Lang Tà cùng Hầu Thanh Lâm xuất hiện tại một địa phương nào đó trong di tích, chỉ thấy cả người Hầu Thanh Lâm bị sương lạnh bao phủ, vừa rồi hắn đã dùng hết toàn bộ lực lượng mở đường cho Lang Tà và trong khoảnh khắc đó thân thể hắn cũng bị lực lượng đóng băng ăn mòn, không chỉ có thân thể mà thần hồn cũng bị thương.
- Cảm giác như thế nào?
Lang Tà hỏi Hầu Thanh Lâm.
- Vẫn tốt, nếu bị cổ lực lượng kia đóng băng thêm một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ ta sẽ mất mạng.
Hầu Thanh Lâm cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- May mà chúng ta thành công lấy được chữ cổ, đạo thần tủy kia đã tiến nhập vào thân thể ta, nếu ta truyền cho ngươi chỉ sợ ta không thể truyền thần tủy tới.
Lang Tà nhíu mày nói, hắn có thể cảm nhận được luồng thần tủy kia chính do Thánh Nhân trực tiếp truyền thừa, nếu mà hắn truyền lại cho Hầu Thanh Lâm thì rất khó truyền thừa cái loại lực lượng tinh túy trong đó, nhất là pháp ấn và các loại lực lượng tinh thần, hắn không thể phục chế hoàn mỹ nó được.
- Có thể lĩnh ngộ bao nhiêu tinh túy thì lĩnh ngộ bấy nhiêu.
Hầu Thanh Lâm cười nói, chuyện này so với việc chữ cổ bị Sở Xuân Thu cướp đi còn tốt hơn, Sở Xuân Thu vốn rất nguy hiểm, nếu hắn lại cướp được tinh tuý của chữ cổ, chỉ sợ lực công kích của hắn càng thêm đáng sợ. . . . Trong di tích vẫn có vô số cường giả ở lại, thậm chí các thế lực khác trong Kỳ Thiên Thánh Đô nghe thấy chuyện cũng đều đi vào trong này, không ngờ thế giới Thánh Nhân niêm phong lại mở ra, làm sao chuyện này không khiến Kỳ Thiên Thánh Đô điên cuồng lên. Mà lúc này Lâm Phong cũng đang trong Thánh Linh hoàng triều, trên người Lâm Phong gánh vác truyền thừa của Thánh Linh hoàng triều, lại nhận được đầu lâu Thánh Nhân và một phần thân thể tổ tiên Tần hoàng triều, chỉ sợ hôm nay đã có rất nhiều người mơ ước một số vật trên người Lâm Phong.
- Thánh Hoàng tử.
Một vị cường giả của Thánh Linh hoàng triều nhìn về phía Lâm Phong, mở miệng nói:
- Hoàng triều đã vì Thánh Hoàng tử mà lựa chọn ra Thánh Hoàng phi, vô luận dung mạo, khí chất hay thiên phú đều thuộc hàng tốt nhất, mong Thánh Hoàng tử sớm ngày hoàn thành việc truyền thừa huyết mạch.
Thần sắc Lâm Phong ngưng xuống, Thánh Linh hoàng triều đối với việc này rất sốt ruột a.
- Ta đã thông báo cho vợ của ta đến Thánh Linh hoàng triều rồi, đợi nàng đến đây chúng ta lại bàn việc này nhé.
Lâm Phong mở miệng nói với người kia, đối phương khẽ gật đầu bởi vì hắn không có khả năng ép buộc Lâm Phong đi làm việc này ngày, hắn mở miệng nói:
- Tốt lắm, trước tiên ta sẽ dẫn Thánh Hoàng tử đến chỗ ở của Thánh Hoàng phi nhìn nàng, như vậy lần sau Thánh Hoàng có thể tự đi tới đó, không cần hạ nhân dẫn đường nữa.
Lâm Phong trầm ngâm một lúc, đối phương làm như vậy hiển nhiên vì tránh cho hắn xấu hổ, nếu không lần sau hắn đi đến đó cần có người dẫn đường, chuyện đó có vẻ hơi gượng gạo một chút. . .
- Tốt.
Lâm Phong khẽ gật đầu, thật ra hắn cũng không có ý cự tuyệt.
- Vậy mời Thánh Hoàng tử đi theo ta.
Lão giả kia nói với Lâm Phong, rồi lập tức đi trước dẫn đường. Lâm Phong đi theo lão giả tới trước cửa một cái trang viên, đến đây lão giả không có đi vào nữa, mà nói với Lâm Phong:
- Thánh Hoàng tử, Thánh Hoàng phi đang ở bên trong, tính cách của nàng hơi cổ quái, không dễ thân cận cho lắm, nhưng một khi nàng đã đáp ứng rồi thì chuyện không có vấn đề, nếu Thánh Hoàng nguyện ý truyền thừa huyết mạch, kia.
. .
- Ta không nói nhiều nữa, Thánh Hoàng tử tuỳ ý đi.
Lão nhân nở nụ cười, lập tức nói vọng vào trong trang viên:
- Thánh Hoàng phi, Thánh Hoàng tử đến thăm người.
Nói xong, lão nhân rời khỏi đây. Lâm Phong nhìn cánh cửa trước mắt, nội tâm than nhỏ một tiếng, không biết bên trong là nữ nhân gì, không ngờ nàng lại đáp ứng loại thỉnh cầu này của Thánh Linh hoàng triều, chuyện này đối với nữ tử kia mà nói, hoàn toàn là hy sinh chính mình, nàng chỉ vì cấp cho Thánh Linh hoàng triều một truyền thừa huyết mạch. Lâm Phong mang theo một tia tò mò bước qua cánh cửa lâu rồi chưa có mở ra, chậm rãi đi vào trong toà trang viên im lặng này. Trong này thật rất im lặng, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, Lâm Phong chậm rãi đi về phía trước, thời điểm hắn đi vào trong sân nhìn thấy một nữ tử được ánh mặt trời chiếu vào, nữ tử này đưa lưng về phía hắn, ngồi im lặng ở kia, giống như chẳng thèm để ý đến nhân thế, không có bởi vì hắn đã đến mà xoay người lại, im lặng đến mức làm cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của nàng. Chỉ cần nhìn bóng dáng, vẻ ôn nhu kia ffsc có thể cảm nhận được sự hoàn mỹ của nàng, nhưng mà thứ duy nhất làm cho người ta cảm thấy không hoàn mỹ chính là, nàng khoác một kiện trường bào màu đen mang thân thể bao bọc lại, che đi vẻ hoàn mỹ cùng dáng người tuyệt thế kia. Lâm Phong cũng đứng ở kia, trầm mặc, giống như không biết nên mở miệng nói cái gì, nên nói như thế nào? Giống như qua hồi lâu, Lâm Phong mới thở dài một tiếng, nói:
- Ta biết chuyện này có quan hệ đến truyền thừa của Thánh Linh hoàng triều, nhưng mà nếu như đây không phải lựa chọn của nàng, ta có thể bảo bọn họ buông tha cho nàng và lựa chọn người khác.
Nữ cũng trầm mặc kia lập tức lắc lắc đầu, Lâm Phong nhíu mày lại lập tức nói:
- Nàng bận tâm về chuyện truyền thừa của hoàng triều?
Nữ tữ vẫn lắc đầu, tiếp theo, giống như có một giọng nói khàn khàn từ trong miệng nàng truyền ra:
- Có thể trở thành Thánh Hoàng phi trong tương lai của Thánh Linh hoàng triều không phải một chuyện rất tốt đẹp sao?
! Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, lập tức không nói gì nữa, hình như lời nói nói của đối phương không phải không có lý, con của hắn cùng đối phương rất có khả năng trở thành Thánh Hoàng tương lai của hoàng triều, có bao nhiêu người có loại kỳ ngộ này chứ, nhưng mà vì sao nàng phải làm cho thanh âm của mình khàn khàn như thế, chẳng lẽ đây vốn là giọng nói của nàng? Khàn khàn mà lại mang theo sự mềm mại nhè nhẹ, Lâm Phong đoán, nếu đây là thanh âm do nàng ngụy trang thì giọng nói vốn có của nàng chắc phi thường hòa nhã, giống nhau dáng người của nàng. Lâm Phong không biết nên nói cái gì, vẫn đứng trầm mặc ở kia.
- Hiện tại sao?
Đột nhiên có một giọng nói đánh vỡ sự im lặng, Lâm Phong đương nhiên hiểu được ý tứ của đối phương.
- Nàng hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn đến nhìn một chút xem đây có phải ý của nàng không, về sau.
. . Ta lại đến tìm nàng nhé. Lâm Phong nói xong xoay người, chậm rãi rời đi, thẳng đến lúc hắn rời xa cái sân kia, nữ tử mới gian nan xoay người lại, ánh mắt của nàng quả thật rất đẹp, nàng không chỉ có dáng người tuyệt mỹ, mà ánh mắt cũng xinh đẹp giống nhau, có thể kết luận đây nhất định là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Động tác của nàng giống như rất vội, giống như rất muốn nhìn thấy tấm lưng kia, nhưng mà nàng vẫn nhịn được, kiễn nhẫn đến thời khắc này mới xoay người, tuy nàng biết rõ muốn nhìn cũng không tới. Thật lâu sau, cặp mắt đẹp kia mới lộ ra một nụ cười, nụ cười ôn nhu dưới ánh mặt trời nở rộ, giống như hoa tươi sặc sỡ.
- Ta đương nhiên tự nguyện, không chỉ bởi vì đứa bé sẽ là Thánh Hoàng tương lai, mà cũng bởi vì đứa bé là con của chàng!
Nữ tử vừa nói vừa cười, nhưng mà Lâm Phong đã không thể nghe thấy. Lâm Phong đã sớm thông qua ngọc giản báo tin cho Mộng Tình biết, Mộng Tình cũng đi đến Thánh Linh hoàng triều tìm hắn, lúc sau Lang Tà, Hầu Thanh Lâm cùng với Kiếm Manh cũng đi tới Thánh Linh hoàng triều.
- Tất cả khỏe chứ?
Lâm Phong nhìn thấy đám người Lang Tà đi tới nói.
- Uh, vận khí không tồi, tuy rằng cả đời đen đủi nhưng chúng ta cũng chiếm được một bộ Thánh pháp của cổ Thánh.
Lang Tà cười nói. Trong đôi mắt của Lâm Phong lộ ra một chút phong mang, hắn không nghĩ tới Lang Tà cùng nhị sư huynh cũng có cơ duyên bậc này.
- Mấy chữ này không phải chân ngôn của Thánh Nhân, chắc nó là bí điển của cổ Thánh tu phật môn lĩnh ngộ ra, những chữ này có lý giải hoàn toàn mới, mỗi một chữ thành tựu một loại lực lượng mới, ta chiếm được tinh tuý của nó rồi, nếu truyền xuống cho các ngươi, sợ rằng không thể mang thần tủy của nó truyền ra, chỉ có thể dựa vào việc lĩnh ngộ của các ngươi mà thôi.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn tìm được hai loại Thánh pháp, tự nhiên biết Thánh Nhân truyền thừa tinh túy cùng với việc truyền thừa không do Thánh Nhân truyền thụ khác nhau như thế nào, nếu không phải như thế các hoàng triều cũng không để Thánh pháp trôi qua, trừ phi hoàng triều có nhân vật có ngộ tính khủng bố, có thể trọng tổ ý niệm của Thánh Nhân, mới có thể phát huy ra uy lực càng thêm cường đại.
- Bởi vì quan hệ giữa ta và Thánh Linh hoàng triều nên ta không thể truyền thụ Thánh pháp của Thánh Linh hoàng triều ra ngoài, hơn nữa Thánh pháp này đối với các ngươi cũng có rất ít tác dụng, so sánh ra thì nó thích hợp với ta nhất, còn Hoang Cổ Trấn Thiên Thánh Pháp của Tần hoàng triều, ta cũng sẽ truyền thụ cho các ngươi, mặc dù không có thần tuỷ do Thánh Nhân truyền thừa, nhưng các ngươi cũng có thể lĩnh ngộ vài phần, vài phần này so với cái loại thần thông khác cường đại hơn rất nhiều, nhiều hơn một loại thủ đoạn chỉ có lợi chứ không có hại.
Lâm Phong mở miệng nói. Đối với Lâm Phong mà nói bất kể Thánh pháp hay thần thông thì hắn cũng có thể truyền thừa cho người thân của mình, vì trong tương lai hắn sẽ hướng đến Thánh giai, lúc đó hắn đã siêu phàm nhập Thánh, tiến nhập Thánh cảnh thì hắn cũng phải khai sáng ra một môn công pháp của riêng hắn, siêu thoát chính mình. Ở cảnh giới Đại Đế, thậm chí Vũ Hoàng cảnh hắn cũng có thể đi lĩnh ngộ sáng tạo công pháp thần thông, nhưng mà những người có thiên phú cao sẽ không tiêu phí thời gian trên phương diện này. Đám người Lâm Phong bắt đầu truyền thừa công pháp cho nhau, Lâm Phong phát hiện mỗi một chữ cổ trong chân ngôn đều ẩn chứa bác đại tinh thâm. Lâm: khiến ý chí cứng cỏi bất động, kết hợp với dấu tay, vạn pháp không thể lay được. Binh: là năng lượng vô kiên bất tồi, kết hợp dấu tay, có nghĩa hàng diệt hết thảy. Đấu: là ý chí chiến đấu, thiên địa cộng minh, kết hợp dấu tay có nghĩa đấu diệt thiên địa. Mỗi một chữ, đều có ý nghĩa của nó, nếu có thể cảm ngộ thần tủy trong này khiến chữ cổ hiện ra thì uy lực của nó rất là khủng bố, có thể chấn thước chư thiên, đây là một môn công pháp cực kỳ cường đại. Đáng tiếc Lâm Phong không tìm được thần tuỷ do Thánh Nhân truyền thừa, không thể cảm thụ cái loại uy lực này. Nhưng mà hắn có thể khẳng định các loại Thánh pháp đều ẩn chứa ý này, các loại thần thông đều có lực lượng không ai bì nổi.
- Nếu tam sư đệ tu hành những chữ này thì thực lực của hắn chắc chắn tăng lên rất nhiều.
Hầu Thanh Lâm cười nói.
- Ân, các đệ tử tinh anh của Thiên Đài đều phải tu hành lực lượng Thánh pháp, Thiên Đài sẽ trở thành thế lực đứng đầu đại lục.
Lâm Phong gật đầu nói. Lang Tà nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Lâm Phong thì tâm thần không khỏi thất kinh, gia hoả này muốn biến Thiên Đài thành một cỗ thế lực kinh khủng đến mức nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT