Thiên Tứ Thánh Hoàng nhìn người khổng lồ trước mặt, ánh mắt lộ ra một chút bi ai, hắn mang người của Tuyết tộc đến giết Lâm Phong, nhưng cuối cùng kết cục lại tàn khốc như vậy, cổ Thánh đứng trước mặt hắn nói.


- Thiên Tứ hoàng triều, cần phải thay đổi Thánh Hoàng.


Tất cả mọi người đều biết lời nói bình tĩnh này muốn ám chỉ điều gì, Thánh Hoàng của Thiên Tứ hoàng triều phải chết. Dù cổ Thánh lập uy mà cũng có thể nói đó là Lâm Phong lập uy, cho dù rất nhiều hoàng triều cùng với Thánh tộc liên thủ cũng bị tiêu diệt, Lâm Phong đã phải vận dụng lực lượng cổ Thánh thì hắn phải làm ra chút gì đó, mà Thiên Tứ Thánh Hoàng sẽ trở thành vật hi sinh, uy nghiêm của Thánh Nhân bao phủ cả hoàng triều, chỉ cần Thánh Nhân giận dữ, cả hoàng triều sẽ bị sụp đổ, hóa thành bụi bặm trong dòng sông lịch sử, hắn không dám nghi ngờ năng lực của cổ Thánh, mà thân hắn là Thánh Hoàng nên hắn chỉ có tử lộ. Rất đau xót nhưng đây là sự thật.


- Ta muốn biết, ngươi là Lâm Phong hay là cổ Thánh Tần Sơn.


Thiên Tứ Thánh Hoàng hỏi một câu, hắn biết mình sắp chết nên muốn biết rõ mình chết trong tay ai.


- Ta là Lâm Phong, cũng là cổ Thánh.


Giọng nói kia vẫn không có chút cảm tình nào, Thiên Tứ Thánh Hoàng khẽ gật đầu, tháo toàn bộ đồ vật trên người xuống, giao cho một vị lão giả bên cạnh.


- Thánh Hoàng.


Sắc mặt lão giả kia cứng đờ.


- Bá phụ tạm thời tiếp quản ngôi vị Thánh Hoàng đi, nếu Thần nhi cùng với Lạc Tuyết có năng lực thì tương lai chúng sẽ tiếp quản còn không thì bá phụ tìm người khác.


Thiên Tứ Thánh Hoàng tự lo hậu sự cho mình. Tất cả cường giả bên cạnh Thiên Tứ Thánh Hoàng đều lộ ra một chút bi thương.


- Được rồi, Thiên Tứ hoàng triều không có ta thì nó cũng không thể bị phá hủy.


Thiên Tứ Thánh Hoàng khẽ cươig nói, rồi lập tức đi về phía trước, đi đến trước mặt Lâm Phong, nói:


- Hôm nay ngươi muốn lấy tính mạng của ta, về đạo lý tất nhiên là đúng, nhưng hôm nay ngươi làm như thế nào cũng là sai lầm rồi, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ giống như ta.


Dứt lời, Thiên Tứ Thánh Hoàng nhắm mắt lại, khẳng khái chịu chết. Cả Thiên Tứ hoàng triều đều yên lặng, cường giả nhìn chằm chằm vào hư không, lúc này bọn họ nhìn thấy bàn tay to lớn tiêu diệt Thánh Hoàng, Thánh Hoàng chết. Lâm Phong rời khỏi Thiên Tứ hoàng triều, trên thực tế thực lực của hắn không đủ để chống đỡ lâu, thứ hắn cần hôm nay chính là thái độ, Thánh Hoàng của Thiên Tứ hoàng triều đã chết, làm chấn động cả Kỳ Thiên Thánh Đô. Đúng như Lâm Phong dự đoán, Thiên Tứ Thánh Hoàng chết khiến cho cả Kỳ Thiên Thánh Đô giống như lâm vào trầm mặc, không có một hoàng triều hay cổ Thánh tộc nào dám đứng ra nói chuyện, nhất là những thế lực tham gia vào việc giết Lâm Phong, hoàng triều và cổ Thánh tộc cũng phải thận trọng, không khí trong tộc cũng vô cùng áp lực, lo lắng Thánh Nhân sẽ đến tộc của bọn họ, tiêu diệt Thánh Hoàng hoặc tộc trưởng. Không thể nghi ngờ thái độ của Thánh hoàng tử Thiên Tứ Thánh triều đối với Lâm Phong từ nhiệt tình chuyển sang băng hàn hẳn lên, thậm chí không ai dám nhắc đến hai chữ Lâm Phong nữa, cái tên đó giống như bị cấm. Đương nhiên, tất cả chuyện này đều vì sự tồn tại của cổ Thánh, hắn nói một câu khiến một thế hệ Thánh Hoàng phải chết, không gian u ám không thể bị xua tan lượn lờ trên bầu trời Kỳ Thiên Thánh Đô, lúc này bọn họ mới biết được cổ Thánh đáng sợ bao nhiêu, đương nhiên lúc này Kỳ Thiên Thánh Đô càng hướng về cảnh giới vô thượng đó, vô số năm qua đây là lần đầu tiên có người đặt chân vào cảnh giới trong truyền thuyết, siêu phàm nhập Thánh coi thiên hạ cũng chỉ như con kiến. Lúc Lâm Phong rời khỏi không gian chiến đấu, thân thể khổng lồ liền chìm vào bên trong đại địa, Thánh uy khủng bố dần dần tiêu tán, cuối cùng biến mất vào hư không, lúc này dưới lòng đất, bên trong thế giới võ hồn, Lâm Phong rời khỏi đầu của Thánh Nhân, hắn chỉ cảm thấy đầu giống như muốn nứt ra, thần hồn cực kỳ suy yếu, giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, cả người giống như muốn tan rã, lấy cảnh giới tu vi Vũ Hoàng vận dụng lực lượng của Thánh Nhân, quả thực là làm cho người ta sợ hãi, nếu không có sự phối hợp của Thánh Nhân, hắn cũng không thể làm được. Viêm Đế vẫn chờ phía trên mặt đất, cặp mắt nheo lại như muốn xuyên thủng hết cả, trong lòng âm thầm tính toán, có nên mở đường cho Lâm Phong hay không. Lúc này, vùng trời phía trên có hai người ngồi trên đám mây, trước mặt bọn họ giống như có một vệt sáng, xuyên thấu tầng tầng mây mù giúp họ nhìn thấy rõ ràng những gì diễn ra trên mặt đất, hai người này có chút kỳ quái, trong đó một người đeo hồ lô rượu trên người, có chút phóng đãng không gò bó, người còn lại là một nữ tử xinh đẹp.


- Sư tôn, sẽ không có chuyện gì với hắn chứ?


Nữ tử hỏi tửu quỷ. Tửu quỷ không vội vã trả lời mà uống một chén rượu, sau đó chậm rãi nói.


- Trước mắt thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề lớn ở phía sau.



- Sư tôn đây là ý gì?



- Lâm Phong gặp đại nạn, hôm nay hắn đã làm mọi người kinh sợ, Kỳ Thiên Thánh Đô không dám mang theo người động đến hắn, nhưng còn Tuyết tộc thì sao.


Thập Tuyệt Lão Tiên bình tĩnh nói, khiến cho ánh mắt cô gái cứng đờ.


- Sư tôn, chẳng lẽ Tuyết tộc sẽ xuất động Thánh Nhân để đối phó với Lâm Phong hay sao, chuyện này không thể?


Chuyện Này đối với Thanh Phượng mà nói quả thực là không thể tưởng tượng được, Thánh cảnh là tồn tại dạng gì .


- Mấy người trẻ tuổi các ngươi không thể hiểu được giá trị của một khổi Thánh thể đâu, hơn nữa đó còn là Thánh thể có được ý thức của mình.


Thập Tuyệt Lão Tiên nói, Lâm Phong không biết làm như thế nào để vận dụng lực lượng của Thánh Nhân, lão hiểu được thì Tuyết tộc bên kia cũng sẽ có người hiểu được.


- Lâm Phong, không mượn lực lượng của Thánh Nhân sao?


Ánh mắt của Thanh Phượng cứng ngắc.


- Không mượn lực lượng Thánh Nhân thì hôm nay hắn vượt qua kiếp nạn này như thế nào, Lâm Phong chưa làm sai cái gì, nhưng đây là kiếp nạn, bất luận hắn làm như thế nào, đều là sai.


Thập Tuyệt Lão Tiên vẫn bình tĩnh, uống một chén rượu, giống như nhìn thấu mọi việc trong thế gian vậy.


- Sư tôn, vì sao.


Thanh Phượng nhìn Thập Tuyệt Lão Tiên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.


- Vì sao ta không ở phía trước lúc Lâm Phong mượn thân thể của Thánh Nhân xuất thủ ư?


Thập Tuyệt Lão Tiên cười nhìn Thanh Phượng, sờ sờ đầu của nàng mỉm cười và nói:


- Nếu mỗi lần gặp nguy hiểm đều cần ta xuất thủ thì hắn làm sao trưởng thành được, huống hồ không phải lúc nào ta cũng bên cạnh hắn, có một số việc hắn phải chính mình đối mặt, có vị tuyệt thế cường giả nào trưởng thành, mà không trải qua sóng gió.



- Sư tôn, ý người là muốn Lâm Phong trở thành một tuyệt thế cường giả?


Ánh mắt Thanh Phượng lóe ra, xem ra sư tôn có chút xem trọng Lâm Phong.


- Ta không nói quá.


Thập Tuyệt Lão Tiên cười nói:


- Huống hồ, cho hắn cảm thụ lực lượng của Thánh Nhân đối với hắn cũng rất tốt.



- Sư tôn, nếu như Tuyết tộc thực sự xuất động Thánh Nhân, Lâm Phong sẽ không có đường sống!


Thanh Phượng nói với Thập Tuyệt Lão Tiên.


- Được, vì đồ nhi tốt của ta, ta chỉ có thể đắc tội một lần với Tuyết tộc .


Thập Tuyệt Lão Tiên lắc đầu nói. Thanh Phượng toát ra một chút dị sắc, hạ giọng nói.


- Người đó và con có quan hệ gì đâu.



- Thật không, vậy thì ta cũng vui vẻ, việc này ta không quản nữa.


Thập Tuyệt Lão Tiên nằm trên mây, tiếp tục uống rượu.


- Sư tôn.


Thanh Phượng trợn mắt hờn giỗi, chứng kiến bộ dạng thẹn thùng của tiểu nha đầu, Thập Tuyệt Lão Tiên lại nở nụ cười, nói:


- Được rồi, yên tâm đi, ta se khởi hành, chẳng qua việc này khiến ta phải đắc tội với Tuyết tộc, về sau không tốt chút nào, đây là lần cuối cùng ta giúp hắn, sau này như thế nào, do tiểu tử kia tự mình lo liệu.



- Đa tạ sư tôn.


Thanh Phượng lộ ra một chút mỉm cười, sư tôn đã xuất thủ, thì lần này Lâm Phong sẽ gặp dữ hóa lành. Lúc này, lực lượng thần hồn đã trở lại, thân thể Lâm Phong đã dần dần khôi phục, thần hồn không hề rung chuyển, thân thể hắn từ nền đất đi ra.


- Tiểu gia hỏa, cảm giác rất thích thú có phải không?


Viêm Đế híp mắt, cười nhìn Lâm Phong, Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, lực lượng cổ Thánh thật đáng sợ.


- Ta chuẩn bị quay về Thánh Linh hoàng triều để tĩnh dưỡng.


Lâm Phong mở miệng nói, nhưng mà lão đạo lại lắc đầu:


- Ngươi không thể quay về Thánh Linh hoàng triều.



- Vì sao Lâm Phong hỏi Viêm Đế.



- Ngươi đến đó, rồi ai gánh vác hậu quả.


Nghe Viêm Đế nói một lúc Lâm Phong vẫn không hiểu.


- Còn ai dám đụng đến ta.


Lâm Phong hỏi.


- Tuyết tộc và Thánh Nhân.


Lời nói của Viêm Đế khiến cho Lâm Phong khẽ run rẩy, đột nhiên hắn hạ giọng và nói.


- Nếu Thánh Nhân thực sự muốn đụng đến ta, ta nên chạy đi đâu, cổ Thánh của Tuyết tộc thật sự còn tồn tại sao.



- Thôi, ngươi hãy trở về Thánh Linh hoàng triều đi.


Viêm Đế đột nhiên đổi ý, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng lại một lúc, có chút khó hiểu.


- Trở về đi, sớm hay muộn thì ngươi cũng phải đối mặt, chi bằng ngươi đối mặt sớm một chút.


Lão đạo nghĩ thầm trong bụng, chắc trong lòng Lâm Phong cũng đang phỉ báng lão, lúc này lão đạo nghĩ, nếu cổ Thánh của Tuyết tộc thật sự đi tìm Lâm Phong, như vậy hắn sẽ có cái để nói dối, vì có ấn ký của Vận Mệnh Thần Điện vẫn lưu lại trong đầu Lâm Phong, nếu hắn nói Lâm Phong là người của Vận Mệnh Thần Điện thì cổ Thánh của Tuyết tộc cũng có chút bận tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play