Năm tháng trôi qua một đoạn thời gian rất dài nhưng thực lực Lâm Phong cũng không trở nên cường đại hơn, hắn ở cảnh giới thượng vị Hoàng độ hai lần Thiên ma kiếp cùng với hai lần Thiên ma giải thể, khiến thân thể hắn dần dần hướng đến tầng thứ Vũ Hoàng đỉnh phong ti, lúc này Lâm Phong mới thực sự cảm thấy tác dụng của Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Công cùng Thiên ma giải thể dần dần phát huy, cứ như thế đi xuống chỉ sợ hắn sẽ độ Thiên ma kiếp lần thứ ba, Thiên ma giải thể lần thứ ba, lúc đó thân thể hắn sẽ vô địch trong Vũ Hoàng cảnh.
Hôm nay Lâm Phong có suy nghĩ nếu hắn cứ rèn luyện như vậy, thân thể hắn có thể hay không sẽ đột phá giới hạn Vũ Hoàng, bước vào tầng thứ Đại Đế, nếu như vậy hắn mới coi là yêu nghiệt, chỉ bằng vào cường độ thân thể hắn vô địch trong Vũ Hoàng. Đoạn thời gian này còn có một sự tình khiến Lâm Phong có chút không biết nên nói gì, Mộng Tình đã có bầu hơn một năm, nhưng mà tiểu gia hoả Lâm Già Thiên vẫn không chịu chui ra, mà thánh hoàng thái tử phi của Thánh Linh hoàng triều lại sinh ra một đứa bé, điều này làm cho dự định con của Lâm Phong và Mộng Tình là đứa con đầu tiên của hai người bị phá diệt, Mộng Tình cũng không để ý đến điểm này, mặc dù nàng hóa hình làm người, nhưng mà bản thể vẫn Tuyết Linh Lung, Lâm Già Thiên chậm chạp không sinh ra, có lẽ do nguyên nhân này. Hôm nay Lâm Phong đi đến chỗ thánh hoàng phi đang ở, vừa vào trang viên nhìn thấy thân ảnh ôn nhu kia đang ôm hài tử, ngâm nga tiểu khúc. Nàng vẫn im lặng như vậy, ánh mắt nhìn con tràn ngập nịch ý, nhưng mà khi nàng nghe được tiếng bước chân của Lâm Phong, nàng xoay người lại, khiến cho Lâm Phong có chút không biết nên nói gì:
- Nàng cứ như vậy làm sao ta nhìn thấy dung nhan của nàng?
- Ngươi đến nhìn con sao, ta đã đặt tên nó là Lâm Quỳnh Thánh, ta cũng đã kiểm nghiệm qua thiên phú cho nó, thiên phú huyết mạch đều rất tốt, đợi cho con được hai tuổi sẽ cho nó dùng thâu thiên đan, ngươi đến ôm con một cái đi.
Cô gái kia lại dùng thanh âm khàn khàn nói với Lâm Phong, hai tay nàng nâng hài tử nhưng mà mặt nàng không có chuyển qua, đưa con qua bên cạnh nàng, ý bảo Lâm Phong tiếp nhận.
- Ân.
Hắn có chút khó hiểu vì sao đối phương lại không muốn hắn nhìn thấy dung nhan của nàng, ba đêm kia đều như vậy, chẳng qua hắn vẫn tôn trọng đối phương, đi qua nhận lấy con, nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia, Lâm Phong cảm thấy có một luồng cảm giác đã từng quen biết, khiến hắn không khỏi cười nói:
- Chẳng lẽ đây là duyên phụ tử, đôi mắt từ nhỏ đã giống như vậy rồi, Lâm Quỳnh Thánh, tiểu gia hỏa, về sau con nhất định phải chiếu cố mẫu thân của con thật tốt đấy.
Ánh mắt của đứa bé rất đáng yêu, nó nhìn Lâm Phong khiến Lâm Phong cảm giác thích thú lạ thường, Lâm Phong ôm con hồi lâu mới đưa Lâm Quỳnh Thánh giao cho thân ảnh đang quay lưng về phía hắn, cười nói:
- Có chuyện gì phải nhớ tùy thời tìm ta.
- Ân.
Thân ảnh kia khẽ gật đầu, Lâm Phong hít một tiếng, lập tức rời khỏi trong này, lúc hắn rời đi thân ảnh kia xoay người lại, trong mắt đẹp mang theo vài phần lưu luyến, nói:
- Lâm Quỳnh Thánh, con có biết vì sao ta gọi con là Quỳnh Thánh không, bởi vì tên của con có chuyện xưa của phụ thân cùng mẫu thân, hơn nữa con còn là người ký thác hy vọng của Thánh Linh hoàng triều, đáng tiếc mẫu thân con không thể cùng phụ thân nhìn nhau, bởi vì mẫu thân con không thể rời Thánh Linh hoàng triều, ta không thể làm chậm trễ phụ thân con, khiến chàng có lưu luyến, ta nên yên lặng chờ đợi.
- Ai.
. . Một tiếng thở dài từ bên ngoài trang viên truyền đến, khiến cho thần sắc nữ tử ngưng lại, giờ khắc này nàng đột nhiên trở nên nghiêm nghị hơn, một cỗ uy áp cường đại lộ ra, nàng thản nhiên nói:
- Vào đi.
Một đạo thân ảnh đi vào bên trong sân, nếu Lâm Phong ở đây tất nhiên hắn sẽ giật mình, bởi vì người này là Thánh Hoàng của Thánh Linh hoàng triều.
- Ngươi và Lâm Phong đúng là bạn cũ, như vậy ta cũng an tâm một chút, nhưng một khi các ngươi quen biết, vì sao không cùng hắn cùng nhận nhau.
Thánh Hoàng thấp giọng nói.
- Không cần ngươi quản.
Nữ tử nhàn nhạt nói, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.
- Ngươi lo lắng ước định giữa ngươi và Thánh Mẫu sao, Thánh Mẫu thông qua lực lượng thánh tế, truyền hết tất cả lực lượng của nàng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể trở thành một người bảo vệ Thánh Linh hoàng triều, ngươi đã đáp ứng nàng cho nên ngươi không thể rời đi, bởi vậy ngươi không muốn nhận biết Lâm Phong, nhưng mà chuyện này có quan hệ gì đâu, mặc dù hắn không thể ở lại Thánh Linh hoàng triều thì hắn cũng có thể tùy thời đến thăm ngươi, thế không phải tốt hơn sao.
- Nếu hắn muốn dẫn ta đi thì sao?
Nữ tử hỏi lại khiến cho thần sắc Thánh Hoàng khẽ cứng đờ.
- Ta không cho rằng mình có ý chí cự tuyệt mạnh như vậy.
Khoé miệng nữ tử lộ ra một nụ cười hòa nhã, nếu hắn mở miệng, hơn nữa thái độ cường ngạnh, nàng có thể cự tuyệt hắn sao? Nếu nàng đi rồi, nàng sẽ không hoàn thành lời hứa người đã cứu mệnh nàng, hơn nữa sư tôn thông qua thánh tế cho nàng tất cả thì sao? Đứng giữa hai lựa chọn này, nàng sẽ rất đau, bất kể nàng lựa chọn loại nào, đối với nàng và Lâm Phong đều là dày vò , bởi vậy chỉ cần chính nàng biết là tốt rồi, nỗi đau này để một mình nàng thừa nhận đi, huống hồ hôm nay nàng đã có thêm Lâm Quỳnh Thánh làm bạn, chẳng phải rất đẹp!
- Đợi Quỳnh Thánh lớn lên kế thừa vị trí Thánh hoàng tử, ngươi đi tìm hắn đi.
Thánh Hoàng thấp giọng nói ra một câu rồi lập tức xoay người rời đi, Thánh Linh hoàng triều từng có hai đại nhân vật chí tôn là Thánh Hoàng, Thánh Mẫu, nhưng mà Thánh Mẫu tuổi già, muốn bước ra cảnh giới kia, lại không thể thành công, làm cho tu vi thác loạn, bị thương nặng, bởi vậy bà ấy đã mang hết thảy những gì mình có thông qua thánh tế cho nàng, thậm chí bao vây huyết mạch truyền cho nàng, tuy nàng không phải người Thánh Linh hoàng triều, nhưng cơ thể nàng lại chảy xuôi huyết mạch Thánh Linh hoàng triều, nàng là lựa chọn tốt nhất trở thành thánh hoàng phi.
- Quỳnh Thánh, con cần phải trưởng thành nhanh lên một chút.
Nữ tử ôm ấp đứa nhỏ thật lâu, trong giọng nói tràn ngập tình yêu nồng đậm. . . . Một hàng cường giả mặc trường bào màu trắng phi thân hạ xuống Thiên Tứ hoàng triều, phía trên quần áo những người này có thêu tuyết sam, mỗi một người đều có khí chất phi phàm. Nhất là thanh niên cầm đầu, đôi mắt hắn lãnh liệt, hơi thở như yêu, làm cho người ta có cảm giác cuồng dã và cuồng bạo, hơi thở phóng đãng trên người hắn điên cuồng tràn ra, không kiêng nể gì cả. Những người còn lại đi theo sau hắn cũng phải đứng cách hắn một đoạn.
- Chư vị là người phương nào, tiến vào Thiên Tứ hoàng triều ta có chuyện gì?
Thủ vệ thành nhìn thấy thanh niên kia bay thẳng vào bên trong hoàng triều thì thân thể không khỏi bay lên không, khi hắn cảm nhận được hơi thở cường đại của thanh niên kia thì hắn lại cảm thấy một trận kinh hãi, đây không phải là nhân vật tầm thường.
- Gặp Thánh Hoàng của các ngươi!
Thanh niên kia lãnh đạm nói ra, cước bộ vẫn tiếp tục hướng về phía trước.
- Nếu các hạ muốn gặp Thánh Hoàng, các hạ còn phải đợi chúng ta thông báo mới được.
Hai người ngăn ở phía trước thanh niên kia, chỉ thấy con ngươi thanh niên kia đột nhiên bạo phát một đạo hàn quang khủng bố, nổi giận nói:
- Làm càn!
Dứt lời chân hắn bước đi không có nửa điểm tạm dừng, một cỗ đế uy kinh khủng tràn ngập, quét ngang tất cả, tay hắn run lên trong giây lát, nhất thời hư không xuất hiện hai đầu yêu thú vô cùng khủng bố, giống như chúng do thiên địa biến ảo mà thành, đồng thời hư không cũng bị đóng băng lại .
- Rống!
Tiếng rít gào khủng bố đột nhiên truyền ra, gương mặt hai người kia lộ ra vẻ tuyệt vọng, lập tức bị hai tôn tuyết yêu cự đại nuốt gọn. Áo dài của thanh niên bay bay, giống như cái gì cũng không có làm, bước chân tiếp tục hướng về phía trước bước đi, đồng thời quát lên một tiếng:
- Thánh Hoàng của Thiên Tứ hoàng triều đâu, đi ra đây gặp ta.
- Người nào dám làm càn tại Thiên Tứ hoàng triều ta.
Từng đạo âm thanh lạnh lùng truyền đến, đế uy tràn ngập, cường giả Đại Đế đã hướng về phía bên này bay đến, nhưng mà họ nhìn thấy Tuyết Ngao lộ ra sát khí, hừ lạnh một tiếng, hư không tràn ngập hoa tuyết, tay hắn chưởng ra phía trước một cái, trước người xuất hiện một con đường bằng tuyết, cả thân hình hắn trực tiếp xuyên thấu qua, một chưởng chộp về phía đối phương.
- Cút ngay.
Cường giả Đại Đế kia chợt quát một tiếng, trong hư không xuất hiện một cây trường mâu khủng bố làm bằng băng tuyết, xuyên thủng hết thảy, hướng về phía đối phương xuyên thấu mà đi, đồng thời một cỗ đạo uy tràn ngập trong hư không.
- Rống!
Trong thiên địa xuất hiện tiếng rống giận, phía sau lưng thanh niên đeo một mảnh thiên địa, một mảnh thiên địa toàn tuyết trắng, trong đó giống như có bô số yêu thú tràn ra, tiếng oanh long đáng sợ vang lên, toàn bộ trường mâu trong thiên địa bị dập nát, thân thể hắn cũng vụt đến trước người đối phương, một chưởng bắt lấy đầu đối phương. Sắc mặt cường giả Đại Đế cảnh cứng đờ, muốn bỏ chạy.
- Bạo!
Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, yêu thú rống giận, không gian điên cuồng bạo liệt, thân thể cường giả Đại Đế cảnh kia mềm mại giống như dòng nước nhưng thân thể vẫn không ngừng tạc nứt, phát ra tiếng kêu thảm thiết, đầu óc hắn bị thanh niên nắm lấy trực tiếp bóp vỡ. Vô số cường giả điên cuồng buông xuống, đế uy tràn ngập giữa trời đất, đột nhiên ở trước người thanh niên xuất hiện rất nhiều cường giả Đế cảnh, khi bọn họ biết rõ quần áo trên người thanh niên mặc có ý nghĩa gì thì sắc mặt cũng hơi đổi, người cầm đầu phất phất tay ngăn trở đám người phẫn nộ nói:
- Các hạ là người Tuyết tộc?
- Tuyết tộc, Tuyết Ngao!
Thanh niên kia phun ra hai câu khiến đám người Thiên Tứ hoàng triều nhất thời run lên, quả thật người Tuyết tộc đến, lần này thiệt thòi rồi, bọn họ cũng thừa nhận thực lực thanh niên này rất đáng sợ, tuy chỉ có cảnh giới Đại Đế nhưng cường giả Đại Đế của Thiên Tứ hoàng triều không có ai có thể chống lại đối phương.
- Tuyết tộc đến Thiên Tứ hoàng triều ta có chuyện gì, vì sao phải gây chiến như thế.
- Nghe nói Thiên Tứ hoàng triều các ngươi mời Lâm Phong của Thánh Thành Trung Châu đến nơi này, hiện tại Lâm Phong đang ở đâu?
Tuyết Ngao lạnh nhạt nói.
- Lâm Phong.
Thần sắc mọi người ngưng lại, chỉ nghe cường giả Thiên Tứ hoàng triều nói:
- Lâm Phong đúng do Thiên Tứ hoàng triều ta mời đến, nhưng mà hiện tại hắn đang ở Thánh Linh hoàng triều.
- Ta không quản hắn đang ở đâu, trong vòng ba ngày, ta muốn Thiên Tứ hoàng triều bảo hắn biến đi.
Cả thân hình Tuyết Ngao giống như một đầu yêu thú, tràn ngập hơi thở thô bạo, giống như trời sinh hắn là chiến yêu vậy. Cường giả Tuyết tộc đi theo sau hắn không nói một lời, tùy ý để Tuyết Ngao nói chuyện, tính cách song vương Tuyết tộc bọn họ hoàn toàn khác nhau, Tuyết Ngao cuồng ngạo bá đạo, thị huyết hiếu chiến nên bọn họ cũng không ước thúc, tùy ý để bản tính hắn trưởng thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT