Đôi mắt Mộc Trần nhìn về phía người khổng lồ cùng với cái thân thể kia, khí tức khiến cho hắn cảm giác được một trận run sợ, thật mạnh, trong mắt hắn lộ ra thần sắc sợ hãi, đệ tử của Thiên Đài, ai khống chế được một tồn tại mạnh như vậy để đe dọa Kinh gia?
Mộc Trần cũng không cho rằng những nhà khác sẽ trợ giúp hắn, hoàn cảnh lạ lẫm, không có ích lợi.
- Mộc Trần.
Kinh Hiểu Nguyệt nhìn thấy Mộc Trần xuất hiện, nhất thời trong lòng đau nhói, trong đôi mắt ẩn ẩn ngấn lệ:
- Thực xin lỗi.
Đôi mắt tiều tụy của Mộc Trần nhìn về phía Kinh Hiểu Nguyệt, lộ ra một chút ý cười, nói:
- Hiểu Nguyệt, chuyện này không liên quan đến ngươi.
- Ta không biết Kinh gia thế nhưng lại nhốt ngươi vào trong hắc tháp.
Kinh Hiểu Nguyệt trong lòng thống khổ, gia tộc đã lừa gạt nàng.
- Ừm, ta biết.
Mộc Trần cười gật gật đầu, nhưng ngay lúc này, một đạo tiếng vang nổ tung truyền tới, người khổng lồ lại lần nữa đạp từng bước về phía trước, hướng Kinh gia tộc lão nói:
- Ta muốn người, ai cản trở, giết.
Giọng nói hạ xuống, một tôn thân thể khác bước về phía trước, thân thể của Đường U U cũng đánh về một hướng khác, ba tồn tại khủng bố đồng thời áp bách tới, Kinh gia tộc lão thần sắc cứng ngắc, sắc mặt xanh thẫm, trên người phóng thích khí thế khủng bố, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn người nào?
- Ngươi nếu lại hỏi một câu, không phải cần người đơn giản như vậy, ngươi khi dễ đệ tử của ta, sổ sách lần này, ta còn tính toán kỹ với Kinh gia ngươi.
Người khổng lồ Thánh uy tràn ngập, lực lượng trấn áp khủng bố giống như ngọn núi lớn vô hình, đáng sợ đến cực điểm, thân thể kia cuồn cuộn xông lên, cùng Đường U U đồng thời đánh về phía Kinh gia, trực tiếp nhằm vào Diệp Khuyết.
- Các ngươi không thể động hắn.
Cường giả Kinh gia quát to.
- Yên tâm, sẽ không giết hắn, chỉ muốn người của Thiên Trận Kỳ Phủ hiểu rõ một vài chuyện.
Người khổng lồ lạnh lùng nói, một tôn Thánh thân thể khác cùng với Đường U U trực tiếp ép cường giả đang bảo vệ Diệp Khuyết lùi về sau, sau đó bắt lấy Diệp Khuyết, đồng thời vẫn chưa kết thúc, thời điểm Đường U U kéo Diệp Khuyết về, tôn thân thể kia lại đánh về phía hai cường giả khác của Thiên Trận Kỳ Phủ, yêu thú biến dị kia rít gào muốn ngăn cản, bị Thánh thân thể trực tiếp dùng một quyền chèn ép, thân thể khổng lồ huyết nhục nở rộ, nhìn thấy ghê người, không ai ngăn cản, hai nhân vật thiên tài khác của Thiên Trận Kỳ Phủ bị hắn mỗi tay một người, trực tiếp lôi cổ quay về, căn bản không có khả năng phản kháng.
- Đây là ý gì?
Tộc lão của Kinh gia sắc mặt khó coi tới cực đểm, năm nhân vật thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ vì Kinh gia hắn xuất chiến, hai vị chết trận, ba vị bị bắt, việc này rất nhanh sẽ bị sư tôn của Kinh Viêm biết được, đến lúc đó lửa giận của Thiên Trận Kỳ Phủ, sẽ phải do Kinh gia hắn nhận lấy, nhất là trong năm người này, còn có một Diệp Khuyết. Người khổng lồ lạnh lùng quét mắt nhìn Kinh gia tộc lão, không nói gì, chỉ nghe Đường U U hô với Kinh Hiểu Nguyệt:
- Sư nương, rời khỏi Kinh gia, đi theo lão sư thôi.
Kinh Hiểu Nguyệt ánh mắt ngưng trọng, lúc này, không thể nghi ngờ là thời điểm tốt nhất để nàng rời đi, Kinh gia, sẽ không dám ngăn cản.
- Sư nương.
Bọn người Hầu Thanh Lâm ánh mắt đều nhìn về phía Kinh Hiểu Nguyệt, khiến cho Kinh Hiểu Nguyệt trong lòng khẽ rung động, nhìn thấy những thanh niên tuấn lãng mang theo khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời kia, lập tức, khoé miệng của nàng khẽ nâng lên thành một nụ cười xinh đẹp, nhìn Mộc Trần nói:
- Gia hoả nhà ngươi, như thế nào dạy dỗ ra nhiều .
.. đệ tử tốt thế này. Nói xong, nàng cất bước đi về phía Mộc Trần, khiến cho đám người Kinh gia sắc mặt càng xanh hơn, trận chiến này, Kinh gia tổn thất nghiêm trọng, thật mất mặt, hơn nữa, vẫn còn chưa xong. Người khổng lồ chậm rãi xoay người, chỉ thấy tôn Thánh thể kia nhìn vào đám người Kinh gia, trong miệng, lần đầu tiên phát ra tiếng nói:
- Có một sự kiện phải thanh minh một chút, ước định chiến đấu hôm nay, Kinh gia bại, từ hôm nay, mạch khoáng của Kinh gia đổi chủ, mà Ngu gia tự mình buông tha, đương nhiên không chia phần, vì vậy mỏ quặng của Kinh gia, từ nay về sau thuộc quyền sở hữu của Ôn gia và Phùng gia, hai nhà chia đều mỗi nhà một nửa, về sau nếu như Kinh gia đổi ý đối phó với hai nhà Ôn, Phùng, ta sẽ lập tức giết chết ba người Diệp Khuyết, chuyện của Thiên Trận Kỳ Phủ, không có liên quan đến hai nhà Phùng Ôn, nếu như người của Thiên Trận Kỳ Phủ trả thù hai nhà, chúng ta cũng sẽ giết chết ba người Diệp Khuyết.
Đám người Kinh gia thần sắc cứng đờ, áp chế, đối phương dùng mạng của ba người Diệp Khuyết để yêu cầu Kinh gia hắn, Kinh gia không chỉ có mất mặt, còn mất luôn cả mạch khoáng.
- Được rồi, một khi trận chiến đã chấm dứt, ta tin rằng Kinh gia sẽ tuân thủ hứa hẹn của mình, việc hôm nay, dừng ở đây, giải tán.
Người khổng lồ nhàn nhạt nói, chỉ thấy giẫm chân, ngay lập tức trốn vào dưới nền đất, sau một lát, hướng người của Thiên Đài đang quay xung quanh, thân ảnh của Lâm Phong xuất hiện.
- Đại sư huynh.
Lâm Phong ngẩng đầu, trước tiên đem mắt nhìn về phía Mộc Trần, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
- Tiểu gia hỏa.
Mộc Trần cũng nở nụ cười, tất cả đều ngầm hiểu trong lòng, không cần phải nhiều lời.
- Xong việc rồi, chúng ta đi thôi.
Lâm Phong mở miệng nói, ngay lập tức mọi người đều bắt đầu rời đi, một lát sau, đám người Ôn gia, Phùng gia cùng với Thiên Đài đều rời khỏi chỗ này, để lại người của Kinh gia đờ đẫn, cùng với người của Ngu gia trong lòng không biết đang có tư vị gì, bọn họ đều nhìn về phía thân ảnh đó. Ngu Tâm nhìn theo thân ảnh đó, chỉ cảm thấy một trận mất mác, sinh ra bên trong trận đạo thế gia như Ngu gia, lại không phải là trực hệ, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt người khác, nàng ở Ngu gia trước giờ đều không hề vui vẻ, nhưng thật ra đoạn thời gian này, Lâm Phong cùng Đạm Đài, khiến cho cảm giác của nàng chân thật hơn một chút, giống như đợi người cuối cùng cũng có một lần được làm chính mình.
- Ngu Tâm, bảo trọng.
Xa xa, Đạm Đài quay đầu nhìn về phía Ngu Tâm, hướng Ngu Tâm nở một nụ cười, không ngừng vẫy vẫy tay. Chứng kiến một màn này, nội tâm Ngu Tâm một trận rung động, chỉ cảm thấy một trận cô đơn không biết từ đâu tới.
- Nha đầu, đời người, có một vài thời điểm, có lẽ nên xúc động một chút.
Lúc này, một đạo thanh âm truyền vào bên trong trí não của Ngu Tâm, ánh mắt của Ngu Tâm nhìn về phía một vị trung niên của Ngu gia, đầu tiên là khẽ sửng sốt, sau đó khoé miệng lộ ra một chút ý cười, truyền âm nói:
- Đa tạ phụ thân, có thời gian nữ nhi nhất định sẽ trở về thăm người.
Nói xong, Ngu Tâm đi về phía trước, nói:
- Ta đi ra ngoài đi một chút.
Bọn người Ngu Lân nhìn thấy một màn này thì nhíu mày, chỉ nghe Ngu Lân quát:
- Đứng lại, ngươi đi đâu.
- Đi giải sầu.
Ngu Tâm liếc mắt nhìn Ngu Lân, tùy ý nói.
- Trở về.
Ngu Lân chau mày, lạnh lùng nói, hắn đoán Ngu Tâm này chỉ sợ muốn đi tìm Lâm Phong và Đạm Đài.
- Ta đi ra ngoài ngươi để ý vậy làm gì.
Ngu Tâm nghi ngờ hỏi một tiếng, khiến cho Ngu Lân đồng tử phát lạnh, trong đôi mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh:
- Ngươi nếu như dám rời đi, sẽ bị trục xuất khỏi Ngu gia.
- Mẹ ôi tên phế vật này còn dám kiêu ngạo như vậy, có tin lão tử lại ngược ngươi một trận hay không.
Đạm Đài nhìn thấy tình huống bên này thì tức giận mắng một tiếng, khiến cho Ngu Lân ngay lập tức sắc mặt xanh thẫm, không thể cãi lại.
- To con, ta muốn cùng với ngươi đi lăn lộn, ngươi có thể mang ta theo hay không?
Ngu Tâm nhìn Đạm Đài nói.
- Được, vậy theo bọn ta đi.
Đạm Đài nhếch miệng cười nói, thật ra một chút cũng không thèm để ý.
- Ừm.
Ngu Tâm gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Ngu Lân cùng với người của Ngu gia, mở miệng nói:
- Ta Ngu Tâm từ nay về sau rời khỏi Ngu gia, sinh tử không có liên quan với Ngu gia, cũng không còn quan hệ với người nhà của ta, đây là sự lựa chọn của bản thân ta, cáo từ.
Nói xong, Ngu Tâm đi về phía đám người Lâm Phong và Đạm Đài, để lại người của Ngu gia với thần sắc ngạc nhiên. Ngu Lân sửng sốt, Ngu Khôn sửng sốt, Ngu Diệp cũng sửng sốt, còn thân ảnh của đám người Lâm Phong đã càng ngày càng xa, thẳng đến khi biến mất bên trong tầm nhìn. Ba ngày trước, Kinh gia tinh thần hăng hái muốn đoạt lấy mạch khoáng của ba nhà khác ở Thanh Sơn Thành, nhưng mà, tất cả đều đã tan biến. Hôm nay, Kinh gia, thỉnh động cường giả của Thiên Trận Kỳ Phủ, bảo vệ mạch khoáng của chính Kinh gia, nhưng mà, vẫn thất bại, năm vị nhân vật thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ, hoặc bị giết, hoặc bị bắt. Hôm nay, trọng phạm bên trong hắc tháp của Kinh gia toàn bộ thoát đi, ở Kinh gia tiến hành rồi một hồi giết chóc, đồng thời tuyên bố, chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào trả thù Kinh gia, những trọng phạm này, rất nhiều người đều có thế lực của gia tộc. Đám người tựa hồ có một loại dự cảm, đệ nhất thế gia của Thanh Sơn Thành, bởi vì những người trẻ tuổi này, mà từ nay về sau trở nên hiu quạnh. Ngày thứ hai, Ôn gia, Phùng gia, kết thành đồng minh đáng tin, tiếp nhận mạch khoáng của Kinh gia, dưới lời đe dọa đó, Kinh gia chỉ có thể chấp nhận, ba người Diệp Khuyết bọn họ, không thể chết được. Ngày thứ ba, rất nhiều thế lực không rõ ràng dũng mãnh tiến vào Thanh Sơn Thành, đối phó với Kinh gia, bọn họ kết giao quan hệ với Ôn gia và Phùng gia, cắm rễ tại Thanh Sơn Thành, chuẩn bị cùng nhau áp chế Kinh gia. Cũng vào ngày thứ ba, Kinh gia, một vị cường giả Thánh Đế cảnh của Thiên Trận Kỳ Phủ giáng lâm, sau khi nắm rõ chiến cuộc, một cái tát đánh bay Kinh Viêm, trực tiếp phế bỏ Kinh Viêm, từ nay về sau, nhân vật thiên tài trẻ tuổi đệ nhất Kinh gia, trở thành phế nhân, không thể tu hành, trong mắt nhân vật Thánh Đế cảnh kia, một trăm Kinh Viêm cũng không thể hơn một Diệp Khuyết, Diệp Khuyết chuẩn bị tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ, lại bị người khác bắt đi, tuy rằng Hồn Ngọc chưa vỡ, có nghĩa vẫn chưa chết, nhưng tình cảnh kham ưu. Vị nhân vật Thánh Đế này, ngay lập tức hủy bỏ ý niệm muốn sáng tạo Cổ Tộc ở mạch khoáng của Thanh Sơn Thành, việc cấp bách bây giờ chính là tìm được Diệp Khuyết, ở Thiên Trận Kỳ Phủ, Diệp Khuyết, chính là một trong những thiên tài hiếm có, hắn mất tích, ảnh hướng rất lớn, có thể nghĩ hắn tức giận thế nào đối với Kinh gia, càng không thể nào để ý tới chuyện tình xảy ra ở Thanh Sơn Thành, chỉ buông xuống hai nhà Ôn Phùng, muốn tìm được Lâm Phong bọn họ, nhưng mà Lâm Phong bọn họ sớm đã biến mất khỏi Thanh Sơn Thành, Diệp Khuyết trong tay Lâm Phong bọn họ, hắn đương nhiên không dám động vào hai nhà Ôn Phùng. Hơn nữa, việc này vốn không có quan hệ quá lớn tới hai nhà Ôn Phùng, là người của Thiên Trận Kỳ Phủ bọn họ chủ động đến chiến, lại nói tiếp, sư tôn này của Kinh Viêm hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, cho nên, lại càng tức giận hơn. Còn khiến hắn tức giận chính là Diệp Khuyết thế nhưng lại bị người khác đường chính chính đánh bại, mặt khác, lại có thân ảnh của cổ Thánh xuất hiện tại Thanh Sơn Thành nho nhỏ này. Kinh gia trở nên hiu quạnh, Ôn gia cùng với Phùng gia liên minh quật khởi, tựa hồ đã trở thành một loại xu thế, hai nhà Ôn Phùng bởi vì phong ba lần này, nhưng lại trở nên cực kỳ đoàn kết, bọn họ biết, chỉ có buộc cùng một chỗ, mới có thể vững vàng tiến lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT