dứt lời, Vương Thế lập tức nở nụ cười, thấp giọng nói:


- Đan Tiêu Đệ Nhất Quân, Cửu Linh Hoàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play