- Ta có cảm giác, tất cả mọi người đều sai lầm rồi.


Lúc này, Lang Tà thì thào nói nhỏ một tiếng, khiến cho ánh mắt đám người Lâm Phong dừng trên người hắn.


- Sao lại nói thế?



- Ta từng nghe tộc trưởng nhắc qua, Thánh Giả tịch mịch, những người đạt đến cảnh giới cổ Thánh Nhân, cơ hồ đều là tồn tại bất tử bất diệt, cảnh giới Tôn Vũ có thể lợi dụng lực lượng huyết mạch để mọc lại tay cụt, cho dù cổ Thánh Nhân thật sự còn lại một giọt máu, một luồng tàn hồn, họ cũng có khả năng còn sống, trừ phi bọn họ bị tồn tại vô thượng đánh tan thần hồn, hồn phi phách tán mới chân chính tử vong, ngày xưa Kỳ Thiên Thánh Đô có chiến đấu giữa các Thánh giả, nhưng mà muốn toàn bộ cổ Thánh Nhân bị hủy diệt tử vong thì không có khả năng, bởi vậy chư Thánh niêm phong một mảnh thế giới, cũng không phải muốn tìm kiếm cái chết, mà có khả năng trong đó tồn tại những bí ẩn khác.


Lang Tà chậm rãi nói ra, khiến cho mấy người Lâm Phong trầm ngâm. Lâm Phong trong Thánh Linh hoàng triều từng chính mắt nhìn thấy chư Thánh đại chiến, mặc dù trận chiến ấy có Thánh giả bị thương nhưng mà đại chiến không có kết cục, có phải sau đó bọn họ thật sự bị chết sao? Tổ tiên Thánh Linh hoàng triều lưu lại đoạn hình ảnh sau đại chiến Thánh Nhân tự phong ấn mình, để đời sau cứ trăm năm một lần bước vào bí cảnh, chẳng lẽ lúc bọn họ tự phong đều tự sát sao? Chuyện này không có khả năng. Người bị xiềng xích trói buộc trong hư không là ai, ma đầu đáng sợ trong vực sâu hắc ám kia là ai?


- Đầu lâu Thánh Nhân ẩn chứa Già Diệp kiếm ý kia, rất có khả năng là đầu lâu của Già Diệp Thánh Nhân, nếu lời đồn không sai thì sau khi đại chiến xong chư Thánh hối hận nên tự phong ấn mình trong thế giới này, rồi bộc phát ra chiến đấu mang tính hủy diệt?


Như nếu không phải chư Thánh chiến đấu thì ai tru sát Già Diệp cổ Thánh? Lâm Phong chậm rãi mở miệng, nhìn thoáng qua Lang Tà, nói:


- Lang Tà, nếu ngươi sớm tế xuất Giới Vương Quan, ngươi đã có thể bảo vệ cái đầu lâu Thánh Nhân này.



- Ta đã nghĩ đến vấn đề của ngươi, nếu như kia thật sự là xương đầu Già Diệp cổ Thánh thì ai có thể chém giết hắn mà chỉ để lại xương đầu, còn sau khi ta đoạt được Thánh cốt ta cảm thấy nó đối với ta có tác dụng không lớn, ta có Giới Vương Quan thì trên người một số nhân vật tuyệt đỉnh khác cũng có bảo bối cực kỳ lợi hại, ta không nghĩ đến chuyện cố gắng giữ nó vì cái được không bù nổi cái mất, hôm nay ta chỉ muốn nhìn một chút phiến di tích này cất dấu bí mật gì.



- Có lẽ địa phương chúng ta bước vào cũng không phải di tích chân chính, vực sâu tuyệt địa kia, phiến hư không vô tận này, hoặc địa phương khác, mới có khả năng là di tích chân chính.


Lúc này, Phiêu Tuyết công chúa cũng chậm rãi đi về phía bên này, Lâm Phong nhìn thấy Phiêu Tuyết công chúa liền nói:


- Hiện tại Phiêu Tuyết công chúa không nên quá thân cận với chúng ta.



- Bọn họ còn chưa điên cuồng đến mức giận chó đánh mèo đến công chúa hoàng triều như ta.


Phiêu Tuyết công chúa không thèm để ý mỉm cười, Lâm Phong khẽ gật đầu, hỏi:


- Công chúa, nàng ở bên trong Thiên Tứ hoàng triều, đã từng nghe nói qua về chuyện những tiền bối đời trước bước vào nơi này gặp cái gì hay không, bọn họ cũng gặp loại tình huống như này?


Phiêu Tuyết công chúa trầm ngâm một lát, giống như đang tự hỏi lại mình, sau đó khẽ gật đầu, mở miệng nói:


- Nghe nói, các thiên tài thế hệ trước bước vào di tích này cũng gặp được rất nhiều tình cảnh bất đồng, hơn nữa mỗi lần bọn họ bước vào trong nơi này có một chút kỳ sự đều được ghi chép lại bên trong điển của hoàng triều, để hoàng triều phân tích tình hình trong phiến thiên địa này.



- Công chúa đã xem qua cuốn điển tịch này?


Lâm Phong hỏi.


- Đúng vậy.


Phiêu Tuyết công chúa gật gật đầu:


- Việc này là bí mật của các hoàng triều, nó không giống như lời đồn bên ngoài, bên trong điển tịch của hoàng triều ta từng có ghi chép, có thể gói gọn trong mấy câu, vực sâu hắc ám, ngâm xướng sơn cốc, rừng rậm vô tận, kim sắc sơn mạch, tất cả đều là tuyệt địa, sinh linh bị nhốt ở đây là sứ giả địa ngục, đó chính là những địa phương ta muốn đặt chân.


Thanh âm của Phiêu Tuyết khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng lại, nói như vậy các vị tiền bối cũng đã phát hiện Ma Vương bị xiềng xích trong vực sâu, không chỉ có vực sâu, mà nơi này còn có ngâm xướng sơn cốc, rừng rậm bất tận, kim sắc sơn mạch, mấy cái địa phương này, cũng khả năng có tồn tại vô cùng mạnh mẽ, nhưng không có đề cập đến cường giả trên màn trời, nếu Vương Tiễn không sử dụng binh vương tụ hợp lực lượng Đế binh thì cái màn trời này cũng không bị phá vỡ.


- Tuyệt địa, nói như vậy mấy cái tuyệt địa này, lại càng có khả năng là dấu chân của Thánh Nhân lưu lại, giống như vực sâu kia có có đầu lâu của Thánh Nhân.



- Có lẽ như thế.


Phiêu Tuyết công chúa khẽ gật đầu, lúc này ánh mắt Lâm Phong cũng nâng lên, chỉ thấy thân ảnh cự đại bị xiềng xích khóa trong hư không đột nhiên gian mở mắt ra, giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác được có một đôi mắt màu vàng óng đang tập trung bọn họ lại, chuyện này không khỏi khiến bọn họ run sợ. Nếu thân ảnh ấy cũng mạnh mẽ giống như ma đầu trong vực sâu, thì một hơi thở cũng có thể dồn mấy người gọi là thiên tài vào chỗ chết.


- Đông!


Hư không khẽ run rẩy, giống như sắp bị cắt đứt vậy, hình như xiềng xích có tiếng răng rắc truyền ra, từng đạo gió lốc trong hư không bắt đầu nổi lên.


- Hỏng rồi, chúng ta đi.


Sắc mặt Lâm Phong khẽ biến đổi, đoàn người mạnh mẽ hướng xuống dưới hạ không chạy như điên. Những người khác cũng ý thức được một tia không thích hợp, nếu người bị xiềng xích khoá lại phát ra tiếng rít gào thì đó tuyệt đối sẽ là một hồi tai nạn. Không gian nổi lên gió lốc hủy diệt càng ngày càng mạnh, cỗ gió lốc kia không ngừng áp chế cuống dưới, xé rách hết thảy, tiếng oanh long đáng sợ truyền ra, thiên địa bắt đầu dao động. Lâm Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua cơn lốc muốn bao phủ vòm trời kia, hắn cảm thấy lần này giống như không có người nào có thể đào thoát được.


- Tiến vào Giới Vương Quan.


Lang Tà tế xuất giới quan, đoàn người lập tức nhảy vào trong đó, Giới Vương Quan khép kín, xuyên qua hư không, rồi đột nhiên gian biến mất, các cường giả còn lại cũng tế xuất Đế binh của chính mình, bắt đầu điên cuồng chạy trối chết.


- Rống.


. . Giống như có một tiếng rít gào phẫn nộ đến từ viễn cổ làm vòm trời rung chuyển, màn trời cũng bắt đầu băng diệt nứt toạc ra, thế giới trở nên sáng chói hơn, một tiếng rít gào tràn ngập sự không cam lòng cuồn cuộn vang lên, cùng với đó là tiếng xiềng xích lay động. Bên trong vực sâu cũng truyền ra một tiếng tê rống phẫn nộ, giống như giao hội cùng đạo thanh âm này, âm thanh xiềng xích va chạm vẫn không ngừng vang lên, đám người ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy giờ khắc này thiên địa giống như có một xiềng xích mãi mãi vĩnh tồn vắt ngang, xiềng xích giống như xuyên thấu không gian cùng thời gian, khoá lại tồn tại vô cùng cường đại trong này. Lúc đám người Lâm Phong xuất hiện lại là lúc họ đã đi đến một phiến thiên địa khác, thế giới này giống như bị cách ly, màn trời cũng không phải một mảnh thống nhất, nó là một thế giới hỗn loạn không chịu nổi.


- Công chúa, chỉ sợ những thế hệ thiên tài bước vào trong nơi này đã biết ngoại trừ tuyệt địa ra thì không có di tích cổ đâu nhie?


Lâm Phong nói với Phiêu Tuyết công chúa, khiến cho thần sắc cô nàng ngưng lại, nàng đương nhiên nghĩ đến điểm này, chỉ sợ trải qua vô số năm, những địa phương tầm thường có lưu lại dấu vết Thánh Nhân đã bị người ta cướp đoạt hết rồi, chỉ trừ tuyệt địa có ít dấu chân người là còn bảo vật.


- Dựa vào lực lượng của chúng ta muốn từ nơi này tìm được di tích truyền thừa quá mức khó khăn .


Phiêu Tuyết công chúa cười khổ nói.


- Nhưng mà thời điểm cổ Thánh Nhân niêm phong thế giới này, có lẽ cố kỵ cái gì đó, ta có cảm giác chuyện này rất có khả năng liên quan đến thân ảnh bị xiềng xích khoá lại trong thiên địa kia, nếu những người này thoát khỏi xiềng xích đi ra ngoài thì đó đều là những tồn tại cự phách, ta có một loại dự cảm, bọn họ không phải cổ Thánh Nhân, cổ Thánh Nhân không khả năng khoá chính mình lại.


Lâm Phong chậm rãi nói, trong trí nhớ tổ tiên Thánh Linh hoàng triều có đề cập tới rồi một cái tồn tại đặc thù, “hắn”, hắn là cái gì, hay đó là người có quan hệ cùng với thân ảnh bị xiềng xích trói buộc. Chỉ thấy âm thanh xé gió xẹt qua, Lâm Phong xoay người lại nhìn, lập tức chứng kiến một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, đây là thân ảnh một lão giả, Lâm Phong đã từng nhìn thấy hắn trên mặt đất, hắn chính là lão giả không nói lời nào trước huyệt động, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở đây.


- Các ngươi muốn biết chân tướng?


Lúc này, lão giả kia cũng mở miệng nói chuyện, điều này khiến cho ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, gật đầu nói:


- Tiền bối bằng lòng nói cho chúng ta biết?



- Các ngươi đi theo ta sẽ hiểu được .


Lão giả kia giậm chân bay về phương xa mà đi, trong miệng chậm rãi nói:


- Viễn cổ Thánh Nhân, làm sao chết dễ dàng như vậy.


Thần sắc Lâm Phong khẽ run, liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức gật đầu, đi theo đối phương. Thần bí lão nhân mang theo Lâm Phong đi vào một tòa tế đàn, hai bên tả hữu có từng tòa tế trụ, phía trước chính là bậc thang, Lâm Phong nhìn thấy một tòa tế đàn phía trên, trên đó có một đạo thân ảnh thần bí khoanh chân ngồi, không có hơi thở sinh mệnh, thậm chí không thể cảm giác được hắn tồn tại. Lâm Phong nhìn chằm chằm vào thân ảnh thần bí kia, trong ánh mắt có ý đề phòng, nơi này lộ ra chút cổ quái. Lúc này, thân ảnh không có hơi thở nào mở mắt ra, hắn đám người Lâm Phong nói:


- Lại qua trăm năm rồi sao?



- Tiền bối là?


Lâm Phong lộ ra một chút nghi hoặc, hỏi.


- Thiên Hồn Thánh Nhân, các ngươi có nghe nói qua không.


Lão nhân này nhàn nhạt nói, đồng tử Phiêu Tuyết công chúa nhất thời co rút lại, thân ảnh tự xưng Thiên Hồn Thánh Nhân nhìn về phía Phiêu Tuyết công chúa, cười nói:


- Ngươi nghe nói về ta?



- Tổ tiên Thiên Hồn hoàng triều, người thật sự là Thiên Hồn Thánh Nhân?



- Thiên Hồn hoàng triều?


Lão nhân thì thào nói nhỏ, rồi hỏi:


- Chắc Thiên Hồn hoàng triều là hậu nhân của ta, bọn chúng còn tồn tại sao.



- Đã bị diệt trong lịch sử.


Phiêu Tuyết công chúa đáp lại.


- Ai.


. . Lão nhân thở dài một tiếng, lộ ra sự cô tịch cùng với nỗi buồn, làm cho người ta cảm giác được ý thê lương nhàn nhạt.


- Tiền bối, xiềng xích khoá những tồn tại cường đại ngoài kia rốt cuộc là gì, kết quả đại chiến chư Thánh thời thượng cổ như thế nào?


Phiêu Tuyết công chúa hỏi một tiếng, chỉ thấy Thiên Hồn Thánh Nhân cười nói:


- Hài tử, những thân ảnh bị xiềng xích khoá lại đều là thượng cổ tà linh, chư Thánh phong ấn thế giới này vì bọn chúng, Thánh nhân muốn nhốt bọn chúng lại cũng phải trả một cái giá thảm thiết, cơ hồ toàn bộ đều bị giết, mà ta cũng bởi vì tu luyện lực lượng đặc thù nên còn sót lại một nguồn sinh mệnh.


Lâm Phong nghe thấy lời nói của Thiên Hồn Thánh Nhân, trong lòng khẽ nhúc nhích, có chút hoài nghi lời nói của đối phương, tà linh? Hắn chưa từng nghe tổ tiên Thánh Linh hoàng triều đề cập qua, bởi vì tồn tại “hắn” trong lời nói của tổ tiên Thánh Linh hoàng triều, hơn nữa tổ tiên Thánh Linh hoàng triều còn có chút kích động, Thiên Hồn Thánh Nhân không có đề cập đến chuyện đó nửa điểm, mà lại nói đến tà linh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play