Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2034 - Tranh đoạt cửu tự


...

trướctiếp

Vương Tiễn và Trác Khanh

- những nhân vật thiên tài có thực lực mạnh nhất cũng lộ ra thần sắc thất vọng, bọn họ thầm mắng Tần hoàng triều quá xúc động, cứ như vậy Lâm Phong đã bị Thiên Tứ hoàng triều mang đi, bên trong Kỳ Thiên Thánh Đô không còn chuyện liên quan đến bọn họ nữa, họ chỉ có thể quên thánh vật trên người Lâm Phong.


Những người này là những nhân vật rất quyết đoán, bọn họ thấy trên người Lâm Phong đã không có hy vọng nữa xoay người nhìn về phía di tích bên này, ma đầu bị xiềng xích khóa bên kia đã bình ổn xuống không hề tức giận nữa, một khi Lâm Phong tìm được Thánh vật, nó chứng minh phiến di tích này có không ít thánh vật tồn tại . Lúc trước chư thánh đại chiến chứ không phải chỉ có một hai vị, những người kia lập tức xoay người hướng về phía di tích mà đi, bọn họ chuẩn bị tiếp tục truy tìm di tích cổ Thánh Nhân, nhìn xem có phát hiện gì không. Còn Yến hoàng tử, ngoại trừ Thiên Tứ hoàng triều ra thì những người khác nhiều nhất chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi, làm gì có ai để ý hắn sống hay chết đâu. Năng lực Yến hoàng tử quả thật rất lợi hại, nhưng mà Lâm Phong lại tu luyện thánh pháp cổ thánh, cái loại lực lượng trấn áp thiên địa này lộ ra hơi thở cổ lão, ngạnh ngạnh sinh sinh trấn chết Yến hoàng tử, việc này càng khiến bọn họ tăng lên ham muốn tìm được di tích cổ Thánh Nhân. Bởi vì nguyên nhân Thiên Hồn Thánh Nhân mà các Thánh Hoàng vẫn lục đục với nhau. Đúng lúc này, có ba đạo thân ảnh đi vào một mảnh sông băng, cái sông băng này giấu dưới lòng đất, bọn họ đi dọc theo một cái hang động dài bất tận dưới sơn mạch một đường đi xuống dưới, không ngờ tìm thấy dòng sông băng này, chuyện này đối với Lang Tà và Hầu Thanh Lâm tuyệt đối là ngẫu nhiên, sau khi chứng kiến Lâm Phong bị đuổi giết, Mộng Tình, Lang Tà và Hầu Thanh Lâm đã tách ra. Bên trong di tích, Lang Tà và Hầu Thanh Lâm gặp gỡ Sở Xuân Thu, Sở Xuân Thu đã động đến Hầu Thanh Lâm một lần, bởi vậy hắn không để ý đến chuyện động lần thứ hai, hơn nữa hắn cũng muốn cắn nuốt người cứu vớt Hầu Thanh Lâm lần trước, Lang Tà và Hầu Thanh Lâm liên thủ lại thì sức chiến đấu có thể nói cực kỳ mạnh mẽ, nhưng mà Sở Xuân Thu cũng rất tà dị, bọn họ không ngờ mình lại đứng ở thế yếu, theo Lang Tà suy đoán, lấy thực lực của Sở Xuân Thu, ngày ấy hắn lựa chọn khiêu chiến Doanh Thành đã bước một chân vào Đế cảnh cũng có thể chiến thắng, hôm nay Sở Xuân Thu có khả năng khinh nhờn với mấy vị thiên tài yêu nghiệt cao cấp nhất kia. Một đường chiến đấu đuổi giết, cuối cùng bọn họ bị đánh đến phiến sông băng này, bọn họ lại thấy được thân ảnh bị xiềng xích khoá lại trên sông băng. Lúc này Lang Tà, Hầu Thanh Lâm, Sở Xuân Thu đều bị khí lạnh làm run rẩy, thân mình bọn họ bị sương lạnh bao trùm, nhưng mà bọn họ đã lấy lực lượng mạnh mẽ của mình không ngừng xua tan giá lạnh, theo thời gian trôi qua bọn họ cũng cảm thấy gian nan khi bước về phía trước, cái loại cảm giác khiến sinh mệnh cũng phải đông lại càng lúc càng mãnh liệt, mỗi một bước bước ra đều cực kỳ gian khổ.


- Sở Xuân Thu, nếu ngươi tiếp tục đụng đến hai người chúng ta, ta không ngại cùng ngươi đóng băng trong này, còn ai có thể có hội thoát đi thì tự nhìn mệnh của người đó.


Lang Tà nói ra một câu uy hiếp lạnh như băng. Đồng tử bá đạo mà lạnh lùng của Sở Xuân Thu quét nhìn Lang Tà và Hầu Thanh Lâm, sau đó ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía phía trước, trong con ngươi lộ ra ý chí cứng cỏi đáng sợ. Vùng đất xung quanh bọn họ có không ít bóng người, nhưng đều là thi thể, những người này bên trong hàn băng nên dung nhan vẫn được giữ lại, việc này khiến đám người Lang Tà có thể cảm nhận được chuyện đã xảy ra lúc trước, trong số những thi thể kia có người vẫn còn mở mắt, ánh mắt lộ ra khát vọng cùng với chấp niệm sống mãnh liệt, nhưng sinh mệnh của bọn họ đã sớm trôi đi. Những người này là những người tiến vào di tích cách đây một trăm năm, hai trăm năm trước, hoặc càng lâu hơn, nhưng thật bất hạnh cho bọn họ vì tất cả đều chết trong này, họ không thể bước qua thông đạo hàn băng này. Trên mi tâm người khổng lồ bị xiềng xích khoá lại phía trước tràn ngập hàn băng, cả thân hình hắn lộ ra sự lạnh lùng và kiên quyết, cặp mắt không chút gợn sóng giống như đang nhìn ba người trước mắt, bên trong đôi mắt hờ hững có thêm vài phần hàn ý, mỗi một trăm năm trôi qua sẽ có người đi đến nơi đây cố gắng tiến về phía trước, cái thông đạo này là chế phẩm của hắn tạo ra, từ khi có nó xuất hiện không người nào có thể đến quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, có thể chứng kiến ba tiểu gia hoả giãy dụa trong băng sương, hắn cũng cảm thấy đó là một chuyện tình vui sướng, tuy nhiên ánh mắt của hắn trong vẫn chưa biểu lộ sự vui sướng này ra ngoài. Sở Xuân Thu cũng biết mình trong mắt đối phương giống như một con kiến, là một chút gia vị trong sự tịch mịch của hắn, nhưng mà bọn họ không để ý, thậm chí, bọn họ còn mạo hiểm sinh mệnh tiếp tục đi về phía trước, chỉ cần đối phương thay đổi tâm tình đã có thể bóp chết bọn họ một cách dễ dàng, hoặc khiến hàn khí mạnh thêm một chút, việc này cũng có thể khiến bọn họ bị hàn băng cắn nuốt mất, nhưng ba người bọn họ không có buông tha cho việc đi về phía trước, đây là một loại chấp niệm gần như điên cuồng. Phía trước bọn họ là một thân ảnh bị xiềng xích khoá lại, có một khối hàn băng thiên bích treo ngược trong hư không, trên mặt thiên bích có khắc chín chữ cổ, mỗi một chữ cổ đều lộ ra một cỗ uy năng không gì sánh kịp, chỉ cần chín chữ cổ này còn tồn tại thì hàn khí cũng không thể lan tràn ra ngoài. Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt ,tại, tiền! Chín đại chữ cổ khắc nơi đó mặc dù đã trải qua vô số năm nhưng nó vẫn tràn ngập uy lực kỳ diệu, chỉ cần bọn họ tháo chín chữ cổ xuống, họ có thể tìm được lực lượng tinh tuý của nó. Bởi vì chín chữ cổ này mà ba người Sở Xuân Thu mới ngưng chiến, kiên định bước về phía trước.


- Còn bảy bước nữa đã có thể đến rồi.


Lang Tà và Hầu Thanh Lâm sóng vai mà đi, ở một phương hướng khác, Sở Xuân Thu so với bọn họ tiến lên trước một bước, hắn còn sáu bước nữa sẽ đến nơi, nhưng mà sáu bước này rất khó bước ra.


- Chín chữ kia do Thánh Nhân lấy sinh mệnh của mình khắc thành, chỉ cần các ngươi có thể chạm đến nó, các ngươi có thể nhận được thần tuỷ của chữ cổ, khiến nó thành lực lượng của các ngươi.


Thân ảnh khổng lồ bị xiềng xích bình tĩnh nói ra, lời nói của hắn giống như lộ ra một chút mị hoặc, hấp dẫn đám người Sở Xuân Thu đi về phía trước. Đại đa số nhân vật thiên tài đều chết trong bảy bước cuối cùng này, những thi thể bị đóng băng kia là minh chứng tốt nhất, thậm chí có người đi đến bước cuối cùng, tay sắp chạm vào chữ cổ rồi nhưng vẫn bị đóng băng ở đây. Sở Xuân Thu bộc phát ra ý chí mạnh nhất, cả thân hình hắn so với thái dương còn chói mắt hơn, cái loại ý chí vô thượng này khiến toàn bộ thân thể hắn được một luồng thần quang bao phủ, sức chiến đấu của hắn giống như được tăng cường lên, sương lạnh bên cạnh hắn bị nghiền áp thành phấn toái, không có lực lượng gì có thể ngăn cản ý chí của hắn. Chín chữ cổ kia ẩn chứa chín loại lực lượng khủng bố, đối với hắn mà nói nó có công dụng rất lớn, hôm nay hắn phải đoạt được chúng.


- Đông!


Sở Xuân Thu bước ra từng bước, đại địa giống như đang bị rạn nứt. Giới quang trước người Lang Tà trở nên cuồng nộ, nó điên cuồng cắn nuốt hàn ý vào bên trong, trên người hắn cũng phóng thích ra lực lượng giới diện khủng bố, phá hủy cỗ hàn ý kia, hình như trước người Hầu Thanh Lâm cũng có ánh sáng luân hồi, kiếm của hắn không ngừng chém ra, tiếp tục đi về trước, khoảng cách giữa ba người bọn họ và tấm thiên bích có khắc chín chữ cổ càng ngày càng gần, Sở Xuân Thu đi đến vị trí ngoài hai bước ngừng lại vì áp lực lúc này quá lớn, Lang Tà và Hầu Thanh Lâm dừng bên ngoài bốn bước, thần hồn cùng với trái tim của bọn họ giống như sắp bị đóng băng, nếu lúc này có một tia ngoài ý muốn, bọn họ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đôi mắt của bọn họ vẫn trong trẻo như vậy, bên trong lộ ra vẻ điên cuồng. Vô số nhân vật thiên tài đi vào trong này vì di tích của Thánh Nhân, bỏ lỡ cơ hội lần này, bọn họ sẽ không có lần sau nữa.


- Lang Tà, có lẽ hắn sẽ đến trước so với chúng ta, bây giờ ta sẽ hội tụ toàn bộ lực lượng mở đường cho ngươi, sau khi ngươi lấy được chân ngôn phải lập tức sử dụng giới quan mở đường mang ta bỏ chạy.


Hầu Thanh Lâm nói với Lang Tà.


- Có vẻ chuyện này rất mạo hiểm, nếu lấy chân ngôn ra mà phát sinh việc ngoài ý muốn thì chúng ta cũng rất nguy hiểm.



- Đánh cuộc thôi, ngươi có dám hay không!


Lang Tà nghe thấy thanh âm điên cuồng kia trầm mặc xuống một lát, sau đó tỏ ra hung ác nói một câu:


- Tốt, ngươi đã mang tính mệnh của chính mình giao cho ta, ta lấy mạng của ta ra đặt trong này .


Lúc này, trên người Sở Xuân Thu nở rộ ý chí vương giả vô thượng, phía sau hắn lưng xuất hiện một tôn cổ vương, uy chấn thiên hạ, bước ra từng bước cuối cùng, chỉ còn một bước nữa hắn có thể chạm đến chữ cổ, hình ảnh này khiến cho người khổng lồ bị khoá ở kia cũng trở nên rung động. Cùng lúc này Hầu Thanh Lâm và Lang Tà cũng cắn răng bước ra từng bước cuối cùng, khoảng cách với chữ cổ chỉ còn lại ba bước. Giờ khắc này Sở Xuân Thu giống như điên cuồng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng khiến tóc dài tung bay, hiện tại hắn mới là vương chân chính. Hầu Thanh Lâm đi phía trước Lang Tà mở đường, đánh ra một kiếm mạnh nhất của hắn, cắn nuốt hết thảy vạn vật, hóa thành gió lốc luân hồi thổi quét về phía trước, kiếm của hắn cũng rời tay bay đi ra ngoài, đồng thời Hầu Thanh Lâm cũng mạnh mẽ bước ra một bước, ngăn cản tất cả hàn ý, lực lượng tinh khí thần và lực lượng luân hồi trên người được phóng thích ra hết không giữ lại chút nào. Lang Tà cũng động, Hầu Thanh Lâm vì hắn mở đường, nên bước đi này rất thoải mái, ngay sau đó hắn lại bước ra một bước nữa, cơ hồ muốn vượt qua Sở Xuân Thu, chỉ kém một bước cuối cùng nữa mà thôi, cuối cùng Sở Xuân Thu cũng nâng chân lên chuẩn bị bước ra một bước cuối.


- Rống!


Lang Tà phát ra tiếng rít gào, Giới quang làm không gian vặn vẹo, cả người hắn giống như đang bước đi trong hư vô, trực tiếp vượt qua Sở Xuân Thu, chạm đến thiên bích, cùng lúc đó thân thể Hầu Thanh Lâm cũng bị đóng băng lại, hóa thành một khối băng điêu.


- Giết!


Sở Xuân Thu nổi giận gầm lên một tiếng, sát ý khủng bố đánh đến chỗ Lang Tà, nhưng mà Lang Tà đã kịp bắt lấy từng đạo chữ cổ phía trên thiên bích khiến tất cả lực lượng trong thiên địa bị tịch diệt trong chớp mắt, hàn khí, băng sương, đều bị phá hủy, thế giới đóng băng phát ra tiếng răng rắc, chín đạo hào quang điên cuồng chui vào bên trong thân thể Lang Tà, Sở Xuân Thu bị đánh bay ra ngoài, dưới hàn băng phun ra một ngụm máu tươi. Rốt cục Lang Tà cũng động, chín đạo hào quang bao phủ thân thể, hắn hướng về chỗ Hầu Thanh Lâm đạp đi, trực tiếp đánh tan băng sương trên người Hầu Thanh Lâm, sau đó lấy giới quan ra mang theo Hầu Thanh Lâm rời khỏi nơi này, trên thực tế nếu hắn mượn dùng giới quan hắn cũng có thể chạm đến chữ cổ, nhưng không có bảy bước tụ thế này, hắn không dám tưởng tượng trong khoảnh khắc mình từ trong giới quan đi ra sẽ xuất hiện cục diện đáng sợ gì, hắn khẳng định mình sẽ bị đông chết ngay lập tức.


- Ba người thú vị!


Thân ảnh bị xiềng xích phun ra một đạo thanh âm nhàn nhạt, sau đó Sở Xuân Thu phát ra một tiếng rít gào:


- Lang Tà, Hầu Thanh Lâm, ta sẽ giết các ngươi!


Chữ cổ sắp đến tay hắn, không ngờ bị Lang Tà cướp đi, khiến cho hắn bị thương, chuyện này làm cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, hắn chắc chắn sẽ cắn nuốt hai người này, ý chí của họ sẽ thuộc của hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp