Kinh Hiểu Nguyệt rời khỏi, nàng trước tiên đến mạch khoáng của Ngu gia nhìn thử, muốn thử một chút xem có cơ hội gặp được Mộc Trần hay không, nhưng mà không có gặp được Mộc Trần, lại gặp được Lâm Phong kỳ quái.

Một mình đi dạo trong Kinh gia, trong lòng Kinh Hiểu Nguyệt thủy chung vẫn luôn có tâm sự, câu nói kia của Lâm Phong rốt cuộc có ý gì, nói với Kinh gia, Mộc Trần xuất hiện, hắn giúp Kinh gia, Mộc Trần không xuất hiện, Kinh gia ngay cả mạch khoáng của mình cũng không giữ được.


- Hiểu Nguyệt.


Lúc này, trước mặt Kinh Hiểu Nguyệt xuất hiện một vị cường giả trung niên, ánh mắt hắn nhìn về phía Kinh Hiểu Nguyệt, thần sắc hòa nhã, nhưng mà ánh mắt Kinh Hiểu Nguyệt nhìn về phía hắn đã có chút lạnh lẽo, không có nửa điểm tình cảm.


- Hiểu Nguyệt, buông tha đi, Mộc Trần hắn không xứng có được ngươi, hắn tuyệt đối không dám xuất hiện, Ngu gia sẽ tru sát người đoạt mạch khoáng.


Trung niên bình tĩnh nói, nhưng mà ánh mắt của Kinh Hiểu Nguyệt vẫn rất lạnh.


- Hôm nay ta tới mạch khoáng của Ngu gia, hơn nữa còn gặp một người, một người rất kỳ quái.


Trong thanh âm của Kinh Hiểu Nguyệt không hề có một chút tình cảm, bình tĩnh nói với trung niên:


- Là một gã thanh niên, rất kỳ quái, hắn muốn ta chuyển cáo với Kinh gia, ngày đoạt mạch khoáng, nếu như Mộc Trần xuất hiện, hắn sẽ giúp Kinh gia đoạt, nếu như Mộc Trần không xuất hiện, hắn sẽ đoạt lấy mạch khoáng của Kinh gia.


Trung niên nghe nói thế thì nhíu mày, trong mắt ẩn ẩn có hàn quang lóe ra, nói:


- Người này là ai?



- Ta không quen, nhưng mà thực lực rất mạnh, ta hy vọng những lời này của hắn không chứa đựng hàm nghĩa sâu trong đó.


Kinh Hiểu Nguyệt lạnh như băng nói, sau đó thân ảnh phiêu động, rời khỏi bên này, chỉ để lại trung niên thần sắc lạnh như băng, trong mắt như hiện lên một con dao lạnh lẽo, thì thào nói nhỏ:


- Trận mạch khoáng của Ngu gia, còn có thể đào thoát được khỏi lòng bàn tay của Kinh gia ta sao?


Trong mắt Kinh gia, không nói đến tứ đại mạch khoáng, ít nhất, mạch khoáng của Ngu gia, đã là vật nằm trong lòng bàn tay. Lâm Phong sau khi Kinh Hiểu Nguyệt rời khỏi cũng theo Ngu Tâm cùng nhau rời khỏi mạch khoáng của Ngu gia, bên trong nội tâm Ngu Tâm hôm nay đang có gợn sóng mãnh liệt, vẫn luôn liếc mắt nhìn lén Lâm Phong.


- Ngươi nhìn ta làm gì?


Lâm Phong cười nói.


- Càng nhìn ngươi lại càng không thấu, ta phát hiện trong lời nói của Đạm Đài có chút ý tứ, về sau, ta sẽ hiểu rõ.


Ngu Tâm khẽ cười nhẹ nói:


- Kinh Hiểu Nguyệt chính là nhân vật thiên tài của Kinh gia, thực lực phi thường lợi hại, nhưng trước mặt ngươi, tựa hồ cũng không có sức chống cự mẽ, nếu như lúc tranh đoạt quặng mỏ ngươi chống lại nàng, tin tưởng rằng sẽ dễ dàng có thể thủ thắng, lời ngươi nói với Kinh Hiểu Nguyệt, là thật sao?



- Ngươi đang chỉ câu nói nào?


Lâm Phong cười hỏi.


- Nếu như Mộc Trần xuất hiện, ngươi sẽ giúp Kinh gia đoạt mạch khoáng của ba nhà?



- Thật sự.


Lâm Phong gật gật đầu.


- Ta đây hy vọng Mộc Trần không cần xuất hiện.


Ngu Tâm khẽ nở nụ cười nói, khiến cho Lâm Phong lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc:


- Ngươi cứ như vậy mà tin rằng, ta thực sự có thể trợ giúp Kinh gia đoạt mạch khoáng của cả ba nhà?



- Đạm Đài không phải đã nói về sau ta sẽ hiểu rõ hay sao, có lẽ có thể.


Ngu Tâm từ chối cho ý kiến mỉm cười. Lâm Phong cùng Ngu Tâm về tới Ngu gia, Ngu gia trước sau như một trù bị để tranh đoạt mạch khoáng, tam đại thế gia của Thanh Sơn Thành từng gặp nhau vài lần, cuối cùng, bọn họ đã làm Kinh gia thỏa hiệp, trận tranh đoạt mạch khoáng, tranh đoạt từng trận, từ năm trận chiến đấu ra quyết định, năm trận chiến có ba người thắng, sẽ có thể đoạt mạch khoáng, hơn nữa, người từng chiến đấu, không được xuất hiện ở trận tranh đoạt khác. Kết cục như vậy đương nhiên có lợi với Ngu gia bọn họ, Kinh gia mặc dù cường đại, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một thế gia, không có nhiều thanh niên thiên phú xuất chúng như vậy. Ngay ước định của trận tranh đoạt mạch khoáng cuối cùng đã tới, mà địa điểm, chính là tại vùng đất có tứ đại mạch khoáng, ai thắng, người đó từ nay về sau nắm trong tay mạch khoáng. Ngu gia, không khí có vẻ phá lệ ngưng trọng, một đám cường giả hội tụ trong diễn võ trường, thế hệ thanh niên lấy Ngu Lân cùng với Tô Mục cầm đầu, một trận chiến này rất quan trọng đối với Ngu gia hắn, nếu bại, mạch khoáng của Ngu gia sẽ bị Kinh gia đường đường chính chính đoạt lấy, đây là ước định của tứ đại thế gia Thanh Sơn Thành, nhà nào cũng phải tuân theo ước định này.


- Ngu Lân, Tô Mục, trận chiến này, hai người các ngươi vô cùng quan trọng, kính nhờ dặn dò Ngu Lân cùng với Tô Mục.



- Trận chiến này, nhất định nắm chắc.


Ngu Lân gật đầu thật mạnh.


- Được, như vậy chúng ta xuất phát, mạch khoáng đầu tiên mà Kinh gia muốn chọn, chính là Phùng gia, hy vọng bọn họ có thể bảo vệ, chúng ta trước tới Phùng gia nhìn xem.


Chỉ nghe lão nhân mở miệng nói, sau đó một đoàn người đạp không, cuồn cuộn đi tới Phùng gia, trong đám người, mấy người Ngu Lân, Tô Mục cùng với Ngu Diệp đứng phía trên kỳ lân, có vẻ phá lệ thu hút sự chú ý. Lâm Phong, Đạm Đài cùng với Ngu Tâm yên lặng đi theo phía sau bọn họ, Ngu Khôn phía trước tựa hồ chú ý tới Lâm Phong bọn họ, không khỏi bay đến, cười nói:


- Lâm Phong hiền chất, mấy ngày này ở Ngu gia ta có quen không, Ngu Tâm nha đầu chiếu cố ngươi tốt chứ?



- Ừm, Ngu Tâm tốt lắm.


Lâm Phong mỉm cười gật đầu.


- Vậy thì tốt, nhiều ngày như vậy, sư tôn của ngươi vẫn còn chưa đến đến Thanh Sơn Thành tìm ngươi sao?


Ngu Khôn hỏi một tiếng.


- Sẽ nhanh tới, tin rằng không lâu nữa ta có thể nhìn thấy sư tôn rồi.


Lâm Phong khẽ nở nụ cười, đáp lại nói.


- Vậy thì tốt, ta đang muốn thỉnh giáo sư tôn của ngươi một chút, mặt khác, tranh đấu đoạt tứ đại mạch khoáng hôm nay, chắc ngươi cũng biết, tứ đại thế gia của Thanh Sơn Thành va chạm, ngươi vừa lúc có cơ hội có thể quan sát một phen, nếu như có thể lĩnh ngộ được gì, cũng không uổng việc này.


Ngu Khôn khách khí nói, vẫn luôn cũng không có ý tứ khinh thường Lâm Phong, nhưng dưới cái nhìn của hắn, tứ đại thế gia tranh đoạt mạch khoáng, chính là tranh đấu của các nhân vật thế hệ trẻ tuổi ở Thanh Sơn Thành, Lâm Phong thân là thượng vị Hoàng, lại thông hiểu một chút trận đạo, đương nhiên có thể từ đó học được một vài thứ, có lẽ sẽ có thể cảm ngộ được gì đó.


- Ta cũng nghĩ như vậy.


Lâm Phong cười đáp lại, Ngu Khôn không nói thêm nữa, thẳng tiến về phía trước, một đoàn người không ngừng tiến về phía mạch khoáng của Phùng gia. Lúc này, tại vùng đất có mạch khoáng của Phùng gia, không khí có chút khẩn trương, người của Kinh gia đã tới rồi, ngoại trừ Phùng gia, Ôn gia trong tứ đại thế gia cũng đã đi tới bên này, mạch khoáng thứ hai mà Kinh gia muốn chọn, chính là của Ôn gia hắn, hôm nay, Kinh gia, muốn lấy vùng đất của bản thân, đối phó với tam đại thế gia khác của Thanh Sơn Thành. Ngoại trừ người của vài đại thế gia, còn có rất nhiều cường giả của Thanh Sơn Thành đi tới để quan sát trận tranh đoạt mạch khoáng lần này, chiến đấu hôm nay, có lẽ sẽ quyết định vận mệnh tương lai của Thanh Sơn Thành. Hầu Thanh Lâm bọn họ, đang ở bên trong đám người Phùng gia, hơn nữa, người của Phùng gia cũng phi thường khách khí với Hầu Thanh Lâm bọn họ, bọn người Hầu Thanh Lâm, hôm nay chính là khách quý của Phùng gia, đến trợ giúp bọn họ bảo vệ mạch khoáng. Lúc này, chỉ thấy cường giả của Phùng gia cước bộ không ngừng giẫm lên mặt đất, ngay lập tức, phía trên mặt đất, lần lượt từng chỗ ngồi hư ảo hiện lên, sau đó không ngừng chế tạo thành, trôi nổi trong hư không.


- Chư vị đi vào mạch khoáng của Phùng gia ta, thỉnh ngồi xuống.


Chỉ thấy cường giả Phùng gia phất phất tay, ngay lập tức tọa ỷ cuồn cuộn bay lên không, cuồn cuộn di chuyển về tám hướng, phi thường chỉnh tề dừng ở từng phương vị, tứ đại thế gia, mỗi người chiếm một phương vì, còn địa điểm chiến đấu tranh đoạt mạch khoáng lần này sẽ tại một chỗ phía trên mạch khoáng, ngoại trừ thực lực giao phong, còn có thể dễ dàng mượn dùng uy lực của trận đạo.


- Sau ngày hôm này, mạch khoáng này, không nhất định là của Phùng gia.


Lúc này, một vị cường giả của Kinh gia nhàn nhạt nói.


- Người xuất chiến lần này của Kinh gia không biết năm vị nào, thỉnh chỉ giáo.


Cường giả của Phùng gia đáp lại một tiếng, hỏi.


- Dựa theo quy củ ước định, Kinh gia của ta một khi đã lui nhường một bước, năm trận đấu thắng ba trận, như vậy, người đầu tiên lên đài chiến đấu, phải là người của các ngươi, sau đó chéo nhau.


Cường giả của Kinh gia chậm rãi mở miệng, năm trận chiến đấu, cũng không nói ai sẽ chiến, nhưng mà người của Phùng gia, phải xuất trướng trước, sau đó chéo nhau xuất trướng, như vậy, nếu như phải chiến đấu đến trận thứ năm, Phùng gia xuất trướng trước, hiển nhiên sẽ có hại, Kinh gia có thể căn cứ vào người xuất trướng của Phùng gia hắn để quyết định cho ai đối chiến.


- Kinh Viêm, Kinh Nhiễm cùng với Kinh Hiểu Nguyệt thậm chí còn không có xuất hiện, đây không phải chiến trường chính của Kinh gia, xem ra áp lực toàn bộ đều trên người chúng ta.


Ngu Khôn nói với bọn người Ngu Lân bên cạnh, Ngu Lân bọn họ khẽ gật đầu, nói:


- Khôn thúc, nếu như bọn người Kinh Viêm dám toàn bộ xuất hiện tại chiến trường Ngu gia, chúng ta cùng lắm thì buông tha cho mạch khoáng của Ngu gia, đi đoạt của Kinh gia hắn.



- Nhìn tình hình, Kinh gia mời không ít nhân vật lợi hại, những người đó cũng nguyện ý vì Kinh gia làm việc, chỉ sợ đãi ngộ xa xỉ, Phùng gia muốn bảo trụ mạch khoáng này, cũng sẽ không đơn giản như vậy.


Ngu Khôn bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về phía đám người Kinh gia, chỉ thấy người của Kinh gia rất bình tĩnh, giống như tất cả đều nằm trong sự khống chế của bọn họ. Từ hôm nay trở đi, cục diện của Thanh Sơn Thành, sẽ xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, hoàn toàn thay đổi. Lập tức, ánh mắt của mọi người đều dừng tại Phùng gia, trận chiến đầu tiên, người nào. Chỉ thấy lúc này, hướng Phùng gia, một thanh niên cường giả đi ra, người này mặc y phục màu xám, lưng đeo một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, đơn giản, lão luyện, thoạt nhìn tựa hồ rất tầm thường, nhưng mà lại tựa hồ giống như một thanh lợi kiếm vô cùng chất phác, vô luận bất luận kẻ nào ngăn cản ở phía trước, đều bị tru sát.


- Người này là ai, tựa hồ không hề quen mắt.


Đám người thấp giọng nói, người này, rất lạ. Hướng Kinh gia có người khẽ nhíu mày, tựa hồ người xuất trướng này từng đi ngang qua bầu trời của Kinh gia hắn, nhưng mà chỉ trong nháy mắt đã khôi phục sắc mặt bình thường, giống như chuyện gì đều chừa từng xảy ra, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng gì, trận chiến đầu tiên, Kinh gia, nhất định nắm chắt. Chỉ thấy lúc này, hướng Kinh gia, một người mặc y phục màu đen chậm rãi tiêu sái đi ra, dừng phía trên mạch khoáng, rất thần bí, chỉ thấy hắn vươn bàn tay trắng noãn, chậm rãi cởi nón áo choàng xuống, ngẩng đầu, lập tức đám người liền thấy được một gương mặt tái nhợt, vừa tái nhợt, lại vừa rét lạnh.


- Thanh Sơn Khoái Kiếm.


Đám người nhìn người nọ, đồng tử khẽ co rút lại, bàn tay trắng nõn kia dời xuống rất nhanh, nhưng mà đám người cũng đã nhìn thấy được vết chai trong bàn tay, đó là một đôi tay cầm kiếm. Thanh Sơn Khoái Kiếm, thế hệ trẻ tuổi dụng kiếm nhanh nhất ở Thanh Sơn Thành, không ai nhanh hơn so với hắn, rất ít người có thể thuyết phục hắn, mà hôm nay, Kinh gia, làm được . Nhìn thấy hắn xuất hiện, người của Phùng gia trong lòng kịch liệt co rút, mục đích của Kinh gia, thật sự là Ngu gia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play