Ngu Diệp cũng theo ánh mắt mọi người nhìn lên Ngu Lân trên hư không, mà Lâm Phong cũng lơ đãng nhìn thoáng qua Ngu Diệp và thanh niên Ngu gia bên cạnh nàng, trong đôi mắt của người thanh niên Ngu gia kia toát ra sự sùng kính nhàn nhạt, đương thiên khi thiên phú của bản thân kém, bọn họ sẽ ghen tị, nhưng khi thiên phú chênh lệch rất lớn thì lại sẽ tôn kính, Ngu Lân là thiên tài mạnh nhất Ngu gia bọn họ, thực lực và trận đạo tất cả đều đứng đầu.
Còn Ngu Diệp, Lâm Phong thấy khoé miệng nàng mang theo một nụ cười sáng lạn, tựa hồ có chút quý mến.
- Ngu Lân.
Lúc này, mấy người Ngu Khôn tiến lên một bước, Ngu Lân và người bên cạnh hắn cưỡi kỳ lân tê đáp xuống đất.
- Khôn thúc.
Ngu Lân chào Ngu Khôn một tiếng rồi lập tức giới thiệu:
- Đây là sư huynh của ta, Tô Mục.
- Hiền chất Tô Mục có thể tới Ngu gia ta đã khiến cho Ngu gia hèn này được vẻ vang.
Ngu Khôn hàm cười nói.
- Khôn thúc khách khí quá rồi, ta và sư đệ Ngu Lân giống như huynh đệ, chuyện của hắn cũng là chuyện của ta.
Tô Mục bình tĩnh nói, mấy người Ngu gia không nhịn được khen ngợi một phen, mọi người đều quay chung quanh Ngu Lân, vô cùng náo nhiệt. Cho dù Thần Tiêu hay Thanh Tiêu, sự tôn trọng đối với thiên tài đều giống nhau, biểu hiện ra thiên phú gì thì có thể nhận được đãi ngộ hậu hĩnh. Lúc này, Ngu Lân xuyên qua đám người đi về phía Ngu Diệp, khoé miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Ngu Lân ca.
Ngu Diệp mỉm cười hô lên một tiếng, chân không tự chủ được tiến lên vài bước.
- Ngu Diệp ngày càng xinh đẹp.
Ngu Lân cười khẽ, tiến lên vỗ nhẹ lên hai má Ngu Diệp, mỉm cười nói:
- Đến đây, Diệp Nhi, ta giới thiệu sư huynh ta cho muội, Tô Mục.
- Tô Mục sư huynh.
Ngu Diệp nhìn về phía Tô Mục, trong đôi mắt đẹp có sự sùng kính nhàn nhạt, Tô Mục là người được Ngu Lân nhờ cậy để đến Ngu gia nàng, nói vậy thiên phú sẽ không kém hơn Ngu Lân, người của Thiên Trận Kỳ Phủ nhất định mạnh hơn nàng nhiều.
- Trên đường tới đây ta đã nghe Ngu Lân nói hắn có một muội muội xinh đẹp, hôm nay gặp được quả nhiên như vậy, đáng thương cho ta ở Thiên Trận Kỳ Phủ chỉ có nữ nhi còn rất nhỏ, nếu như Ngu Diệp muội muội cũng gia nhập Thiên Trận Kỳ Phủ thì tốt biết mấy.
Tô Mục cười nói.
- Tô Mục sư huynh chê cười, tiểu muội thiên phú không đủ, làm sao có thể gia nhập Thiên Trận Kỳ Phủ.
Ngu Diệp mỉm cười đáp lại, nàng thật sự không nói láo, tuy rằng thiên phú của nàng không kém nhưng Thiên Trận Kỳ Phủ yêu cầu cực cao, dù sao, đó cũng là nơi kỳ địa trận tượng, cho dù ngươi có thân phận gì chỉ cần thiên phú không đủ thì bất cứ giá nào cũng không thu nhận.
- Lần này nếu có cơ hội Diệp Nhi có thể trao đổi với chúng ta, có lẽ sẽ có đột phá, có thể gia nhập Thiên Trận Kỳ Phủ cũng không chừng.
Tô Mục mỉm cười. Ngu Diệp nghe thấy lời của Tô Mục thì trong lòng lập tức vui mừng, cười nói:
- Tiểu muội đa tạ Tô Mục sư huynh, về sau nếu như thỉnh giáo mong Tô Mục sư huynh không ghét bỏ muội.
- Ta vui mừng còn không kịp nữa là.
Tô Mục vui đùa nói, Ngu Khôn đứng bên cạnh thấy một màn này ánh mắt loé lên, trong lòng rung động, mà Ngu Lân bên cạnh hắn hạ giọng nói:
- Khôn thúc, tiểu muội của chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, Tô Mục sư huynh thiên phú phi phàm, tiểu muội cần phải quý trọng thật tốt cơ hội lần này.
- Đúng vậy, Ngu Lân, ngươi phải giúp tụi nó đấy nhé.
Ngu Khôn nở nụ cười, xem ra Ngu Lân cũng nghĩ thầm muốn tác hợp đôi này.
- Điều này đương nhiên.
Ngu Lân gật gật đầu, ánh mắt nâng lên nhìn về phía Lâm Phong và Đàm Đài phía sau Ngu Diệp, hỏi:
- Khôn thúc, hai người này hình như có chút lạ, bọn họ cũng là người của Ngu gia ta sao, vì sao lại đi gần Diệp Nhi như vậy?
- Không phải, Lâm Phong là người Ngu Diệp gặp được trên đường từ Thanh Tiêu trở về, hơn nữa sư tôn của hắn là một nhân vật tông sư trận đạo, bởi vậy ta mới để Ngu Diệp chiêu đãi hắn.
Ngu Khôn nói.
- Sư tôn là trận đạo tông sư mà thôi, Tô Mục sư huynh trong vòng năm năm đã thành trận đạo tông sư rồi, Khôn thúc về sau đừng để Diệp Nhi tiếp xúc với hắn nữa, nếu không Tô Mục sư huynh mất hứng thì việc này sợ sẽ không thành, ta thấy Tô Mục sư huynh và Diệp Nhi ở bên nhau cũng rất hợp đôi.
Ngu Lân trả lời, hắn là người Ngu gia nên đương nhiên hy vọng giúp Ngu Diệp tìm được một người tốt, Tô Mục thiên phú tương đương với hắn, có thể trở thành đạo lữ của Ngu Diệp là tốt nhất.
- Được, về sau ta sẽ để những người khác thiết đãi hắn.
Ngu Khôn khẽ gật đầu. Ngu Lân không nói thêm gì, hắn cũng sẽ không phí nhiều tinh lực đi chú ý Lâm Phong, tông sư trận đạo đối với Ngu gia mà nói tuy rằng quý trọng nhưng trong Thiên Trận Kỳ Phủ, hắn ra mắt nhiều nhân vật Tông Sư lắm rồi, thậm chí một vài người có thiên phú mạnh nhất và cũng trẻ tuổi như hắn đã đặt chân tới cảnh giới tông sư trận đạo, bởi vậy Ngu Khôn nói sư tôn Lâm Phong là một vị Tông Sư hắn thực không để ý, sư tôn mới chỉ đến Tông Sư mà thôi. Khi Ngu Lân và Tô Mục đặt chân tới Ngu gia thì đối thủ cường đại của hắn từ Kinh gia đã tới, giờ phút này trong đại điện giống như có một hồi điện nghị, mà nhân vật trung tâm chính là ba người thanh niên.
- Ngu Lân tới rồi sao?
Lúc này, một thanh niên cầm đầu thần sắc nội liễm, lại ẩn ẩn có ý bức người, hỏi người tiến vào đại điện.
- Ngu Lân, còn có Tô Mục.
Người nọ đáp lại.
- Thì ra là Tô Mục sư đệ, đích thực hắn và Ngu Lân đi gần nhau, chẳng qua sư đệ Ngu Lân của ta cũng quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng dựa vào hắn và Tô Mục có thể ngăn cản được mỏ quặng Ngu gia của hắn trở thành vật trong tay Kinh gia ta sao?
Kinh Viêm bình tĩnh nói, trong mắt lộ ra vài phần tẫn cũng vì nắm trong tay sự tự tin.
- Sư huynh, tiểu tử Ngu Lân này trong Thiên Trận Kỳ Phủ đối nghịch với tổng sư huynh, trước kia ở Thiên Trận Kỳ Phủ khó đối phó hắn, hôm nay hắn đã ra khỏi đó rồi nhất định phải giáo huấn hắn một phen mới được.
Lúc này, một thanh niên phía dưới cười nói với Kinh Viêm cũng là người của Thiên Trận Kỳ Phủ. Kinh gia và Ngu gia, hai thế gia trận đạo mạnh nhất Thanh Sơn Thành, cả hai gia tộc đều có hậu bối kiệt tới Thiên Trận Kỳ Phủ tu hành.
- Ngu Lân và Tô Mục cũng không dễ đối phó đâu, vẫn nên cẩn thận chút, chớ để phá hư chuyện, đáng tiếc sư huynh không đến, nếu không bốn người chúng ta rồi lại thêm người của Kinh gia thì rất có thể chiếm được toàn bôn mỏ quặng của Thanh Sơn Thành.
Kinh Viêm bình tĩnh nói.
- Sư huynh đang khổ tu vi chuẩn bị cho lần Cửu Tiêu hội ngộ này, chúng ta nên vui mừng cho huynh ấy, nếu có huynh ấy thì Ngu Lân và Tô Mục căn bản không phải đối thủ.
Người phía dưới gật đầu đồng ý, hôm nay hội ngộ Cửu Tiêu hấp dẫn sự chú ý của các thế lực lớn của Thần Tiêu đại lục, dấy lên một làn sóng triều đáng sợ, nhiều người và thế lực cường đại hơn, đệ tự kiệt xuất nhất cũng đánh sâu vào Cửu Tiêu hội ngộ. Mà đồng thời, ngoài hai đại thế gia Kinh gia và Ngu gia đang chuẩn bị ra thì Hầu Thanh Lâm và mấy người Thiên Si cũng đã thành công trà trộn vào trong hai đại thế gia, tìm được viện quân cường hữu, bọn họ đương nhiên cao hứng, lại thêm bọn họ vốn mời cường giả và thiên tài của gia tộc bảo vệ mỏ quặng nhà mình, chắc không thành vấn đề , bọn họ cũng hiểu được, tranh đấu lớn nhất sẽ là Kinh gia đấu với Ngu gia, bọn họ hy vọng Ngu gia có thể bảo vệ cho, không thể mời Kinh gia bước ra bước này, nếu không về sau, dần dần các mỏ quặng sẽ đều bị Kinh gia nuốt hết. Dã tâm của Kinh gia cả Thanh Sơn Thành đều biết, hôm nay Thanh Sơn Thành mọi người đang quan vọng xem trận tranh đấu mỏ quặng lần này, Kinh gia có thành công bước vào bước dã tâm đầu tiên hay không?! . . . Sau khi Ngu Lân và Tô Mục tới Ngu gia, Ngu Diệp rất ít khi xuất hiện trong tầm mất Lâm Phong, ngẫu nhiên Lâm Phong sẽ thấy nàng và Tô Mục ở với nhau mà người thay Ngu Diệp làm bạn với hắn là một cô gái khác, Ngu Tâm. Tướng mạo Ngu Tâm dù không bằng Ngu Diệp nhưng cũng có chút thiến lệ, khéo léo linh lung, vô cùng khách khí, Lâm Phong biết được qua lời của nàng, Ngu Tâm ở Ngu gia không có địa vị như mấy người Ngu Khôn, Lâm Phong đương nhiên hiểu được điều này, sau khi Ngu Lân trở về thì dường như sự đãi ngộ đối với hắn đã giảm xuống một bậc. Đương nhiên, điểm này Lâm Phong không để ý, ngược lại hắn còn cảm thấy Ngu Tâm ở chung với mình hắn cảm thấy càng tự tại hơn so với Ngu Diệp, Ngu Tâm có vẻ biết nhiều hơn, Lâm Phong có điều gì không biết đều trực tiếp hỏi nàng, Ngu Tâm cũng sẽ nói rõ cho Lâm Phong những điều mình biết. Lúc này, Lâm Phong, Đàm Đài và Ngu Tâm đang trên đường đi tới Ngu gia, vừa vặn đụng phải Ngu Diệp và Tô Mục. Chỉ thấy Ngu Diệp khẽ vuốt cằm nhưng không hề quay lại nhìn Lâm Phong, mà tiếp tục nói chuyện với Tô Mục, tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ, hơn nữa nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ như Ngu Diệp muốn đưa Tô Mục đi xem mỏ quặng của Ngu gia. Trước đó Ngu Diệp nói có cơ hội sẽ đưa Lâm Phong đi xem mỏ quạng của Ngu gia, sợ rằng nàng đã quên mất. Đương nhiên, tất cả những thứ này Lâm Phong không quan tâm, điều hắn quan tâm là làm sao để cứu Đại sư huynh mà thôi.
- Lâm Phong, ngươi thấy thế nào?
Ngu Tâm thấy hai người đi xa, cười hỏi Lâm Phong.
- Rất xứng đôi, Tô Mục là thanh niên thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ còn Ngu Diệp thì mạo mỹ, hai người cũng rất thích hợp.
Lâm Phong bình tĩnh nói, vô cùng tự nhiên, hắn quả thật cảm thấy hai người họ xứng đôi.
- Hì hì, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không thoải mái chứ.
Ngu Tâm cười nói.
- Không thoải mái?
Lâm Phong nhún vai, lập tức nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Tâm khiến cho nàng xấu hổ đỏ mặt, khẽ tránh né rồi trừng mắt nhìn Lâm Phong.
- Ha ha, ta cảm thấy ngươi thú vị hơn Ngu Diệp.
Lâm Phong cười nói sau đó tiến về phía trước, Ngu Tâm nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, nói nhỏ:
- Gia hoả nhà người là ai a!
- Về sau ngươi sẽ biết hắn là ai.
Đàm Đài nhếch miệng mỉm cười, đi nhanh về phía trước. Ngu Tâm nhìn hai người phía trước rồi lập tức cũng cười cười, đi theo tiến lên hỏi:
- Lâm Phong, chúng ta đi đâu?
- Đi xem mỏ quặng của Ngu gia ngươi.
Lâm Phong bình tĩnh nói, hắn thật ra có chút hứng thú đối với mỏ quặng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT