Đám người Lâm Phong từ tửu lâu đi ra, bọn họ trao đổi với nhau những gì vừa hỏi thăm được, kết cục dường như không có gì thay đổi, những người qua đường không phải bất đắc dĩ lừa bọn họ, hơn nữa việc này mọi người ở Thanh Sơn Thành đều biết chỉ có bọn họ không biết mà thôi.

Kết quả cuối cùng khái quát đơn giản như sau Kinh gia lừa gạt Kinh Hiểu Nguyệt rồi nhốt Mộc Trần lại sau đó nói dối rằng Mộc Trần sẽ tham dự trận tranh đoạt mỏ quặng, nói hoa mỹ rằng sẽ cho Mộc Trần cơ hội, kỳ thật từ sớm đã cho Mộc Trần một cục diện, nhốt vào vùng đất trọng phạm, có vào không có ra.


- Một đám hỗn láo, chúng ta nên làm gì bây giờ?


Trong lòng Đạm Đài oán giận, thần sắc hiện lên ánh sáng lạnh, khí tức bạo ngược, hắn mặc dù chưa ra mắt Mộc Trần, nhưng từ sự kính trọng của chư vị huynh đệ đối với Mộc Trần có thể thấy được địa vị của Mộc Trần trong lòng bọn họ, giống như Vũ Hoàng, Mộc Trần là người khai sáng Thiên Đài, bọn họ xem như hậu bối.


- Nhị sư huynh, các huynh đều biết bốn đại gia tộc chứ?


Lâm Phong nói với mọi người.


- Đương nhiên, Kinh gia nhốt Đại sư huynh, hơn nữa thực lực Kinh gia rất mạnh nên mới tiếp cận Ngu gia, tranh đoạt cơ lẽ sẽ kịch liệt nhất, còn lại hai gia tộc khác thì là một vài thế gia liên hợp lại thành thế lực, Lạc gia và Hồng gia, Lâm Phong, ngươi có ý tưởng gì?


Hầu Thanh Lâm hỏi Lâm Phong.


- Nhị sư huynh, huynh đưa vài người tới Lạc gia trước đi; tam sư huynh đưa vài người tới Hồng gia, ta và Đạm Đài sẽ tới Kinh gia, thành lực lượng ngoại viện của bọn họ rồi thay bọn họ bảo vệ mỏ quặng, mặt khác nếu như có thể thì nhị sư huynh ngươi tốt nhất đừng xuất thủ, ngươi đưa Nhược Tà đi, sau khi bảo vệ mỏ quặng thì đi tới mỏ quặng của Kinh gia, hiếp bức bọn họ.


Lâm Phong chậm rãi nói khiến thần sắc mọi người cũng ngưng lại, Nhược Tà mở miệng nói:


- Chúng ta bách Kinh gia như vậy có khi nào bị ngược lại không, chúng ta sẽ không cứu được Đại sư huynh.



- Chúng ta có được tin tức ngoài Kinh gia ra ba nhà khác cũng ở thế thủ vệ, bọn họ cũng suy nghĩ làm sao để bảo vệ mỏ quặng của mình, nếu như chúng ta có thể giúp bọn họ bảo vệ, tất sẽ sinh lòng cảm kích, đến lúc đó khi chúng ta đoạt mỏ quặng của Kinh gia, Kinh gia thả người, chúng ta sẽ dừng tay, ba nhà còn lại sẽ không có ý kiến gì, không thả người thì ta lại tiếp tục đoạt, khi đó Kinh gia tất không cam lòng, mà ước định trước đó nếu như Kinh gia bội ước thì ba nhà sẽ khai chiến, chúng ta sẽ lại đi cứu người, chẳng qua khi đó sẽ phải sử dụng thủ đoạn cứng rắn.


Lâm Phong bình tĩnh nói.


- Nếu như chúng ta giúp Kinh gia đoạt được tất cả các mỏ quặng ở Thanh Sơn Thành, bọn họ có khi nào sẽ thả Đại sư huynh ra không?


Bàn Nhược lại hỏi.


- Sẽ không, Kinh gia từ lâu đã coi đại trận mỏ quặng là vật trong lòng bàn tay mình nên ít nhất sẽ bảo vệ mỏ quặng Ngu gia, chúng ta giúp bọn họ cũng chỉ dệt hoa trên gấm, với thế lực của Kinh gia tất sẽ không có gì để cảm kích, hơn nữa nếu như lột trần bộ mặt thật của họ thì họ lại càng không tha thứ cho ngươi, con đường này không đi được, mặt khác tuy rằng tạm thời chúng ta cũng xứng rồi nhưng đến lúc đó còn phải xem tình hình cụ thể rồi mới quyết định phân phối người bảo vệ.


Lâm Phong nói, tất cả đều gật đầu tán thành với ý kiến đó. Bây giờ Kinh gia hăng hái bởi họ duy ngã độc tôn tại Thanh Sơn Thành này, nếu như ngươi giúp bọn họ, bọn họ còn có thể sẽ nịnh nọt, cái gọi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới là tình, dệt hoa trên gấm thì sẽ không ai để ý.


- Một khi đã như vậy, chúng ta đi riêng đi, bất cứ lúc nào cũng có thể duy trì liên hệ ngọc giản đưa tin.


Hầu Thanh Lâm nói.


- Được.


Mọi người phân phối người bảo vệ đi tới những nơi khác nhau, Lâm Phong dẫn Đạm Đài đi về phía Ngu gia, khi hắn ra đi còn nghĩ rằng mình sẽ không trở về Ngu gia nữa, không nghĩ nhanh như vậy đã lại quay trở về nơi đây.


- Đạm Đài, bây giờ sức chiến đấu của ngươi thế nào?


Đi trên đường, Lâm Phong hỏi Đạm Đài một tiếng, những năm gần đây hắn kì thực vẫn luôn bận rộn, không có cơ hội hỏi thăm các huynh đệ, đã nhiều năm không gặp rồi sức chiến đấu của bọn họ đương nhiên hơn xa lúc trước, Lâm Phong muốn đánh giá lại.


- Hắc hắc.


Đạm Đài nghe thấy Lâm Phong hỏi vậy nhếch miệng mỉm cười, dường như phá lệ tự tin, mở miệng nói:


- Thánh Kinh Thiên Diễn quả thật lợi hại, ta nghĩ rằng mình thiên tư ngu dốt, không ngờ rằng lợi dụng Thánh Kinh Thiên Diễn, thời gian lơ đãng trôi qua không ngờ diễn hóa ra lực lượng bản thân mới hoàn toàn kích phát, trong cơ thể mỗi một lực lượng đều có thể ngưng tụ càng lúc càng hoàn mỹ, hoàn toàn bộc phát đến mức kinh người, mặt khác, con đường ta lĩnh ngộ ngươi cũng biết, con đường lực lượng, trên phương diện tốc độ ta có chút khiếm khuyết nhưng về sức chiến đấu thì tuyệt đối không có vấn đề.


Trong giọng nói của Đạm Đài lộ rõ sự tự tin mãnh liệt, đại tài trưởng thành trễ, sau khi Lâm Phong gặp được bọn họ, cả ngày đi theo một đám yêu nghiệt nẻn bản thân hắn cũng không kích phát được tiềm lực của mình, bởi vì cảm thấy chưa đủ nên, hắn nghênh đón kỳ bạo phát thực lực của mình, từng bước từng bước hướng tới con đường võ đạo mạnh mẽ phía trước. Lâm Phong khẽ gật đầu, con đường lực lượng Đạm Đài lĩnh ngộ hắn đã biết từ rất sớm, lấy lực công kích mạnh mẽ của hắn cộng thêm lực lượng chi đạo thì lực công kích tuyệt đối rất đáng sợ, điểm này Lâm Phong không hề nghi ngờ, huống hồ Lâm Phong còn truyền thụ cho các huynh đệ Hoang Cổ Trấn Thiên Thánh Pháp, mặc dù không phải Thánh Nhân thân truyền nhưng bọn họ chỉ cần có thể phát huy một phần uy lực cũng đã không phải là nhỏ rồi. Sau khi trở lại Ngu gia, Lâm Phong lập tức tìm được Ngu Diệp, Ngu Diệp thấy Đạm Đài có chút kinh ngạc, Lâm Phong sau khi rời khỏi đường hầm hư không cùng nàng trực tiếp tới đây, sao bây giờ lại quen được một vị bằng hữu rồi.


- Lâm Phong, hắn là ai?



- Đây là sư đệ của ta, sư phụ ta không chỉ có một mình ta là đệ tử.


Lâm Phong mỉm cười nói, sau đó tiếp tục câu chuyện về vị sư phụ hư cấu, mắt đẹp của Ngu Diệp loé lên, nói:


- Nói như vậy thì sư phụ của ngươi cũng đã tới rồi?



- Đúng, đã tới Thần Tiêu rồi, nếu như ông ấy muốn gặp ta thì sẽ đến tìm ta.


Lâm Phong tùy ý nói.


- Tiểu huynh đệ Lâm Phong, sư phụ ngươi nếu như đã đến thì nhất định phải thay ta dẫn ông ấy tới đây.


Lúc này, Ngu Khôn đã đi tới, cất giọng nói sang sảng về phía Lâm Phong.


- Điều này đương nhiên.


Ánh mắt Lâm Phong nhìn về Ngu Khôn, không ngờ bên cạnh hắn có không ít người, bao gồm một vài nhân vật Đế cảnh, tuổi tác không giống nhau, thiên phú bất đồng nhưng đều là Đế cảnh, nhưng tuổi trẻ khả năng sẽ có chênh lệch rất lớn.


- Đât là đệ tử của tông sư trận đạo sao?


Lúc này, có người dùng ánh mắt đánh giá Lâm Phong, thản nhiên nói.


- Đúng vậy, sư phụ hắn khắc trận phù khiến ta cũng có cảm giác có phần xấu hổ.


Ngu Khôn cười nói.


- Có sư phụ lợi hại như vậy thì hằn tạo nghệ trận đạo của Lâm Phong chắc cũng vô cùng lợi hại đây.


Có người cười nói với Lâm Phong. Đạm Đài đứng bên cạnh Lâm Phong trầm mặc không nói gì, hôm nay hắn đã sớm không phải Đạm Đài của ngày xưa nữa, tuy rằng vẫn còn chút nóng nảy nhưng vẫn có tính nhẫn nại, lúc này đây vẫn đang duy trì sự trầm mặc, chẳng qua trong lòng lại cười lạnh, tạo nghệ trận đạo của Lâm Phong đâu chỉ lợi hại, đám gia hỏa này mà cũng dám đứng trước mặt Lâm Phong đàm luận trận đạo.


- Cũng được.


Lâm Phong tùy ý nở nụ cười, không để ý cho lắm.


- Ừm, thiếu niên anh kiệt, tuổi còn trẻ cũng tới cảnh giới thượng vị Hoàng, sư tôn các ngươi không tồi.


Một người cười nói.


- Không biết so với Ngu Lân thì trận đạo của ngươi thế nào?


Có người cười yếu ớt nói.


- So với Ngu Lân?


Không ít người để lộ nụ cười nhàn nhạt, trong lòng suy nghĩ gì không cần nói cũng biết.


- Đi thôi, hắn cũng sắp tới rồi.



- Được, Diệp Nhi, ngươi đi cùng với Lâm Phong đi.


Ngu Khôn khẽ gật đầu với Lâm Phong, đoàn người đều đi ra phía bên ngoài.


- Ngu Diệp, chúng ta cũng đi nghênh đón nhé.


Lúc này, một thanh niên phía sau Ngu Diệp đi đến bên cạnh nàng nói, ánh mắt Ngu Diệp hướng về phía Lâm Phong, thấy Lâm Phong khẽ gật đầu:


- Không cần bận tâm đến ta.



- Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm nay Ngu Lân trở về, Lâm Phong chúng ta cùng đi đón hắn nhé.


Ngu Diệp nở một nụ cười với Lâm Phong khiến cho Lâm Phong có chút kinh ngạc, xem ra Ngu Lân có địa vị rất cao trong Ngu gia, không ngờ lại được những nhân vật Đế cảnh tự mình nghênh đón. Mấy người đều đi ra ngoài, Ngu Diệp giải thích với Lâm Phong:


- Ngu Lân chính là đệ nhất thế lực trẻ tuổi một thế hệ của Ngu gia, đệ nhất trận đạo, thiên phú rất mạnh, tu hành ở Thiên Trận Kỳ Phủ, lần này nếu như không phải Ngu gia gặp một chút khó khăn thì cũng sẽ không triệu Ngu Lân trở về.



- Trận đạo và thực lực tất cả đều là đệ nhất, khó trách lại được Ngu gia coi trọng.


Lâm Phong thầm nghĩ.


- Lâm Phong, ngươi là người của Thanh Tiêu đại lục nên chắc chưa từng nghe nói tới Thiên Trận Kỳ Phủ phải không, Thiên Trận Kỳ Phủ chính là vùng đất mở rộng của đại lục Thần Tiêu địa vị trận tượng giống như cổ Thánh Nhân võ đạo bình thường, cao cao tại thượng, phàm là người tu hành trong Thiên Trận Kỳ Phủ không chỉ có thiên phú võ đạo trở nên cường đại hơn mà thiên phú trận đạo cũng sẽ lợi hại hơn.


Ngu Diệp giải thích cho Lâm Phong khiến hắn thầm nghĩ trong lòng Thần Tiêu đại lục không hổ là đại lục trung ương, quả nhiên kỳ địa cũng nhiều hơn, lại còn có cả Thiên Trận Kỳ Phủ cùng với trận tượng.


- Tạo nghệ trận đạo của Ngu Lân đã sắp tiếp cận trận đạo tông sư rồi, lần này Ngu gia ta gặp một chút khó khăn, bởi vậy mới gọi Ngu Lân từ Thiên Trận Kỳ Phủ trở về, hơn nữa Ngu Lân còn có thể dẫn về một vị bằng hữu đến trợ trận, cũng là cao nhân của Thiên Trận Kỳ Phủ, cứ như vậy Ngu gia ta chắc không đến mức bị uy hiếp.


Ngu Diệp thấp giọng nói, Lâm Phong hiểu được nàng đang nói tới trận tranh đoạt mỏ quặng với Kinh gia cùng ba nhà, mà nghe trong lời nói của Ngu Diệp, Lâm Phong cũng hoàn toàn có thể hiểu được nguyên do mấy người Ngu Khôn đều tự mình chào đón. Cho dù Ngu Lân hay đồng môn Thiên Trận Kỳ Phủ của hắn cũng không phải nhân vật đơn giản. Chỉ là, Kinh gia thân là gia tộc đệ nhất Thanh Sơn Thành, nghe nói hơn người cùng thế hệ với Ngu gia rất nhiều, như vậy Kinh gia chắc cũng có nhân vật như Ngu Lân, thậm chí còn mạnh hơn. Thần Tiêu đại lục tàng long ngọa hổ, Hội ngộ Cửu Tiêu tất nhiên tranh giành quần hùng, hội tụ thiên tài của cả chín đại lục.


- Ngu Lân đến rồi.


Lúc này, thanh niên bên cạnh Ngu Diệp nói, ánh mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy trên hư không có hai người cưỡi trên một con yêu thú cự đại, yêu thú kia dĩ nhiên là mãnh thú Kỳ Lân Tê vô cùng đáng sợ, có được huyết mạch Kỳ Lân yêu tê, một cái liếc mắt của nó cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng dữ tợn đáng sợ, mà hai người kia đều khí chất phi phàm, là Ngu Lân và đồng môn Thiên Trận Kỳ Phủ của hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play