Di tích xuất hiện trong tầm mắt mọi người nên Kỳ Thiên Thánh Đô không thể tiếp tục bảo trì sự yên bình, cường giả của mười tám Thiên Chi Chủ Thành đều đổ dồn về chỗ này, tin tức di tích lộ thiên do mấy thanh niên đi thăm dò di tích truyền ra ngoài, bọn họ đến từ các thế lực lớn của Thanh Tiêu nên rất nhanh đã có mặt ở chỗ di tích xuất hiện, tốc độ của họ giống như tốc độ lan truyền tin tức di tích cổ Thánh Nhân xuất hiện trên Thanh Tiêu đại lục.
Thậm chí tin tức còn có cu hướng lan tràn đến các địa vực khác của Thanh Tiêu. Từng có một thời gian Lâm Phong bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng bởi vì bối cảnh của hắn quá phức tạp và hắn một mực trong Thánh Linh hoàng triều không có hiện thân ra ngoài nên các nhân vật cường giả cũng dần dần quên hắn, bọn họ không khả năng chờ Lâm Phong mà buông tha cho việc đi thăm dò di tích, với cả hiện tại không có hoàng triều nào dám giết Lâm Phong để đoạt bảo vật cả, bọn họ không thể đoán biết được thái độ của Thập Tuyệt Lão Tiên, cho dù Lâm Phong không có vị cường giả kia chống lưng thì Chiến Vương Học Viện cũng không phải tồn tại họ có thể trêu chọc, huống chi một tồn tại cấp bậc Bán Thánh. Còn nguyên nhân Lâm Phong không có xuất hiện mà trong Thánh Linh hoàng triều cũng rất đơn giản, hắn đang vội vàng tu luyện và miệt mài với công việc tạo ra thế hệ mới. Lang Tà, Hầu Thanh Lâm cùng với Kiếm Manh đã về Thánh Thành trước, chỉ có Lâm Phong và Mộng Tình ở lại Thánh Linh hoàng triều, hơn nữa đoạn thời gian này Lâm Phong cũng một mực bế quan, còn cụ thể hắn làm việc gì thì Thánh Linh hoàng triều không biết, tuy bọn họ vẫn luôn mong muốn Lâm Phong truyền thừa huyết mạch, nhưng bọn họ sẽ không không cố ý đi thúc giục Lâm Phong, chỉ cần Lâm Phong còn ở Thánh Linh hoàng triều đủ rồi. Lúc này Lâm Phong đang trong một tòa trang viên im lặng mà tao nhã cùng người nhà của hắn.
- Mộng Tình, về sau con ít ở cùng với Lâm Phong một chỗ đi, nó tu luyện sẽ ảnh hưởng đến con, về sau con ngủ cùng ta nhé.
Nguyệt Mộng Hà khẽ vuốt ve bụng của Mộng Tình, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sự ấm áp, sau khi Vô Thương rời đi bà luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, may mà hôm nay Lâm Phong cùng Mộng Tình đã có một đứa bé, rốt cuộc bà cũng sắp được ẵm tôn nhi .
- Mẫu thân, mẫu thân đừng làm tổn hại con chứ.
Lâm Phong cười khổ với mẫu thân. Trên mặt Mộng Tình lộ ra ý cười, nhìn Lâm Phong cùng Nguyệt Mộng Hà tràn đầy hạnh phúc, rốt cuộc nàng cũng có một đứa bé với Lâm Phong.
- Cứ định như vậy đi, về sau ta sẽ đến chăm sóc Mộng Tình, còn con đi bồi Phỉ Phỉ đi, làm Phỉ Phỉ sinh ra vài đứa cháu nữa cho ta thì càng tốt.
Nguyệt Mộng Hà nhìn Liễu Phỉ bên cạnh cười nói khiến khuôn mặt Liễu Phỉ nhất thời ửng đỏ, sinh em bé sao, nàng cũng có chút chờ mong, thiên phú tu luyện của nàng không có lợi hại như mọi người, nàng không kịp theo bước chân của Lâm Phong, nhưng nàng hy vọng đứa bé có thể kế thừa thiên phú của Lâm Phong.
- Mẫu thân, lời nói này rất đúng, Phỉ Phỉ cũng muốn sinh một đứa đó.
Lâm Phong kéo Liễu Phỉ bên cạnh đi đến chỗ mình rồi mỉm cười nói, sắc mặt Liễu Phỉ càng ngày càng đỏ lên, đầu chui vào ngực Lâm Phong.
- Ngày xưa tướng quân là thống soái Tuyết Nguyệt quốc, về sau con của ta cùng Phỉ Phỉ sẽ là tướng quân của thế giới này.
Lâm Phong tùy ý cười nói, thế giới của hắn không ngừng diễn hóa, dần dần trở nên hoàn thiện, bên ngoài Tuyết Nguyệt quốc được hắn sáng tạo ra rất nhiều thành trì và quốc gia, theo thời gian chuyển dời, chúng cũng bắt đầu có dấu chân người, hơn nữa hắn đã bày ra một số di tích trong thế giới này.
- Còn có Nguyệt Tâm nữa, con đừng có quên nàng.
Nguyệt Mộng Hà nói với Lâm Phong.
- Vâng, con biết rồi.
Lâm Phong gật đầu.
- Con tính khi nào đi tìm Hân Nhi?
- Thực lực hiện tại của con chưa đủ cường đại, trừ phi Hân Nhi chủ động đi ra, nếu không phải đợi thực lực của con đạt đến cảnh giới nhất định mới có thể đoạt Hân Nhi về.
Lâm Phong cũng không biết nên giải thích như thế nào, Hân Nhi bắt buộc phải đi đến Quảng Hàn Cung, mà Quảng Hàn Cung quá thần bí, bên trong tuyệt đối có nội tình đáng sợ.
- Uh, con nhớ trong lòng được rồi, Mộng Tình, Phỉ Phỉ, Hân Nhi, Nguyệt Tâm, đều là con dâu của ta, ta không hy vọng một người nào có chuyện cả, tiểu Phong, chuyện tình tu luyện mẫu thân không thể giúp con được, con cố gắng tu luyện cho tốt.
Nguyệt Mộng Hà nói với Lâm Phong, nàng biết rõ hôm nay tu vi của nàng và Lâm Phong đã không cùng một phương diện nữa, thậm chí nàng còn không biết hiện tại Lâm Phong mạnh đến mức nào.
- Con hiểu rồi.
Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía Mộng Tình, cười nói:
- Mộng Tình, nàng cẩn thận một chút, ta đi xem Nguyệt Tâm.
- Vâng.
Mộng Tình khẽ gật đầu, thầm nghĩ Lâm Phong quá lo lắng rồi, nàng đâu có yếu ớt như vậy. . . Đương nhiên nàng vẫn cảm thấy phi thường ấm áp và vui vẻ. Lâm Phong đi đến một phiến không gian khác để tìm Nguyệt Tâm, ngày nào Nguyệt Tâm cũng sinh hoạt trong những mảnh ghép hình ảnh kia, vô tình đạo quá mạnh mẽ, khó có thể tan rã, tùy thời bộc phát ra ngoài.
- Nguyệt Tâm.
Lâm Phong đi lên vuốt ve hai gò má Nguyệt Tâm, nửa năm qua Nguyệt Tâm tiều tụy đi rất nhiều.
- Lâm Phong, ta muốn đi Phá Đạo Sơn.
Thu Nguyệt Tâm đột nhiên mỉm cười nói với Lâm Phong, nàng đứng dậy, xinh đẹp đến cực điểm, lúc này nàng giống như buông ra hết thảy.
- Phá Đạo Sơn.
Đồng tử Lâm Phong khẽ co rút lại, nơi đó chính là di tích cổ, có thể nói nó là một tuyệt địa, Phá Đạo Sơn, vùng đất phá đạo, người trong võ đạo tiến nhập nơi này đạo sẽ bị phá, bởi vậy nơi này được gọi là Phá Đạo Sơn, từ trước đến nay không ai dám nhắc đến nó vì chỉ nghe thôi cũng khiến người ta sợ mất mật.
- Nàng xác định nàng muốn đi đến nơi đó?
Lâm Phong nhìn Thu Nguyệt Tâm, thần sắc phi thường ngưng trọng, hắn không biết sau khi bước vào Phá Đạo Sơn sẽ có hậu quả gì.
- Vâng.
Thu Nguyệt Tâm vẫn cười nói:
- Ta không nghĩ mình lại bị vô tình ý làm phức tạp, cho dù vĩnh sinh không thể nhập đạo, trở thành người thường cũng được.
Lâm Phong trầm mặc nhìn Thu Nguyệt Tâm, qua hồi lâu hắn giống như làm ra quyết định, gật gật đầu nói:
- Tốt, ta sẽ đưa nàng đi đến Phá Đạo Sơn, cho nàng phá đi vô tình đạo ý.
Nói xong Lâm Phong rời khỏi thế giới võ hồn, hướng về phía ngoài Thánh Linh hoàng triều mà đi, trên đường đi hắn có nhìn lướt qua một vị lão giả ở dưới đất và nói:
- Ta đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về sẽ đi đến chỗ Thánh Hoàng phi.
- Hãy đi đi.
Lão nhân kia khẽ gật đầu, không có đi theo Lâm Phong nữa. Phá Đạo Sơn nằm trong một sơn mạch không người đặt chân đến của Kỳ Thiên Thánh Đô, thời tiết trong này cực kỳ lạnh lùng, nơi đây chưa từng có dấu vết của con người, từ trước đến giờ người trong võ đạo lao lực tu hành mới thành đạo ý, sao lại tiến đến đây tự tìm cách phá đạo, không ai phải làm như vậy, nhưng hôm nay lại có người tiến đến . Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm bước chầm chậm trên hư không, nhìn mấy ngọn núi kỳ diệu phía trước, ba ngọn núi giống như sinh ra sự tương liên, chỉ có một mặt mở ra, đó chính là nơi làm cho người ta nghe thấy đã sợ mất mật, bước vào nơi này đại đạo tất phá.
- Lâm Phong, ta qua đó nhé.
Thu Nguyệt Tâm quay đầu cười nói với Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong cầm tay nàng thật chặt, hơi ấm trong lòng bàn tay truyền đến tay nàng. Thu Nguyệt Tâm cười rất sáng lạn, nàng chậm rãi hướng về phía trước bước ra, bàn tay dần dần thoát khỏi tay Lâm Phong, nụ cười vẫn ngọt ngào, nàng đã thật lâu không có cười như vậy.
- Nguyệt Tâm, nếu có chuyện ngoài ý muốn lập tức đi ra ngoài.
Lâm Phong không nhịn được dặn nàng một tiếng, cổ thuyền bay về phía trước sau đó hạ xuống bên ngoài Phá Đạo Sơn, giống như tùy thời chuẩn bị nhảy vào tiếp dẫn. Thân thể Thu Nguyệt Tâm lóe ra, nàng chậm rãi bước vào trong sơn mạch, nụ cười trong đôi mắt nàng vẫn sáng lạn, sau đó trực tiếp nhảy vào trong Phá Đạo Sơn. Giờ khắc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy bên trong có một cỗ lực lượng kỳ lạ ngăn cách hắn và Thu Nguyệt Tâm với nhau, chỉ thấy Thu Nguyệt Tâm trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, giống như tâm huyết vậy, hình ảnh này khiến Lâm Phong không nhịn được khẽ run rẩy. Thu Nguyệt Tâm không có phát ra tiếng kêu rên, nàng lại dựng thẳng thân thể của mình lên nhắm thẳng về phía trước mà đi, nhưng mà từng đợt từng đợt máu tươi không ngừng theo khoé miệng của nàng chảy xuống, thấm đẫm quần áo của nàng nhìn rất ghê người. Tuy bên trong không có tiếng động, nhưng mà ngón tay Lâm Phong cũng đã đâm vào thịt khiến máu tràn ra, hắn hận người đi chịu khổ không phải hắn. Phá đạo, một loại đau đớn không thể tưởng tượng được. Thân thể Thu Nguyệt Tâm lần lượt bị đánh sâu vào xuống dưới, nhưng mà nàng vẫn kiên cường đứng lên, không ngừng đi sâu vào trong sơn cốc, Lâm Phong không biết nàng đã trải qua gì, nhưng mà giờ phút này trên người hắn đã có ma uy khủng bố nở rộ, cước bộ khẽ động giống như hắn muốn nhảy vào mang Thu Nguyệt Tâm cứu ra. Chỉ thấy lúc này Thu Nguyệt Tâm giống như ngoái đầu nhìn lại, vết máu đọng trên khoé miệng vẫn còn ướt, nhưng mà nụ cười trên mặt nàng lại rất sáng lạn, hình như nàng đang nói cho Lâm Phong biết nàng không có chuyện, nàng sợ Lâm Phong lo lắng cho nàng. Chỉ sợ sau này sẽ không có người nào có thể thản nhiên đối mặt Phá Đạo Sơn giống như Thu Nguyệt Tâm, nàng vốn vì phá đạo mà đến nên nàng không có vướng bận gì. Đạo không diệt người không đi, nàng cầu phá đạo. Lâm Phong ngừng bước, bàn chân ma xát trên mặt đất phát ra tiếng vang tê tê, ma ý trên người hắn càng thêm mãnh liệt giống như một con Hắc Long đang giận dữ gào thét. Thu Nguyệt Tâm vẫn tiếp tục đi sâu vào như vậy, Lâm Phong không biết nàng gặp phải uy năng đáng sợ như thế nào, khi ma uy hội tụ trong hư không Lâm Phong cũng chẳng biết, thẳng đến lúc trong thiên địa có vô tận Thiên ma kiếp chói sáng sơn mạch, Lâm Phong mới giống như khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua ma kiếp hội tụ trong hư không, chỉ thấy một đạo ma uy hung hăng đánh xuống, oanh trên người hắn, nhưng mà hắn vẫn vững vàng đứng sừng sững ở kia, đồng tử lạnh lẽo giống như một tôn ma đầu chân chính, thân thể hắn chưa từng động một lần. Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua nhìn Thu Nguyệt Tâm bên kia, ma quang lần lượt oanh giết xuống, tẩy lễ thân thể Lâm Phong nhưng hắn lông mày của hắn chưa từng nhăn một lần, nữ nhân của hắn đang phải trải qua tẩy lễ tàn khốc hơn so với hắn trăm lần. Thu Nguyệt Tâm lại quay đầu, thân thể phiêu phù trên hư không giống như nàng đã hoàn toàn vô lực để thân thể tự trôi nổi, nàng cảm giác giờ phút này nàng mới thật sự hạnh phúc, không còn lực lượng gì có thể ngăn trở nàng và Lâm Phong nữa, đạo của nàng không có cũng được. Trong lòng Lâm Phong đau nhói, chân hắn đạp bước đi ra ngoài, chuẩn bị liều lĩnh nhảy vào Phá Đạo Sơn, nhưng mà đúng lúc này, một cỗ lực lượng kỳ diệu tràn ngập mà ra, thần sắc Lâm Phong cứng đờ, chỉ thấy một cỗ lực lượng kỳ dị điên cuồng tràn vào thân thể Thu Nguyệt Tâm, khiến cho khuôn mặt của nàng lại toả sáng. Một màn này khiến Lâm Phong ngây ngẩn cả người, Thu Nguyệt Tâm cũng sửng sốt, trên thân thể của nàng có từng đợt từng đợt đạo ý tràn ngập mà ra. Đạo là vô tình hay hữu tình, vô tình đạo diệt, đa tình đạo sinh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT