Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2025 - Vết chân trong sơn cốc


...

trướctiếp


- Tiền bối, chỉ có vậy thôi sao, vì sao chư Thánh lại phát sinh đại chiến?


Lâm Phong mặt không biểu tình, bình tĩnh hỏi. Thiên Hồn Thánh Nhân liếc nhìn Lâm Phong, nói:


- Mâu thuẫn trở nên gay gắt khiến chư Thánh đại chiến, không nghĩ tới tà linh thừa cơ mà vào, nếu không lấy thực lực lúc ấy của Kỳ Thiên Thánh triều, đủ sức tru sát tà linh, mà không phải phong tỏa đơn giản như vậy, trải qua vô số năm hôm nay tà linh đã khôi phục, bắt đầu có lực lượng đáng sợ, một khi bọn chúng thoát khỏi gông xiềng, đó sẽ là một hồi đại nạn, các ngươi cũng đã chính mắt nhìn thấy rồi đúng không.


Lâm Phong nghe đối phương nói xong biết được Thiên Hồn Thánh Nhân đang nói dối, đương nhiên giờ phút này hắn còn không có xác nhận được đối phương có phải Thiên Hồn Thánh Nhân thật hay không?


- Tiền bối mời chúng ta đến đây, có gì phân phó?


Lâm Phong lại mở miệng hỏi lần nữa.


- Muốn các ngươi giúp ta một việc, ta cần hồn lực khôi phục thương thế, năm cột đá kia có thể mở ra lực lượng hồn tế, ngươi đứng trên cột đá, bọn họ đứng tứ phía, yên tâm, chuyện này không có chỗ hại.


Thiên Hồn Thánh Nhân chậm rãi nói, Lâm Phong khẽ gật đầu nói:


- Tốt.


Dứt lời, hắn truyền âm với đám người Lang Tà:


- Tình hình không đúng trực tiếp bỏ chạy.


Lang Tà nghe xong ngầm hiểu, bắt đầu bước lên trên cột đá trong tế đàn, lão giả dẫn Lâm Phong đến đi sang một bên, gần sát với cột đá của Lang Tà, Lâm Phong đi lên cột đá chính giữa.


- Tiền bối, như thế này được chưa?


Lâm Phong mở miệng hỏi Thiên Hồn Thánh Nhân.


- Ừm, đa tạ.


Thiên Hồn Thánh Nhân cười nói, chỉ thấy lực lượng linh hồn mạnh mẽ của hắn điên cuồng hướng về phía tế đàn vọt đi, nhưng mà đúng vào lúc này, thân thể Lâm Phong đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó hắn trực tiếp hiện thân trước người Thiên Hồn Thánh Nhân.


- Giết!


Một tiếng quát lớn từ trong miệng Lâm Phong phun ra, Tử Vong Kiếm quét ngang, hắn đã sớm chuẩn bị một kích này rồi, Thánh linh kiếm đồng thời đâm thẳng về đỉnh đầu đối phương, tử vong đạo ý điên cuồng ăn mòn thân thể đối phương, giống như muốn gạt bỏ đối phương trong nháy mắt. Ánh mắt Thiên Hồn Thánh Nhân cứng đờ lại, chỉ thấy tay hắn lập tức đánh ra một chưởng, hóa thành một đôi hắc ám thủ chưởng khủng bố chế trụ thân thể Lâm Phong lại.


- Đi.


Lâm Phong hét lớn một tiếng, sắc mặt Lang Tà đại biến, nhằm về phía Lâm Phong mà đi, cùng lúc này lão giả dẫn bọn họ đến lập tức xuất hiện trước mặt hắn, một đạo chưởng ấn khủng bố áp bách xuống người Lang Tà khiến hắn chỉ có thể quay người lại. Đúng lúc này, hồn lực khủng bố của Thiên Hồn Thánh Nhân mở ra tế đàn, quang mang màu đen bao phủ thân thể hai người lại, Lâm Phong cảm giác mình xuất hiện tại một phiến không gian khác.


- Vì sao ngươi làm như vậy?


Ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Hồn Thánh Nhân nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.


- Ngươi nói dối.


Lâm Phong nói ra một câu lạnh như băng, trên người hắn xuất hiện thao thiên kiếm mang, điên cuồng sát phạt mà ra, trực tiếp chặt đứt cánh tay đang chế trụ hắn. Thiên Hồn Thánh Nhân sao? Cho dù đó thực là Thánh Nhân thì lại như thế nào, không xuống tay trước thì không phải hắn rồi. Hơi thở trên người Thiên Hồn Thánh Nhân dao động, giống như thân thể sắp bin tán loạn, ánh mắt hắn nhìn Lâm Phong lạnh tới mức cực điểm, nói:


- Khối thân thể này của ngươi, ta muốn chắc rồi.


Dứt lời, hồn lực khủng bố nhảy vào trong đầu Lâm Phong, thần sắc Lâm Phong cương cứng, thân thể hướng ra bên ngoài phóng đi, Thánh linh quyền oanh giết mà ra, trực tiếp phá mở một cái động khẩu lớn trong hư không tế đàn, thân thể mạnh mẽ đánh sâu vào đó để ra ngoài.


- Chết cho ta.


Thiên Hồn Thánh Nhân kêu to một tiếng, Lâm Phong cảm thấy đầu mình có linh hồn khủng bố đánh vào, năm tôn minh vương bảo vệ thần hồn, thần niệm cung khuyết nở rộ hào quang, đồng thời tử vong lực lượng cũng điên cuồng giảo sát thần hồn xâm nhập vào trong đầu hắn, tiêu diệt rất nhiều hồn lực của Thiên Hồn Thánh Nhân, nhưng mà thần hồn của Thiên Hồn Thánh Nhân vẫn còn sót lại rất nhiều hồn lực không có tiêu tan, đang gào thét trong óc Lâm Phong. Bên trong tế đàn, thần sắc Thiên Hồn Thánh Nhân tràn ngập hàn ý, hắn rất vất vả mới khôi phục được một chút thực lực nhưng giờ khắc này lại bị Lâm Phong hủy diệt hơn phân nửa, chỉ thấy thần sắc hắn trở nên dữ tợn, trong thiên địa xuất hiện một chút tàn hồn biến thành trường mâu, nhìn vô cùng dữ tợn, một cổ hơi thở khủng bố từ phương xa tập trung Lâm Phong lại.


- Đi.


Thiên Hồn Thánh Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, trường mâu phá tan hư không bắn về phía Lâm Phong, mà đúng vào lúc này, sắc mặt lão giả kia cũng trở nên cứng ngắc, sau khi quay về tới tế đàn, hắn quỳ một gối xuống đất, cung kính nói:


- Chủ nhân, thuộc hạ làm việc không tốt.



- Chuyện này không quan hệ đến ngươi, lợi dụng sinh linh, dẫn hắn đến đây, ta muốn người này sống, không thể giết chết hắn.


Thanh âm Thiên Hồn Thánh Nhân lạnh như băng, hắn há mồm nhổ một ngụm khí, vô số sinh linh từ trong miệng của hắn đi ra ngoài, cùng lúc này sinh linh trong di tích cũng nhận được một cái mệnh lệnh.


- Vâng, chủ nhân.


Lão giả không để ý đến đám người Lang Tà đã đào tẩu họ, mà bay thẳng đến chỗ Lâm Phong rời đi. Lâm Phong giẫm lên cổ phàm chạy như bay, phía sau có trường mâu giận dữ đuổi theo, uy hiếp thần hồn của hắn, chỉ sợ trong đó ẩn chứa lực lượng thần hồn cực kỳ lợi hại.


- Xem ra hắn thực có khả năng là Thiên Hồn Thánh Nhân, ngày xưa đại nạn không chết nên hôm nay muốn đoạt thân thể ta sống lại.


Thần sắc Lâm Phong trở nên lạnh lùng, nếu vừa rồi hắn không quyết đoán phóng ra làm đối phương bị thương nặng thì hậu quả không thể lường được, nói vậy Thiên Hồn Thánh Nhân cũng không có đoán trước được chính mình sẽ lợi dụng trận phù đột nhiên đến trước mặt hắn hạ sát thủ.


- Tốc độ thật nhanh, không ngờ tốc độ của nó còn nhanh hơn so với cổ thuyền của ta.


Sắc mặt Lâm Phong rất khó coi, có thể Thiên Hồn Thánh Nhân bởi vì bản tôn bị hạn chế nên không thể đi ra ngoài, chỉ có thể bên trong tế đàn, trong tay Lâm Phong xuất hiện Đế binh, trực tiếp chém ra một đạo hỏa diễm khủng bố, nhưng mà hắn lại nhìn thấy trường mâu diễn hoá từ hồn lực lập tức vòng quanh qua công kích hắn, tiếp tục đánh về phía hắn, điều này làm cho Lâm Phong buông tha việc sử dụng Đế binh chặn trường mâu lại.


- Lâm Phong.


Giờ phút này, phía dưới mặt đất có người nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong ánh mắt không khỏi khẽ ngưng lại, bọn họ cũng lập tức thấy được phía sau Lâm Phong có trường mâu đang đuổi giết, chuyện này khiến người nọ lộ ra nụ cười lạnh, thân thể phóng theo hướng Lâm Phong chạy trốn mà đi. Lực lượng tử vong hóa thành hàng nghìn hàng vạn tia sáng bắn ra, bàn tay Lâm Phong vung lên, quanh thân có hơn mười chuôi Thánh linh cự kiếm chém giết ra. Thần sắc người nọ đại biến, hắn mạnh mẽ tế xuất một đạo cổ chung chém giết cự kiếm của Lâm Phong đang oanh giết qua, tiếng chuông vang lên từng trận, trong mắt Lâm Phong lộ ra vẻ cười lạnh, trong tay hắn lại xuất hiện một quả trận phù sau đó trực tiếp bóp vỡ nó, thân thể hắn giống như lướt qua một khoảng hư không, xuất hiện phía sau người kia, trường mâu xuyên thấu hư không mà đến, hướng thẳng tới vị trí người nọ giết qua, chuyện này khiến cho sắc mặt người đó kịch biến, cổ chung lại được oanh ra lần nữa, làm xong việc này người ta nhìn thấy Lâm Phong gian nan xoay người, bổ ra một kiếm trực tiếp chặt ngang người đối phương. Sau khi chém ra một kích này Lâm Phong cũng không dừng lại, cước bộ gắt gao dính trên cổ thuyền, điên cuồng bỏ chạy, những người phía dưới cảm nhận được sát khí trên người hắn nên không dám chặn hắn lại.


- Thanh trường mâu từ hồn lực kia thật mạnh, hình như Lâm Phong cũng khó có thể thoát khỏi nó.


Có người mở miệng nói. Chỉ thấy Lâm Phong điên cuồng bỏ chạy, thậm chí hắn giống như quên mất phương hướng, chạy loạn qua sơn mạch và các toà kiến trúc, qua một hồi lâu trường mâu vẫn đuổi theo giống như muốn giết chết Lâm Phong, buộc phải công kích đến hắn mới có thể bỏ qua, nếu không vĩnh viễn không tiêu tan. Bên trong tế đàn, Thiên Hồn Thánh Nhân khoanh chân ngồi nhắm mắt lại, tay bắt pháp quyết, không ngờ trường mâu lại có thêm lực lượng, chuyện này khiến cho Lâm Phong cảm giác được phía sau có lực lượng khủng bố tràn ngập ra.


- Hắn nắm trong tay lực lượng thật cường đại.


Lâm Phong có chút buồn bực, Đế binh không thể chặn lại, hơn nữa đối phương còn có thể khống chế trường mầu ngoài ngàn dặm, nếu như vậy, trừ phi hắn trực tiếp lấy lực lượng linh hồn ra đối mặt bằng không rất khó thoát, nhưng mà chuyện này quá nguy hiểm . Đúng lúc này, từng đợt từng đợt âm thanh dao động truyền vào trong tai Lâm Phong, khiến cho thần sắc hắn ngưng lại, hắn nhìn ra phương xa, nơi đó là một tòa sơn mạch, bên trong sơn mạch giống như có một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, không ngờ nó phát ra từng đợt từng đợt âm thanh, hơn nữa nó còn vĩnh hằng bất diệt, vĩnh viễn tồn tại trong này.


- Có người.


Lâm Phong nhìn thoáng qua phía trước sơn cốc, giống như muốn bước vào bên trong nhưng lại có chút kiêng kị.


- Đây là.


. . Ngâm xướng sơn cốc. Đồng tử Lâm Phong co rút lại, thân thể tiếp tục lao về phía trước, trường mâu phía sau vẫn đuổi giết hắn, việc này khiến cho thần sắc Lâm Phong cứng đờ, hắn quyết định nhảy vào bên trong sơn cốc.


- Tiếng động này thực sự có âm luật.


Tâm thần Lâm Phong khẽ run lên, cổ âm luật này có ý diệt hồn trong đó, Lâm Phong nhanh chóng thủ vững thần hồn mình tiếp tục hướng vào bên trong sơn mạch, khiến cho những người bên ngoài sửng sốt. Không ngờ trường mâu đi đến phía trước sơn cốc đột nhiên dừng lại, không ngừng loé ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.


- Ngươi đã muốn chết, ta tiễn ngươi một đoạn đường, chỉ đáng tiếc cho một khối thân thể hoàn mỹ mà thôi.


Phía trên tế đang vang lên thanh âm lạnh như băng, toàn bộ trường mâu dung hợp lại, hóa thành một thanh trường mâu khổng lồ đâm vào bên trong sơn cốc, tốc độ càng thêm nhanh. Sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, hắn tiếp tục kiên trì hướng vào phía trong, hắn chỉ có thể mượn lực lượng tiêu diệt thần hồn trong sơn cốc huỷ diệt trường mâu mà thôi. Âm luật giống như có tần suất đặc biệt, làm dao động thần hồn của Lâm Phong, còn hồn lực trong trường mâu thì lại không ngừng bị tiêu tán khi ma xát cùng âm luật.


- Âm luật trong sơn cốc dao động ngày càng lợi hại.


Thần hồn Lâm Phong dao động kịch liệt, nhưng hồn lực trường mâu sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt đến mức hầu như không còn. Đám người Cơ Thương, Hạ Xán, Ngân Cổ Thiên cùng với cường giả Tần hoàng triều cũng trong ngâm xướng sơn cốc, trước người bọn họ lúc này có một vết chân cự đại, giống như nó đang trấn áp mảnh thiên địa này, khiến âm thanh trong ở đây không đến mức quá đáng sợ, trong đó tràn ngập lực lượng khủng bố.


- Thật sự tìm được rồi, Hạ Xán, ngươi không hổ là người Hạ gia, không ngờ ngươi thật sự tìm được nơi này.


Tần hoàng tử lộ ra vẻ mặt kích động vì đây là hơi thở của tổ tiên hắn, đáng tiếc thân thể tổ tiên Tần hoàng triều không còn, chỉ để lại một cái chân lớn trấn áp trong này.


- Cũng dựa vào tin tức ngươi cung cấp và khí vận mà thôi, dù sao vận mệnh thuật cũng không khả năng phỏng đoán cổ kim.


Hạ Xán chậm rãi nói, Tần hoàng tử khẽ gật đầu, nói:


- Vô luận như thế nào, ít nhất ta cũng tìm được di tích của tổ tiên rồi, chỉ sợ nó cũng nằm trong phiến sơn cốc này, nhưng ta nghe nói trong này phi thường nguy hiểm, hy vọng số mệnh chúng ta cao một chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp