Sau khi bước vào đám sương mù mê huyễn kia, chúng cường giả lại cảm thấy có một cỗ mộng cảnh tràn ngập ra, khiến bọn họ buồn ngủ, đồng thời ánh sáng thánh văn dưới chân, cũng điên cuồng diễn hoá ra, một cỗ lực lượng kinh khủng đột nhiên ngưng tụ.


- Phá trận!


Vương Tiễn quát lên một tiếng lạnh như băng, bàn tay hắn mạnh mẽ run lên, mang trường mâu của mình cắm xuống mặt đất, đồng thời bàn chân giẫm lên đại địa, mặt đất bao trùm từng tầng kim chúc, giống như muốn tách biệt trận văn dưới mặt đất ra.


- Thiên giáng thần binh.


Vương Tiễn giận dữ hét lên một tiếng, trong khoảnh khắc thiên địa tràn ngập thần binh đánh xuống trận đạo, tiếng oanh long cuồn cuộn không ngừng vang lên, trận đạo cũng bị yên diệt rất nhiều. Những người khác cũng phát ra từng đạo công kích khủng bố, đại địa không ngừng băng liệt, bọn họ muốn ngăn cách trận đạo, rồi phá diệt nó. Nhưng mà lúc này, một cỗ khí tức tử vong kinh khủng điên cuồng tràn ra, nó bắt đầu cắn nuốt sinh cơ của bọn họ, ý chí tử vong điên cuồng xâm lấn, cướp đoạt sinh mệnh.


- Hừ!


Một tiếng hừ lạnh truyền ra, chỉ thấy một người trong đó bước vào trong trận đạo, trên người hắn xuất hiện vô tận lôi uy, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hàng ngàn hàng vạn lôi mang loé lên chiếu sáng thiên địa, trời giáng thần lôi, gió lốc màu tím tàn phá trận đạo, mưa rền gió dữ điên cuồng phá hủy trận pháp. Lâm Phong nhìn thấy đám người kia điên cuồng công kích trận pháp, thần sắc hắn cũng trở lên lạnh lùng, những người này đều là nhân vật thiên tài, nếu hắn chỉ mượn lực lượng của trận đạo thì khó lòng giết chết được. Chỉ thấy hư không tràn ngập một cỗ kiếm ý vô cùng khủng bố, đám người đột nhiên nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn tia kiếm quang đánh xuống, ánh mắt bọn họ nâng lên, nhìn thẳng vào hư không, sát khí ngập trời toả ra, gió lốc rít gào không ngừng. Nhưng mà đúng vào lúc này lực lượng tử vong càng ngày càng mạnh, trận đạo giống như đang cắn nuốt ý chí tử vong trong thiên địa, cướp đoạt sinh mệnh các cường giả trong trận đạo, có người sắc mặt biến thành màu tro tàn, lạnh lùng nói:


- Chúng ta phải nhanh chóng phá huỷ cái trận pháp này hoặc lao ra ngoài, nếu không lực lượng sinh mệnh sẽ bị cướp đoạt hết, như vậy chúng ta chỉ có con đường chết.



- Giết chết Lâm Phong cũng phá được trận, ta sẽ lấy tinh thần đạo bao phủ trận pháp, thăm dò vị trí của Lâm Phong.


Chỉ thấy một người chậm rãi mở miệng nói ra ý kiến, đạo uy của hắn lập tức nở rộ, vòm trời phía trên giống như có tinh quang bắn ra, cùng lúc đó một cái bàn cờ tinh thần chiếu sáng cổ kim, chỉ thấy từng đạo thân ảnh trong trận pháp xuất hiện, thân thể Lâm Phong cũng ở trong đó.


- Phốc xuy.


. . Từng đạo hủy diệt trường mâu bắn về phía Lâm Phong khiến cho thần sắc hắn ngưng lại, đồng tử càng trở lên lạnh lùng, hắn đánh ra một đạo Phù Thế Ấn phá huỷ đạo công kích kia.


- Đóng băng!


Một người khác phun ra một đạo hàn âm lạnh lùng, lực lượng tử vong và trận pháp giống như bị đóng băng lại. Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên vẻ cười lạnh, thân thể tiếp tục bay lên trời, trận đạo bắt đầu nổi lên gió lốc, diễn hóa ra hư không trận pháp, chỉ thấy từng đạo thân ảnh đánh sâu vào vị trí của hắn.


- Xuất trận.


Lâm Phong mở miệng nói ra một câu, nhất thời hắn và Lang Tà, Hầu Thanh Lâm cùng với Mộng Tình đi ra ngoài trận pháp, những người trong trận pháp mất đi tung tích của Lâm Phong.


- Tinh thần đạo không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài trận pháp sao?



- Trận này có ảo trận che dấu, ánh sáng tinh thần có thể chiếu sáng người trong đó, nhưng không thể hoàn toàn xuyên thấu ảo trận, chúng ta chỉ có thể cường lực phá trận mà thôi.


Mấy người mở miệng nói chuyện, chỉ thấy một đạo đế uy tràn ra, khiến cho thần sắc mọi người ngưng xuống, có người tế xuất Đế binh, vì Thánh cốt họ cũng bất chấp như tất cả. Lâm Phong nhìn thấy một màn trong trận pháp, đồng tử cũng nở rộ hàn quang, sát ý trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt, không ngờ có người tế xuất Đế binh, đã như vậy đừng trách hắn không nói đạo lý. Chỉ thấy tâm niệm Lâm Phong vừa động, Thiên Diễn Bàn Cờ hiện lên, trong khoảnh khắc ánh sáng trận đạo điên cuồng diễn hóa, Thiên Diễn Bàn Cờ đảo lộn ép ngược xuống, hơn nữa nó còn điên cuồng khuếch trương, Lâm Phong giẫm lên Bàn Cờ đang treo ngược, tử vong trận đạo bao phủ thiên địa, hơn nữa nó còn điên cuồng thôn phệ ý chí tử vong trong thiên địa, cùng lúc này bàn tay Lâm Phong xuất hiện một đôi ma thủ.


- Ông!


Tiếng gió gào thét truyền ra, Lâm Phong từ trên bầu trời đè áp đi xuống, lúc hắn nhảy vào trong trận pháp, một đôi ma thủ oanh diệt hết thảy, thiên địa giống như bị hai đạo chưởng ấn vô cùng cự đại bao phủ, sắc mặt những người phía dưới cứng đờ lại, cảm thấy lực lượng tử vong giống như đang trở nên càng thêm cường đại, Thái Cực Đồ cũng điên cuồng áp bách đi xuống, phía trên Thiên Diễn Bàn Cờ có một vòng tròn tử vong không ngừng oanh kích, lực lượng tử vong khiến đám người bên dưới có cảm giác tuyệt vọng.


- Tru Lâm Phong!


Chỉ thấy một đạo âm thanh lạnh như băng truyền ra, có một người lấy ra một cái hắc linh rất lớn, ném vào hư không, trong khoảnh khắc sát khí khủng bố hóa thành từng đầu hắc ám cự mãng đánh về phía Lâm Phong, đồng thời hư không cũng có một vị Lôi Thần đi về phía hắn, trên người Lôi Thần có hàng nghìn hàng vạn lôi quang, Lôi Thần duỗi tay oanh giết Lâm Phong. Lâm Phong liên tục bước ra, thân thể hắn điên cuồng lóe ra trên Thiên Diễn Bàn Cờ, tiếng oanh long long không ngừng vang lên, uy áp tử vong tiếp tục áp bách xuống phía dưới, đám người nhìn thấy Lâm Phong giống như đang trở nên điên cuồng, nhưng hắn vẫn biết lợi dùng Thiên Diễn Bàn Cờ và hư không trận đạo tránh né công kích. Rất nhiều người bị tử khí bao phủ, cảm thấy sinh mệnh của mình sắp không thể chịu đựng được nữa, sắc mặt như tro tàn, lòng có chút hối hận vì lấy Đế binh ra chọc giận Lâm Phong. Chỉ thấy Lâm Phong chém ra thánh linh kiếm, đồng thời áp bách chưởng ấn ma đạo xuống, hắn muốn giết những người này để lần sau không có ai dám tìm hắn gây phiền toái nữa. Nhưng mà đúng vào lúc này, từng đạo uy áp hủy thiên diệt địa bắt đầu tàn phá mọi thứ, trên tay Vương Tiễn xuất hiện một cây trường mâu chân chính, dài đến ba mươi ba thước, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa từ binh khí tràn ra, giống như vạn binh đang tụ hợp vì hắn sử dụng.


- Chư vị, cho ta mượn Đế binh, ta muốn nhìn xem Thiên Diễn Bàn Cờ có bao nhiêu vững chắc.


Thanh âm lạnh lẽo của Vương Tiễn vang lên, chỉ thấy hắn duỗi tay ra, trường mâu huyền không, lưu quang khủng bố tàn phá bừa bãi.


- Vương trong binh khí, Huyết Trường Mâu.


Chỉ thấy mọi người đều lấy ra Đế binh, toàn bộ uy áp khủng bố buông xuống trường mâu, thần sắc Lâm Phong cứng đờ lại, Thiên Diễn Bàn Cờ đảo ngược lại, thân thể hắn gào thét bay lên không, lao thẳng lên vòm trời. Uy lực của Đế binh hội tụ lên trường mâu, uy áp khủng bố phun ra nuốt vào có khả năng phá diệt thiên địa. Cho dù đám người Lang Tà trong hư không cũng cảm nhận được rõ ràng, chỉ thấy thần sắc Lang Tà khẽ biến, nói:


- Binh Vương Trường Mâu, mau tiến vào Giới Vương Quan của ta.


Lang Tà vừa nói vừa đánh ra giới quan, giới quan giống như từ trên trời hạ xuống, Lâm Phong thu hồi Thiên Diễn Bàn Cờ, trực tiếp nhảy vào trong giới quan, giới quan giống như xuyên thấu hư không, muốn chui vào hư vô, cùng lúc này công kích dưới hư không bạo phát, một chùm tia sáng oanh giết ra, trực tiếp xuyên thấu hết thảy, trận đạo bị phá diệt ngay lập tức, đúng lúc này giới quan cũng biến mất trong hư không, chùm tia sáng phá diệt thiên địa kia bắn thẳng lên vòm trời.


- Thật khủng khiếp.


Trong lòng đám người khẽ run lên, mặc dù mấy nhân vật thiên tài này có được Đế binh, nhưng mà đó cũng là con bài chưa lật của bọn họ, nói chung họ sẽ không dùng đến chúng, cho dù thời điểm đoạt Thánh cốt họ cũng không có sử dụng Đế binh, nếu không tất cả mọi người tế xuất Đế binh, đại chiến kia sẽ có tính hủy diệt như thế nào, chắc chắn nó sẽ có hậu quả rất đáng sợ, nếu như ai đó có Đế binh chí cường và thật sự càn quét được hết tất cả các nhân vật trong này thì khi đi ra ngoài hắn cũng không được sống tốt, nhưng không ngờ hôm nay các thiên tài bị Lâm Phong khiến cho phải tế xuất Đế binh. Nhưng mà điều làm cho người ta khiếp sợ còn chưa có đến, sau khi giới quan vương nhảy vào màn trời, một tiếng răng rắc đột nhiên vang lên, khiến cho trái tim bọn họ run rẩy theo, bầu trời giống như bị vỡ vụn. Giới quan xuất hiện một chỗ khác, đám người Lâm Phong đứng phía trên giới quan, chứng kiến đạo ánh sáng kia phát nát bầu trời, đôi mắt Lâm Phong trở nên vô cùng lạnh lùng, khó trách Thí Thiên Lão Tổ khuyên hắn không cần phát sinh hiềm khích với Cơ Thương, trên người mấy nhân vật kiệt xuất của cổ thánh tộc đều có con bài bảo mệnh chưa lật, muốn giết họ cũng rất khó, trừ phi hắn có thể làm được một kích tất sát, không để cho đối phương có cơ hội phản kháng.


- Binh Vương Trường Mâu, được xưng là vương giả trong binh, có thể khiến các Đế binh khác cúi đầu xưng thần, tụ hợp lực lượng của các Đế binh khác, hơn nữa công kích của nó cũng cực kỳ đáng sợ.


Lang Tà thấp giọng nói, lúc này ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía vòm trời, thương thiên giống như bị phá ra một cái động, có mảnh vụn không ngừng rơi xuống, càng ngày nó càng lan rộng và không thể vãn hồi.


- Vòm trời sụp xuống, chẳng lẽ phiến di tích cổ này do Thánh Nhân lấy lực lượng vô thượng tạo nên sao?


Lang Tà thì thào nói nhỏ, tâm thần hắn rung động đến mức khó có thể biểu đạt, ngày xưa chư Thánh đại chiến, uy lực bộc phát ra cường đại đến nỗi bầu trời không thể chịu nổi, bọn họ thật sự đánh nhau đến mức dầu cạn đèn tắt rồi tự phong ấn mình chờ đợi cái chết à? Có phải đây mới là cái kết khác mà không ai biết chăng?! Mảnh vụn trên bầu trời không ngừng xẹt qua bên cạnh đám người, giờ khắc này mọi người giống như quên mất chuyện tiếp tục chiến đấu, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn trời, phía chân trời phía trên, xuất hiện một chút ánh sáng hư không màu vàng, toàn bộ thương thiên là một màu vàng, cảnh tượng làm rung động nhân tâm, mỗi một tia sáng đều có khả năng hóa thành lưỡi dao sắc bén.


- Nơi đây.


. . Giống như có người! Thần sắc mọi người cứng đờ lại, nhìn chằm chằm vào bên trong quầng sáng màu vàng, hình như trong đó có một bóng người, trong hư vô xuất hiện xiềng xích màu đen khoá chặt hắn lại.


- Xiềng xích!


Trong lòng Lâm Phong hung hăng run rẩy, dưới vực sâu cũng có bóng người bị xiềng xích, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?


- Cổ Thánh Nhân bị người nhốt trong này ?


Có người thấp giọng nói, bọn họ lập tức cảm thấy chuyện này không thể tin được, hình như nó không có khả năng xảy ra, sau khi chư thánh đại chiến kết thúc, cổ Thánh Nhân tự phong ấn mình vào thế giới này, làm sao có thể bị người khác nhốt như thế, kết cục như vậy nghe rợn cả người, nhưng nhân vật bị nhốt kia là tồn tại đáng sợ gì đây a?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play