Thanh Sơn Khoái Kiếm là thế hệ trẻ dụng kiếm nhanh nhất, tên của hắn đều đã bị mọi người lãng quên, nhìn thấy hắn xuất hiện, trận chiến này, xem ra đã không còn gì gây cấn, bọn họ nhìn về phía người Phùng gia mời đến, trong đôi mắt hiện lên một chút đồng tình, đáng tiếc, dưới kiếm của Thanh Sơn Khoái Kiếm, không giữ mạng, kiếm, là vô tình chi kiếm.
- Thanh Sơn Khoái Kiếm?
Lâm Phong nghe thấy tên của đối phương, không khỏi lộ ra thần sắc thú vị, đáng tiếc trận chiến này không phải Kiếm Manh lên, nếu không, Thanh Sơn Khoái Kiếm sẽ được nhìn thấy người dụng kiếm nhanh hơn cả hắn. Đương nhiên, kiếm của Nhược Tà sẽ chậm hơn so với hắn hay sao?
- Ngươi cho rằng một trận chiến này ai thắng?
Ngu Tâm nhìn thấy khóe miệng Lâm Phong nâng lên thành một nụ cười, hỏi.
- Thanh Sơn Khoái Kiếm, bại.
Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, khiến cho Ngu Tâm lộ ra thần sắc kinh ngạc, không quá tin tưởng nở nụ cười, Thanh Sơn Khoái Kiếm ở Thanh Sơn Thành cực phú nổi danh, nếu như bỏ qua trình độ trận đạo mà chỉ đơn thuần so đấu thực lực, hắn chỉ sợ có thể chiến đấu một trận với Ngu Lân, dạng nhân vật như vậy, Lâm Phong lại nói Thanh Sơn Khoái Kiếm sẽ bại. Phía trên mạch khoáng, hai người đều trầm mặc, bọn họ đều là loại người giống nhau, trong mắt, chỉ có đối thủ. Gió lạnh thổi qua, kiếm ý phô chiếu trong hư không, mang theo một cỗ lãnh ý tiêu sát, dưới cỗ lãnh ý đó, Thanh Sơn Khoái Kiếm chuyển động thân thể, điên cuồng xông về phía Nhược Tà, tốc độ của hắn thoạt nhìn cũng không nhanh lắm, nhưng mà mỗi một bước đều rất chắc chắn, tay hắn đã nắm phía trên chuôi kiếm, một thanh kiếm phi thường bình thường, kiếm tu chân chính, không dùng danh kiếm. Đó là một đôi tay cực kỳ ổn định, một khắc khi hắn nắm lấy chuôi kiếm kia không hề có một chút mảy may rung động, kiếm tu, giết người cùng bị giết, chỉ cách nhau một ý niệm, một chút khác biệt cũng không thể được. Nhược Tà cũng đồng dạng chuyển động, động tác giống nhau, tay hắn, cũng nắm lấy phía trên chuôi kiếm, chiều dài thân kiếm vừa vặn, chỉ cần hắn xuất kiếm có thể chém về một phương vị. Chứng kiến động tác của hai người, mọi người thế nhưng lại cảm thấy hít thở không thông, hư không giống như cũng đọng lại, trong mắt bọn họ, chỉ có hai người đang chiến đấu phía trên mạch khoáng. Người khẩn trương nhất là người của Phùng gia, từ một khác khi Thanh Sơn Khoái Kiếm xuất hiện kia bọn họ đã hiểu được, dã tâm thật sự của Kinh gia, tựa hồ không chỉ chiếm đoạt mạch khoáng của Ngu gia, nếu không, Thanh Sơn Khoái Kiếm sẽ không xuất hiện. Trận chiến đầu tiên này, không thể bại, Phùng gia nếu bại sẽ không dậy nổi, nhưng mà đối mặt với Thanh Sơn Khoái Kiếm, Nhược Tà hắn có thể thắng sao? Thanh Sơn Khoái Kiếm rốt cục cũng xuất kiếm, hàn quang của một kiếm chói lọi chín tầng trời, động tác dưới chân của hắn không nhanh, nhưng động tác xuất kiếm của hắn lại giống như lôi đình, giống như tia chớp, giống như một đạo quang, đó là pháp tắc, đó là đạo, nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức ánh mắt cũng không thể đuổi kịp, phiến hư không kia như đều mất đi thần thái, chỉ còn lại một kiếm này. Nhược Tà cũng đồng dạng xuất kiếm, tương phản với Thanh Sơn Khoái Kiếm, kiếm của hắn, thoạt nhìn rất chậm, đặt dưới tốc độ của Thanh Sơn thì có vẻ càng chậm hơn, tựa hồ, đám người đã thấy được cảnh tượng Thanh Sơn Khoái Kiếm chém xuống đầu hắn. Mặc dù kiếm của Nhược Tà rất chậm, nhưng cũng bởi vì một kiếm của Thanh Sơn Khoái Kiếm làm nổi bật tốc độ, kì thực, đều nhanh như nhau, chỉ trong khoảnh khắc sau mới khiến cho người khác chú ý nhất, bởi vì thân thể của hai người cùng xuất hiện trên một điều tuyến, đều đứng ở đó không nhúc nhích, không có máu tươi, bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy hướng đi cuối cùng của kiếm Chỉ có số ít người đồng tử khẽ co rút, thậm chí mày cũng khẽ nhíu lại. Gió lạnh thổi qua, chỉ thấy một đạo thân thể trong đó đột nhiên hóa thành bụi bậm, ngay cả người mang thi thể đều biến mất không thấy đâu, giờ khắc này, đám người chỉ cảm thấy trái tim của bọn họ đang hung hăng nhảy lên. Này. . . Sao có thể như thế! Thanh Sơn Khoái Kiếm, thua; không chỉ thua, hơn nữa còn đã chết, ngay cả cặn bã đều không có còn lại. Người mặc y phục màu xám rốt cục cử động, động tác của hắn thoạt nhìn vẫn chậm rì rì, đem kiếm chậm rãi cắm vào bên trong vỏ kiếm, trong mắt không có một chút biểu tình, sau đó xoay người, di chuyển về phía Phùng gia, giờ khắc này, đám người tựa hồ mới chân chính tỉnh táo lại, nhận thức được kết cục của trận chiến này.
- Vù.
. . Cường giả của Phùng gia hung hăng thở ra một hơi.
- Hảo, Nhược Tà, lợi hại.
Chỉ thấy rất nhiều cường giả của Phùng gia đều đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kích động, thật mạnh, bọn họ tuy rằng biết Nhược Tà rất lợi hại, nhưng mà lại thật không ngờ rằng sẽ lợi hại như vậy, Thanh Sơn Khoái Kiếm, một kiếm tru sát, bọn họ biết một kiếm vừa rồi có bao nhiêu mạo hiểm, một kiếm, không phải Thanh Sơn Khoái Kiếm chết, thì Nhược Tà sẽ chết, đó là kiếm tu chi tranh, chỉ đấu một kiếm, Nhược Tà, thắng. Mà giờ khắc này, rất nhiều người của Kinh gia sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi, trận chiến đầu tiên, Thanh Sơn Khoái Kiếm xuất chiến, không ngờ lại thua, thua một cách sạch sẽ như thế, hoàn toàn như thế, cứ như vậy, trận chiến tiếp theo, Kinh gia bọn họ xuất trướng, cũng mang ý nghĩa quyền chủ động đã ngã về phía Phùng gia bên kia, Phùng gia có thể căn cứ vào người của Kinh gia hắn để lựa chọn cường giả xuất chiến.
- Thanh Sơn Khoái Kiếm, không ngờ lại thua, người nọ là ai?
Phía Ngu gia, ánh mắt của rất nhiều người tập trung về phía Nhược Tà, Phùng gia, không ngờ lại nhận được sự giúp đỡ lợi hại như vậy. Mà ánh mắt Ngu Tâm nhìn Lâm Phong cũng lộ ra một chút kinh ngạc, hiển nhiên, nàng cũng thật không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
- Ngươi như thế nào lại biết ?
Ngu Tâm hỏi.
- Để tai lại gần đây.
Lâm Phong mỉm cười thần bí với Ngu Tâm, khiến cho Ngu Tâm càng tò mò hơn, gia hoả này trực tiếp truyền âm không phải được rồi sao, lại còn làm thần bí như vậy, chẳng qua nàng vẫn là làm theo. Lâm Phong bám vào bên tai Ngu Tâm, thấp giọng nói:
- Bởi vì, hắn là sư huynh của ta.
Nói xong, Lâm Phong cười dời đầu đi, mà Ngu Tâm lại sững sờ ở đó, sau một lúc lâu mới trở lại bình thường, liếc mắt thật sâu nhìn Lâm Phong:
- Gia hoả nhà ngươi, trên người rốt cuộc có bao nhiêu bí mật.
Nàng tựa hồ nhớ tới lời nói trước đó của Lâm Phong , nếu Mộc Trần xuất hiện, hắn giúp Kinh gia đoạt ba mạch khoáng, Mộc Trần không xuất hiện, hắn đoạt lấy mạch khoáng của Kinh gia, lời này, chẳng lẽ là thật?
- Hôm nay, còn bốn trận chiến, Phùng gia chiếm cứ vị trí chủ động, trận chiến lần này, rất có khả năng là Phùng gia thắng.
Ngu Khôn bình tĩnh nói, mọi người cũng gật gật đầu, thực lực của Phùng gia mặc dù không bằng Kinh gia cùng Ngu gia, nhưng mà dù sao cũng là thế gia, bọn họ cũng có nhân vật yêu nghiệt, cũng mời cường giả, dưới tình huống nhóm người mạnh nhất của Kinh gia không xuất hiện, hơn nữa lại có trận đầu chiến đấu thắng lợi, khả năng chiến thắng tất nhiên rất lớn.
- Kinh gia xuất ra Kinh Cùng, thiên phú của người này gần với Kinh Hiểu Nguyệt, còn có thêm trình độ trận đạo, sức chiến đấu tuyệt đối phi thường lợi hại.
Đám người nhìn thấy người tham chiến thứ hai của Kinh gia, không khỏi thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà khi người của Phùng gia đi ra, bọn họ đều cho rằng, kết cục của trận chiến này đã định, thiên tài mạnh nhất của Phùng gia Phùng Diệp đi tới, một trận chiến này, cũng không còn gây cấn nữa. Trên thực tế cũng đúng như đám người dự đoán, trận chiến thứ hai này, vẫn là Phùng gia thắng, Kinh gia, thua liên tiếp hai trận. Phùng gia, không tiếc để Phùng Diệp đi ra, muốn cố gắng thắng hai trận liên tiếp.
- Mất đi quyền chủ động, Kinh gia này cả bàn cờ đều bị thua.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, đối với kiểu chiến đấu lực lượng ngang nhau thế này, ai thắng trận chiến đầu tiên, người đó sẽ chiếm cứ quyền chủ động, nếu như Kinh gia thắng trận đầu, trận thứ hai có thể tùy ý ra một người, mặc dù bị thua cũng không sao, trận thứ ba, lại có thể dựa vào sắp đặt xuất trướng của Phùng gia mà ra người. Hết thảy, cũng đều thay đổi bởi vì trận đầu. Trận chiến đấu thứ ba, Kinh gia trực tiếp tùy ý lựa chọn một người đi ra, hiển nhiên, bọn họ đã buông tha cho trận chiến này, mạch khoáng của Phùng gia, từ bỏ, giữ lại thực lực, tranh đoạt chiến đấu với Ôn gia, vừa lúc, người chưa dùng tới, có thể dùng để đối phó với Ôn gia.
- Thắng.
Người của Phùng gia cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, sở dĩ trận thứ hai bọn họ dám để cho Phùng Diệp lên chiến trường bởi vì sau lưng Phùng gia còn có Hầu Thanh Lâm, Hầu Thanh Lâm chính là sư huynh của Nhược Tà, Nhược Tà tựa hồ rất tôn kính hắn, lấy thực lực của hắn, tất nhiên cũng có thể thắng một trận, vì vậy chỉ cần trận đầu tiên Nhược Tà chiến thắng, cục diện liền đã nhất định. Trận chiến này nhìn qua rất dễ dàng, nhưng mà, ai cũng nghẹn một hơi, rất nguy hiểm.
- Hầu huynh đệ, Nhược Tà huynh đệ, đa tạ, về sau nếu như có yêu cầu gì, cứ việc phân phó.
Lúc này, cường giả Phùng gia khẽ chắp với Hầu Thanh Lâm và Nhược Tà tay, thời điểm Thanh Sơn Khoái Kiếm xuất hiện, bọn họ thật sự cảm thấy cực kỳ rất lớn, hoàn hảo, Nhược Tà đã thắng, khiến Kinh gia trực tiếp ăn ba trận thua, đây cũng coi như Phùng gia đại xuất một hơi để đối phó với Kinh gia, chiến tích ba trận toàn thắng, tuy rằng trận cuối cùng Kinh gia đã buông tha trận chiến này. Nhưng mà Phùng gia chiến thắng đã đưa toàn bộ áp lực để lại cho Ôn gia, đối thủ thứ hai mà Kinh gia muốn khiêu chiến, bọn họ, cảm giác được một cỗ uy hiếp đang đánh về phía mình. Kinh gia vì trận chiến đầu tiên đã chuẩn bị Thanh Sơn Khoái Kiếm, cuối cùng tuy rằng bại trận, nhưng Kinh gia đã lộ ra dã tâm, tiếp theo đây, bởi vì Kinh gia đã buông tha, cho nên hai ba người mà họ chuẩn bị để chiến đấu với Phùng gia đều sẽ trở thành đối thủ của Ôn gia hắn, loại áp lực này, khiến cho Ôn gia rất khó chịu, bọn họ không ít người đem ánh mắt nhìn về phía bọn người Thiên Si, hy vọng ngoại viện trợ giúp bọn họ, cũng có thể giống với Nhược Tà, vì Ôn gia bọn họ giành lấy thắng lợi. Mọi người thân hình bay lên trời, rời khỏi đây, Kinh gia không thể lấy được mạch khoáng của Phùng gia, chiến trường tiếp theo, chính là vùng đất mạch khoáng của Ôn gia, đám người trước đều đến đó, chiến cuộc của trận thứ hai này, lại sẽ như thế nào, Kinh gia có thể lấy được mạch khoáng của Ôn gia hay không? Tất cả, Kinh gia không khống chế được, Ôn gia cũng không thể khống chế, không ai biết, giữa đám người Ngu gia, có một nhân vật dẫn theo sư huynh đệ của hắn, âm thầm khống chế tất cả mọi thứ. Trận chiến đầu tiên Thiên Đài bọn họ xuất động Nhược Tà, nhị sư huynh Hầu Thanh Lâm không có xuất chiến, bảo lưu lại thực lực, trận chiến tiếp theo, những người khác đều cho rằng Kinh gia đều đem áp lực đè lên Ôn gia, nhưng mà Lâm Phong bọn họ lại cảm thấy áp lực này rất nhỏ, bảo vệ mạch khoáng cho cả ba nhà không có một chút vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT